Trong lòng Trang Dực có trăm ngàn suy nghĩ, nhưng khi nói chuyện lại ra vẻ như đang trêu đùa:” Chu Hạ Ninh, hết ngày hôm nay nếu tôi có gọi điện cho em, em đừng giả vờ như không quen biết nha.”
Chu Hạ Ninh nhìn Trang Dực không còn vui vẻ như lúc trước, mỉm cười lắc đầu:” Sẽ không đâu.”
Dù có gặp, cô cũng không đi đến trước mặt anh ta nha.
Trang Dực cũng không hiểu chính mình muốn nói gì, rõ ràng trong lòng có nhiều lời như vậy, nhưng bây giờ lại không thích hợp nói ra.
“’Tôi và Phạm Duyệt Tân luôn chỉ là bạn, trong đó cũng có rất nhiều nguyên nhân, nếu về sau em muốn nghe, tôi sẽ nói hết cho em biết.” Trang Dực xoa trán, cảm thấy gần đây mọi việc đều không thuận lợi, muốn nhờ bộ phim này để kéo gần khoảng cách với Chu Hạ Ninh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thậm chí muốn đến gần cô cũng phải tính toán kỹ càng, “Quay về thôi.”
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh, quay người đi vào trong.
Bây giờ không phải lúc, nhưng anh nghĩ một ngày không xa nữa cơ hội sẽ đến.
Chu Hạ Ninh kinh ngạc nhìn bóng lưng Trang Dực, cao ngạo đẹp đẽ, chỉ là bóng lưng mà đã mê người như thế, một ngôi sao nổi tiếng lại có tình cảm với cô, có phải điều này đã chứng minh những người đàn ông cô gặp kiếp trước đều bị mù?
Cô tự giễu lắc đầu. Tự cảnh cáo chính mình đừng quá đa tình, nhưng nghe lời nói của Trang Dực, trong lòng cô lại trào dâng một cảm xúc khó hiểu.
Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, đến khi cô trở lại bàn tiệc, một chút cảm xúc ấy đã biến mất như không tồn tại.
Cô nghĩ, có lẽ cô nên tìm một người yêu cô thật lòng, kiếp trước gặp phải hai người đàn ông tồi tệ, cô cũng không thể quơ đũa cả nắm mà cho rằng trên đời này không còn người đàn ông tốt, à, tuy rằng không nhiều, không chừng ông trời có mắt may mắn lại rơi trúng vào cô.
Lời nói của Trang Dực, cô không để trong lòng. Một khoảng thời gian nữa có lẽ cô sẽ quên hắn.
Trang đẹp trai, tương lai còn phải cố gắng nha.
Chu Hạ Ninh nhìn đám người say xỉn nằm trên ghế, cười cười, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Phim mới, tôi đến đây!
Sau khi từ đoàn làm phim về nhà, Chu Hạ Ninh nghỉ ngơi thư giãn vài ngày.
Cô đã nói trước với chị Đỗ, bây giờ chỉ chờ đóng phim, quảng cáo và những thứ khác tạm thời không nhận. Sau này cô nổi tiếng, tự nhiên sẽ có những công ty lớn đến mời cô, bây giờ cần gì phải chịu thiệt.
Cho nên trước khi bộ phim khởi quay, cô có đầy đủ thời gian mà nghỉ ngơi, chuẩn bị thật tốt.
Thừa lúc rảnh rỗi, cô nhờ Chu Thừa Phó chở đi nhà sách mượn mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn, coi như là tìm hiểu. Cô chưa từng xem qua thể loại phim huyền huyễn, dù là tiểu thuyết cũng chưa đọc, bây giờ tìm hiểu trước là chuyện bắt buộc. Đây là thói quen từ kiếp trước của cô, chỉ cần có thời gian, cô sẽ tìm hiểu thật kỹ vai diễn mới.
Cô và Tiền Hữu Đa đã kí hợp đồng với Tinh Diệu, về phần Phó Vân Nhứ, chị Đỗ đã nói chuyện với người đại diện của cô ta, nghe nói là do không phải vai nữ chính, cho nên từ chối.
Chu Hạ Ninh có chút ngạc nhiên. Mặc dù Phó Vân Nhứ cũng không tồi, nhưng một người mới, chỉ cần có phim để tham gia còn hơn quá nhàn nhã là được rồi? Như vậy cũng có thể tích lũy kinh nghiệm mà?
Dù sao cô cũng hiểu mỗi người mỗi suy nghĩ, cô không thể yêu cầu tất cả mọi người đều giống cô. Nếu cô có lòng tốt mà người khác không nhận, cần gì phải cưỡng ép? Cưỡng ép, vậy thì không phải là có ý tốt, mà là xấu tính.
