Ảnh Đế Mất Trí Nhớ

Chương 3

15,

Cùng với tiếng chặt xương của mẹ, kí ức của tôi quay lại mùa hè năm ấy.

Khi đó Quý Nghiên nổi tiếng nhờ bộ phim chiếu mạng mà anh đóng chính.

Tôi đưa anh đi gặp đạo diễn, tìm đoàn làm phim, hẹn gặp nhà sản xuất.

Những ngày đó tuy bận rộn nhưng ngập tràn khát khao đối với tương lai tươi đẹp.

Nhưng tại bữa tối đó, mọi thứ đều bị hủy hoại.

Mời rượu, uống rượu, uy hiếp, ép buộc...

Tất cả những điều g/h/ê t/ở/m có thể tưởng tượng đều xảy ra.

Lão già mập mạp nói:

"Chỉ một trợ lý nhỏ thôi, có thể giúp anh đổi lấy sự nổi tiếng của cả đời, không phải rất đáng sao?"

Quý Nghiên tiếp đón anh ta bằng một nụ cười, đập chai bia lên đầu anh ta, "Ông đây cho mày biết thế nào gọi là nổi tiếng trước!"

Anh trút giận thay tôi, cái giá phải trả là sự nghiệp diễn xuất của anh ấy.

Tứ cố vô thân, không nơi nương tựa.

Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi mới nhận ra thực tế phũ phàng đến mức nào.

Cho đến khi Yến Thư - một người đại diện nổi tiếng trong ngành đưa ra một cành oliu, lúc này chúng tôi mới có cơ hội chuyển mình.

Quý Nghiên tiếp tục lên sân khấu, một lần là nổi tiếng, thu được rất nhiều người hâm mộ.

Sau đó, mối quan hệ giữa chúng tôi bị phơi bày.

Tên tuổi, công việc, địa chỉ của tôi đều bị lộ.

Bao nhiêu lời mắng chửi, tạt sơn, gửi lưỡi dao, bám đuôi tấn công dồn hết vào người tôi.

Mặc dù đau khổ, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện buông tay.

Nhưng Yến Thư đã hẹn gặp riêng tôi.

"Quý Nghiên muốn công khai mối quan hệ của cô với anh ấy nhưng tôi từ chối."

"Cô phải biết rằng tôi đã kí hợp đồng với cậu ấy, tôi không thể để xảy ra sai sót được.

"Dù Quý Nghiên có gương mặt rất được đón nhận, dù diễn xuất thuộc phái thực lực nhưng nếu công khai quan hệ yêu đương cũng sẽ mất đi rất nhiều fan hâm mộ."

"Cậu ấy vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô đừng làm chậm trễ cậu ấy được không?"

Tôi biết, tôi không thể tiếp tục dậm chân tại chỗ.

Quý Nghiên đã đi trên con đường anh ấy lựa chọn, tôi cũng nên tìm một con đường của chính mình rồi.

Thế là tôi ra đi, không từ mà biệt.

Tôi ra nước ngoài học tập, sau đó trở về nước để gây dựng sự nghiệp.

Tôi luôn nghĩ nếu lúc đó mình đủ giàu sẽ không bị bắt nạt.

Nếu tôi giàu, có lẽ lúc mối quan hệ của chúng tôi lộ ra, tôi cũng không bị mắng là đồ không biết xấu hổ, hám lợi.

Mùi thơm của canh sườn heo tỏa ra từ nồi.

Sầu Riêng chạy vào bếp, đi vòng quanh dưới chân tôi.

Mẹ tôi ném tạp dề xuống, đập cho tôi và con chó mỗi đứa một phát.

"Tao đi trước, nhớ để ý nồi canh đấy."

"Hai đứa không còn trẻ, tự mình nghĩ kĩ đi."

16,

Quý Nghiên xuống lầu nhìn một bàn đồ ăn, anh kinh ngạc không nói nên lời.

