Trang Dực cúi đầu nhìn tờ giấy Thịnh Thanh Phong giao cho hắn, trên đó viết một cái tên.
“Tin giải trí” đương nhiên không có khả năng có bản lĩnh cài người vào đoàn làm phim của Hạ Thao, tất nhiên là có người để ý rồi cố ý chụp ảnh, sau đó bán cho tạp chí.
Về phần là ai thì người bình thường đương nhiên sẽ không hỏi thăm ra được, chung quy cũng chỉ lên án tuần san “tin giải trí” về chuyện đạo đức nghề nghiệp mà thôi.
Đương nhiên, cái gọi là đạo đức nghề nghiệp, ở một trình độ nhất định cũng có thể vi phạm, cần phải nhìn xem tin tức đối phương cung cấp có lợi ích lớn hay không, hoặc là bị uy hiếp gì đó.
Cho nên, hiện tại mới có cái tên đặt trước mặt Trang Dực như thế này, cái người có gan tử đem ảnh chụp trộm Hạ Thao và Chu Hạ Ninh chụp bán cho người của “tin giải trí”.
May mắn đó chỉ là hiểu lầm, nhưng chuyện này lại ảnh hưởng không nhỏ tới Chu Hạ Ninh, thậm chí bởi vì chuyện này mà độ nổi tiếng của cô còn tăng cao hơn nữa.
Không những không làm xấu được hình tượng của cô mà cao nâng hình ảnh cô lên không ít, như vậy có thể không cần truy cứu ý đồ trước đó của đối phương.
Chu Hạ Ninh được lợi, đó cũng có một phần công lao của đối phương và cũng là điều đối phương không muốn nhìn thấy. Đương nhiên, Trang Dực rất vui vẻ.
Hắn cau mày gọi điện thoại.
“Alo, anh Mã, anh cho người tiếp xúc với Giang Quân Diệu bên Hạo Thần một chút đi.”
“Nhân vật nào đây?” Mã Nham Hạc rất ngạc nhiên: “Ngày hôm qua cậu bảo tôi từ nay về sau đừng sắp xếp cho người của “ tin giải trí” phỏng vấn cậu, tốt nhất là những người dưới trướng của tôi cũng đừng để người của “ tin giải trí” phỏng vấn, hiện tại lại muốn tôi để cho một nhân vật không tiếng tăm qua đó gặp gỡ, cậu đến cùng là muốn làm cái gì?”
“Tôi chán ghét tuần san “tin giải trí”, sợ nhìn thấy phóng viên của bọn họ khiến tôi buồn nôn. Về phần người kia, tôi chỉ là muốn làm cho cô ta không thể ngóc đầu lên trong cái thế giới hỗn loạn này mà thôi.” Trang Dực lành lạnh nói.
Mã Nham Hạc nở nụ cười: “Khó có khi thấy cậu ác liệt như vậy, thật sự làm cho tôi tò mò xem cô ta đã làm ra chuyện tốt gì.”
“Anh đừng tò mò, lòng hiếu kỳ hại chết người biết không? Nhiệm vụ của anh chính là làm cho cô ta nghĩ rằng Tinh Diệu có ý ký hợp đồng với cô ta.”
“Hiểu, chính là làm cho cô ta cho rằng tôi muốn ký hợp đồng với cô ta,khiến cô ta nháo loạn với bên Hạo Thần, sau khi cô ta náo loạn xong thì tôi sẽ tự động lui thân.” Mã Nham Hạc ha ha nở nụ cười: “Thật thú vị nha, gần nhất đang nhàm chán, cậu cũng quá an tĩnh, không nháo ra chuyện gì khiến tôi đau đầu đâu.”
“Anh, làm người nên tích phúc đó.” Trang Dực nói xong, cúp điện thoại, cảm thấy tức giận trong lòng còn chưa có tiêu tan.
Hắn còn tưởng nhân vật lớn nào dám tính kế với Hạ Thao và Chu Hạ Ninh, không nghĩ đến chỉ là một nhân vật tiểu tốt không tên tuổi.
