Lục Tư Nguyên buông Lăng Hàm ra, dù đang bận rộn nhưng vẫn tranh thủ nói với đám phóng viên: “Mọi người thấy rồi chứ, vừa rồi tôi cũng ôm người này rồi đấy, nếu ôm nhau mà là yêu đương thì chẳng lẽ tôi với người này cũng đang yêu nhau à?”
Đám phóng viên đưa mắt nhìn nhau, hai kiểu ôm này khác nhau mà?
Lục Tư Nguyên nói tiếp: “Tôi căn bản không hề biết cái cô Vu gì gì kia, chuyện ôm ấp cũng không hề có, nhưng lúc ở tiệc rượu tôi có đỡ một cô gái suýt bị ngã. Thay vì việc mọi người quan tâm tới những chuyện này thì thà quan tâm tới album mới của tôi còn hơn đấy…”
Sau đó, Lục Tư Nguyên sực nhớ ra Lăng Hàm, anh quay lại kéo Lăng Hàm vẫn còn đang sững sờ tới trước mặt phóng viên: “So với việc bảo tôi yêu đương với cái cô Vu gì kia, không bằng bảo chúng tôi yêu nhau này, đây là nam chính trong MV mới của tôi, xào nấu ra trò một chút biết đâu lại làm tăng độ hot cho album mới của tôi không biết chừng.”
Đám phóng viên xấu hổ cười gượng, chỉ coi như Lục đại ảnh đế đang nói lời giận dỗi. Với địa vị và bối cảnh của Lục Tư Nguyên chắc chắn đủ để anh có thể nói thẳng những gì mình thích, trước kia vào những lúc thế này, Bạch Tử Sách còn có thể tranh cao thấp với anh, sau khi Bạch Tử Sách mất, một mình Lục Tư Nguyên độc chiếm vị trí ấy, càng lúc càng thích làm theo ý mình.
Trên thực tế, đúng là Lục Tư Nguyên đang nói lẫy thật, chỉ có Lăng Hàm đáng thương là không biết làm sao, cố nặn nụ cười ra để đối diện với ánh mắt như đang nhìn con tốt thí của phóng viên.
Hôm nay đúng là xui thật đấy!
Lăng Hàm nghiến răng, nhanh chóng điều chỉnh lại nụ cười của mình, tự nhiên nói với phóng viên: “Làm phiền mọi người tuyên truyền giúp anh Lục với nhé.”
May mà kiếp trước cậu từng nhiều lần thấy cảnh này, chứ nếu là một nghệ sĩ mới mà gặp phải tình huống đột phát thế này, không làm trò cười cho thiên hạ mới lạ!
Lục Tư Nguyên hơi bất ngờ liếc cậu một cái, sau đó quay người đi vào trong sảnh.
Lăng Hàm không hề ngoảnh đầu lại mà ra khỏi GMG.
Cậu đúng là ăn no rửng mỡ mà, rõ ràng có cửa lối thoát hiểm có thể đi thẳng xuống bãi đỗ xe, tại sao lại chạy ra cửa lớn làm gì?
Cậu vừa buồn bực vừa lái xe về nhà.
Hôm sau, quả nhiên A Khôn có đưa cậu tới gặp Lý Đức. Ba người hẹn nhau ở một quán cà phê, nơi này gần một cái hồ nhỏ, khung cảnh xung quanh rất đẹp và yên tĩnh, chỗ ngồi trên cao không gian xanh mướt thoáng mát, lại rất riêng tư.
Họ hẹn nhau vào hai giờ chiều, nhưng đợi cả tiếng đồng hồ cũng không thấy ai tới.
Thấy tình thế này, Lăng Hàm thầm biết chuyện này hỏng rồi. A Khôn là người tinh ranh, tất nhiên cũng có thể đoán ra chuyện không được thuận lợi, anh ta móc điện thoại ra, do dự một hồi xem có nên liên lạc với Lý Đức không, nhưng cuối cùng cũng không gọi đi.
Cố chờ thêm một lúc lâu nữa, Lý Đức mới rề rà đi tới.
Trên tư liệu ghi Lý Đức hai mươi bảy tuổi, nhưng trên thực tế trông vừa béo lại vừa già, dưới hai con mắt ti hí là hai quầng mắt thâm như gấu trúc, chắc cả tối qua hắn không hề ngủ, tối không ngủ chắc chắn ban ngày sẽ ngủ bù, giờ thì biết lý do tới muộn rồi đấy.