"Không phải anh nói từ giờ anh sẽ nấu cơm sao..."

"Sao em lại nấu cơm...?"

Tôi múc đầy một bát canh, nhét vào tay anh.

"Không phải em làm, anh cứ ăn đi!"

Anh nhấp một ngụm, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, lon ton chạy vào bếp.

Sau một hồi leng keng leng keng...

Anh bưng một bát hành ra.

"Anh nhớ là em rất thích cho cái này vào canh."

Tôi không đưa tay nhận lấy mà tò mò nhìn anh.

Một chút bối rối hiện lên má anh.

Tôi nghiến răng nghiến lợi:

"Anh nhớ cái gì?"

"Anh nhớ ra từ khi nào?"

17,

Quý Nghiên im lặng không nói gì.

Tôi sẽ không thèm nói chuyện với thằng c hó này nữa.

Tôi đưa Sầu Riêng đến công ty.

Ngồi xuống ghế còn chưa kịp nóng mông, Yến Thư gọi điện thoại cho tôi.

"Lâm Vãn Như, cô vẫn muốn làm chậm trễ Quý Nghiên sao?"

"Cô có biết nếu cậu ta biến mất một ngày tôi sẽ mất bao nhiêu tiền không?"

Tôi sững sờ, sau đó mới ngờ ngợ ra.

Công tác giữ bí mật của tôi làm chưa được tốt lắm.

"Quý Nghiên có chân của mình, anh ấy muốn đi đâu làm sao tôi quản được?"

Đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng:

"Ha, trước kia bị bạo lực mạng, quấy rối vẫn chưa sợ sao?"

"Cô muốn nhắc lại chuyện 5 năm trước à?"

Tôi tức giận bật cười, vừa định phản bác thì một bàn tay từ phía sau giật lấy điện thoại của tôi.

"Muốn nói cái gì?"

"Muốn nói chuyện vài năm trước cô lừa tôi kí hợp đồng với mức lương rất thấp so với giá thị trường sao?"

"Hay là nói chuyện cô làm lộ thông tin của bạn gái tôi, khiến em ấy bị bạo lực mạng, còn giấu tôi ép cô ấy rời đi?"

Đối phương chưa kịp nói tiếp, Quý Nghiên đã trực tiếp tắt máy.

Hiện tại anh ấy trang bị rất đầy đủ.

Áo đen, quần đen, khẩu trang đen.

Mặc dù chỉ lộ ra đôi mắt và lông màu nhưng vẫn đẹp trai có thừa.

Sau khi khóa cửa văn phòng, anh tháo khẩu trang rồi quỳ xuống trước mặt tôi.

"Vợ yêu ~"

"Một là nói chuyện tử tế, hai là cút đi."

"Vâng ạ."

18,

Tôi và Quý Nghiên ngồi trên ghế sofa nhìn nhau.

"Giải thích đi, Quý ảnh đế!"

Tôi khoanh tay trước ngực, giở giọng quái gở hỏi.

Anh gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Anh đã gây ra quá nhiều tội lỗi, không biết nên bắt đầu từ đâu."

"Vậy khỏi nói, anh cút đi!"

Tôi đứng lên, mở cửa phòng, làm động tác tiễn khách.

Kết quả là Quý Nghiên không nhúc nhích, ngược lại là người khách không mời mà tới - con mụ Yến bước vào.

Cô bé đằng sau nhìn quen quen.

À, hóa ra là con bé ôm tay Quý Nghiên hôm tôi tỏ tình với anh ấy.

Nó nấp sau lưng bà Yến, nháy mắt với Quý Nghiên.

Con bé nghiêng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.

Nụ cười này làm xao nhãng tâm tư của tôi.

Tôi cảm thấy tôi từng nhìn thấy nụ cười này ở đâu đó rồi.

"Quý Nghiên, dù sao cậu cũng là nghệ sĩ do công ty một tay bồi dưỡng, vậy mà cậu lại vong ân bội nghĩa như này sao!?"

