Tô Hoài phát hiện, hình như trên người mấy chú chó shiba bên phía Khương Ngạn Hi cũng có gợi ý.
Trên cổ mỗi đứa có đeo một tấm thẻ tròn khác với mấy đứa bên ngoài, có lẽ trên đó có ghi số phòng.
Nhưng anh không định ép Khương Ngạn Hi tiếp xúc với những nhóc con cậu sợ.
Tô Hoài đã dùng đồ ăn vặt để lấy được một chuỗi chìa khóa, vừa nhanh chóng mở một lèo năm cánh cửa vừa ung dung chuyện trò với Khương Ngạn Hi: “Tiểu Ngọc ấy”.
Khương Ngạn Hi: “?”.
Tô Hoài: “Mấy hôm nay nhóc ấy ở nhà một mình, có sao không em?”.
Khương Ngạn Hi nhìn Tô Hoài đang chăm chú làm gì đó trong video, bất giác không còn để ý tới mấy nhóc cún dưới chân mình nữa.
“Em nhờ người quen chăm sóc rồi ạ”.
“Giao ước thánh thần” là chương trình hẹn hò theo kiểu du lịch, tổ chương trình đã thông báo từ trước rằng lần ghi hình này sẽ kéo dài ba ngày hai đêm.
Nên cậu đã nhờ Lục Nhất Ninh qua chăm sóc mèo mỗi ngày rồi.
“A…”. Khương Ngạn Hi đột nhiên nhớ ra điều gì, biến sắc.
Tô Hoài lập tức nhìn sang màn hình điện thoại: “Em sợ à?”.
“Đừng nhìn chúng nó nữa, nhìn anh này”.
Đám chó shiba thấy thái độ “lạnh lùng” của Khương Ngạn Hi nên đã hoàn toàn từ bỏ vị khách quý này, tự gặm đồ chơi giải sầu.
Sau khi gọi video với Tô Hoài thì Khương Ngạn Hi không còn sợ mấy nữa, cậu chột dạ cúi đầu liếc khắp nơi, nhỏ giọng: “Nhỡ mình không đến bắc bán cầu thì phải làm sao bây giờ?”.
Tô Hoài mở thêm hai cánh cửa nữa, chưa tới năm phút đồng hồ đã xử lí xong hết nửa số phòng ở tầng một.
Anh cười hỏi: “Giờ em mới nghĩ tới à?”.
Khương Ngạn Hi nhìn mũ và khăn quàng của anh trong video, lúng túng cụp mắt: “Em xin lỗi”.
Lẽ ra phải chọn bộ nào có độ dày vừa phải thôi… Trời ạ, rõ ràng cậu đã tập dượt trước rồi mà.
Cũng chẳng đoán trước được địa điểm ghi hình mỗi tập của cái chương trình này là gì nữa, mấy kì trước đây còn có khách mời bị đưa tới Nam Cực và châu Phi hẹn hò.
Lần đầu tiên nhắn tin với đàn anh qua WINK nên cậu không nghĩ nổi điều gì khác nữa…
Lẽ ra phải chọn bộ nào có thể linh hoạt tăng giảm độ dày mới đúng.
Tô Hoài bước lên tầng hai, tranh thủ liếc nhìn biểu cảm tự trách trên mặt Khương Ngạn Hi, yên tĩnh một chốc rồi đột nhiên nói: “Ngoài kia tuyết rơi rồi”.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác ngước nhìn.
Màn hình điện thoại có giới hạn. Tô Hoài rủ mi dùng chìa mở cửa, trông tuấn tú vô cùng, chiếc cằm đẹp đẽ vùi trong khăn quàng cổ: “May mà có em, nên anh không bị lạnh”.
Giờ phút này Khương Ngạn Hi mới nhận ra chiếc khăn mình đã tự tay đan, mắt cậu thoáng trợn to vì kinh ngạc.
Đôi mắt sâu thăm thẳm và sáng ngời của Tô Hoài đột nhiên nhìn vào mắt cậu qua màn hình, nụ cười dịu dàng dưới đáy mắt khiến trái tim Khương Ngạn Hi khẽ run rẩy.
“Anh nói là, anh thích bộ đồ này lắm”.
Đôi mắt mơ màng của Khương Ngạn Hi bèn hơi mở to, hàng mi run run.
Biểu cảm ngơ ngác cũng đáng yêu thật đấy.