Đúng lúc chị Đỗ vừa mới ký thêm hợp đồng với diễn viên mới, nên để luôn vai diễn cho cô ấy. Cô gái đó cảm ơn Chu Hạ Ninh rất nhiều, ra vẻ rất thân thiết mà gọi “ Chị Ninh”.
Ngày 30 Chu hạ Ninh gọi điện thoại cho Chu Như Ý, người Hoa ở Los Angeles rất nhiều, nên bà cũng không buồn chán, nghe nói cùng với mấy người đi ăn tất nhiên ở nhà hàng Trung Quốc.
Chu Hạ Ninh nghe bên kia điện thoại ồn ào, cười tắt điện thoại, đột nhiên nghĩ đến Hạ Thao.
Vốn là Hạ Thao muốn gặp cô trước tết, nói chuyện một chút về vai diễn, nhưng vẫn chưa có thời gian. Cô tựa vào cửa thủy tinh, nhìn pháo hoa đang bắn đầy trời, tự nhiên nhớ đến Hạ Thao.
Nhiều năm như vậy, ông ấy trải qua năm mới như thế nào?
Cô mở danh bạ trong di động, nhưng nhìn đến hai chữ Hạ Thao, do dự rất lâu cũng chưa ấn xuống. Nhiều năm như vậy, cô đã quên mất nên nói chuyện với ông như thế nào, nên bây giờ cảm thấy hồi hộp. Cô tự giễu lắc đầu cười, cúi đầu nhắn tin cho ông.
Năm mới vui vẻ! Vạn sự như ý!
Vì không cần nói chuyện nên cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô đang định cất điện thoại, thì có tin nhắn mới, cúi đầu đọc.
Sợ tí nữa tin nhắn quá nhiều em không thèm đọc, cho nên chúc em năm mới vui vẻ! – Trang Dực.
Chu Hạ Ninh cười, cất điện thoại đi về phía phòng ăn.
Cửa phòng ăn mở toang, ánh đèn chiếu sáng, ông ngoại đã ngồi bên bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn một bàn thức ăn ngon, bên cạnh là bà ngoại đang trông chừng không cho ông ăn vụng.
Từ sau khi trúng gió, bà ngoại luôn nghe theo lời dặn của bác sĩ, cấm ông ngoại ăn rất nhiều món.
Mợ đang ở trong phòng bếp giúp đỡ, cậu rất hiếm khi được về nhà, cởi bỏ bộ đồ tây, đang nghiêm túc bày bát đũa, em họ cúi đầu chơi di động.
Cô cười vui vẻ, đi nhanh vào trong.
Ngày hôm nay là ngày gia đình đoàn tụ. Tuy rằng không đủ thành viên, nhưng cô cũng rất cảm ơn ông trời nhân từ, cho cô có cơ hội lần thứ hai.
Đến khi ăn cơm xong, Hạ Thao mới trả lời tin nhắn.
Năm mới vui vẻ!
Chu Hạ Ninh mím môi cười.
Từ sau 9 tuổi, đây là lần đầu tiên cô và ông nói ” Năm mới vui vẻ”, nhiều năm trôi qua, không biết ông có cảm thấy cô đơn? Hay là, hối hận?
Nụ cười của cô từ từ mất đi, thở dài chán nản.
Chắc là có hối hận, cho nên sau này ông mới không có scandal nào, cũng không tái hôn.
Hối hận và nhát gan nên mới mất đi cơ hội cuối cùng. Hôm nay bên cạnh mẹ cô đã có thêm Sầm Kim Triều.
Chu Hạ Ninh lắc đầu. Những chuyện này dù sao cũng là của cha mẹ, chỉ cần mẹ cô vui vẻ, cho dù ai ở cạnh bà cũng không quan trọng.
Về phần Hạ thao, ông là cha của cô, điều ấy sẽ không thay đổi. Con người khi phạm sai lầm, có khi sẽ có cơ hội sửa chữa, nhưng có khi lại là mất đi cả đời.
Có vài người vẫn luôn hiểu rõ, cho nên sẽ không cho mình phạm sai lầm. Có vài người, lại phải trải qua sai lầm mới hiểu ra, đáng tiếc, thời gian đã quá muộn.
Trước khi ngủ, Chu Hạ Ninh nhận được tin nhắn cuối cùng.
Năm mới vui vẻ. Chu Cảnh Ngu
Chu Hạ Ninh ngạc nhiên một lúc sau mới nhớ ra Chu Cảnh Ngu là ai.
Thật ra, sau bữa tiệc xem mắt đó, bà ngoại và mợ có hỏi cô mấy lần, có thể là bị phản ứng lạnh nhạt của cô dọa sợ, cho nên sau này cũng không nhắc đến nữa.
Nhưng mà, theo Chu Thừa Phó mật báo, nghe nói hai người bọn họ lại đang chuẩn bị kế hoạch đi xem mắt lần thứ hai.