MD! Vai diễn còn do Hạ Ninh nâng đỡ, thế nhưng lại dám ở sau lưng đâm cô ấy một dao! Thật sự là lớn mật mà!
Trang Dực nhịn không được chửi bậy một câu, hung hăng vò tờ giấy có viết cái tên”Giang Quân Diệu” thành một cục, đứng lên ném thẳng vào thùng rác.
**
Chu Hạ Ninh không cảm thấy khi nói chuyện yêu đương là cần phải mỗi ngày dính lấy nhau, tuy rằng Trang Dực mỗi ngày đều gọi điện thoại gây rối, bị cô ghét bỏ không thôi. Nhưng khi Trang Dực muốn đứng đắn nói chuyện với cô thì cô lại do dự, cuối cùng vẫn đồng ý gặp mặt hắn.
Vì thế, sau khi cô báo cáo với bà ngoại với lý do đi ăn cơm với bạn để đi ra ngoài thì một mình đi thẳng tới chung cư của Trang Dực.
Nơi này cách trường học của cô rất gần, vừa lúc tiện đường buổi tối quay về trường học. Sắp tốt nghiệp, cô muốn bớt chút thời gian để hoàn thành luận văn để kịp thời gian giao cho chủ nhiệm lớp.
Kỳ thật Trang Dực cũng không có ý xấu gì, chỉ là hắn thích tận dụng triệt để mọi cơ hội để gọi điện hay nhắn tin cho Chu Hạ Ninh, thế cho nên trog ấn tượng của Chu Hạ Ninh, Trang Dực là người sản xuất thích chơi bời lêu lổng.
Cô dùng mật mã mà Trang Dực cho cô để mở cửa, cô đứng ở cửa nhà trong chốc lát, sau đó mới thay dép đi vào.
Sở dĩ đứng ở cửa trong chốc lát, là do cô muốn quan sát một chút, đây là lần đầu tiên cô đi vào nhà người ta mà chủ nhân ngôi nhà đó lại không có ở nhà, thật sự là có chút kỳ quái thế nào ý, lại sợ trong nhà Trang Dực còn có người khác, hoặc là có nuôi con vật gì đó.
Cũng không biết Trang Dực có thws gì không thể để ai biết hay không. Tỷ như mấy cái loại phi đen gì gì đó. Nghe nói đó là thứ mà mấy người đàn ông độc thân yêu thích nhất! Đương nhiên, cũng có khả năng không phải là đĩa, mà là ổ cứng hay thiết bị cầm tay nào đó.
May mắn, nhà Trang Dực vẫn sạch sẽ giống như lần trước cô nhìn thấy, sạch sẽ đến mức không giống như nhà của một người đàn ông độc thân.
Nhưng mà Trang Dực cũng từng nói qua, hắn thường xuyên về nhà cậu hắn ở, nơi này chỉ là ngẫu nhiên ở lại.
Tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi có chút tò mò, nhưng chủ nhân không ở đây, cô vẫn tự giác gồi xuống sô pha ở phòng khách, mở ti vi để xem.
Sáu giờ chiều, Trang Dực mới mang theo hộp đồ ăn mua ở một nhà hàng trong nội thành về, mở cửa, hắn nhìn thấy Chu Hạ Ninh đang ngồi trên sô pha đang quay đầu lại nhìn hắn.
Trong lòng hắn ấm áp, lập tức lộ ra một nụ cười hút hồn.
“Chờ lâu không? Anh vốn định về cớm, kết quả trên đường lại bị kẹt xe.”
“Cái gì vậy? Thật thơm!” Chu Hạ Ninh đợi đến có chút đói bụng, vội vàng đứng lên nghênh đón.
Trang Dực nhịn cười, thấy Chu Hạ Ninh chỉ lo cúi đầu nhận hộp đồ ăn, không có ân cần hỏi han hắn một câu: “Này, cô gái à, em đây là chỉ cần ăn không cần người sao? Qua sông đoạn cầu sao?”
Chu Hạ Ninh câm nín, nghẹn cười xoay người, hai tay xách túi đồ ăn, hơi hơi kiễng chân chạm nhẹ vào môi Trang Dực một cái: “Cám ơn anh giao hàng!”