"Không phải chỉ gia hạn hợp đồng thôi sao? Cũng không phải bán thân, tại sao lại không kí?"

Yến Thư hung hăng chỉ vào mặt Quý Nghiên c/h/ử/i rủa.

"Năm đó cậu liều mạng cố gắng như vậy mà vẫn không bạo được, nếu không có tôi thì giờ này không biết cậu đang ở cái xó xỉnh nào đâu!"

"Cậu đừng quên, tôi đã ép Lâm Vãn Ngư rời đi một lần, cũng có thể ép cô ta rời đi lần nữa."

Lần này con mụ ấy không giả vờ giả vịt nữa, thẳng thắn uy hiếp luôn.

Việc người đàn ông trung niên béo ú ngày xưa và con mụ này là một hội bị lộ ra ngoài ánh sáng.

Họ giăng bẫy những người mới có tiềm năng nhưng chưa có chỗ dựa, ép bọn họ vào đường cùng.

Sau đó thì giả vờ bước đến như một vị cứu tinh, ép những nghệ sĩ đó kí hợp đồng với mức giá cực thấp để ăn chênh lệch.

Sau khi sự việc bại lộ, công ty của họ xuống dốc, chỉ có thể trông chờ vào cây chiêu tài duy nhất còn lại là Quý Nghiên.

19,

Quý Nghiên bị chọc tức đến hai mắt đỏ bừng, cả người run lên.

Tôi bước đến nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh.

"Yến Thư, tôi vẫn đang đứng ở đây, chị nói những lời đó có cảm thấy quá đáng không?"

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường.

"Tài khoản chính thức và tài khoản cá nhân của Quý Nghiên đều do công ty quản lý."

"Đoạn ghi âm và video cô tỏ tình có lẽ sẽ là món quà đặc biệt dành cho những fan cuồng của cậu ta."

Quý Nghiên, tôi biết rằng vì để bảo vệ cô ta mà anh đã từ chối lời tỏ tình mà anh mong chờ bao lâu nay."

"Ngoan ngoãn kí hợp đồng với công ty, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người nữa, đây là sự lựa chọn tốt nhất.

Tay Quý Nghiên nắm chặt hơn, khiến đầu ngón tay của tôi tê rần.

Nhưng tôi không nói gì, để mặc mồ hôi từ lòng bàn tay anh thấm vào kẽ tay tôi.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói:

"Yến Thư, tôi cảm ơn cô đã bồi dưỡng tôi, nhưng tôi sẽ không tiếp tục kí hợp đồng nữa."

"Tôi không thể nào hợp tác với một công ty đã từng làm bạn gái tôi tổn thương."

"Nếu các người còn dùng thủ đoạn này, tôi cũng không ngại tuyên bố giải nghệ."

Quý Nghiên thở dài nhẹ nhõm, giống như đã giải phóng tất cả áp lực trong lòng mình.

Trong khi Yến Thư đang tức giận nhảy ngược lên, anh ấy ghé vào tai tôi hỏi:

"Anh ở nhà làm nội trợ được không?"

Tôi véo eo Quý Nghiên, bước đến trước mặt Yến Thư đang cầm điện thoại.

Tôi cười khúc khích, chỉ chỉ chiếc hộp đen nhỏ trên trần nhà.

"Đừng vội!"

"Camera trong văn phòng tôi là loại cao cấp, tích hợp cả âm thanh và hình ảnh, những gì cô vừa nói đều được ghi lại hết."

"Cô nhìn xem, công ty chúng tôi vừa mở thêm bộ phận quan hệ xã hội, nghe nói có không ít chiêu trò marketing, để tôi thử một chút nhé."

"Xem xem Quý Nghiên gặp chuyện sớm hơn hay công ty của cô gặp chuyện sớm hơn?"

Yến Thư tức giận, buông điện thoại xuống nhưng vẫn cứng mồm cứng miệng.

