Diệp baba ngồi dưới đài hơi kinh ngạc.Tiểu Diệp sở trường là piano cơ mà? Ông chưa từng thấy con gái chơi nhạc cụ nào ngoài piano cả.
Mặc dù nghi hoặc ông vẫn bình tĩnh quan sát.
Diệp Chấn không biết con gái mình nay ngụ một linh hồn Diệp Tử từ một thế giới khác, ở đó Diệp Tử là ảnh hậu thế giới.
Ảnh hậu rất cao quý, nhưng chỉ cần có tài năng và bỏ ra công sức thích đáng, danh hiệu này vào tay không khó.
Thế nhưng Ảnh hậu thế giới lại khác, đó là Nữ vương của giới điện ảnh được cả thế giới ủng hộ, truy phủng.
Có được càng nhiều bỏ ra càng nhiều, người ta cứ nhìn vẻ hào nhoáng bên ngoài rồi tặc lưỡi cảm thán vận khí hảo, mấy ai hiểu được đằng sau những vinh quang là cỡ nào mồ hôi và nước mắt.
Diệp Tử để đứng trên ngôi vị ảnh hậu thế giới, thứ cô bỏ ra gần như là cả cuộc đời cô độc, không bạn bè, không tình ái, tuổi thơ của cô là phòng tập thể hình, là lớp học vũ đạo, là nơi luyện đàn, nơi học kỹ năng diễn vai....
Diệp tử về mặt nào đó là Nữ Hoàng của sự hoàn hảo, tài năng vẹn toàn.
Nhưng trong cuộc sống, cô là kẻ thất bại.Cô chưa từng nếm qua bất kể thứ gì ngoài điện ảnh, sân khấu cùng kịch bản.
Thế giới của cô gói gọn trong những thứ kịch bản đó.
Cô biết hầu hết ngoại ngữ trên thế giới, biết chơi tất cả các nhạc cụ bao gồm của dân tộc ít người, ...cho nên một cái violin tất nhiên không thể làm khó dễ được cô.
-------------
Mười lăm thí sinh lựa chọn xong nhạc cụ của mình, hướng về mười lăm phòng riêng biệt.
Ở đó họ có thể thoải mái kí âm mà không sợ âm thanh bị loạn nhiễu.
Bởi vì Cố Ảnh hậu Tử Nguyệt sinh thời chơi chính là Vĩ Cầm (violin) ,cho nên trong số 15 người có đến bảy người bao gồm Diệp Tử lựa chọn violin.
Số còn lại có người chọn harmonica có người chọn piano, plute, saxophone....
Diệp Tử xoay người vào trong phòng được chỉ định.
Đó là một không gian vừa phải, đủ đặt một chiếc bàn, trên bàn là một tập nhạc,một cây bút, tất nhiên nhạc cụ là thí sinh mang vào.
Người chọn piano sẽ vào phòng đặt sẵn piano.
Diệp Tử rút cây vĩ bắt đầu thành thạo kiểm tra dây đàn, đầu vĩ, thử âm điệu.
Cùng lúc đó, màn hình treo trên đài quảng trường chia làm 15 ô chiếu đi ra hình ảnh mười lăm thí sinh cùng lúc.
Thì ra trong mỗi phòng đều có trang bị camera lỗ kim.
Đây xem như là công tác đảm bảo công bằng cho tất cả các thí sinh, mà giám khảo cũng như khán giả có thể dễ dàng theo dõi để bình chọn.
---------------------
Duẫn Thừa Húc tầm mắt nhìn lướt một loạt các cô gái trên màn hình, sau đó tại hình ảnh của cô gái áo sơ mi sọc xanh quần jean dừng lại và không có dấu hiệu di dời.Hắn híp mắt nhìn cô gảy từng nốt nhạc sau đó nhanh chóng ghi vào bản nháp.
Từng cái vi nhíu mày tinh tế cho đến đôi môi hơi vểnh lên, cho đến nhắm mắt thả mình theo âm điệu của chính mình đều không lọt một chút ra khỏi tầm mắt hắn.
Camera là sẽ không thu âm, nhưng hắn lại có cảm giác bài nhạc nhất định sẽ rất hay và tuyệt đối phù hợp chủ đề ấm áp.
-------------ta là phân cách tuyến 15 phút--------------------------
Tất cả cá thí sinh nghe tiếng "đinh" đều dừng tay.
