Phim cổ trang võ hiệp, vai diễn quan trọng nhất sẽ không phải là vai nữ chính, mà là người vì chăm sóc nhân vật chính mà vừa được bí tịch, được bảo vật và được mỹ nhân, đó chính là nam chính.
Chu Hạ Ninh không muốn diễn như vậy, nếu chỉ là làm một bình hoa và có cái mặt xinh đẹp thì ai cũng có thể diễn, huống hồ trong giới giải trí không thiếu nhất chính là mỹ nữ, cô tự nhận mình cũng không phải là xinh đẹp nhất.
Nhưng bộ phim này lại có chút đặc biệt.
Nữ chính và nam chính là tứ đại cao thủ trong võ lâm, am hiểu dùng độc, nửa chính nửa tà. Một lần quyết đấu với cao thủ khác, nam chính bị nữ chính hạ độc thành kẻ ngốc, mở mắt ra gọi nữ chính là “mẹ”.
Nữ chính tự nhận không phải là tiểu nhân đương nhiên sẽ không hại nam chính, nhưng nam chính lại bám theo nữ chính không buông.
Câu chuyện cứ như vậy mà mở ra, nữ chính và nam chính bắt đầu ẩn cư, bắt đầu cuộc sống mẹ con?
Thật ra nam chính sau này đã dần bình phục, nội lực của hắn mạnh mẽ nên đã tự giải được độc tố trong người, thừa lúc nữ chính không cảnh giác với hắn mà đâm nữ chính một kiếm.
Nữ chính bị thương nặng rồi vô tình rơi xuống núi.
Đương nhiên, đều là nhân vật chính đều có một quy luật, đó là rơi xuống núi cũng không chết! Ngược lại nhận được cơ duyên! Nữ chính đương nhiên cũng là theo quy luật này.
Đến khi nữ chính trở lại, mới phát hiện ra nam chính lại xây nhà ở nơi lúc trước bọn họ ẩn cư thủ tang, hắn nói muốn vì thê tử mà thủ.
Cuối cùng nữ chính phát hiện tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Hóa ra lúc trước môn phái của nam chính âm mưu bắt nữ chính, nam chính vì muốn cho nữ chính chạy thoát nên nói với mọi người hắn sẽ hành động một mình rồi tự tay giết nữ chính báo thù.
Lại không ngờ, lúc trước nữ chính vì cứu hắn nên đã trúng kịch độc, vì biết nam chính lừa dối mình nên độc tố phát tác, thế nên lẽ ra có thể tránh một kiếm mà ngoài ý muốn bị nam chính đâm trúng.
Kết thúc câu chuyện, nam chính tìm ra phản đồ trong môn phái, rồi sau đó tự xin ra khỏi phái cùng nữ chính ngao du giang hồ.
Chu Hạ Ninh đọc xong quyển kịch bản khẽ cau mày.
Câu chuyện có chút mới mẻ, nhưng nếu kết thúc là bi kịch có lẽ càng làm cho nam chính nhớ mãi không quên? Cũng làm cho người xem có hứng thú hơn?
Cuối cùng nam nữ chính thành vợ chồng lại còn có kết thúc hạnh phúc, hình như có chút đại chúng.
Là một diễn viên không mới cũng không cũ, lần đầu tiên Chu Hạ Ninh có ý muốn sửa lại kịch bản.
Thật ra cũng có không ít diễn viên thích sửa kịch bản, nhất là diễn viên nổi tiếng. Kiếp trước cô còn gặp diễn viên có cả biên kịch riêng, lời thoại không thích, sửa! Cảm thấy vai diễn của mình không xuất hiện nhiều, sửa! Không thể phát huy hết phẩm chất tốt đẹp của chính mình, sửa!
Sửa xong thì kịch bản phim cũng đổi hoàn toàn, hơn nữa còn chiếm hết thời gian của các diễn viên khác.
Vai chính khác mà cảm thấy ảnh hưởng đến mình cũng vội vàng tìm một biên kịch đòi sửa kịch bản.
