Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Kêu giường... Ha ha ha ha! Cười chết rồi, Thịnh Trạch, mỗi ngày trong đầu cậu có thứ gì thế? Làm sao nghĩ ra được!" Côn Bằng cười đến mức run mỡ.

Tống Thịnh Trạch mặc kệ người đại diện cười như thần, sau khi làm rõ sự tình đầu đuôi câu chuyện, không thể tin nổi mà hỏi trợ lý nhỏ nhà mình: "Cho nên, cả một buổi sáng, vì chuyện này mà tâm trạng cậu thay đổi hả? Cũng vì tôi đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ mà trừng cậu một cái? Trời đất, nhóc con thù dai."

Lạc Miểu vội lắc đầu: "Không không, không phải thù dai! Em sợ làm anh khó chịu, trong lòng rất hổ thẹn, dù sao em cũng không làm được gì, anh còn đồng ý cho em làm trợ lý sinh hoạt, em rất quý trọng..."

Tống Thịnh Trạch dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không phải bạo quân, đã thoát vai từ lâu rồi!" Anh từng đóng một bộ phim làm quân chủ bạo ngược, tàn khốc thích giết chóc.

Lạc Miểu cúi đầu nhìn mũi chân của mình: "Em sai rồi..."

Tống Thịnh Trạch không thấy mặt cậu đâu, chỉ chỉ khẩu trang trên mặt cậu: "Còn nữa, đây là cái gì? Ngày nắng to thế này, định cứ đeo suốt trên mặt, không thấy ngộp hả?"

"Nhưng..."

Lạc Miểu muốn nói Tiết Tử Dục trước kia rất để ý nếu cậu ra ngoài cùng y mà không đeo khẩu trang, nói cậu muốn cướp danh tiếng của mình, nhưng câu nói này nói cho Tống ảnh đế nghe, hiển nhiên có ý phàn nàn, không thích hợp cũng dễ khiến người ta phản cảm, Lạc Miểu nuốt xuống lời vừa trên khoé miệng, chỉ lắp bắp nói: "Không sao, không ngộp, em quen rồi."

Tống Thịnh Trạch tận mắt thấy Lạc Miểu bởi vì một cái khẩu trang mà bị tiểu thịt tươi ngày trước mắng chửi, còn vì vậy mà mất việc, đương nhiên cũng biết lý do khiến Lạc Miểu cẩn thận từng li từng tí che kín mặt mình.

Tống Thịnh Trạch đưa tay ra, ngón tay thon dài đụng vào mép khẩu trang, nhẹ nhàng kéo ra, đưa ngón tay duỗi vào trong...

Bị đầu ngón tay hơi lạnh của nam thần kề sát trên gương mặt, Lạc Miểu ngơ ngẩn, không dám cử động.

Bầu không khí ám muội giữa hai người toả ra, thậm chí ảnh hưởng đến Côn Bằng đứng bên cạnh, Côn Bằng không cười được thêm nữa, ngơ ngác nhìn hai người.

Là y nhìn lầm rồi sao? Sao cứ có cảm giác bong bóng màu hồng quái lạ vây quanh thế này?

Tống Thịnh Trạch lại như không cảm giác được chuyện gì, ngón tay thăm dò bên trong khẩu trang Lạc Miểu, sau đó bất mãn nhíu mày lại: "Còn nói không ngộp? Đổ mồ hôi nhiều vầy, cậu như vậy rất dễ bị rôm, thậm chí còn làm lỗ chân lông bị viêm."

"... Ha?" Ngón tay nam thần còn kề sát trên mặt mình, khoảng cách hai người rất gần, Lạc Miểu ngây ngẩn như bị thôi miên, cậu chỉ có thể nhìn thấy hai cánh môi gợi cảm của Tống ảnh đế hai đang mấp máy, căn bản nghe không rõ anh nói gì.

Tống Thịnh Trạch thoáng nhướn mi: "Hơn nữa, tôi còn không đeo khẩu trang đây, cậu có ý gì? Cảm thấy bản thân có thể giành danh tiếng của tôi, cho nên tự chăm sóc da mặt trước?"

Câu nói này thì Lạc Miểu nghe thấy được, vội kéo khẩu trang xuống: "Không có! Em không có ý như vậy!"

Tống Thịnh Trạch nhìn đứa nhóc ngoan ngoãn lộ ra khuôn mặt nhỏ ửng hồng, giờ mới thỏa mãn thu tay về: "Vậy là được rồi, trời ban khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, nên thoải mái trưng ra, ngoan."

Mặt nhóc con này thật mềm, cảm giác búng ra sữa, nhéo rất thích...

Đường đường là ảnh đế không hiểu sao lại có cảm giác thích khuôn mặt của trợ lý, anh âm thầm nắn vuốt ngón tay, hưởng thụ dư vị.

Vậy chắc là vì xoa mặt cậu như đang chơi Slime ha? Nắn nắn, vừa mềm vừa có lực đàn hồi.

Lạc Miểu cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ hai bên má mình rất khác nhau, nửa bên trái bị nam thần đụng vào thì như bị lửa đốt, vừa nóng vừa tê, cậu rất muốn giơ tay cọ một chút, cố gắng nhịn xuống, hai tay nắm thành quyền, dùng sức ép hai tay nắm chặt vào quần.

Không thể cọ, nếu cọ, anh Trạch có thể sẽ hiểu lầm mình ghét bỏ anh ấy, không muốn bị anh đụng vào?

Không! Trời mới biết cậu thích được nam thần đụng chạm thế nào, tùy tiện chạm đâu cũng được!