Sau đó theo thứ tự từng người bước ra sân khấu lớn.
Người đầu tiên là một diễn viên mới nổi gần đây tên Tề Vận, cô lựa chọn harmonica.
Sau khi đơn giản giới thiệu, cô bắt đầu thổi lên những âm vực đầu tiên.
Tiếng harmonica thanh thoát vang lên giai điệu.
Khán giả im lặng, ban giám khảo lắng nghe, thỉnh thoảng lại có tiếng bút xoạt xoạt trên giấy chấm điểm theo hạng mục.
Một tràng tiếng vỗ tay dành cho người thứ nhất.
.
.
Người thứ hai là một sinh viên khoa điện ảnh sân khấu trường đại học M, một trong những ngôi trường đứng đầu top mười những ngôi trường đào tạo có tiếng tăm tên Hà Thanh.
Hà Thanh chọn saxophone để biểu diễn.
Người thứ ba, thứ tư..thứ năm..
Người thứ sáu chọn piano, cô ta là một diễn viên đóng vai chính trong bộ phim mới vượt lên top 100 phim đáng xem.
Tiếng đàn piano trầm bổng nhịp nhàng đánh vào tâm hồn mỗi người,ban giám khảo vài người hơi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
.
.
Người thứ bảy là một giáo viên dạy thanh nhạc, tên gọi Liễu Huệ Nghi.
-"Cô gái này là đối thủ đáng gờm, nghe nói cô ta có thể chơi thành thạo ba loại nhạc cụ là ghita, piano và violin." một nữ diễn viên nói nhỏ cho cô đứng bên cạnh.
-"ân,ba cô là Liễu Thanh Thành người thừa kế Liễu gia đời tiếp theo đó nha."
-"nghe nói Liễu Thanh Thành lúc trước vô cùng trăng hoa, đã có hai tư sinh tử được mang về nhà rồi."
-"ôi chao, nam nhân a, trăng hoa là lẽ tự nhiên, mỡ treo miệng mèo, mèo mà không liếm mới là chuyện lạ.Huống chi Liễu Thanh Thành lại có tiếng đa tình a"
-"thì ra là vậy." người bên cạnh gật đầu.
.
.
Bởi vì từ phòng thu đến sân khấu phải đi qua khu vực đợi nên phần lớn những câu trò chuyện của tất cả mọi người Liễu Huệ Nghi đều nghe được.
Liễu Huệ Nghi nắm chặt cây Vĩ cố gắng kìm nén cảm giác tức đến nổi điên trog lòng.
Cô nhịn, chỉ cần vượt qua được xét duyệt này, cô sẽ nắm trong tay phần thắng lớn hơn trong việc kế thừa di sản từ ông nội Liễu Quân.
Hít một hơi thật sâu, Liễu Huệ Nghi nở nụ cười dịu dàng, tay phải nắm vĩ, tay trái cầm đàn bắt đầu kéo.
Một chuỗi âm thanh trong trẻo vang lên.
Giám khảo vài người là nhà soạn nhạc, cũng có nhạc sĩ kỳ cựu khuôn mặt tỏ vẻ rất hài lòng.
Chỉ trong vòng 15 phút mà viết được bản nhạc như thế này quả thật vô cùng tài năng.
Duy chỉ có hai người là không có bất kỳ biểu hiện gì.
Một là một vị nhạc sĩ hơi đứng tuổi, người còn lại là Diệp baba.
Diệp baba hơi nhíu mày, đàn rất hay, giai điệu không sai, nhưng ông luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì.
Mà vị tác giả đứng tuổi kia thì lại không có phản ứng gì.
Nhạc khá, đàn rất hay, nhưng ông không có quá nhiều cảm xúc, đơn giản là nó không gây được dao động trong lòng ông.
Trên tờ giấy chấm điểm của ông, một loạt các thí sinh phần cảm xúc đều là một gạch.(không có điểm)
Bài nhạc kết thúc.
Khán giả nhiệt liệt hoan nghênh.
Liễu Huệ Nghi mỉm cười vô cùng rạng rỡ, cúi đầu chào giám khảo sau đó tự tin sải bước vào hậu trường.
Cô chắc chắn mình có thể vào được phần thứ hai của vòng 1.
-"Thí sinh tiếp theo, số thứ tự 8: Diệp Tử" nhân viên xướng tên người tiếp theo.