Cho nên, người khổ nhất là đạo diễn và mấy vai phụ.
Chu Hạ Ninh sẽ không làm như vậy. Nếu muốn sửa kịch bản, không bằng chính mình mời một biên kịch tự viết ra một kịch bản theo ý kiến của riêng mình.
Nhưng là, đối với kết thúc của kịch bản này, cô thật sự rất ngứa tay muốn thay đổi một chút. Ở trang cuối của kịch bản, cô tự tay sửa một lúc lâu, đến lúc cảm thấy khá hài lòng mới bỏ bút.
Nếu như nhận vai diễn này, có lẽ cần phải nói chuyện với đạo diễn và biên kịch một chút.
Kịch bản thứ ba cô tính buổi tối sẽ đọc, đứng dậy duỗi người thấy bên ngoài đã tối mới nhắn tin cho Tiền Hữu Đa.
Đường xá xung quanh trường quay Lâm Thủy hai người đều biết rõ ràng, ra cửa rẽ trái sẽ có một hàng cơm nhỏ.
Đến khi hai người ngồi xuống, đúng lúc Chu Hạ Ninh ngẩng đầu thì thấy có một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, bởi vì cảm thấy quen mắt nên cô cố ý nhìn thêm mấy lần, sau đó mới giật mình nhớ ra đó là cửa hàng Trang Dực từng mang cô đến. Bởi vì lần trước là đi vào từ cửa sau, cho nên cô nhìn bảng hiệu ở cửa trước chỉ thấy có chút quen mắt.
Nhớ đến Trang Dực, tay cầm đũa của cô lại ngừng một chút.
Qủa thật đã lâu không gặp, nhưng là đã bắt đầu tuyên truyền, đến lúc đó sẽ gặp nhau thôi.
“Hạ Ninh, bạn đúng là có số đào hoa nha!” Đang chờ thức ăn, Tiền Hữu Đa bỗng dưng nhỏ giọng cười, một bên mắt nháy nháy Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh hơi nhíu mày:” Gì mà số đào hoa, bạn đừng có nói lung tung.”
“Sao lại nói lung tung, anh chàng trợ lý ảnh mới tới kia rất thích bạn nha, mấy chuyện này mình rất tinh mắt đó, nếu không tại sao hôm qua lại làm bẩn quần áo của bạn, xong rồi lại cố ý hỏi số điện thoại nói muốn mua đồ mới bồi thường cho bạn nha.”
Chu Hạ Ninh cúi đầu uống một ngụm nước trà nhạt nhẽo, trong lòng cũng cảm thấy đắng ngắt như vị của cốc trà này.
Trợ lý ảnh Tiền Hữu Đa nói chính là Chân Văn Hải.
Mấy ngày trước thấy hắn trong đoàn phim làm cô rất kinh ngạc.
Cô vẫn nhớ lúc gặp Chân Văn Hải là lúc cô đang đóng một bô phim vào năm 28 tuổi, lúc đó Chân Văn Hải là phó ảnh, một năm sau đổi nghề làm đạo diễn MV, tên tuổi cũng không nổi lắm. Nếu lúc ấy Chu Hạ Ninh là diễn viên hạng ba, thì Chân Văn Hải cũng là đạo diễn hạng ba mà thôi.
Chỉ là cô cũng không ngờ, đời này lại gặp nhau sớm như vậy.
Kiếp trước Chân Văn Hải từng nói hắn với cô chính là tình yêu sét đánh, chắc là đời này cũng đi theo con đường như vậy, tuy rằng không có nhiều liên quan, nhưng ánh mắt hắn nhìn Chu Hạ Ninh luôn nóng rực, không che giấu chút nào.
Cho nên bây giờ Tiền Hữu Đa mới có chuyện mà trêu chọc.