A Khôn đon đả đưa hắn ngồi vào ghế, cười nói: “Xem ra tinh thần của đạo diễn Lý không được tốt lắm, tối qua có phải bận quá không?”
Lý Đức xua tay: “Phải, đi ăn với nhà tài trợ, sau đó lại đi hát hò… Giờ đầu đau quá!”
Lúc hắn nhìn thấy Lăng Hàm, mắt hơi sáng lên, trông cũng tỉnh táo hơn vài phần: “Cậu đây là…?”
A Khôn giới thiệu: “Đây chính là Lăng Hàm đó đạo diễn Lý, không phải tôi gửi tư liệu của cậu ấy cho anh xem rồi đấy sao?”
“Hả? À, đúng rồi đúng rồi.” Lý Đức vỗ cái đầu lưa thưa vài sợi tóc của mình, hai mươi bảy tuổi mà hói thành thế này đúng là không dễ dàng gì: “Tôi nhớ ra rồi, Lăng Hàm, là Lăng Hàm… Người thật xinh xắn hơn trong ảnh nhiều, tôi nhất thời không đối chiếu kịp.”
Xinh xắn? Hình dung cái kiểu quái gì vậy?
Lăng Hàm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên.
“Tôi đã xem qua tư liệu về cậu rồi, có thể tham gia MV của Lục đại ảnh để đúng là không dễ dàng gì nhỉ!”
Từ sau khi Lục Tư Nguyên giành được danh hiệu ảnh đế, không biết tại sao trong ngoài giới đều gọi anh là Lục đại ảnh đế, rõ ràng sau đó phần lớn thời gian anh đều hoạt động âm nhạc.
Lăng Hàm đáp lại vài câu khách sáo.
“Đứa nhỏ này rất có tiềm lực, đạo diễn Lý, anh xem…” A Khôn cười nói.
Lý Đức nói: “Cậu ta rất phù hợp với tưởng tượng của tôi. Nhưng còn về việc có hợp hay không tôi phải nói chuyện riêng với cậu ta mới biết được.”
A Khôn biết điều đứng dậy: “Được, đúng lúc lại có người gọi điện thoại bảo tôi qua đó, hai người cứ từ từ nói chuyện đi!”
Nói xong, anh ta lại dặn dò Lăng Hàm: “Đạo diễn Lý cố tình bớt thời gian đến đấy, cậu phải tiếp đãi cho tốt nghe chưa.”
Lăng Hàm gật đầu đáp dạ, A Khôn mới cười cười ra về.
Sau khi A Khôn đi rồi, Lý Đức nói với Lăng Hàm: “Khoảng thời gian gần đây có rất nhiều người muốn tham gia vào phim của tôi, nhưng tôi đều từ chối cả. Tại sao ư? Vì chất lượng đấy, hình tượng của bọn họ không phù hợp, có một vài người trông cũng đẹp nhưng diễn xuất tồi, không có khí chất gì cả, tìm người như vậy làm nam chính không phải là hủy hết tâm huyết của tôi sao? Cho nên tôi từ chối hết rồi.”
Lăng Hàm không hiểu hắn nói những lời này với mình làm gì, chỉ có thể gật đầu lắng nghe.
“Cậu thì khác, lần đầu tiên tôi thấy cậu tôi đã biết vai diễn này thuộc về cậu.”
Có chuyện tốt vậy luôn ấy hả? Lần đầu tiên gặp đã quyết định rồi?
Lăng Hàm không biết nên đáp lại thế nào, nói: “… Em cảm ơn.”
Lý Đức hơi cúi người, khẽ vỗ lên tay Lăng Hàm đang để trên bàn: “Tiểu Hàm, cậu chính là người bấy lâu nay tôi luôn tìm kiếm.”
Lăng Hàm bất ngờ bị nắm tay, cậu chưa kịp rút ra thì lòng bàn tay lại bị sờ sờ một cách mờ ám, cậu nhất thời hiểu ra ngay. Cậu đang bị chơi quy tắc ngầm đó hả?!
Cậu nổi da gà khắp người, trong lòng Lăng Hàm điên cuồng chửi số mình đen đủi gặp ngay phải thằng biến thái, chỉ mong hắn mau buông tay ra, nhưng ngoài mặt cậu vẫn phải cố nín nhịn cảm giác tức giận, vội rụt tay lại nói: “Đạo diễn Lý… Anh vẫn chưa gọi gì kìa!”
