“Khi đó anh hoa trang kiểu nghèo túng như tên ăn mày, giữa trưa có chút thời gian nghỉ ngơi,anh ngại người nhiều, cũng không có tẩy trang nên trốn tới chỗ này, đang định nghỉ ngơi trong chốc lát, chợt nghe thấy có một cô gái đang gọi điện thoại đi tới.” Trang Dực nhớ lại ngày đó, trên mặt không khỏi mang theo vài phần ý cười.
Chu Hạ Ninh cau mày trong đầu không ngừng tìm kiếm, trong lòng có một chút kí ức mơ hồ.
“Em đứng trước mặt anh gọi điện thoại thật lâu, anh cứ nghĩ khả năng nói tiếng anh của cô gái này thật tốt, có thể dùng tiếng Anh cãi nhau với người ta. Sau đó em quay đầu lại đưa cái bánh mì trong tay cho anh.” Trang Dực kể cho cô về chút hồi ức, vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm Chu Hạ Ninh: “Nhớ ra không?”
Chu Hạ Ninh giật mình trừng mắt to, cũng nhớ đại khái một chút.
Khi đó, chị Đỗ tỷ đang định ký hợp đồng với cô và Diệp Duy Mộng. Trước đó cô không hề có ý định làm ngôi sao gì cả, cho dù ba cô đang là đạo diễn nổi danh. Nhưng khi chị Đỗ nói cho cô biết rằng cô có thể ký hợp đồng với Công ty đại diện thì trong lòng cô tự nảy sinh một chút khát khao.
Khi đó, một là vì trong lòng bất cứ cô gái đều có ước mơ trở thành một người nổi tiếng, hai là vì cô muốn khi bản thân đứng ở nơi cao nhất trong giới giải trí sẽ nhìn hạ Thao mà cười đầy kiêu ngạo, trào phúng ông đã bỏ rơi gia đình, phải cô độc cả đời.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ lúc ban đầu.
Nhớ khi đó, mẹ cô biết được tin tức, gọi điện thoại đường dài từ Mĩ về mắng cô, mắng cô không biết nặng nhẹ, đắm mình sa đọa. Chu Hạ Ninh cực kì tức giận, cứ thế cãi nhau với mẹ.
Lúc ấy, sau khi cúp điện thoại, trong lòng đầy bụng tức nên đưa cái bánh mì vừa mới mua chưa kịp bóc trên tay nhét vào tay người ăn mày bên cạnh.
Nay hồi tưởng lại, cô cũng cảm thấy thật kì quái, trong đại học J làm sao lại xuất hiện ăn mày được cơ chứ?
“Hình như có chút ấn tượng.” Có thể đó là sự thật nhưng cô không nhớ rõ cho lắm, bởi vì đoạn ký ức đó đối với cô hiện tại cũng là chuyện của mười năm trước. Nay cô không còn nhớ rõ từng chi tiết trong cuộc sống kiếp trước và cũng bởi vì chuyện về người ăn mày này đến cũng quá đột ngột.
“Cho nên, anh cũng chỉ vì một lần em ra tay làm việc thiện mà anh đã nhất kiến chung tình, tình căn cắm sâu, lấy thân báo đáp?” Chu Hạ Ninh liếc xéo hắn, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Trang Dực vốn đang vui sướng vì Chu Hạ Ninh đã nhớ ra, chuyện này cũng coi như là bắt đầu duyên phận của bọn họ, đối với hắn mà nói đây là chuyện rất quan trọng.
Nhưng khóe môi hắn vừa mới nhếch lại phải đối mặt ánh mắt ghét bỏ của Chu Hạ Ninh. Tươi cười của hắn khựng lại, một lần nữa kéo người vào trong ngực, cúi đầu cắn vài miếng lên mặt.
“Em, cái đồ không có lương tâm!” Trang Dực ai oán lên án: “Anh vừa gặp đã yêu em, em còn dám ghét bỏ?!”