Nhưng trong lòng Chu Hạ Ninh chỉ cảm thấy chán ghét. Từng nghĩ rằng người đàn ông đó là tốt nhất, hóa ra chỉ là một đống phân, mà cô lại ngủ trên giường với cái đống phân đó rất nhiều năm, bây giờ nhớ lại vừa cảm thấy đau khổ lại vừa ghê tởm!
Chỉ trách cô, cảm thấy người đẹp trai như Phương Hân Đông không đáng tin, lại đi tìm một người đàn ông có tướng mạo bình thường bề ngoài nhìn có vẻ rất thành thật, hóa ra bản chất bên trong đều cùng một loại như nhau.
Trong lòng cô khẽ thở dài.
Chẳng lẽ con đường tình cảm của cô thê thảm như vậy?
Chu Hạ Ninh lại nhớ đến Trang Dực, không nhịn được mà lắc lắc đầu.
“Haiz, mình hỏi bạn, cuối cùng là bạn thích mẫu người như thế nào nha? Mình thấy Trang Dực có ý với bạn mà bạn còn ghét bỏ?” Tiền Hữu Đa phát ra ánh mắt bà tám nhìn Chu Hạ Ninh, cố ý không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Chu Hạ Ninh đưa tay đẩy mặt Tiền Hữu Đa tránh ra, tặng thêm một câu:” Bạn nghĩ nhiều như vậy làm gì, sao không nghĩ đến cuối tuần này đi Thanh Hải bạn phải làm thế nào?”
Tiền Hữu Đa lập tức ỉu xìu:” Đạo diễn Hạ nghĩ như thế nào vậy, đột nhiên lại muốn thêm ngoại cảnh ở Thanh Hải, cứ tùy tiện mà tìm một ngọn núi ở đây quay là được rồi!”
Chu Hạ Ninh thấy Tiền Hữu Đa ỉu xìu, vui vẻ nở nụ cười:” Trong kịch bản chính là lấy núi Côn Luân làm cảnh chính, nhưng mà lại tốn thêm tiền thuê máy bay, chắc là qua bên kia quay sẽ đẹp hơn nhiều. Núi ở bên này đều quá bình thường, không có cảm giác hùng vĩ.”
Cảnh cuối trong chính là đến Thiên Sơn Tiên Giới, lúc đó biên kịch lấy núi Côn Luân làm hình mẫu: xung quanh là biển Tây Hải, cát dài dằng dặc, nước xanh ở sau, nước đen phía trước, có núi lớn, tự là Thiên Sơn. Đây chính là đang miêu tả núi Côn Luân mà. Bởi vậy Hạ Thao bàn bạc với nhà sản xuất, quyết định đến đó quay phim, để đạt tới hiệu quả tốt nhất.
“Làm diễn viên là phải chịu khổ, chỉ là đi Thanh Hải chứ có phải đi châu Phi đâu.”
“Mình nhớ nhà nha, từ lúc mình bắt đầu đi đóng phim đến giờ đều ở xung quanh thành phố J, chưa lúc nào ra khỏi phạm vi sông nam nha.” Tiền Hữu Đa vừa nói đến chuyện này lại lo lắng, “Mình sợ độ cao, mà sợ nhất chính là ngồi máy bay, thể chất mình yếu cũng là vì sợ độ cao nha!”
Chu Hạ Ninh vui vẻ gật đầu:” Vậy được, mình sẽ đi báo với đạo diễn là bạn không muốn đi.”
“A, như vậy không được, vai diễn của mình quan trọng như vậy.” Tiền Hữu Đa tròn mắt, vừa nói xong lại bắt đầu buồn rầu.
Chu Hạ Ninh cúi đầu ăn cơm, không quan tâm đến cô ấy nữa.
Ngày hôm sau quay phim có cảnh Chu Hạ Ninh diễn chung với Hạ Uyên. Chu Hạ Ninh mặc một bộ quần áo cổ trang màu trắng, trên người Hạ Uyên cũng thay một bộ quần áo thời Hán, trong tay còn cầm một cây đao, đó chính là Tam tiêm lưỡng nhận đao trong truyền thuyết.