"Quý Nghiên, cả đời cậu sẽ bám váy đàn bà."

"Giống hệt con chó này!"

Cô ta duỗi chân định đá vào người Sầu Riêng đang ngoan ngoãn ngủ.

Tôi và Quý Nghiên đang định ngăn cản, chưa kịp làm gì đã có người làm trước.

Cô gái nhỏ kia đứng trước chó mập, bảo vệ nó, gào ầm lên.

"Làm cái trò gì thế? Đến cả con chó cũng không tha à?"

"Tôi phải từ chức! Tôi không biết tôi không hiểu tôi không muốn nghe! Những người bắt nạt chó đều là kẻ xấu!"

Tư tưởng của con bé này rất hợp với tôi nha.

"Vậy thì cô cũng cút luôn đi!"

Yến Thư phất tay rời đi, để lại ba chúng tôi trong văn phòng.

20,

Cô gái nhỏ cười hi hi, ôm lấy Sầu Riêng.

Trước khi rời đi, còn làm một động tác cổ vũ với Quý Nghiên, "Anh Quý Nghiên! Cố lên!"

Quý Nghiên lùng túng xoa tay, đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, anh mò trong túi ra một chiếc nhẫn, đang chuẩn bị quỳ xuống thì tôi ngăn lại.

"Hiện tại ngại yêu?"

"Làm người phải biết vị trí của mình ở đâu?"

"Xứng hay không trong lòng phải tự biết?"

Tôi càng hỏi mặt Quý Nghiên càng trắng bệch.

Anh lo lắng giải thích:

"Không phải..."

"Những lời này không phải nói em, mà là anh nói bản thân anh!"

"Bây giờ em đã là chủ của một công ty lớn, còn anh đến một công ty quản lý cũng không có."

"Anh đã quay trở về con số không, anh sợ em coi thường anh, anh sợ em nghĩ anh không xứng với em..."

Tôi nắm cổ áo Quý Nghiên, nhón chân hôn lên môi anh.

"Nếu bây giờ em tỏ tình lần nữa, anh có đồng ý không?"

Quý Nghiên đỏ mặt, lắp bắp nói:

"Không, không được..."

Tôi cau mày nhìn anh.

Chợt nghe thấy anh nhỏ giọng nói:

"Không đồng ý."

"Năm năm trước cũng chưa chia tay, tại sao phải đồng ý một lần nữa?"

Anh quỳ một chân xuống đấy, giơ chiếc nhẫn đến trước mặt tôi, hai mắt sáng rực.

"Đến lượt anh hỏi."

"Lâm Vãn Ngư, anh yêu em, em gả cho anh được không?"

21,

Tôi đồng ý kết hôn với Quý Nghiên, giờ ngẫm lại cảm thấy có hơi vội vàng.

Tôi không biết anh khôi phục trí nhớ từ lúc nào.

Mỗi lần hỏi, anh ấy đều tìm cớ để chuyển đề tài.

Tôi hỏi cô bé kia vài lần.

Nhưng cô bé cứ cười hi hi nói không biết.

Mãi sau này, đến lúc studio cá nhân của Quý Nghiên khai trương, sau đó lên hotsearch, tôi mới phát hiện ra một chút manh mối.

Bài đăng đầu tiên của anh từ năm năm trước.

Ngày đầu tiên chờ Vãn Ngư trở về.

Ngày thứ hai chờ Vãn Ngư trở về, thật sự rất nhớ em ấy.

...

Ngày thứ một ngàn tám trăm hai mươi chờ Vãn Ngư trở về, thật sự rất muốn gặp em ấy, rất nhớ, rất nhớ em.

Vãn Ngư tỏ tình với tôi! Nhưng hiện tại em ấy quá chói mắt, tôi sợ mình không xứng với em ấy.

...

Tôi đã mơ một giấc mơ khủng khiếp, không được! Tôi phải chủ động!