Tô Hoài sung sướng dời mắt, vẻ mặt thong dong chẳng mấy khi xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Anh nhanh chóng tiếp tục mở cửa, giọng rất trầm: “Chỉ cần là em chọn, anh đều thích cả”.
Lộc Ưu và Trình Việt đã quỳ mọp trong phòng giám sát.
Nam thần của chương trình giải trí hẹn hò đây rồi.
Khương Ngạn Hi không có ở tầng hai.
Tô Hoài đã lấy được tất cả chìa khóa, anh liếc nhìn đồng hồ, 9 giờ 20 phút.
Lộc Ưu và Trình Việt cũng cuống cuồng, vốn họ định thiết kế tình huống là hai người phối hợp với nhau, hợp tác gặp mặt chỉ trong vòng mười phút.
Cảnh này dùng để tạo cảm giác căng thẳng trước khi chính thức bắt đầu là phụ, cái chính là để “lần đầu” gặp mặt giữa hai người bớt đi cảm giác lúng túng khi hẹn hò, sau này có thể tự nhiên đứng bên nhau.
Trình Việt nhìn Tô Hoài mới vừa chạy lên tầng ba trong máy quay, khó xử gãi đầu: “Không được, tầng ba nhiều phòng lắm, cứ thế thì muộn giờ mất”.
Lộc Ưu cũng hơi lo lắng, anh chàng cắn môi: “Hay gợi ý thêm chút nữa đi?”.
Trình Việt gọi cho đoàn đội đang chờ ở sân bay, bàn bạc kế hoạch B: “Có thể sẽ muộn giờ đấy, chuẩn bị tinh thần đổi kế hoạch đi nhé”.
Lộc Ưu cũng nhanh chóng cùng những biên kịch khác tìm cách gợi ý cho Tô Hoài.
Lên tới tầng ba, Tô Hoài phát hiện đây mới là nơi nhiều phòng nhất, anh khẽ nhíu mày.
Khương Ngạn Hi nhạy cảm phát hiện cái nhíu mày ấy, cậu hỏi: “Đàn anh ơi, không đủ thời gian ạ?”.
Đây là cà phê thú cưng, nên để phòng việc tiếng chó sủa quấy rầy những khách hàng muốn hẹn hò trong yên tĩnh thì hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt.
Không có cách nào tìm tới phòng có Khương Ngạn Hi qua tiếng chó sủa được.
Tô Hoài cũng sợ cậu sẽ bị dọa mất.
Anh nhanh chóng mở một cánh cửa – Khương Ngạn Hi không ở đây, chỉ đáp: “Không sao đâu”.
Khương Ngạn Hi đoán chắc nhiệm vụ này có giới hạn thời gian, cậu cũng muốn giúp đỡ, bèn lén lút nhìn sang mấy con chó shiba đã lim dim trong ổ.
“Hình như trên tấm thẻ của mấy con chó… có gợi ý đấy ạ”.
Không ngờ cậu vừa động đậy là đám chó shiba đã cảnh giác, tiếp tục tràn trề sinh khí chạy tới ngồi xổm dưới chân cậu.
“Gâu!”.
Chân Khương Ngạn Hi như bị điện giật mà rụt về, cậu lại hoảng hốt, chiếc điện thoại rơi xuống đất: “Thôi, xin lỗi mà!”.
Tốc độ mở cửa của Tô Hoài nhanh hơn một chút, anh nhíu mày: “Sao thế em?”.
Khương Ngạn Hi bị căng thẳng quá độ nên bắt đầu vô thức tỏa pheromone.
Pheromone mùi hoa chanh ngọt ngào và thanh mát tràn qua khe cửa như một vầng sáng màu cam lấp lóa.
Trên hành lang, cánh tay đang mở cửa của Tô Hoài khựng lại. Anh nhắm mắt cảm nhận một chốc rồi xoay người bước qua nửa chiều dài hành lang, tìm được chính xác căn phòng có mùi pheromone của Khương Ngạn Hi.
Tổ chương trình đang định đưa thêm gợi ý thông qua chó shiba ngớ người.
Không ai biết Tô Hoài tìm ra căn phòng ấy bằng cách nào.
Omega vốn rất ít khi tỏa pheromone ở nơi công cộng, hơn nữa cứ ra khỏi cửa là họ sử dụng bình xịt khử mùi pheromone, trước giờ chưa từng có khách mời nào để xảy ra tình huống thế này trong chương trình.
Hơn nữa, dù có tỏa pheromone trong phòng thì người đứng ngoài cũng không cảm nhận được.