Trong phim, Khương Phạm chính là đời sau của Khương Tử Nha, Dương Mặc chính là con cháu của Dương Tiễn. Tổ tiên bọn họ từng kề vai chiến đấu, mà hai người bọn họ cũng từng là bạn tốt, không ngờ bây giờ lại trở mặt.
“Khương Phạm, người đừng trách Dương Mặc, tất cả là do ta, là ta cầu xin hắn cứu người.” Tiền Hữu Đa vào vai Chu Tranh Vân đang vẫy vẫy hai lỗ tai, vẻ mặt rất khổ sở.
Bọn họ là đời sau của thần và yêu, nên sẽ xuất hiện năng lực của tổ tiên truyền lại, nhưng vì năng lực không đủ mà có chút khiếm khuyết.
Ví dụ như Chu Tranh Vân, từ lúc có pháp lực thì không có cách nào dấu được hai lỗ tai heo.
Đứng cạnh bọn họ, Giang Quân Diệu vào vai Lý Tử Mộc đang lo lắng nhìn Khương Phạm và Dương Mặc.
Tay phải Dương Mặc nắm chặt tam tiêm lưỡng nhận đao, có vẻ như đang hấp thụ năng lượng, hắn cúi đầu, vẻ mặt bị bóng đen che mờ không thể nhìn rõ, khi mở miệng giọng nói cũng vô cùng nặng nề:” Khương Phạm, ta đã nói rất rõ. Ta không chịu nổi ngươi luôn võ đoán.”
“Thì sao?” Khương Phạm mím môi thật chặt, không chớp mắt nhìn Dương Mặc, tựa như đem mọi hành động của hắn nhìn thật kỹ.
“Dương Mặc!” Chu Tranh Vân sốt ruột chạy lại khuyên nhủ,” Ngươi đừng cứng đầu như vậy! Nói xin lỗi Khương Phạm rồi chúng ta vẫn là bạn tốt!”
“Xin lỗi cái gì? Tôi không sai.” Giọng nói Dương Mặc khàn khàn mà lại quả quyết nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa ngẩng đầu lên.
“Rồi sao nữa?” Khương Phạm lạnh lùng nói.
“Cho nên, chúng ta mỗi người đi mỗi ngả thôi, từ này về sau đường ai nấy đi, không có liên quan đến nhau.” Vẻ mặt Dương Mặc có chút buồn bã, nói xong thì ngẩng đầu nhìn Khương Phạm sau đó mới quay người bước đi.
Vẻ mặt Khương Phạm kinh ngạc nhìn Dương Mặc đang bỏ đi.
“Ôi chao, Dương Mặc ngươi làm sao vậy? Ngồi lại nói chuyện là được rồi, tại sao lại bỏ đi?” Chu Tranh Vân sốt ruốt muốn đi đến kéo Dương Mặc lại, nhưng vẫn lo quay đầu lo lắng nhìn Khương Phạm, chỉ một phút do dự thì Dương Mặc đã đi rất xa.
“Tôi đi tìm.” Lý Tử Mộc chạy đến, hai mắt giống như hơi ướt.
“Không cần.” Khương Phạm lạnh lùng ngăn cản, “ Ai cũng không được đuổi theo, hắn muốn đi thì cứ đi.”
Nói xong, Khương Phạm xoay người nhảy lên một cây cổ thụ:” Còn không nhanh tìm chỗ qua đêm?’
Cô quay đầu, hai mắt dưới ánh trăng như phát ra tia sáng rực rỡ.
“CUT!”
Chu Hạ Ninh nhẹ nhàng thở dài, cẩn thận đứng trên cây, nhờ vào dây cáp mà tụt xuống.
Cô chưa từng đóng phim cổ trang, mà cũng là lần đầu dùng dây cáp ròng rọc, dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng lần đầu tiên làm thử cũng cảm thấy eo như muốn đứt lìa.