Anh, Em Sai Rồi

Chương 13: Kỳ thi

Sau đợt gửi tiền của anh trai, Tô Tiểu Lai được ăn no miễn phí vô tư vô lo vài ngày, sau đó cô bắt đầu theo ba chị em thân thiết của mình lên thư viện tự đọc. Quần áo thức ăn đều không thành vấn đề, nhưng kì thi cuối kỳ phải giành được vị trí đầu.

Mấy ngày nay, chỉ cần đi ngang qua thư viện, nhìn vào cửa sổ bên trái của kệ sách, có thể bắt gặp được hình dáng siêng năng của cô. Trước kia cô chỉ ngồi đây được mười năm phút là bắt đầu nằm sấp xuống, sau đó ngủ một giấc say sưa như lợn, mặc cho ai gọi cũng không dậy.

Lâm Vi Vi bị tình trạng đọc sách mãnh liệt của cô làm cho rung động, mà còn ngạc nhiên hơn, đã năm lần bảy lượt gọi cô nàng đi ăn cơm, vậy mà bạn Tiểu Lai buông một câu, "Để tớ đọc đến hết trang cuối cùng đã!!!".

Sau khi phát hiện thấy bạn bè lục đục đi ra thư viện hết, bụng Lâm Vi Vi đã kêu inh ỏi, vốn sang sớm nay chưa kịp tỉnh ngủ đã bị Tô Tiểu Lai lôi đến đây, bây giờ còn khiến cô chịu đói bụng, cuối cùng không thể nhịn nữa, cô bắt đầu nổi bão, đoạt lấy quyển sách của cô nàng, dùng ánh mắt giết người hăm dọa Tiểu Lai, "Tô-Tiểu-Lai-kia!!!, TM nhà cậu, đọc sách đến tẩu hỏa nhập ma rồi à, kì thi lần này cậu chuẩn bị sát nhập vào top ten của nhà trường sao???".= =+

Ánh mắt Tô Tiểu Lai ngây dại, tay cướp lại quyển sách, để nó lên trên bàn như lúc trước, lẩm bẩm nói, "Chỉ còn vài trang cuối thôi mà".

Lâm Vi Vi thở dài một hơi, rầu rĩ nói, "Aizz, đúng là trúng tà rồi, ôi trời ơi, chị đây không điên cùng em đâu, đi ăn cơm đây".

Cô đang chuẩn bị rời đi, cổ tay đã bị Tô Tiểu Lai nắm chặt, cô quay đầu, không đỡ nổi vẻ mặt ân cần tươi cười của Tô Tiểu Lai, "Ha ha, chị Vi Vi à, đừng nóng giận mà, em đây cũng là có nguyên nhân mới biểu hiện khác thường như vậy mà".

"Đừng gọi chị tha thiết thế, nói đi, nguyên nhân chuyện này là thế nào?". Lâm Vi Vi gỡ tay cô nàng ra, đặt mông ngồivị trí cũ.

"Để kỳ nghỉ hè không tốt đẹp này tớ có thể được đi Nhật Bản chơi, nhưng có điều kiện". Lời nói và ánh mắt của Tô Tiểu Lai lúc này hoàn toàn thay đổi, vừa rồi còn ngây dại, còn bây giờ sáng ngời.

Tròng mắt Lâm Vi Vi xoay vòng, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, "Để tớ đoán nhé, có phải có liên quan đến kì thi lần này hay không?".

"Vi tử, cậu quá thông minh". Tô Tiểu Lai kích động vỗ vai cô.

"Xùy, cậu đúng là ngốc, mấy ngày nay cậu mất ăn mất ngủ rõ ràng như vậy, tớ còn không đoán được sao?". Lâm Vi Vi khinh bỉ nói.

"Ha ha, nhưng anh nuôi tớ nói, điểm kiểm tra lần này phải giành được từ 85 điểm trở lên".

Lâm Vi Vi giật mình gõ trán cô nói, "Cậu thấy mình ngu chưa? Cậu đã quên mất môn Triết chỉ được có 4 điểm thôi sao? Còn cả anh già Tiếng Anh liệu có dễ dàng buông tha cho cậu sao?".

Tô Tiểu Lai đờ người hóa thạch ngồi đó, qua hai giây, vỗ mạnh trán mình, "Vậy à, thế nếu tớ có thể đạt tiêu chuẩn thì đúng là kì tích , đúng không???".

"Có thể nói là như vậy". Lâm Vi Vi quả quyết gật đầu.

