Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 21

Một hồi vui vẻ nồng nhiệt qua đi, Hà Nhiễm vô lực ghé vào lòng của Tiêu Hàn, mắt cô rũ xuống không muốn động đậy dù chỉ một chút.

Mùa hè này buổi tối thật sự nóng bức, nhiệt độ cơ thể của cô và anh tràn ngập khắp căn phòng nhỏ.

Hồi lâu ngón tay Hà Nhiễm gãi gãi yết hầu của anh, khẽ gọi: "Tiêu Hàn."

Tiêu Hàn có chút ngứa, bắt lấy tay cô: "Hửm?"

Hà Nhiễm nói: "Ngày mai anh phải đi theo em."

Tiêu Hàn nói: "Không phải anh lúc nào cũng đi theo em sao?"

Hà Nhiễm trợn trắng mắt: "Anh nói thật dễ nghe, đó là em đi theo anh được không?"

Tiêu Hàn nghĩ một chút, hình như đúng là vậy thật, anh hỏi: "Đi theo em để làm gì?"

Hà Nhiễm trầm thấp ngáp một tiếng, "Vẫn chưa nghĩ ra, ngày mai sẽ nói."

Tiêu Hàn trầm mặc một lúc, do dự nói: "Ngày mai anh đã nhận việc rồi."

"Thế thì nghỉ đi."

Tiêu Hàn không lên tiếng.


Hà Nhiễm nắm lấy eo của anh: "Theo em đi, một lần thôi."

Một lát sau, Tiêu Hàn nói: "Được."

Sáng sớm hôm sau, Hà Nhiễm bị tiếng xột xoạt của người bên cạnh mà tỉnh dậy.

Tiêu Hàn thức dậy mặc quần áo, ánh nắng mặt trời buổi sáng rải rác trên cơ lưng đang căng ra của anh. Anh quay người, ánh sáng lại lần nữa chiếu lên bờ ngực phập phồng của anh.

Hà Nhiễm nằm trên giường híp mắt lại, nhìn thẳng vào anh nhưng đáng tiếc là, nhìn không được rõ cho lắm.

Cô ngồi dậy, vừa duỗi người vừa nói: "Hôm nay bọn mình đi xem mấy bộ phim đi."

Tiêu Hàn đang mặc quần vào thì dừng lại, gật đầu nói: "Được."

Trước khi ra cửa Tiêu Hàn mang theo chìa khóa, tiền và một bao thuốc lá còn hai tay Hà Nhiễm thì trống không.

Tiêu Hàn nhìn cô, hỏi: "Em không đem theo gì à."

Hà Nhiễm lắc lắc tay: "Không cần nha."


"Điện thoại cũng không mang?"

"Không mang, hôm nay sinh nhật chắc chắn sẽ có rất nhiều người gọi đến, em muốn yên tĩnh một chút."

Tiêu Hàn gật đầu: "Ồ."

Hai giây sau anh mới lấy lại được phản ứng, quay đầu lại hỏi cô: "Sinh nhật em?"

Hà Nhiễm nói: "Đúng rồi."

Chẳng trách......

Tiêu Hàn mỉm cười: "19 tuổi rồi."

Hà Nhiễm cũng cong môi: "Đúng vậy."

Đi khỏi tiệm cắt tóc, đầu tiên bọn họ đi đến một quán súp để ăn sáng, Hà Nhiễm gọi hai phần hoành thánh, một phần lớn và một phần nhỏ.

Cô vẫn chỉ ăn mấy miếng rồi bỏ dở như cũ, phần thừa còn lại đều để cho Tiêu Hàn giải quyết.

Có vài cô gái ngồi ở bàn bên cạnh, ăn mặc không giống học sinh lớp vẽ cho lắm. Nhìn kiểu dáng ba lô sau lưng họ, có lẽ là đến đây du lịch.

Tiêu Hàn đang chuyên tâm ăn hoành thánh, đột nhiên cảm thấy chân Hà Nhiễm dưới bàn đang đá đá chân của anh, anh từ trong bát ngẩng đầu lên: "Làm sao?"


Hà Nhiễm hướng bàn bên kia mà chép miệng: "Bên kia có một mỹ nữ luôn nhìn trộm anh."