Cho nên, ngày mai cô sẽ cho bà ngoại đọc tin nhắn “Năm mới vui vẻ” này. Nhìn nè, cháu và đối tượng xem mắt lần đó vẫn còn liên lạc nha.
Trang Dực nhìn thấy Phạm Duyệt Tân vào ngày đầu năm mới.
Buổi tối hôm trước hắn nhận được tin nhắn của Phạm Duyệt Tân, nói cô đã trở về.
Trang Dực do dự, rồi hẹn cô ta ngày mai gặp nhau.
Phạm Duyệt Tân chưa về, anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi Phạm Duyệt Tân trở về, anh lại phát hiện đã không còn gì đáng nói. Bọn họ quen nhau 17 năm, anh chưa từng nghĩ có một ngày bọn họ sẽ lạnh nhạt đến mức không còn gì để nói với nhau.
Trang Dực ngồi dựa vào cửa sổ quán café, ngẩn người nhìn dưới lầu đang ầm ỹ, cho đến khi nghe được giọng nói quen thuộc mới quay đầu lại.
Phạm Duyệt Tân cười rất tự nhiên, tưởng như tình bạn giữa cô và Trang Dực vẫn như trước đây. Làm như những scandal hay chuyện cô ta đoạt vai diễn của Chu Hạ Ninh chưa bao giờ xảy ra.
Trang Dực yên lặng nhìn Phạm Duyệt Tân, đến khi cô ta không còn cười nổi. Sau đó anh dựa người vào ghế sofa, nở nụ cười:” Ngồi đi”.
Cho dù quen biết nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Phạm Duyệt Tân không hiểu rõ tâm trạng của Trang Dực. Có phải vì người phụ nữ kia chen vào giữa hai người, hay là do đó là người trong lòng Trang Dực, cho nên bọn họ không giống nhau? Trong lòng cô cảm thấy tức giận, cũng không muốn tươi cười nữa.
“Năm mới vui vẻ.” Cô bình tĩnh nói, từ trong tui lấy ra một hộp quà, “Tặng cho cậu.”
Trang Dực hai tay ôm ngực, mắt nhìn hộp quà trên bàn, hơi nhếch môi:“Cảm ơn.”
Phạm Duyệt Tân cắn môi, nhìn Trang Dực đang cười lạnh lùng, trong lòng xấu hổ:“ Trang Dực, cậu cứ phải như vậy sao?”
“Như thế nào?” Trang Dực nhướng mày cười nói. Trong lòng anh rõ ràng rất đau khổ, tức giận, cũng không biết tại sao anh có thể cười, quả nhiên là do làm diễn viên đã quá lâu rồi.
“Mình biết mấy scandal kia là mình có lỗi với cậu.” Phạm Duyệt Tân hạ mắt nhìn hộp quà lẻ loi trên bàn, đó là quà mà cô đã cố ý tìm mua ở Úc, nhưng có vẻ như Trang Dực cũng không có hứng thú mở nó ra, “ Chúng ta đã là bạn nhiều năm, ngay cả chuyện này cậu cũng để bụng sao?”
Trang Dực nghiêm mặt nhìn chằm chằm Phạm Duyệt Tân:“ Chỉ chuyện này thôi sao? Chỉ là mấy scandal đó sao?”
Trong lòng hai người đều hiểu, không chỉ vì chuyện ảnh chụp hay chuyện bài báo kia.
“Đúng vậy, không chỉ vì những chuyện đó.” Phạm Duyệt Tân chỉ cảm thấy trong lòng bực bội, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn, “ Chẳng qua chỉ là vì Chu Hạ Ninh mà thôi. Trang Dực, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại kém hơn một người phụ nữ mới biết sao? Trang Dực, người phụ nữ như vậy trong cái vòng này còn rất nhiều, cô ta không xứng với cậu!”
Cô chỉ cần nghĩ đến Trang Dực vì một người phụ nữ mà đối xử với cô như vậy, đã cảm thấy chỉ đoạt một vai diễn là quá mức nhân từ với cô ta! Chu Hạ Ninh phải không, với năng lực hiện tại của Phạm Duyệt Tân cô, chèn ép một người mới không ngóc đầu lên được là chuyện quá dễ dàng.
Trang Dực cười buồn:“ Cô không cần đẩy hết nguyên nhân lên đầu Chu Hạ Ninh. Tuy rằng cũng có liên quan đến cô ấy, nhưng thật ra tôi để ý không phải là vì cô ấy.” Anh không còn cười nổi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phạm Duyệt Tân, “Phạm Duyệt Tân, từ lúc nào cô chỉ còn nghĩ đến chuyện lợi dụng tôi, cô không coi tôi là bạn. Cô nói chúng ta quen biết nhiều năm, nhưng thật sự cô còn nhớ chúng ta đã biết nhau nhiều năm sao?”
Phạm Duyệt Tân nhìn Trang Dực đang nói, vẻ mặt dần tái nhợt.