Chỉ có một Alpha cực kì mẫn cảm với pheromone của Omega nhất định nào đó mới làm được thôi.
Mọi người trong phòng giám sát đồng loạt nảy dấu hỏi chấm, trố mắt nhìn.
Sao lại thế nhỉ? Thần giao cách cảm à?”.
Trong phòng, đám chó shiba lại tổng tấn công, nhiệt tình “mời” Khương Ngạn Hi xuống dưới chơi.
“Ẳng ẳng!”.
“Gâu gâu!”.
Sắc mặt cậu lại nhợt nhạt hẳn đi, điện thoại đã rơi xuống đất, môi cũng tái ngắt, trán toát đầy mồ hôi lạnh. Khương Ngạn Hi ôm đầu gối, nhắm chặt mắt co mình lại, bàn tay khẽ run run.
Cậu vô thức nhỏ giọng gọi: “Đàn anh ơi…”.
Giây tiếp theo, cánh cửa phòng mở ra.
Một bóng người cao lớn màu đen xuất hiện, khựng lại có nửa giây đã nhanh chân bước vào.
Chưa kịp mở mắt, cả người Khương Ngạn Hi đã được bế xốc lên.
Mọi người trong phòng giám sát: “!”.
Tô Hoài nhặt chiếc điện thoại trên đất lên, bế ngang Khương Ngạn Hi đang núp trong tủ ra khỏi căn phòng đầy tiếng chó sủa, áy náy: “Xin lỗi em, anh tới chậm mất rồi”.
Khương Ngạn Hi cảm nhận được pheromone rất nhạt trên người anh, như thể ở nơi trống trải đột nhiên có cơn gió hè nhẹ nhàng thơm mùi cỏ thổi tới, dẫn cậu từ mùa đông run lẩy bẩy sang mùa hè đầy nắng tươi sáng và ấm áp.
Cả người cậu thoải mái thả lỏng.
Khương Ngạn Hi kinh ngạc mở mắt, khuôn mặt đẹp trai đầy chân thực của Tô Hoài xuất hiện rõ ràng vô cùng.
“Đàn anh… Tô Hoài ạ”.
“Ừm”.
Tô Hoài dừng bước vì bị mấy chú chó shiba vây quanh, cụp đôi mắt quyến rũ như bầu trời đêm hè nhìn cậu.
Khương Ngạn Hi cảm giác như mình bị hút vào đôi mắt ấy mất rồi.
Vì đã hoàn toàn ngơ ngác, nên cậu thành công đối diện được với nam thần Alpha quốc dân quá ba giây.
Sau sáu năm ròng Tô Hoài mới được nhìn kĩ gương mặt cậu ở khoảng cách gần, ánh mắt dừng một giây ngắn ngủi nơi tóc mái thoáng xõa ra để lộ vùng trán.
Cuối cùng anh nhìn đôi mắt sáng ngời màu mật ong kia, hài lòng tìm được ánh mắt hoàn toàn trùng khớp với trong mơ.
Tô Hoài mỉm cười, và chẳng biết trong nụ cười ấy có ẩn giấu những gì: “Lâu rồi không gặp, nhóc khóa dưới”.
Cả nửa người Khương Ngạn Hi dính sát và lồng ngực rộng rãi và rắn chắc của anh, nhiệt độ thuộc về Alpha như làn nước ấm chảy xuôi xuống mu bàn tay, lan tới cách hai chiếc áo lông mềm mại.
Khương Ngạn Hi vùi nửa mặt vào chiếc khăn quàng màu nghệ theo bản năng, vành tai thản nhiên ửng đỏ.
Tô Hoài thấy cậu mất tự nhiên thì dời mắt, ôm cậu xuống tầng: “Lát nữa mình ôn chuyện sau nhé, giờ phải đi cho kịp giờ bay thôi”.
Khương Ngạn Hi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hơi né khỏi lồng ngực anh: “Em…”.
Tô Hoài sợ cậu ngã nên ôm chặt hơn, dùng ánh mắt bình tĩnh ra hiệu cho cậu nhìn xuống.
Khương Ngạn Hi liếc mắt nhìn phía dưới, một đám chó shiba không đếm xuể đã cong đuôi vui sướng theo sát họ.
Cậu đành tạm quên đi ý định trước đó, rồi vô thức hơi rụt vào lòng Tô Hoài.