“Không có không có, em nào dám ghét bỏ chứ!” Chu Hạ Ninh bị Trang Dực chọc không nhịn được bật cười: “Chỉ là cảm thấy não bộ của anh hoạt động không bình thường mà thôi. Nếu để cho truyền thông biết thì chỉ sợ toàn bộ mấy nghìn nữ sinh đại học J đều sẽ nguyện ý xếp hàng hiến tình yêu tặng bánh mì, vậy anh phải phân thân bao nhiêu mới đủ đây!”
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh cười không khép được miệng chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ.
“Anh không phải là người nông cạn như vậy! Đương nhiên là bởi vì em trẻ tuổi xinh đẹp nha! Nếu mặt không đẹp, căn bản anh sẽ không nhận cái bánh mì kia.” Trang Dực nửa thật nửa giả giải thích.
Chu Hạ Ninh cười càng không dừng được, rúc đầu vào trước ngực Trang Dực cười ha ha.
“Lúc ấy anh mặc đồ ăn mày, trực tiếp ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nào biết em cúi đầu chạy nhanh vào đây, ngay cả thời gian trốn anh cũng không có. Nhưng em căn bản là không nhìn thấy anh. Kì lạ, có không ít nữ sinh đến xem, gần như là toàn bộ đại học J biết anh quay phim trong vườn trường, hơn nữa tạo hình lại là một soái ca sắc sảo.” Trang Dực mỗi lần hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó đều rất muốn cười.
“Sau đó giọng nói của em lại rất dễ nghe, ngay từ đầu anh cũng không thấy rõ khuôn mặt em, bất chợt nghe em nói một tràng tiếng Anh, anh suýt chút nữa là nghe không ra chuyện gì luôn. Sau đó khi em nói muốn kí hợp đồng với công ty đại diện, anh thấy có hứng thú nên cũng không có đánh động. Kết quả là em cúp điện thoại rồi ném luôn cho anh cái bánh mì.” Trang Dực nhớ lại khuôn mặt Chu Hạ Ninh từ trên cao nhìn xuống khi đó, trong ánh nắng nhìn như đang tỏa sáng lấp lánh.
“Vậy anh có ăn không?” Chu Hạ Ninh tò mò nhìn hắn.
“Anh vốn rất trân trọng, nào biết trong lúc quay phim lại nhìn thấy Tiểu Nhậm ăn mất, lúc ấy anh tức giận đến mức khấu trừ ba tháng tiền lương của Tiểu Nhậm!” Đây gọi là họa từ miệng mà ra.
“Thật sự là như vậy à? Cứ thế mà thích em?” Chu Hạ Ninh nhướn mày quan sát Trang Dực, sau đó nhịn không được mà cúi đầu thơm vài cái.
“Đương nhiên không đơn giản như vậy. Nói thật ra, khi đó nhiều nhất cũng chỉ là có chút tò mò cộng thêm chút cảm tình, hơn nữa cũng biết có lẽ em sẽ gia nhập giới giải trí, nói không chừng về sau sẽ gặp lại, sau này mới có chút để ý.” Trang Dực tuy rằng vẫn tươi cười nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc hơn rất nhiều: “Nếu sau này không có cuộc gặp gỡ ở phim trường có lẽ từ từ anh cũng quên đi cảm giác lúc trước, có lẽ qua vài năm gặp lại, anh có nhìn thấy em cũng chỉ cười một cái mà thôi.” Trang Dực có chút cảm thán: “Cho nên tất cả đều là duyên phận đó!”
“Ừm, đúng là duyên phận.” Chu Hạ Ninh cũng gật gật đầu. Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, kiếp này có lẽ cô cũng sẽ bỏ qua Trang Dực.
Hai người nói chuyện thêm một lát, Chu Hạ Ninh nhận được điện thoại của Chu Thừa Phó, vì cậy cô đành nhanh chóng đi tới hội trường.
“Anh không thể cùng đi sao? Anh cũng là người nhà mà.” Trang Dực đối với chuyện mình bị bạn gái ghét bỏ có chút để ý, lôi kéo tay Chu Hạ Ninh không chịu buông.