Tiêu Hàn theo ánh mắt Hà Nhiễm nhìn về bên kia một cái, cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, hờ hững nói với cô: "Em nhìn lầm rồi."

"Em có bốn con mắt, làm sao có thể nhìn lầm được."

"......"

Hà Nhiễm nói: "Thật sự là nhìn anh."

Anh nuốt quả táu Tàu xuống, nói: "Anh có gì đẹp đâu?"

Công nhận là không có gì đẹp mắt cả, một thân công nhân đầy bụi bặm.

Hà Nhiễm nhún vai: "Sao biết được, biết đâu bị mù giống em thì sao."

"......."

Hà Nhiễm nói: "Anh nhìn thử xem, cô gái đó có đẹp không?"

Tiêu Hàn không hứng thú trả lời: "Không nhìn."

Hà Nhiễm lại dùng chân cọ cọ chân anh: "Nhìn đi mà."

Tiêu Hàn chậm chạp ngẩng đầu, cẩn thận nhìn qua hướng bên kia: "Đẹp."

"Em đẹp hay cô gái đó đẹp?"

Tiêu Hàn so sánh một hồi, thành thật nói: "Cô ấy đẹp hơn em một chút."
Hà Nhiễm nhăn mũi, lại nói: "Vậy em so với A Man thì sao?"

Tiêu Hàn cân nhắc vài giây, có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: "A Man cũng đẹp hơn em một chút."

Hà Nhiễm chán nản, "Ai cũng đẹp hơn em, vậy anh còn ở cùng một chỗ với em làm gì?"

Tiêu Hàn nói: "Nhưng em nhìn rất vừa mắt."

May mắn lúc đó anh không có nói là mình nhìn lầm, nếu không Hà Nhiễm đang xem xét đến việc lật bàn.

Trong lúc nhàm chán tôi hỏi anh đáp vài câu, Tiêu Hàn cuối cùng đã ăn xong miếng hoành thánh cuối cùng, anh lấy giấy lau miệng rồi đứng dậy đi tính tiền.

Hà Nhiễm đi đằng sau anh, thấp giọng nói: "Cô gái kia vẫn còn nhìn trộm anh."

Tiêu Hàn lấy tiền từ trong túi, vừa kiếm tiền lẻ vừa nói: "Cô ấy không thấy em đứng bên cạnh anh sao?"

Hà Nhiễm bĩu môi: "Ai mà biết, có lẽ lại nghĩ em là em gái anh không chừng."
Tiêu Hàn đưa tờ 10 tệ cho bà chủ, quay đầu nhìn cô: "Bình dấm của em quá lớn rồi."

Hà Nhiễm nói: "Em không có ghen."

Lúc rời khỏi quán ăn Tiêu Hàn âm thầm nắm lấy tay Hà Nhiễm, thế này thì không còn giống anh em nữa rồi.

***

Hà Nhiễm trước đó không có tìm hiểu qua, gần đây đang chiếu những bộ phim nào. Sau khi đến rạp phim, bọn họ chọn đại một bộ có suất chiếu gần nhất, mua vé xong thì đợi thêm hai chục phút nữa mới bước vào rạp.

Lúc đi ngang qua một tấm poster phim dán ở trước phòng chiếu, Tiêu Hàn có dừng lại một lúc. Ánh mắt anh không biết đang nhìn chăm chú vào cái gì một thời gian rất lâu.

Hà Nhiễm kéo kéo tay áo anh, thì anh mới tỉnh lại.

Sau khi đi vào ngồi xem được nửa tiếng mới phát hiện thì ra đây là một bộ phim tình cảm, nhạc dạo là một bài hát thanh xuân đầy đau thương. Đạo diễn chắc hẳn là một người mới, nên kết quả mới tạo ra một bộ phim bi lụy, sướt mướt như vậy.
Lúc nữ chính đang khóc lóc dưới cơn mưa lớn, thì Hà Nhiễm đã dựa đầu vào vai Tiêu Hàn sắp ngủ đến nơi.

Anh không biết đây là lần thứ mấy anh nâng đầu cô lên, bất lực nói: "Em đã không thích coi, tại sao vẫn muốn đến đây?"

Máy lạnh trong rạp bật rất thấp, Hà Nhiễm lại mặc áo ngắn tay, nên không thể không lấy hai tay ôm Tiêu Hàn để sưởi ấm.