Trong quán cà phê, trước ánh mắt của mọi người, cậu không muốn lột mặt gã này, cậu cũng không nghĩ rằng Lý Đức sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.
“À phải, tôi vẫn chưa gọi đồ nhỉ.” Lý Đức cười tít mắt nói, sau đó hắn cầm luôn cà phê trước mặt Lăng Hàm – người nãy giờ vẫn đang đần mặt ra rồi khẽ nhấp một ngụm: “Mùi vị được phết đấy!”
Lăng Hàm: “…”
Đù méeeeeeeee!
Đó là cà phê của cậu cơ mà!
Mặt Lăng Hàm bỗng đỏ bừng lên, mẹ nó, cậu không thể nhịn nổi cục tức này nữa rồi.
“Tiểu Hàm, giữa biển người mênh mông, chúng ta gặp được nhau âu cũng là cái duyên cái phận…” Lăng Hàm còn đang mải nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, con lợn trước mặt đã lại thò cái móng heo của hắn ra sờ cậu.
Đù máaaaaaaaaa!
Lăng Hàm đập tay hắn gạt ra, đứng vụt dậy, cầm luôn cốc cà phê của A Khôn ở bên cạnh tạt luôn vào con lợn trước mặt.
Cậu thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi!
Mới sống lại có mấy ngày thôi mà đã gặp ngay quy tắc ngầm, là đàn ông không nói, đã thế còn như con lợn!
“Cậu!” Nước trên đầu Lý Đức chảy xuống mặt và quần áo của hắn, cả người trông chật vật nhếch nhác, hắn nhảy dựng lên tức giận nói: “Đừng có mà làm kiêu! Còn cả một hàng người đang xếp hàng muốn lên giường của tôi để được đóng phim của tôi kia kìa, cậu là cái thá gì chứ?”
Lăng Hàm cười lạnh: “Thế thì anh cứ đi tìm những kẻ muốn lên giường của anh đi! Cái gì mà đạo diễn trẻ tuổi, chẳng qua cũng chỉ là một thằng biến thái dâm dê thôi!”
Thời gian gần đây Lý Đức được tâng bốc nhiều nên rất vênh váo, gặp phải kiểu cứng rắn như Lăng Hàm thì tức không nói nổi.
“Đạo diễn Lý, tốt nhất anh nên chú ý một chút, đây là nơi công cộng, không phải là phòng KTV, chắc anh vẫn chưa tỉnh rượu hả! Cốc cà phê kia của tôi là để giúp anh tỉnh rượu đấy, anh nên cảm ơn tôi mới phải nhỉ, nếu không lại nói cái gì mà để người ta nghe được rồi truyền ra ngoài thì tôi thấy anh cũng xong đời luôn đấy.”
Lý Đức tỉnh táo lại, nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến bọn họ, lúc này mới yên tâm hơn một chút.
“Cậu đe dọa tôi?”
“Được, anh cứ nói lớn tiếng lên đi, nói cho cả thế giới này biết là anh muốn chơi quy tắc ngầm với tôi, thế nào? Không dám à?” Lăng Hàm khoanh tay trước ngực liếc hắn.
“Cậu…” Lý Đức tức đến mức các thớ thịt trên mặt cũng không ngừng vặn vẹo.
“Anh không dám nói, vậy để tôi nói cho được không?” Lăng Hàm cũng không thèm giữ thể diện cho hắn, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe rõ này…”
Lý Đức chưa từng gặp nghệ sĩ nào không biết kiêng kị như vậy, nhất thời hơi hoảng, tức giận phủ nhận: “Đừng có nói bậy! Ai muốn chơi quy tắc ngầm với cậu hả? Cũng không biết đường tự soi gương xem mình là cái dạng gì? Kiểu như cậu ra ngoài có mà vơ được cả nắm!”
Trời ơi, sao lại có người như thế này chứ! Nếu là những nghệ sĩ khác, có không đồng ý thì cũng sẽ không làm ầm đến mức mất hết mặt mũi thế này, không ngờ thằng nhóc này lại không thèm giữ cả đường lui cho mình nữa!
Lăng Hàm hừ lạnh gằn hai chữ: “Đồ hèn!”
Cậu không muốn ở cùng chỗ với loại người này nữa, Lăng Hàm cầm áo khoác lên rồi ra khỏi quán cà phê, ngay cả tiền cũng không trả luôn.