Ảnh Hậu Giá Đáo _ Nữ Phụ Tái Sinh

Chương 13: Mỗi ngày đều nấu cho cô

Sau bữa ăn kia Khâu Hân Di tự mình bắt xe trở về chung cư của mình, còn cha mẹ Khâu quay trở lại biệt thư họ Khâu. Ban đầu mẹ Khâu muốn cô trở về Khâu gia, nhưng cô lại lấy lý do từ chối. Cơ bản để hạn chế tiếp xúc quá thân thiết với cha mẹ Khâu, tránh bị phát hiện cô chỉ là người mượn thân xác của nguyên chủ.
Khâu Hân Di vừa trở về liền tiến vào phòng tắm, nhàn nhã ngâm mình trong bồn nước nóng. Càng ngày những việc không trong nguyên tác càng nhiều, chỉ sợ đến một ngày có quá nhiều chuyển xảy ra, e rằng cô sẽ trở tay không kịp.
Hơn nữa tần suất xuất hiện của nữ chính cũng là điều khiến cho cô lo lắng. Nếu cô nhớ không lầm, trong khoảnh thời gian này nữ chính phải thường xuyên tới chỗ cô bát nháo, trước là để lấy lòng, sau là để ve vãn vị hôn phu của cô. Nhưng kể từ khi xuyên qua đây, thời gian cô gặp Lăng Tiểu Nhi chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần nói chuyện cũng vô cùng ít ỏi, chỉ có qua lại vài câu, khiến cho cô về cơ bản cũng không biết nữ nhân kia đang suy nghĩ cái gì mà đề phòng.
Hân Di một tay dùng khăn bông vò vò mái tóc đang ướt đẫm của mình, đến lúc này mới nhìn qua điện thoại của chính mình. Cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ có vài thông báo từ Weibo cùng lượt theo dõi mới.
Khâu Hân Di xoa xoa mi tâm, chán nản đếm số lượt theo dõi mới. Không tệ, mới đó đã tăng thêm gần 5 vạn, xem ra sau cái scandal kia danh tiếng của thân chủ chỉ có tăng chứ không giảm. Bình luận của antifan cũng giảm hẳn, chỉ còn lác đác vài người.
Khâu Hân Di tùy ý đặt điện thoại lên mặt bàn, sau đó ngồi trước bàn trang điểm sấy mái tóc đang ướt nước, trong đầu không ngừng nghĩ tới những việc phía sau cốt truyện mà tác giả đã xây dựng. Sau này cô phải chăm chỉ điều tra một chút, tính đến nay thật sự có nhiều việc mà cô không biết rồi. Nếu như cô tìm hiểu một chút, sau này cũng dễ bảo toàn thân thể này hơn.
Khâu Hân Di vừa dứt mạch suy nghĩ, thông báo tin nhắn từ điện thoại cũng đồng thời vang lên. Khâu Hân Di vẫn giữ nguyên trạng thái, đảo mắt qua màn hình điện thoại. Là tin nhắn từ Đình Lam, có lẽ là tin nhắn lịch trình. Hân Di với tay lấy điện thoại, nhanh chóng mở màn hình tin nhắn. Chủ yếu là lịch trình quay MV cùng Dịch Hy, khoảng hai ngày nữa, còn lại là dặn dò cùng hỏi thăm mấy vết thương của cô.
Khâu Hân Di đưa điện thoại tới sát miệng, gửi cho Đình Lam một tin nhắn thoại. Vừa dứt lời thì điện thoại của Du Chính gọi tới. Khâu Hân Di nhìn màn hình, có phần ngạc nhiên, từ khi ra viện hai người chưa từng liên lạc với nhau, nay anh ta chủ động gọi cho cô, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng đến vậy chứ?
Khâu Hân Di nhấn nghe điện thoại, dùng tay chỉnh sửa lại mái tóc xoăn dài, lên tiếng:
"Du Chính? Có chuyện gì sao?"
"Muốn nhắc cô lịch tái khám, nếu không sợ cô sẽ quên mất". Du Chính ở trong phòng làm việc riêng của mình, đôi mắt tập trung nhìn bệnh án của cô, ngón tay thon dài chạm khẽ lên mặt giấy, lật từng trang.
Khâu Hân Di nhẩm lại lịch trình mà Đình Lam vừa gửi, sau đó mới hỏi Du Chính:
"Khi nào tôi có thể tới bệnh viện?"
"Trong tuần này là được, tuần sau tôi phải đi công tác, không thể kiểm tra cho cô." Du Chính dùng chất giọng ôn hòa, nói với Hân Di.
