Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 2: Gặp Mặt

Nửa tháng sau, Hứa Bạch vào đoàn phim.

Bộ phim có chủ đầu tư là công ty giải trí Tứ Hải, mọi thứ đều được tiến hành thuận lợi. Phim trường ngay tại Bắc Kinh, cách nhà Hứa Bạch cũng không xa lắm, cậu không cần phải thu dọn hành lý hay di chuyển đường dài, thật sự rất tiện lợi.

Hôm nay cậu theo đạo diễn Diêu tới làm quen với địa điểm quay chính. Chu Tử Nghị còn đang bận bịu công việc khác, chỉ có trợ lý Khương Sinh đi cùng cậu.

Đến nơi, Hứa Bạch vừa nhìn biển số nhà đã cảm thấy thật trùng hợp.

Số 09 phố Bắc, chỉ khác tên bộ phim một từ, không thể không nói đây quả thật là duyên phận. Hứa Bạch mang theo tâm tình vui vẻ bước vào sân, ánh mắt bị khóa cứng bởi một căn nhà cũ kiểu Tây kết hợp hài hòa vài chi tiết mang phong cách Trung Hoa đặc trưng, dây thường xuân màu xanh đậm bò khắp mặt tường phía Bắc, dây leo vươn ra không trung uốn lượn tạo thành một đóa hoa mướt mát, điểm tô cho bức tường cũ kỹ in hằn dấu vết tháng năm, vừa có một loại thú vị lạ lùng lại thêm chút nhã ý.

Chỉ cần bao nhiêu đây thôi Hứa Bạch đã biết tòa nhà này khớp với miêu tả của kịch bản đến tám chín phần mười.

Trong sân vườn nho nhỏ trồng rất nhiều hải đường đương mùa nở rộ, mặt cỏ xanh mướt cũng được xử lý chỉnh tề. Xuyên qua cửa sổ đóng kín, tất cả bày trí trong phòng đều toát lên hương vị của thời đại trước.

Đám người tập trung trong nhà, đi đi lại lại, đoàn phim đang tranh thủ thời gian để bố trí trường quay.

Trợ lý sản xuất nhìn thấy Hứa Bạch thì ân cần đón cậu vào trong. Diêu Chương ngàn dặn vạn dò nhân viên công tác bày biện từng vật phẩm nhỏ, chỉ sợ sơ ý va chạm phải.

Hứa Bạch lúc này mới phát hiện nhân viên công tác nào cũng đều đổi qua mang giầy đi trong nhà, đến cả Diêu Chương cũng vậy.

Trợ lý sản xuất chỉ chỉ lên trần nhà giải thích: “Cấp trên yêu cầu. Đây là nhà cổ, rất có giá trị, nhưng không có người quét dọn thường xuyên, bây giờ ngày nào cũng nhiều người ra vào như vầy dễ dậm dơ sàn nhà. Anh Hứa coi chỗ đó kìa, những điều khoản quy định được ghi rõ ràng dán ở đó: bắt buộc phải đổi giầy khi vào nhà, cấm xả rác, đồ đạc trong nhà cầm lên để xuống nhẹ nhàng. Nghe nói chủ của căn nhà này lai lịch không nhỏ, đạo diễn cũng vất vả lắm mới mượn được chỗ này để quay.”

Hứa Bạch nhìn đằng sau cánh cửa, quả thật có một tờ giấy dán ở đó, cậu quay đầu lại nói với trợ lý của mình: “Tiểu Khương, cậu đi tìm hai đôi dép đi, chúng ta mỗi người một đôi.”

Trợ lý sản xuất vội vàng cản lại: “Anh Hứa thì không cần vậy ạ. Anh là nam chính, mỗi ngày quay chụp gì cũng chỉ lòng vòng ở đây không ra ngoài nhiều, không cần đổi giầy giống tụi em đâu.”

“Hôm nay thì chưa phải mà, còn chưa bắt đầu quay.” Hứa Bạch mỉm cười.

Nhìn thấy Diêu Chương đi qua bên đây, trợ lý sản xuất cũng không tiếp tục câu chuyện này nữa.

Không ngờ sáng hôm sau trong lúc hóa trang, Hứa Bạch lại nghe vài thợ trang điểm bàn tán chủ đề này.