Cô hấp háy mũi nói: "Đến cảm thụ bầu không khí."

Qua một lúc cô lại dựa đầu vào, dán trên cổ anh và nói: "Trước đây anh đến rạp chiếu phim bao giờ chưa?"

Tiêu Hàn nói: "Ít khi tới."

"Có đi cùng phụ nữ không?"

"Không có."

Hà Nhiễm mỉm cười.

Xem xong bộ phim, thời gian vẫn còn sớm.

Bọn họ ra khỏi phòng chiếu phim, dòng người hầu hết đều hướng về phía lối ra, phần còn lại thì đi vào nhà vệ sinh.

Hà Nhiễm đứng yên một chỗ, cô nháy nháy mắt với Tiêu Hàn, ánh mắt hướng về một phòng chiếu phim khác.
Tiêu Hàn đã hiểu ý của cô, biểu cảm bất đắc dĩ.

Hà Nhiễm đụng đụng tay anh: "Giúp anh tiết kiệm chút tiền không tốt sao?"

Tiêu Hàn nói: "Người khác nhìn thấy thì không tốt."

Hà Nhiễm không hề để ý: "Anh không nói, em không nói thì ai biết được."

Cuối cùng Tiêu Hàn cũng chiều theo ý của cô, thừa lúc mọi người xung quanh không chú ý, bọn họ lặng lẽ đi vào một phòng chiếu phim khác.

Trong rạp đang chiếu bộ phim hot nhất thời điểm này, qua một lúc xung quanh chỉ còn duy nhất một chỗ trống.

Hà Nhiễm đắn đo một lát rồi nói: "Anh ngồi đi, em ngồi lên đùi anh."

Tiêu Hàn: "......"

Hai người ngồi lên nhau sẽ bị cao hơn bình thường, may mắn là họ đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sẽ không che mất tầm nhìn của người khác.

Hà Nhiễm coi bộ phim này vẫn không tập trung như cũ, cô không chịu coi thì đương nhiên Tiêu Hàn cũng bị ảnh hưởng.
Hai người dứt khoát ngồi nói chuyện phiếm.

Tiêu Hàn hỏi: " Em không đi chơi mừng sinh nhật với bạn bè sao?"

Hà Nhiễm trầm mặc một lúc, nói: "Em không có bạn bè."

Trong mắt người khác, tính tình Hà Nhiễm có chút quái gở, không dễ dàng thân cận.

Còn người trong gia đình thì ba cô luôn bận bịu công việc, rất ít khi nói chuyện với cô. Mẹ cô thì tính tình khác biệt quá lớn, cô cũng không nguyện ý trao đổi cùng bà.

Trong họ hàng thì người cô nói chuyện hợp với nhất chỉ có cô của cô. Sau khi bà mất, thì hiện tại chỉ còn lại chị họ cả của cô.

Có lẽ sẽ có vài người bạn trong lớp nhớ sinh nhật cô và rủ cô đi chơi, nhưng cô tình nguyện chọn yên tĩnh một chút.

Có lẽ là muốn làm cô vui hơn một tí, Tiêu Hàn lại hỏi: "Mấy đứa nhỏ như em......vào sinh nhật không phải đều thích ăn bánh kem sao?"
Hà Nhiễm mỉm cười: "Anh mua cho em à?"

"Em thích ăn không?"

"Không thích ăn, quá ngọt ngán lắm."

"......"

Hà Nhiễm hờn trách: "Với lại em đã 19 tuổi rồi, còn bánh sinh nhật gì nữa chứ."

Buổi chiều bọn họ tùy tiện chọn một chỗ gần rạp chiếu phim để ăn chút gì đó. Chạng vạng tối Hà Nhiễm đề nghị thuê một chiếc xe đạp đôi, đi dạo một vòng xung quanh làng đại học.

Chỗ thuê xe có hai loại: có mái che thì 10 tệ một giờ, còn không có mái che thì 5 tệ một giờ.

Hôm nay trời nhiều mây, Hà Nhiễm liền chọn loại không có mái che.

Tiêu Hàn ngồi ở phía trước cầm tay lái, Hà Nhiễm ngồi ở phía sau.