“Ai, quá rẻ rồi, hôn một cái đã tự bán mình rồi.” Trang Dực cười lắc đầu, giúp Chu Hạ Ninh dọn cơm lên bàn ăn.
Năm món ăn một món canh, một hộp cơm.
“Hình như hơi nhiều quá rồi.”
“Không biết em thích ăn cái gì, cho nên mua nhiều một chút.” Trang Dực từ trong phòng bếp cầm bát đũa ra: “Em yên tâm, về sau sẽ nhớ kỹ chỉ mua món em thích ăn.”
“Đúng rồi, có muốn uống chút rượu vang đỏ hay không? Ở chỗ này anh có một chai vang đỏ năm 1982.”
“Còn không phải là bữa tối dưới nến.” Chu Hạ Ninh liếc hắn một cái.
Trang Dực có chút tiếc nuối nhún vai.
Cơm no rượu say, không khí cũng sẽ lãng mạn hơn nha.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng khi hai người này ngồi cùng nhau ăn cơm lại có chút giống với hình ảnh vợ chồng già.
Trang Dực vừa ăn vừa nhìn Chu Hạ Ninh cười.
“Trên mặt em có nở hoa sao?” Chu Hạ Ninh không ngẩng đầu nói, cô cúi đầu ưu nhã dùng cơm.
“Không, so với hoa còn dễ nhìn hơn.” Trang Dực hào phóng cho lời khen: “Sắc đẹp có thể thay cơm, quả nhiên là mỹ vị!”
Chu Hạ Ninh liếc xéo hắn một cái, chậm rãi buông bát, rút tờ khăn giấy lau miệng: “Một lát nữa em phải trở về trường học. Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên đi.”
Trang Dực giật mình, cúi đầu nhanh chóng và cơm trong bát, sau đó mới cẩn thận nhìn Chu Hạ Ninh: “Chuyện là, anh đã điều tra ra ai là người đã bán ảnh chụp em và đạo diễn Hạ cho tạp chí.”
Trang Dực chuyên chú nhìn Chu Hạ Ninh, rất sợ cô buồn lòng: “Em cũng đừng buồn, tri nhân tri diện bất tri tâm, người như vậy bây giờ rất nhiều.”
Chu Hạ Ninh phục hồi lại tinh thần, cười liếc hắn nói: “Anh là đang nói chính anh sao?”
“Đương nhiên không phải.Anh thật sự giao trái tim mình ra trước mặt em, em muốn biết những gì chỉ cần nói, anh sẽ thành thật trả lời.”
Chu Hạ Ninh cười khẽ.
Tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng Giang Quân Diệu còn không thể khiến cô”khổ sở” đwocj.
Mặc dù nói là sư muội, nhưng rốt cuộc cũng không có cảm tình gì, vậy nên cũng không có cảm giác bị phản bội. Lúc trước sở dĩ đề cử cô ta đi tham diễn cũng là vì chị Đỗ.
Chỉ là không nghĩ đến cô ta lại cầm hòn đá ném sau lưng mình.
Cô cũng không muốn hỏi Giang Quân Diệu là vì sao. Không ngoài chuyện ghen tị mà thôi.
Con người một khi có cảm xúc ghen tị quá mức sẽ có khả năng làm hại người khác cũng như chính mình.
“Được rồi, em phải đi rồi.” Chu Hạ Ninh đứng dậy, chuẩn bị trở về trường học.
“Anh đưa em về.” Trang Dực do dự, nhưng cuối cùng cũng không giữ Chu Hạ Ninh lại.
Bọn họ mới bắt đầu chưa bao lâu, nói như vậy là quá mức đường đột. Chung quy, ở nơi này của hắn cũng chỉ có một chiếc giường lớn...
Chỉ cần hắn dám mở miệng, Chu Hạ Ninh tuyệt đối sẽ cho hắn một dao.
“Không cần. Gương mặt này của anh ở đại học J rất là nổi tiếng.” Chu Hạ Ninh ghét bỏ nhìn hắn một cái.