Không phải Hứa Bạch cố ý nghe lén, chỉ là thính lực của yêu quái  tốt hơn người bình thường rất nhiều. Trong góc đằng kia, mấy cô thợ trang điểm vừa sửa sang lại đồ đạc vừa tán chuyện với nhau, các cô ấy tưởng mình nhỏ giọng lắm rồi, đâu ngờ đều truyền hết vào tai Hứa Bạch không sót một câu.

“Nè nè, mấy cô biết căn nhà này của ai không? Đại lão bản Tứ Hải đó!”

“Diệp thiếu hả? Nghe nói chủ đầu tư lớn cho bộ này của tụi mình là Tứ Hải Giải Trí, ông chủ của Hứa ảnh đế đó.”

“Tui thấy Hứa ảnh đế với Diệp Đại thiếu mới xứng đôi, chứ Cố Tri là không được rồi…”

“Các cô đừng nói bừa, không phải Diệp Đại thiếu đâu.”

“Không phải Diệp Đại thiếu? Vậy chứ ai?”

“Mình không rõ nhưng không phải Diệp Đại thiếu từng chính miệng nói ra à? Ông chủ của Tứ Hải Giải Trí là người khác, còn anh ấy chỉ làm việc cho người ta thôi.”

“Có thể khiến Diệp Đại thiếu làm việc cho mình, Đại lão bản sau màn này đúng là trâu bò mà…”

Sau đó, các cô bắt đầu suy diễn đủ kiểu, nháy mắt đã biên soạn ra vô số chuyện xưa giới thượng lưu.

Dù không quan tâm đến những việc các cô nói, nhưng Hứa Bạch cũng biết một chút. Kể từ năm trước cậu đã mua một ít cổ phiếu của Tứ Hải Giải Trí, công ty cho cậu một chút phúc lợi,  giờ cậu cũng tiếp xúc được một số tin tức từ cấp cao.

Theo cậu biết thì Đại lão bản kia luôn sống ở nước ngoài, cũng chưa từng đến công ty. Ngoại trừ Diệp Đại thiếu chắc không ai biết người kia tên họ là gì, hình dáng ra sao.

Nói gì thì nói, đoàn phim vẫn tiếp tục hoạt động như thường.

Trong câu chuyện của “Đường số 09 phố Bắc”, nhân vật chính là một vị thiếu gia trong gia tộc lớn, y học cao hiểu rộng, kiến thức uyên bác. Y là người yêu nước, có một lòng nhiệt huyết căng tràn, thường xuyên đăng bài phát biểu trên báo chí, còn tham gia vào nhóm thanh niên tiến bộ thành lập Tây Đình thi xã – cộng đồng để những người cứu nước giao lưu với nhau.

Nhưng tất cả mọi thứ đột ngột thay đổi vào một buổi sáng nọ, y chết.

Ký ức dừng lại tại khoảnh khắc y rơi từ mái nhà xuống, máu tươi từ sau ót lan tràn trên mặt đất, y nằm trong vũng máu nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên cao, trông thấy một chiếc máy bay lướt ngang qua.

Y quên đi lý do vì sao mình rơi xuống, cũng quên hết những sự việc xảy ra trong quá khứ. Sau đó vừa mở mắt ra, y đã trở lại chín ngày trước.

Thời gian quay ngược, trong không gian trống rỗng chỉ có một mình y và y cũng không thể rời khỏi căn nhà số 09 phố Bắc này. Y bị nhốt tại đây, mà kể từ đó, mỗi một ngày sau đều có người tới nhà thăm hỏi. Những người đó có bạn tốt của cha y, có thành viên của Tây Đình thi xã, có bạn học của Thẩm Thanh Thư, có hàng xóm,…

Trong chín ngày tổng cộng là mười ba người đến thăm, sự thật dần được hé mở tại căn nhà kiểu Tây cũ kỹ, tất cả tạo nên “Đường số 09 phố Bắc”.

Cảnh quay đầu tiên là kịch một vai của Hứa Bạch, diễn Thẩm Thanh Thư chết đi rồi sống lại vào chín ngày trước đó. Toàn bộ cảnh quay kéo dài ba phút, chỉ có một câu thoại.