Xe đạp đôi rất cần sự ăn ý, hai người phải đạp cùng một lúc thì mới có thể di chuyển dễ dàng được.

Bọn họ từ Nam Đình xuất phát, đạp vòng qua Quảng Mỹ, Quảng Công, tới tỉnh Trung Y thì dạo một vòng quanh đó. Có rất ít xe trên đường, nên bọn họ dường như đã chiếm hết toàn bộ con đường.
Lúc lên dốc Tiêu Hàn dùng hết sức mà đạp, còn Hà Nhiễm thì ngồi phía sau lười biếng.

Lúc xuống dốc hai người đều mở rộng hai chân, tiếng cười của Hà Nhiễm như phiêu tán về khắp mọi nơi, cùng với cơn gió thổi qua.

Hà Nhiễm ghét bỏ dáng người cao ráo của Tiêu Hàn cản trở hết tầm nhìn của cô, nên đã yêu cầu đổi vị trí với anh.

Tiêu Hàn bán tín bán nghi nhìn cô: "Em chắc chắn sẽ không té ngã chứ?"

Hà Nhiễm nói: "Thử mới biết được."

Ngồi ở phía trước phải chịu sức nặng của hai người, mới có thể điều khiển được tay lái.

Hà Nhiễm khó khăn bước lên bàn đạp, miễn cưỡng giữ chặt tay lái. Ban đầu thân xe cứ run run rẩy rẩy, nhưng đạp được một đoạn cũng dần dần ổn định hơn.

Tiêu Hàn ngạc nhiên nói: "Nhìn không ra em có nhiều sức lực như vậy."

Hà Nhiễm cười cười, không nói chuyện.
Làng đại học được bao phủ bởi một màu xanh rộng lớn, những khu rừng rậm rạp tạo nên một hàng rào tự nhiên và vắng lặng.

Lúc màn đêm buông xuống, Hà Nhiễm nói: "Đạp nãy giờ mệt quá, chúng mình nghỉ một chút đi."

Tiêu Hàn cảm thấy tốc độ đạp của cô rõ ràng đang dần dần chậm lại, nên cũng không có ý kiến gì.

Đỗ xe bên con đường rợp bóng cây, họ đứng ở vệ đường và nghỉ ngơi một lúc.

Sau lưng hai người đều có một lớp mồ hôi mỏng, bất quá lúc này đã được gió đêm thổi qua làm cho khô bớt.

Tiêu Hàn lấy trong giỏ xe ra một chai nước, vặn nắp chai rồi đưa cho Hà Nhiễm: "Uống chút nước đi."

Hà Nhiễm không nhận lấy chai nước, thay vào đó lại cầm lấy tay anh: "Đi với em."

Tiêu Hàn bị cô kéo vào khu rừng ở đằng sau, anh mới đầu còn đang không hiểu gì nhưng đến khi bọn họ dừng lại ở một cánh rừng sâu, Hà Nhiễm đưa tay về phía quần jean của anh, thì anh mới hiểu được cô đang muốn làm cái gì.
Động tác của Hà Nhiễm không dừng lại dù chỉ một giây, cô nâng môi, chạm quai hàm vào thứ cứng rắn của anh: "Trước đó có thử qua chưa?"

Tiêu Hàn thoáng cau mày: "Chưa từng."

Hà Nhiễm cắt lời anh, nói: "A Man nói anh có kinh nghiệm rất phong phú mà, là gạt người sao?"

Tiêu Hàn lườm cô một cái: "Em quá to gan rồi."

Hà Nhiễm mỉm cười: "Không sao, chỗ này không có ai tới đâu."

Lưng dán vào thân cây tuyết tùng từ từ mà trượt xuống, những đường sần sùi trên vỏ cây có thể được cảm nhận ngay cả qua một lớp quần áo, chà sát đau đớn.

Tiêu Hàn ban đầu không hề phối hợp, mà tránh trái tránh phải.

Nhưng Hà Nhiễm quyết định không chịu buông tay, sử dụng chiêu cuối cùng: "Hôm nay là sinh nhật em, anh phải nghe theo em."

Bóng tối trong đôi mắt đen của anh hiện ra, cuối cùng Tiêu Hàn cũng chậm rãi buông tay cô ra.
Hà Nhiễm cởi bỏ quần áo, hít một hơi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nơi đó hoàn toàn khác biệt với tính cách âm trầm và lãnh đạm của anh, nó kiêu ngạo và không che giấu tham vọng của mình, Hà Nhiễm cảm thấy trọn vẹn khi được anh lấp đầy.