Trang Dực ai oán nhìn Chu Hạ Ninh: “vậy, anh đưa em đến cửa tiểu khu...”
“Không cần, anh ở nhà nghỉ ngơi đi.” Chu Hạ Ninh nhìn bộ dạng ai oán của hắn thì phì cười vỗ vỗ đầu hắn.
“Khi nào em có lịch trình mới?”
“Chị Đỗ giúp em nhận một bộ phim, đại khái tháng sau sẽ quay. Em còn có mấy kịch bản đang xem xét.” Chu Hạ Ninh đổi giày ở cửa, Trang Dực theo sát phía sau, tựa vào cửa nhìn cô.
“Thật không để anh tiến em?” Trang Dực chuyên chú nhìn Chu Hạ Ninh, tâm tư như muốn theo cô đi mất: “Đúng rồi, có muốn anh giúp em chọn một kịch bản hay không?”
“Được.” Chu Hạ Ninh không có nghĩ nhiều, từ trong túi lấy ra 2 kịch bản mang theo bên người:“Anh xem đi.”
Trang Dực tùy tay đặt tại cửa lên trên tủ giày: “Thật không thể ở lâu thêm một chút sao?”
Chu Hạ Ninh đi giày xong, đứng thẳng dậy, cười hôn hẹ lên môi hắn: “Còn nhiều thời gian.”
Đáy lòng Trang Dực rung động, thuận thế ôm cô không buông tay: “Từ lần trước sau khi em hôn anh, chúng ta cũng chưa có nói chuyện qua, mỗi lần nói không được vài câu đã phải tạm biệt.”
Chu Hạ Ninh nhịn không được cười phá lên.
“Chờ em làm xong luận văn, sẽ đến tìm anh nói chuyện phiếm.”
Dù luyến tiếc buông tay, nhưng Chu Hạ Ninh vẫn phải về trường học. Trang Dực cuối cùng vẫn luyến tiếc để cô đi về một mình, cứng rắn đi lấy xe, mất năm phút đồng hồ đưa Chu Hạ Ninh đến đại học J bên cạnh.
Đợi đến khi hai người đều vào đoàn làm phim, muốn gặp mặt một chút cũng khó khăn.
Bộ phim tiếp theo của Chu Hạ Ninh là bộ phim hiện đại đô thị, chủ yếu vẫn quay ở thành phố H. Trang Dực là phim cổ trang cũng ở phim trường Lâm Thủy ở thành phố.
“Vì sao em cứ muốn che giấu mối quan hệ của chúng ta chứ?” Trang Dực kỳ thật rất muốn nói với mọi người rằng: Chu Hạ Ninh là bạn gái tôi!
Đáng tiếc, đương sự không đồng ý.
“Sự nghiệp của em vừa mới khởi bước, cũng không muốn bị người ta treo cái danh hiệu bạn gái của Trang Dực đâu. Huống hồ, nếu công khai, chúng ta còn có bí mật gì đáng nói? Cả ngày đều bị phóng viên chụp lén chúng ta ở chung, còn có người nghĩ mọi cách muốn chụp được bằng chứng chúng ta chia tay, còn có gì vui nữa chứ?” Chu Hạ Ninh đương nhiên là đã suy xét qua vấn đề này.
Cô hiện tại và trước đây không giống nhau, Trang Dực cũng không phải là Châu Văn Hải, chuyện yêu đương sẽ là đầu đề lớn. Hôm nay nắm tay, ngày mai ôm hôn.
“Vậy lúc nào thì công khai?”
“À, đợi ngày nào đó mây bụi thoáng bớt đi đã.”
Nếu đến thời điểm không có kết quả, cũng không cần đối mặt với lời hỏi thăm của quá nhiều người. Đương nhiên lời này Chu Hạ Ninh sẽ không nói cho Trang Dực biết. Chung quy, cô bây giờ cũng hi vọng cô và Trang Dực có thể cùng đi đến cuối đường.
Mỗi đoạn cảm tình khi bắt đầu, đều mang theo sự kì vọng và những lời hứa hẹn tốt đẹp nhất.