Đạo diễn muốn một màn khai máy tốt đẹp nên chọn cảnh quay đầu tương đối đơn giản, dễ dàng qua. Mà thực ra đoạn này cũng không phải dễ diễn, đạo diễn Diêu lôi kéo Hứa Bạch luyện tập thật lâu, nhắc tới nhắc lui vô số lần “Cậu đã chết cậu đã chết” mới chịu thả cậu đi. Nếu như không biết trước tính tình của đạo diễn Diêu, Hứa Bạch đã cho rằng ông ấy cố tình chỉnh mình.

“Tiểu Hứa, thoải mái đi. Lão già Diêu Chương này cứ thích ra đề khó cho bọn trẻ các cậu. Một cảnh quay đi quay lại chừng mười lần hoặc hơn mới chịu cho qua là bình thường, cậu đừng thấy áp lực.” Người đóng vai thầy của Thẩm Thanh Thư là vị diễn viên lớn tuổi nhất, tư lịch dày nhất đoàn phim. Cũng chỉ có vị diễn viên gạo cội họ Trọng này mới thản nhiên nói ra chỗ xấu tính của Diêu Chương, mọi người thường gọi ông là Lão tiên sinh.

Hứa Bạch đỡ ông ngồi xuống, cười cười nói: “Không sao ạ. Vạn sự khởi đầu nan mà. Con đi chuẩn bị đây.”

“Đi đi, đi đi” Lão tiên sinh rất thích người trẻ tuổi như Hứa Bạch, hòa nhã, không làm giá ra vẻ đại minh tinh, trên mặt lúc nào cũng giữ nụ cười nhẹ nhàng, tiếp xúc sâu hơn sẽ phát hiện cậu ấy thế mà còn rất cầu tiến, chịu khó chịu khổ được cả.

Lúc này diễn viên đóng vai thành viên của thi xã là Đỗ Trạch Vũ chạy lại, cầm kịch bản khiêm tốn muốn học hỏi Lão tiên sinh.

Ông nhìn tập kịch bản viết chi chít rất nhiều ghi chú nhưng trang giấy lại mới tinh của cậu ta rồi xua xua tay, cười ha hả nói: “Cậu xem tập kịch bản của tiểu Hứa đi, nhìn người cũng được, sẽ giúp ích cho cậu đó.”

“Dạ.” Đỗ Trạch Vũ có chút không vui nhưng cũng không nói thêm gì, ngồi lại bên cạnh ông lão cùng đợi cảnh quay.

“Bộ phim <đường số="" 09="" phố="" bắc="">, cảnh đầu tiên, action!”

Đã qua giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ màu đỏ. Dây thường xuân xanh sẫm vươn chồi non nho nhỏ tới bên cửa, bóng đổ xuống bàn trà hình tròn ở cạnh bên, hợp với bình sứ trắng cắm hoa hải đường thành một hình ảnh thú vị.

Một thanh niên ngồi ở bàn trà, nửa người chìm trong bóng tối, nửa người phơi trong nắng ấm. Y mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, hàng nút cài hết đến trên cùng, bàn tay cầm sách khớp xương lộ rõ, mỗi một cái móng tay đều được cắt dũa sạch sẽ. Dáng ngồi nghiêng lệch làm bớt đi phần nào sự nghiêm cẩn, gương mặt trẻ tuổi thu hút khiến người ta không thể làm lơ.

Hình như y đọc sách tới mệt mỏi rồi, cứ ngồi vậy mà ngủ, đầu nghiêng qua một bên, cả khuôn mặt lộ ra dưới ánh sáng ôn hòa.

Khuôn mặt này tuấn tú bức người, tóc chải ngược ra sau để lộ vầng tráng cao đầy đặn. Bởi vì ngủ mà đôi mày kiếm như ẩn bớt một phần sắc nhọn vốn dĩ, sống mũi kia trông cũng nhu hòa đi ít nhiều. Màu môi y hơi nhạt, giống như ánh nắng nhàn nhạt lúc này vậy, khuôn môi xinh đẹp lại mang chút gợi cảm.

Màn ảnh dừng lại trên gương mặt y, dường như y mơ thấy chuyện gì đó không tốt,  nhăn nhăn mày. Tay đang cầm sách chậm rãi siết chặt như biểu thị những giẫy giụa trong mơ.

Chút giẫy giụa này chỉ diễn trong một thoáng ngắn ngủi, giây tiếp theo y bỗng mở to đôi mắt, giống như một người chết đuối tạm mất đi hô hấp, há miệng thở hồng hộc.