"Được, vậy ngày mai tôi sẽ tới. Cũng muộn rồi, tạm biệt."
Khâu Hân Di qua loa nói, sau đó nhanh chóng nói lời tạm biệt. Ngày hôm nay cô phải di chuyển khá nhiều, nên ít nhiều có cảm giác mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sớm chút, vả lại cô đối với Du Chính vẫn tồn tại một bức tường ngăn cách khá lớn, giống như những chuyện xảy ra trong nguyên tác khiến cho gặp phải bóng ma tâm lý, làm cô luôn phòng bị với những hành động của anh, không muốn tiếp xúc cùng thân cận quá nhiều.
Du Chính ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, vốn muốn trò chuyện vài câu nhưng lại thôi, sau cùng chỉ có thể nói tạm biệt và chúc ngủ ngon.
Khâu Hân Di cúp máy, sau đó đặt lên tủ đầu giường. Mái tóc sớm đã được cô sấy khô. Hân Di ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận làm hết những bước skincare buổi tối. Cô cảm thấy từ khi xuyên vào thân thể này cô chăm chỉ làm đẹp hơn rất nhiều, chỉ cần một hôm không thực hiện liền không thoải mái. Có lẽ là thói quen của thân chủ từ trước đây, đôi khi cảm thấy hơi phiền phức nhưng dù sao cũng là diễn viên, chăm chút vẻ ngoài một chút cũng là điều tốt.
Sau khi hoàn thành hết những việc cần làm, Khâu Hân Di nặng nề nằm dài trên giường. Từ khi xuyên qua đây thì hôm nay là ngày cô phải hoạt động nhiều nhất, có lẽ cơ thể vẫn chưa thích ứng được nên Khâu Hân Di có cảm giác khá mệt mỏi. Chỉ chừng mười lăm phút sau Hân Di đã chìm vào giấc ngủ, bỏ qua hết những suy nghĩ về cốt truyện trong nguyên tác.
__________________
Chừng chín giờ sáng hôm sau Khâu Hân Di mới tỉnh dậy, chờ cho đôi mắt của mình thích ứng được với ánh sáng, Hân Di trở mình, từ từ ngồi dậy. Với tay cầm lấy điện thoại, gửi cho Đình Lam một tin nhắn, sau đó nhanh chóng chuẩn bị rồi di chuyển tới bệnh viện.
Du Chính đã đợi cô ở phòng riêng. Khâu Hân Di một mặt bịt kín, khéo léo tránh né máy ảnh của báo chí, sau đó theo sự chỉ dẫn của y tá tiến tới phòng làm việc của Du Chính.
"Tới rồi sao? Ngồi đó chờ tôi một chút." Du Chính ngồi trên ghế, nghiêm túc xem xét một vài hồ sơ bệnh án. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền ngẩng đầu, cất tiếng nói đồng thời ra hiệu cho Khâu Hân Di ngồi xuống ghế.
Khâu Hân Di cũng không nói câu nào, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tùy ý nhấn điện thoại. Gần 10 phút sau Du Chính mới hoàn thành công việc của mính, anh nhanh chóng tiến tới chỗ cô, trên tay còn cầm theo một ly trà hoa cúc, đặt trước mặt cô. Sau đó mới ngồi xuống phía đối diện, cất tiếng nói:
"Uống trà đi, nhìn cô có vẻ mệt mỏi."
"Được, cảm ơn anh." Khâu Hân Di nhận lấy ly trà hoa cúc, khẽ uống một ngụm nhỏ, hương trà nhàn nhạt lan tỏa trong khoang miệng, khiến cho tinh thần cũng khoan khoái hơn mấy phần.
Du Chình nhìn lướt qua bệnh án của Khâu Hân Di, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn, nói với Khâu Hân Di:
"Về cơ bản thì chân của cô đã hồi phục rồi, nhưng để tôi kiểm tra tổng thể lại một lần đã."
Du Chính giúp cô kiểm tra tổng quát, ước chừng khoảng hơn một tiếng thì mới xong hết những việc ban đầu. Du Chính bổ sung bệnh án, sau đó mới quay sang nói chuyện với cô:
"Hầu hết các bước đã hoàn thành rồi, chiều sẽ kiểm tra thêm những bước cuối..."
Du Chính gõ bút bi lên mặt bàn, hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Cũng đến bữa trưa rồi, hay cô ở lại dùng bữa với tôi đi...Để tiện cho buổi chiều chúng ta tiếp tục."