Hơi thở anh khựng lại trong một nhịp ngắn tới mức chẳng thể phát hiện, bàn tay lịch thiệp lặng lẽ tránh đi những nơi nhạy cảm trên người Omega.
Anh bình thản ôm Omega thơm thơm mềm mềm trong lòng trước ánh mắt kích động của nhân viên quán, đến khi ra ngoài mới thả cậu xuống.
Phía ngoài cửa tiệm, các fan hâm mộ nghe tin kéo tới tụ tập khá đông.
Được tận mắt chứng kiến sự ngọt ngào của chồng chồng Hỉ Hoan, họ đã sắp kích động tới mức ngất xỉu cả rồi.
May là các fan đều rất trật tự, không ai lớn tiếng rít gào, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra quay video chuẩn bị leak cảnh quay tập một lên mạng.
Lần này tổ chương trình chỉ giữ trật tự, không hề ngăn cản.
Lúc trước họ không cho phép quay chụp là vì không muốn tiết lộ địa điểm quá sớm, fan Tô Hoài quá đông nên có thể sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình quay.
Nếu địa điểm ghi hình mà bị tiết lộ thì sẽ không tránh khỏi việc hỗn loạn không thể kiểm soát.
Khương Ngạn Hi đứng xuống đất, yên tĩnh cúi thấp đầu, đôi tai đỏ ửng, không dám đối diện với Tô Hoài nữa.
Lần đầu tiên cậu xuất hiện trước mặt nhiều người lạ mà không đeo khẩu trang, nên cậu thấy khó chịu vô cùng.
Tô Hoài quan sát sắc mặt Khương Ngạn Hi rồi giơ tay nhẹ ôm vai cậu khuất vào lòng mình, âm thầm dùng dáng người cao lớn tạo thành một bức bình phong bảo vệ, cố che cho cậu không bị các fan chụp trúng.
Hai người bước lên chiếc xe đã được tổ chương trình chuẩn bi, Tô Hoài lái xe đưa Khương Ngạn Hi tới sân bay.
Thực ra dùng chức năng lái tự động cũng được.
Nhưng Tô Hoài cảm thấy, nếu anh cũng rỗi rãi thì Khương Ngạn Hi sẽ lúng túng cực kì cho mà xem.
Dù sao trước đây ở trường họ cũng không được tính là quen biết, cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy lần.
… Là một mối quan hệ vô cùng khó nói.
Hai người đều im lặng.
Đã nhiều năm không gặp, cả hai đã thay đổi nhiều, bầu không khí không khỏi hơi lúng túng.
Tô Hoài trông vẫn bình thản vô cùng.
Nhưng lòng anh không hề giống với những gì ngoài mặt.
Khương Ngạn Hi chỉ mới ngồi bên cạnh, anh đã hơi sốt sắng.
Từ trước tới nay chưa từng có tình huống này xảy ra.
Tô Hoài không thể chuyên tâm lái xe được.
Anh hơi muốn bật cười, rồi lại thở dài trong im lặng.
Thi thoảng Tô Hoài liếc sang Khương Ngạn Hi vẫn yên tĩnh nãy giờ.
Khuôn mặt thanh thuần không chút nếp nhăn được tia sáng hắt từ mặt tuyết chiếu rọi, còn đẹp và lặng lẽ hơn những ngày xưa cũ.
Cậu dời mắt khỏi vùng tuyết rơi, cúi đầu nắm chặt đôi tay thon dài trắng nõn, nhỏ nhẹ nói hai chữ gì đó.
Tô Hoài không nghe rõ, anh thấp giọng: “Hở?”.
Khương Ngạn Hi do dự nhìn bàn tay mình, nói lớn hơn một chút: “Khăn quàng…”.
Tô Hoài mỉm cười, hờ hững đáp: “Ừm, là của em tặng anh đấy”.
Khương Ngạn Hi cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên đôi chút.
Nói đến đây, Tô Hoài lại gõ gõ ngón tay trên vô lăng. “Khương Ngạn Hi à”.
Khương Ngạn Hi quay đầu sang nhìn anh, niềm vui trong mắt không giấu được – đôi mắt ấy như đang cất giấu hàng vạn ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Khương Ngạn Hi: “?”.
Chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ trước ngã tư đương, tuyết vẫn rơi trắng trời.
Tô Hoài nghiêng đầu, nhạt giọng hỏi: “Đã có ai từng nói với em, rằng đừng tùy tiện tặng khăn quàng cổ cho người khác nhân dịp valentine chưa?”.