Quyển sách màu lam bị nắm chặt tới nhăn nheo. Y cúi đầu hổn hển thở mạnh, ai cũng không nhìn được vẻ mặt y lúc này, nhưng từ bả vai và bàn tay đang run rẩy kia cũng đoán được sự hoảng sợ đang hiện hữu.

Sau đó y thấy ảnh ngược của mình phản chiếu trên nền nhà.

Đây là nhà của y, y còn đang ở trong phòng.

Y đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt vội vàng đảo quanh bốn phía thu vào hết thảy cảnh vật quen thuộc, một tia mờ mịt lặng lẽ lan tỏa trong mắt.

Y đây là… làm sao thế này?

Máu tươi, máy bay, rơi từ trên cao, từng chi tiết hiện ra trong đầu, y có chút không hiểu được tình huống của mình hiện tại, y đột ngột đứng bật dậy, có một loại xúc động muốn lao ra ngoài.

Nhưng y muốn đi đâu đây?. ngôn tình hài

Y quên mất rồi.

Ánh nắng rơi trên người y đổ thành chiếc bóng mơ hồ in trên sàn nhà, y đứng đó nhìn xuyên qua phòng khách, lẩm bẩm: “Tôi… đã chết rồi sao?”

Bỗng nhiên ngoài cổng lớn vang lên tiếng đập cửa: “Thẩm tiên sinh có ở nhà không?”

“Tốt! Qua!” Diêu Chương vỗ đùi đầy kích động, các nhân viên xung quanh cũng mỉm cười. Mở đầu thuận lợi luôn luôn là chuyện tốt.

Hứa Bạch xua tay cười nhẹ, hơi thở thuộc về Thẩm Thanh Thư biến mất trong nháy mắt.

Lão tiên sinh vừa lòng gật gật đầu, sau đó quay qua hỏi Đỗ Trạch Vũ: “Tiểu Đỗ này, vừa nãy cậu muốn hỏi ông cái gì?”

Đỗ Trạch Vũ: “… Dạ không có gì.”

Những cảnh tiếp theo, phần diễn của Hứa Bạch rất nhiều, dường như không có thời gian nghỉ ngơi. May mắn là bộ phim này không có nhiều động tác, lời thoại cũng không dài dòng, Hứa Bạch thường xuyên tới chỗ ông Trọng nhờ ông hướng dẫn nên tiến trình quay coi như diễn ra thuận lợi.

Tiếc là ông trời không chiều lòng người, đến chiều ngày hôm sau thì trời bỗng đổ mưa.

“Dự báo thời tiết con mẹ nó lừa đảo.” Diêu Chương hùng hùng hổ hổ chạy vào nhà, tức giận ném luôn kịch bản. Ném đi được một lúc mới nhớ ra chỗ này là nhà cổ của người ta, lỡ như ném lủng sàn nhà thì ông không đền nổi, thế là bay nhanh lại nhặt kịch bản lên.

Diêu Chương bất đắc dĩ đành quay những cảnh trong nhà trước.

Nhưng chỉ chốc lát sau, bên ngoài sấm sét bắt đầu vang lên ầm ầm, một tia chớp nhanh chóng xuất hiện cắt ngang màn ảnh, ông trời cố tình quăng cho ông pha chiếu sáng hỏng bét gì thế này.

“Không quay không quay nữa. Công việc hôm nay kết thúc tại đây! Dọn dẹp đồ đạc đàng hoàng, đừng để va chạm cái gì!” Diêu Chương cầm cái loa hô to.

Hứa Bạch không vội ra về, cậu thích ở hiện trường quay phim cảm nhận không khí, như vậy giúp cậu nhập vai sâu hơn. Thừa dịp công việc hôm nay kết thúc sớm, mọi người đều ra về, trong nhà trống không, cậu tỉ mỉ hấp thụ từng hơi thở tang thương nồng đậm hương vị cổ xưa tỏa ra từ mọi ngóc ngách trong nhà.

Lên tiếng chào hỏi với Diêu Chương xong, Hứa Bạch cũng không tháo trang sức, không thay quần áo, giữ hóa trang nhân vật Thẩm Thanh Thư từ trong nhà bước ra.

Cậu tưởng tượng mình là Thẩm Thanh Thư, cậu sẽ ngồi bên cửa sổ phơi nắng đọc sách sau buổi trưa.