“Không được!” Chu Hạ Ninh cương quyết cự tuyệt: “Anh nghĩ anh là ai hả? Huống hồ nơi đây là đại học J, anh lại là thần tượng có độ nổi tiếng quá cao.”
Chu Hạ Ninh cương quyết nói: “Anh ở nơi này thêm năm phút đồng hồ rồi hãy đi ra ngoài!”
“Vậy buổi tối em tới chỗ anh nhé!” Trang Dực không buông tay, bắt đầu cò kè mặc cả.
Hai người cũng đã đi quay phim được một thời gian, hắn muốn ôm bạn gái của mình cũng phải giành giật từng giây, quá đáng thương rồi!
“Được rồi.”
Chu Hạ Ninh bất đắc dĩ thỏa hiệp, Trang Dực cười buông lỏng tay ra: “Chắc chắn nhé, buổi tối anh ở nhà chờ em. Em muốn ăn cái gì, để gọi trước?”
“Em ăn cơm rồi mới tới.” Chu Hạ Ninh vội vàng nói: “Bà ngoại và mợ em đã đặt một bàn để chúc mừng em tốt nghiệp.”
“Anh cũng muốn tham gia! Cùng nhau chúc mừng.”
Chu Hạ Ninh trắng mắt nhìn Trang Dực làm nũng: “Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi đi.”
Nhìn Chu Hạ Ninh bước nhanh ra ngoài, Trang Dực cảm thán ai oán thêm năm phút đồng hồ, sau đó kép sụp mũ lưỡi trai, lấy kính đen từ trong túi đeo lên chậm rãi đi ra ngoài.
***
Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra không lâu,nhưng hiệu trưởng phát biểu, đại biểu sinh viên tốt nghiệp phát biểu, phát bằng tốt nghiệp sinh viên tốt nghiệp ưu tú, giấy chứng nhận học vị, sau một chuỗi nghi thức đã chiếm không ít thời gian.
Cho nên, lớp của Chu Hạ Ninh được xếp ở phía trước khi phát hiện phía sau có chút rối loạn thì đã nghe thấy có nữ sinh hét lên: “Mau nhìn! Là Trang Dực học trưởng!”
Tại đại học J, rất nhiều nữ sinh thích gọi Trang Dực là “Học trưởng”, tuy rằng các cô ấy đơn phương nhận thân với Trang Dực, nhưng khi kêu như vậy các cô ấy sẽ cảm thấy khoảng cách với Trang Dực được kéo gần hơn.
Khi Chu Hạ Ninh nghe thấy tiếng kêu của bạn học cũng quay đầu lại nhìn, tuy rằng cách rất xa nhưng cô vẫn có thể thấy dáng người đội mũ lưỡi trai ở hàng cuối, bên cạnh hắn đã có người không tự chủ đứng dậy muốn đi đến bên cạnh hắn.
“Á, thật sự là Trang Dực đó!”
Tuy rằng có rất nhiều người gọi Trang Dực là học trưởng, nhưng bạn học thật sự thấy qua hắn cũng không coi là nhiều.
Trong lòng Chu Hạ Ninh vừa mừng vừa sợ, mơ hồ có chút cảm giác ngọt ngào.
Nhưng anh Trang à, anh làm như vậy cũng được sao?
Buổi lễ tốt nghiệp này còn có thể thuận lợi tiến hành sao?
Lúc này Trang Dực cũng có chút xấu hổ, hắn cũng phát hiện ra sự ngụy trang của hắn không tránh thoát khỏi ánh mắt sắc bén của các sinh viên, nghiêm khắc tính toán thì hắn cũng chỉ mới ngồi được mười phút, bạn học vốn đang tập trung tinh thần nhìn về phía trước cũng lén lút liếc trộm hắn.
Mà bây giờ, đã có chút rối loạn rồi.
Aiz, hắn chỉ muốn tham gia buổi lễ tốt nghiệp của bạn gái mình mà thôi, làm sao lại khó khăn như vậy?