...

Tin mới nhất:

Studio của Quý Nghiên khai trương!

Và...

Vãn Ngư là của tôi rồi! Thông báo chính thức!

Vẫn là một cuộc tình đầy sóng gió.

Có người thoát fan, có người ở lại.

Bởi vì họ phát hiện, Quý Nghiên không phải người lạnh lùng, là một người rất có tình cảm.

Tôi vẫn bị rất nhiều người gửi tin nhắn riêng tư ch/ửi r/ủa, nhưng vẫn có người chúc phúc chúng tôi.

Tôi vẫn nhận được những lá thư ẩn danh, những lưỡi dao lam, túi m/á/u, đồ chơi kinh dị, nhưng cũng có những bông hoa hồng và ngôi sao nhỏ.

Không bị công ty kiềm chế, Quý Nghiên có thể công khai đứng bên cạnh tôi.

Tôi cũng không còn là cô gái nhỏ chỉ biết khóc và nhịn nhục nữa.

Tôi kiện họ ra tòa, tôi thuê luật sư và đoàn đội tốt nhất.

Tôi rất biết ơn những gì bản thân đã trải qua trong 5 năm qua, tôi không còn là một cô gái nhút nhát nữa.

Tôi có thể cùng anh vượt qua, cùng anh chia sẻ đắng, cay, ngọt, bùi.

Cùng nhau đứng dưới ánh hoàng hôn, tưởng như xa cách mà lại gắn bó cả đời.

Ngoại truyện Quý Nghiên:

5 năm trước, tôi mất đi người tôi yêu nhất.

Người đại diện của tôi - Yến Thư, cô ta nói với tôi là em ấy không cần tôi nữa.

Em ấy cảm thấy mệt mỏi khi ở bên tôi.

Tôi gọi cho cô ấy rất nhiều lần, tìm những người bạn chung của chúng tôi, nhưng cũng không biết được em ấy đang ở đâu.

Vì vậy, tôi chỉ có thể cố gắng lao đầu vào công việc.

Tôi hi vọng một ngày nào đó gặp lại nhau, em ấy sẽ biết tôi đã thực hiện được những điều mà tôi đã hứa với em.

Hằng đêm, tôi đều rất nhớ em ấy.

Vì vậy tôi đăng kí một tài khoản ảo, để bày tỏ nỗi lòng lên đó.

Sau này, cô ấy trở lại, tôi mới biết cô ấy đã chói lọi hơn rất nhiều.

Lúc đó, tôi mới biết được tôi là người đã ép em ấy rời đi.

Tôi bắt đầu nghi ngờ những người xung quanh, tôi nghi ngờ tôi là người gây ra những nổi đau cho em ấy.

Vì vậy, tôi đã gọi em họ tôi đến công ty để thám thính giúp tôi.

Không điều tra thì không sao.

Điều tra rồi mới biết, tất cả đều bắt đầu từ bữa ăn ngày hôm đó.

Tôi từ từ ngẫm lại, sau đó mới phát hiện tất cả đều từ tôi mà ra.

Tôi từng nghĩ rằng sẽ có cách tốt hơn.

Em ấy rõ ràng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng không cần ép bản thân mình phải mạnh mẽ như vậy.

Là tôi, tôi ngu ngốc, rơi vào cạm bẫy mà không biết, chỉ biết hưởng thụ ánh hào quang mà em ấy phải đau khổ đổi lại cho tôi.

Bởi vậy, tôi đã từ chối lời tỏ tình mặc dù tôi rất thích em ấy.

Đến lúc bị t a i n ạ n xe, tôi đã mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, vì sự hèn nhát của tôi mà em ấy bị tổn thương, cuối cùng em ấy rời bỏ tôi.

Tôi biết, tôi không thể ngồi yên được nữa.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho em ấy:

"Vợ..."

"Em... là bà xã của anh đúng không?"

(Hết)