Vào ngày mưa cậu sẽ bưng ly cà phê, tựa vào cửa xem những đóa hải đường trong màn mưa, nghĩ về khói lửa chiến tranh nơi phương xa.

Cậu sẽ ở trong thư phòng múa bút thành văn, cán bút chính là súng của cậu.

Diêu Chương để những người khác về hết, không có ai ở lại quấy rầy Hứa Bạch, nhìn nam chính chịu nỗ lực như vậy, Diêu Chương rất hài lòng.

Khương Sinh cũng phủi phủi chiếc ghế nhỏ ngồi ngoài cổng, vừa đợi Hứa Bạch vừa chơi di động. Bởi vì cúi đầu nên cậu cũng không để ý mưa đã tạnh, Hứa Bạch đang ngơ ngẩn lung lay từ trong nhà đi ra.

Hứa Bạch thấy trên tường có một cánh cửa hông, nó thấp thoáng dưới những chùm hoa hải đường, trên cửa giăng đầy dây leo xanh lục. Là một cánh cửa sắt nhỏ, ổ khóa trên cửa đã rỉ sét, giống như nhiều năm rồi chưa ai mở ra.

Đằng sau cửa sắt này là… nhà hàng xóm cách vách?

Nếu vậy thì hai hộ gia đình trước kia chắc có quan hệ tốt lắm, làm hẳn một cánh cửa đi lại giữa vách tường ngăn hai nhà, không biết người ở bên kia là ai nhỉ? Nhập tâm suy nghĩ chốc lát, Hứa Bạch thấy mình hơi ngốc,  xoay người lại bỏ đi.

Đương lúc cậu xoay người thì phía sau lưng vang lên tiếng cửa mở kẽo kẹt, cứ như chiếc cửa sắt này băng qua dòng thời gian đằng đẵng cất tiếng lên hò hét. Lá khô bên trên đều rơi xuống, bụi bặm cũng theo nước mưa gột trôi vào bùn đất, như thể nói nó muốn có khởi đầu mới mới rồi.

Hứa Bạch ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn người đang dợm bước đi qua từ nhà bên.

Người đàn ông xa lạ này ước chừng trên dưới ba mươi, mắt phượng, môi mỏng, tóc hơi dài nhưng mềm mại mượt mà. Tay phải anh kéo một chiếc va li da có vẻ cũ kĩ, khuỷu tay trái vắt một chiếc áo khoác màu xám. Mặc trên người là bộ tây trang ba lớp chế tác tinh xảo, túi áo trên ngực vắt một chiếc bút máy, cổ áo thẳng thớm không có lấy một nếp nhăn.

Anh còn đeo một cặp kính không gọng, sợi xích bạc màu tinh tế từ gối kính thả xuống tạo thành một đường cong ưu nhã.

Tao nhã!

Cảm giác mà người đàn ông này đem đến cho người đối diện chính là, khí độ trầm ổn, ung dung hoa quý, dễ làm người khác liên tưởng đến ánh trăng trong màn đêm thăm thẳm. Cặp kính kia lại như áng mây che khuất vầng trăng, giấu đi đôi mắt thâm thúy  cất chứa vô số chuyện cũ.

Anh cũng rất lạnh lùng, từ vẻ mặt lạnh nhạt cho đến bàn tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng đang đẩy cửa đều là một dạng đẹp đẽ mà lạnh lẽo.

Ăn vận như vậy tại căn nhà cổ này, thực là làm người ta quên mất khái niệm thời gian.

“Cậu có thể nhường đường không? Cậu đang chắn hết lối đi.” Anh cao hơn Hứa Bạch một ít, khi cúi mặt nhìn xuống Hứa Bạch thì sợi xích bạc trên kính hơi hơi đung đưa, tựa vệt sáng hé lên sau cơn mưa.

Một thoáng chớp mắt, Hứa Bạch dường như hơi phấn khởi, cũng không phải ý gì đặc biệt, đơn thuần chỉ như một người yêu cái đẹp thưởng thức người đẹp mà thôi. Tại khoảnh khắc này, Hứa Bạch tin rằng trên đời thực sự có một người, cho dù không tính đến gương mặt đẹp đẽ của anh ta, chỉ dựa vào khí chất cũng làm người khác choáng váng say mê từ ánh nhìn đầu tiên.