Khâu Hân Di suy nghĩ, vốn dĩ định từ chối, nhưng lại nghĩ tới việc buổi chiều phải quay lại liền có cảm giác hơi phiền phức, đoạn không từ chối mà gật đầu đồng ý.
"Vậy cũng được, chúng ta đi thôi." Khâu Hân Di dứt lời liền cầm lấy túi sách, muốn rời khỏi phòng.
"Chờ chút, chúng ta sẽ ăn ở đây." Du Chính thu dọn bài làm việc của mình, lấy ra một vài chiếc hộp giữ nhiệt kiểu dáng đơn giản không quá đặc biệt, sau đó nói: "Tôi đi hâm đồ ăn, cô cứ ngồi đợi tôi một chút."
Khâu Hân Di tuy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn ngồi trên sofa đợi Du Chính quay lại. Hơn 5 phút sau, Du Chính mới quay trở lại, khéo léo bày đồ ăn lên bàn, đoạn mới nói với cô:
"Là đồ ăn tôi tự nấu, mong cô không chê."
Khâu Hân Di nhìn một loạt món ăn khéo léo trên bàn, hơi tròn mắt ngạc nhiên. Đây chính là bàn tay vàng của tác giả sao? Du Chính vừa tài giỏi, có tiền lại đẹp trai, giờ lại có thể nấu nướng, quả nhiên là hào quang nam chủ, thật khiến cho Khâu Hân Di cảm thán một phen:
"Woa, đều là anh làm sao?" Khâu Hân Di mở rộng mắt, dùng biểu cảm để chứng minh sự ngạc nhiên của mình.
"Đúng vậy..." Du Chính giúp cô gắp thức ăn, hơi gật đầu, môi phối hợp phát ra âm thanh trầm ấm: "Thường ngày tôi không thích ăn ở ngoài lắm nên sẽ tự chuẩn bị."
Hân Di liên tục gật đầu xem như đã hiểu, tay nhỏ gắp đồ ăn. Hương vị vừa đủ không quá nhạt cũng không quá đậm, cảm giác chính là rất vừa miệng, tuy là đồ ăn là làm nóng lại nhưng vẫn giữ được mùi vị vốn có.
Du Chính thấy cô ăn ngon miệng, có chút buồn cười, trong lòng đột nhiên nảy sinh vài phần vui vẻ:
"Nhìn cô ăn ngon miệng thật, vừa miệng lắm sao?"
"Ừm, Du Chính tôi phải công nhận là anh rất giỏi đó. Trình độ nấu ăn của anh vượt xa đầu bếp của nhà hàng tôi hay ăn nhiều." Hân Di đưa tay, giơ ngón cái về phía Du Chính ý tán thưởng anh.
Du Chính tâm trạng thập phần vui vẻ, rời khỏi bàn lấy trà, sau đó đẩy tới trước mặt nàng. Môi bạc cong cong hình bán nguyệt, giọng nói trầm ấm cất:
"Hàng ngày đều ăn ở ngoài sao?"
"Ừm, bình thường tôi không thích nấu ăn. Hơn nữa tính chất công việc của tôi cũng thích hợp cho việc ấy lắm." Khâu Hân Di chép miệng, tùy ý đáp lại lời của Du Chính.
"Ăn ở ngoài không tốt lắm, bảo sao cô lại toàn da bọc xương..." Du Chính gật đầu, tỏ ý cảm thán.
Khâu Hân Di đã ăn xong phần của mình, hơi xoa xoa phần bụng căng tròn của mình, sau đó rời khỏi ghế, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa trên bàn, cùng lúc nói với anh:
"Sau này anh có thể mở nhà hàng được đó, tôi sẽ đến ủng hộ mỗi ngày."
"Nếu cô thích sau này mỗi ngày đều nấu cho cô..."
Lời nói của Du Chính giống như gió thoảng, vừa có phần hữu ý lại có chút vô tình. Nhưng lại có thể khiến cho Khâu Hân Di phải đỏ mặt, không khí trong phòng cũng vì câu nói này mà ngượng ngùng mấy phần.
_________________
Lúc đầu Miên suy nghĩ sẽ đổi cách xưng hô cho Du Chính và Hân Di, nhưng sau này lại nghĩ hai người này vẫn chưa thực sự thân thiết với nhau nên cách xưng hô này sẽ thích hợp hơn.
Mong mọi người tiếp tục theo dõi truyện của Miên nhé, Miên hứa sẽ chăm chỉ để đăng truyện đều hơn TT nhưng dạo này Miên bị bí, nên tốc độ viết khá chậm, mong mọi người thông cảm cho Miên nhé <3