“Trang Dực, nếu đến thì lên đây phát biểu vài câu với các đàn em khóa dưới đi.” Hiệu trưởng hình như cũng có quen biết với Trang Dực, tiếng cười nói từ trên khan đài vọng xuống khiến cho hỗn loạn càng tăng,ngay cả những người ngồi cách cũng nhốn nháo quay đầu tìm kiếm vị học trưởng nổi tiếng trong truyền thuyết này.
Lúc này Trang Dực căn bản không cần né tránh, cứ như có đèn pha chiếu thẳng đến, mọi người đều nhìn về phía hắn. Một khi đã như vậy, hắn thoải mái đứng dậy, cười gật đầu với các sinh viên sau đó cất bước đi đến khán đài.
Chu Hạ Ninh nhìn Trang Dực lững thững đi qua, cảm thấy hắn như đang đi trong hội trường thật lớn, có mấy lần cô thấy tầm mắt Trang Dực liếc qua nhưng khi cô nhìn kỹ lại, Trang Dực đã dời tầm mắt.
Cô chuyên chú nhìn theo dáng người cao ráo tuấn dật của Trang Dực từng bước một đi tới khán đài. Hắn bắt tay chào hỏi với mấy vị lãnh đạo, giáo sư trong trường, sau đó mới đi đến bục phát biểu điều chỉnh độ cao.
Từ đầu tới cuối, trên mặt của hắn đều nở nụ cười ôn hòa.
“Chào buổi sáng các bạn sinh viên. Tôi rất vinh hạnh khi tham gia buổi lễ tốt nghiệp hôm nay, vốn tôi chỉ là tới xem cho nên cũng không có chuẩn bị trước bài phát biểu nào cả, nếu biết thầy Mã sẽ điểm danh, tôi tuyệt đối sẽ viết trước bài phát biểu dài mười trang A4.”
Dưới đài có người hiểu ý nở nụ cười, thậm chí có người hô lớn một câu: “Học trưởng, hiện tại mười trang cũng không đủ!”
Đây là sinh viên trong lớp của Mã hiệu trưởng. Hiệu trưởng Mã Văn mặc dù không cần đứng lớp nhưng ông rất thích đứng trên bục giảng, cho nên mỗi năm ông sẽ chọn một lớp nào đó để làm chủ nhiệm.
Trang Dực nghe vậy cười càng tươi, quay đầu nhìn Mã hiệu trưởng đang bị giật mình nói: “Thầy Mã, may mắn em đã tốt nghiệp.”
Mã hiệu trưởng cười ha ha thật lớn.
Trang Dực quay đầu nhìn sinh viên tốt nghiệp khóa này dưới khan đài, trên mặt tuy rằng vẫn tươi cười nhưng vẻ mặt lại chân thành hơn rất nhiều.
“Các bạn học ngồi ở đây, có vài người sẽ bước ra xã hội, có vài người sẽ tiếp tục con đường học hành. Đối mặt với sự mài dũa của năm tháng, phiền não của các bạn sẽ càng ngày càng nhiều, suy tính vấn đề cũng càng ngày càng thực dụng, thiên biến vạn hóa sẽ khiến các bạn trở tay không kịp.” Trang Dực nhìn những khuôn mặt trẻ trung dưới khán đài: “Tôi chỉ hi vọng, các bạn có thể nhớ kĩ cảm xúc của ngày hôm nay, khát khao, chờ đợi, kích thích. Có thể nhớ kĩ đại học J vĩnh viễn là ngôi trường cũ của mình. Cái gì gọi là ngôi trường cũ? Chính là bạn có thể mắng nó giận nó nhưng tuyệt đối không thể để người khác mắng chửi coi thường nơi này.”
Sinh viên dưới khán đài sôi nổi nở nụ cười.
“Đại học J là nơi tôi có ký ức đẹp nhất, đối với các bạn cũng như vậy. Hi vọng các bạn có thể thường xuyên trở về đây tìm lại các ký ức đẹp, dù vui hay buồn cũng đừng quên điều này.”
Trang Dực từ trên khan đài nhìn Chu Hạ Ninh, ánh mắt dịu dàng ấm áp.