"Vậy sao cậu không nói sớm cho tớ biết?".

"Tớ thấy mấy ngày nay cậu cố gắng như vậy, chỉ nghĩ cậu mong không bị liệt cuối danh sách mới chăm chỉ đến vậy thôi".

Trời ơi!!!! Tô Tiểu Lai cảm thấy chính mình đã gặp phải điều xấu hổ nhất trên thế giới, ban đầu cố gắng để lấy điểm kiểm tra thật cao, không nghĩ đến có cố gắng đến ngày cuối cùng cũng không thể đạt tiêu chuẩn được, khoảng cách chênh lệch lớn như vậy khiến cô không thể nào lấp đầy. Xem ra hành trình du lịch đến Nhật Bản chỉ có thể thực hiện trong giấc mơ thôi, ôi đất nước anh đào xa xôi ơi, tạm biệt T___T. Lần này chỉ mong không bị ai đó mắng cũng là món quà tốt đẹp nhất mà ông trời ban tặng cho cô rồi.

***

"Trái tim tôi chỉ có em chứ không hề có cô ấy, em phải tin tưởng tình yêu tôi dành cho em mãi mãi là chân thật.... ". Một bài hát vang lên lm thay đổi cả không khí.

"Này, di động của ai kêu thế?". Từ Tố đang dựa người vào thành giường xem tạp chí hỏi, cô còn đang thắc mắc không biết người nào thưởng thức được cái bài nhạc chuông di động sến khủng khiếp này.

"Không phải của tớ". Lâm Vi Vi đang chơi võng du nói vọng ra.

"Cũng không phải của tớ". Lý Ly đang cắt móng tay trả lời.

Vì thế, ba người cùng nhìn nhau, đồng thanh kêu to, "Tô Tiểu Laiiiii, ai cho phép cậu đổi nhạc chuông dọa người thế này hả?".

Tô Tiểu Lai tay còn dính đầy bọt xà phòng nhảy vọt ra từ WC, vẻ mặt vô tội hỏi, "Vi tử, không thấy tớ đang giặt quần áo sao? Giúp tớ nghe điện đi".

Lâm Vi Vi ghét nhất lúc cô đang chơi game bị người khác quấy rầy, nhưng so với lúc này cô còn ghét cái tiếng chuông kinh dị ấy hơn, vì thế không kiên nhẫn được nhận điện thoại.

"Alô !!!!".

"Em không phải là Tiểu Lai?".

"Tôi là bạn cùng phòng của cô ấy, xin hỏi chị là... ?".

"À, tôi là La San, Tiểu Lai...".

Sao lại là cô ta, người phụ nữ này sao lại tìm đến cô thế này, suốt cả một tuần cô ta gọi đến một tá cuộc điện thoại, mỗi lần chỉ hỏi tình hình của anh trai cô, còn hẹn cô đi ăn cơm, nhưng cô không đồng ý, sau sự kiện Kentucky và đồ ăn vặt, cô không dám gặp mặt cô ta nữa. Trong khoảng thời gian này Tô Tiểu Lai vì chuyện thi cử mà trở nên trầm cảm, hơn nữa âm hồn không tiêu tan La San này khiến cho trái tim vốn đã suy sụp của cô trở nên hỏng thật sự. ( _ _||||)

"Tiểu Lai đang ở...". Đang giặt quần áo, còn không chờ Lâm Vi Vi nói tiếp, Tô Tiểu Lai liền nhảy bổ ra, kích động lay lay tay cô, ý bảo cô đừng nói, Lâm Vi Vi nhìn bọt xà phòng bay về hướng của cô, không kịp tránh vì thế một đám bọt tung ra....

Tô Tiểu Lai nhìn khuôn mặt đầy bọt xà phòng của Lâm Vi Vi, trong đầu chỉ thoáng hiện lên mấy chữ, thôi xong đời rồi....

Giờ phút này Lâm Vi Vi đang cắn chặt răng, ánh mắt hung dữ nhìn cô, miệng còn nói dịu dàng, "Tiểu Lai đang công tác ở WC, không có cách nào tiếp điện thoại của chị, lát nữa đợi cô ấy đi ra tôi sẽ nói có chị gọi điện đến, vâng, chào chị, vâng hẹn gặp lại".