Lấy trời làm chăn, đất làm giường, trong khu rừng diễn ra sự điên cuồng nguyên thủy nhất.

Hà Nhiễm đã nắm vững các quy tắc cơ bản, cô cúi đầu nhìn về chỗ giao nhau của hai người, có ý định muốn thay đổi góc độ.

Hơi thở Tiêu Hàn ngày càng trầm đục, Hà Nhiễm có thể cảm nhận được, liền cắn môi nở một nụ cười quyến rũ với anh.

Ánh mắt anh tối sầm lại, giơ tay ôm lấy đầu cô vào trong lòng mình.

***

Nửa tiếng sau, hai người dựa lưng vào thân cây mà nghỉ ngơi.

Bãi cỏ nơi hai người ngồi mang theo hương vị của bùn đất hòa lẫn với hương vị ướŧ áŧ còn đọng lại ban nãy. Một con kiến đang lặng lẽ bò lên mu bàn tay của Hà Nhiễm, cô khẽ vẫy tay cho nó rớt xuống.
Sau đó Hà Nhiễm dứt khoát lấy áo của Tiêu Hàn lót ở dưới mông, một chút cũng không hề ngại bẩn.

Tiêu Hàn nhìn cô: "Hôm nay em giặt đồ?"

Hà Nhiễm không để ý nói: "Giặt thì giặt."

Tiêu Hàn nói: "Đùa em thôi."

Hà Nhiễm lè lưỡi: "Em cũng đùa với anh thôi."

"......"

Có một chiếc lá dính trên tóc của Hà Nhiễm, Tiêu Hàn nhẹ nhàng đưa tay về phía cô. Sau khi giúp cô gỡ chiếc lá xuống, thì bàn tay ấy vẫn dừng lại bên tai cô không rời đi.

Anh khẽ thở dài: "Em chỉ mới 19 tuổi."

Hà Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời: "Thì sao chứ?"

"Không có gì." Tiêu Hàn thu tay lại, "Tuổi trẻ rất tốt."

Hà Nhiễm mỉm cười, "Anh 33 tuổi cũng chưa có già nha."

"Sao mà không già? Anh hơn em cả một con giáp."

"Một con giáp thì có làm sao?" Hà Nhiễm nghiêng mắt nhìn anh, ý hữu sở chỉ* nói: "Chỗ nào cần phù hợp thì phù hợp là được."
* Ý hữu sở chỉ: có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

Một thân đầy mồ hôi cùng với những dấu vết chi chít trên người cô, nhắc nhở rằng bọn họ đã có những phút giây hoang đường đến cỡ nào. Tiêu Hàn nhìn một chút, không hiểu vì sao lại nghĩ tới một câu: "Tôi sau này sẽ phải xuống địa ngục."

Hà Nhiễm bị câu nói của anh chọc cười.

Sau khi cười xong, cô trở mình rồi ngồi lên chân của anh, trong mắt lại dấy lên độ ấm, "Xuống địa ngục gì chứ, em sẽ làm cho anh lên thiên đường."

Sau khi về tới nhà, hai người tắm rửa sạch sẽ rồi nằm thẳng lên trên giường.

Bởi vì Tiêu Hàn không cho cô để tóc ướt mà đã đi ngủ, Hà Nhiễm không thể không tìm gì đó làm để gϊếŧ chút thời gian.

Vì thế cô cầm điện thoại lên, xem qua tất cả tin nhắn chúc mừng nhận được ngày hôm nay.
Tiêu Hàn ở bên cạnh nhìn qua nói: "Đây không phải là có rất nhiều bạn sao?"

Hà Nhiễm cười cười, không trả lời anh.

Lướt tới tin nhắn cuối cùng, cô khựng lại.

Bởi vì động tác này nên tay cầm di động có chút buông lỏng, xém chút đã rơi vào mặt cô.

Mấy chữ trên màn hình, là tin nhắn của mẹ Hà Nhiễm gửi tới.......

Đóa Đóa tự tử rồi.

Đóa Đóa là tên chị họ cả của cô.