Tô Tiểu Lai cảm thấy tình thế không ổn, quyết định thực thi ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, chạy nhanh về hướng nhà WC, nhưng hỏa nhãn kim tinh của Lâm Vi Vi đã sớm đoán được ý đồ của cô, nhanh hơn một bước tóm lấy cô, kết quả chính là hai người vừa rượt đuổi vừa đánh nhau, lại còn dùng hết những dụng cụ trong phòng, nào là thú bông, rồi đến móc treo quần áo, lại cả chổi nữa ....TT~TT

Kết quả là, chiến tranh thế giới lần thứ ba bắt đầu.... =w=

Lý Ly và Từ Tố trở thành hai người duy nhất chứng kiến đại chiến này, không những không can ngăn mà còn ngồi đó rung đùi, cười đến sái quai hàm.

Vài phút sau đó, cuộc chiến đã đánh bại Tô Tiểu Lai một cách thảm hại chấm dứt trong vẻ vang của Lâm Vi Vi.

Hai người trong tình trạng kiệt sức nửa ngồi dưới đất, phòng ký túc xã bỗng dưng trở nên im lặng lạ thường, chỉ chốc lát sau Từ Tô đã phá tan bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi này, "Tiểu Lai, cậu mau đổi ngay nhạc chuông đi, cậu đã làm vấy bẩn trái tim bé bỏng của tớ đó!!!".

"Ha ha, này nhớ các cậu không thấy bài hát Anh tin tưởng mùa xuân không hề nhàm chán hay sao? Tớ cũng muốn ôm một chút gió xuân". Tô Tiểu Lai đắc chí nói.

"Tô Tiểu Lai ơi Tô Tiểu Lai, muốn tớ nói tử tế với cậu thế nào đây, đầu cậu bị đập vào tường à?". Giọng nói Lý Ly lúc này chỉ cần so sánh với ngữ khí nói chuyện bình thường Tô Tiểu Lai cũng hiểu được đại hội phê phán lập tức tràn đến...

Quả nhiên....

"Đúng vậy, Tiểu Lai, cậu đúng là bị trúng tà của kì thi rồi". Lâm Vi Vi nói.

"Ôi đứa trẻ đáng thương này, cậu đúng là thế hệ bị hủy hoại". Từ Tố thở một hơi dài thườn thượt nói.

"Được lắm, chờ thành tích của kì thi lần này công bố, tớ sẽ đổi nhạc chuông". Tô Tiểu Lai quyết định bóp chết cái đại hội phê phán lần này ngay còn ở trong trứng nước.*^*

"Tùy cậu đấy, dù sao sau đợt thi này xong, ở trường cũng không có việc gì. Tớ chuẩn bị về nhà ít ngày, mẹ tớ đã liên hệ một đơn vị cho tớ thực tập rồi". Lý Ly nói nhẹ nhàng như không.

Sau đó là Lâm Vi Vi, "Hai ngày sau tớ cũng về quê, bà ngoại tớ còn chờ tớ về để chăm sóc".

Tô Tiểu Lai nhìn sang Từ Tố, hy vọng có người ở lại với cô.

"Các cậu đều về nhà. Còn nghỉ hè lần này tớ chuẩn bị đi tìm việc". Từ Tố đóng quyển tạp chí trong tay lại, nhìn sang Tô Tiểu Lai hỏi, "Tiểu Lai, còn cậu?".

"Tớ, tớ còn chưa nghĩa đến". Tô Tiếu Lai ấp úng nói. Cô đúng là chưa từng nghĩ đến, trong khoảng thời gian này bị kỳ thi làm cho đầu óc lú lẫn, dường như không để lại một khoảng trống nào để tự hỏi công việc sắp tới của mình.

"Tiểu Lai, tớ cảm thấy cậu có thể đến công ty anh trai cậu thực tập đấy, công ty giàu có như vậy tích lũy kinh nghiệm tốt lắm". Lâm Vi Vi đề nghị.

Tô Tiểu Lai còn chưa nghĩ đến vấn đề này, cô vẫn nghĩ mình vẫn còn là trẻ con, không nghĩ đến đột nhiên cô sẽ trở thành người lớn. Khoảng thời gian ba năm đại học đẹp nhất còn chưa kịp nhớ đã sắp đi qua, khoảng thời gian ba năm đẹp nhất vì không có Trình Thiếu Phàm kè kè ở cạnh, cuộc đời vô tư vô lo suốt ba năm, cứ như vậy vô thức cách xa cô. Cô đột nhiên ngây ngốc đứng dậy, tương lai à, đối với cô mà nói, cứ thế xa xôi nhưng lại gần trong gang tấc.

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình như đứa trẻ bị lạc đường không tìm thấy đường về nhà.