"Ai u..." Côn Bằng huých vai Tống Thịnh Trạch, nói chen vào, "Lão súc sinh Thịnh Trạch này, thích thì làm! Nói phét tung trời tìm đường chết! Cậu nhìn đứa nhóc này đi! Có còn là người không hả?!"

Tống Thịnh Trạch liếc Côn Bằng một cái: "Ngậm miệng, chỉ có anh nghĩ nhiều."

Côn Bằng oan ức nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có thể nghe "Gọi rời giường" thành "□□*", cũng không biết là ai nghĩ nhiều..."

(*Đoạn này là nguyên văn tác giả viết)

Cũng bởi vì một câu nói như vậy, Côn mập đáng thương bị bỏ rơi.

Tống Thịnh Trạch một tay đoạt chìa khóa xe, một tay ôm vai Lạc Miểu, chân dài sải bước, không thèm kêu Côn Bằng đi ăn cơm, không quan tâm Bằng không để ý hình tượng mà vươn đôi tay Nhĩ Khang* ra.

(*Meme Nhĩ Khang vươn tay)



Cậu liếm liếm môi quan tâm nói: "Anh Trạch, trưa nay anh Côn ăn gì đây? Có cần gọi điện thoại hỏi không?"

Tống Thịnh Trạch ung dung thong thả ăn cá: "Tôi sẽ nói cho cậu biết một sự thật."

"Anh nói đi." Lạc Miểu lấy khăn ướt lau miệng, nghiêm nghiêm túc túc nhìn Tống Thịnh Trạch, một mặt rửa tai lắng nghe.

"Sự thật chính là," Tống ảnh đế hừ một tiếng: "—— vai phụ chết vì nói nhiều."

Lạc Miểu cúi đầu, tiếp tục ngoan ngoãn uống tổ yến, cậu yên lặng tốt bụng vẽ cho Côn Bằng một cái thánh giá thay cho lời cầu nguyện trong lòng.

Cậu ăn một lúc, thấy còn đồ ăn vẫn lục tục mang tới, liếc mắt nhìn ảnh đế tham ăn, nghĩ thầm, cứ cho là vẫn có thể ăn, nhưng nhiều thế này làm sao ăn hết được, chẳng lẽ còn có người tới ư?

Trong lúc suy nghĩ, một người đi vào, nhìn bề ngoài mới hơn ba mươi tuổi, nhưng tóc trắng rất nhiều, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy đặc biệt đáng thương.

Người kia vừa vào tới cũng không khách khí, tùy ý ngồi xuống ghế: "Thịnh Trạch, có ai mời cơm như cậu không? Khách còn chưa tới đây, mà cậu ăn trước luôn rồi!"

Tống Thịnh Trạch ăn xong một đĩa cá, tao nhã để đũa xuống: "Tôi cũng không mời anh tới ăn cơm, rõ ràng là anh bắt ép quỵt cơm mà, đạo diễn Ngô?"

Vừa nghe thấy danh xưng này, Lạc Miểu vội vàng đứng lên nghiêng mình chào hỏi với Ngô Bách Dương: "Đạo diễn Ngô, chào ngài chào ngài!"

Ngô Bách Dương vốn không chú ý đến cậu đang cúi đầu ăn, tùy ý nhìn sang Lạc Miểu, nhất thời hai mắt sáng lên.

Hắn nói chuyện với Tống Thịnh Trạch, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm Lạc Miểu không rời: "Thịnh Trạch, Thịnh Trạch à! Cậu đối với anh quá tốt rồi! Chuyện này... Không chỉ bỏ tiền đầu tư, mà còn cho anh vai thứ tìm khắp chân trời!"

Nam sinh này nhìn rất đẹp trai, khí chất cũng tốt, sạch sẽ đơn thuần, đặc biệt rất phù hợp với hình tượng vai nam thứ trong phim của hắn, mặc dù hơi ngây ngô một chút, nhưng nội dung kịch bản, vai nam thứ là kiểu người đơn thuần và tự nhiên! Rất tốt rất tốt!

Nam thứ trong phim mới cần một ngoại hình đẹp và khí chất thuần khiết, thêm kỹ năng diễn xuất có thể đạt tới mong đợi, người tuổi tác cao hay tuổi còn nhỏ quá trong nghề thì không phô ra được hình tượng thế này, đạo diễn Ngô đạo có dự định dùng người mới, nhưng người thích hợp với vai diễn không hề dễ tìm, vì chờ một người hợp vai mà nửa năm thậm chí một năm trở lên mới có thể khởi quay.

Ngô Bách Dương yêu cầu cao, còn không chịu nhận phim thương mại, nam chính đã định là Tống Thịnh Trạch, còn vai nam thứ lại làm người đau đầu, ai biết Tống Thịnh Trạch đạt đến một trình độ thượng thừa như thế, đưa người đến cho hắn! Còn hết sức phù hợp yêu cầu!

Ai nha, mắt nhìn người của Tống ảnh đế thật xuất sắc!

Không thể không nói, mặc dù bản thân Ngô Bách Dương đã lấy được vô số giải thưởng đạo diễn, nhưng đối với vị học đệ Tống Thịnh Trạch đây, vẫn khá là nể phục.

"Mơ cũng đẹp ghê thật."

Tống Thịnh Trạch lên tiếng cắt đứt hành vi thổi phồng xằng bậy đang diễn ra trong đầu hắn: "Đây là trợ lý của tôi, không phải người được kéo đến cho anh."

Nụ cười trên mặt Ngô Bách Dương còn chưa giương lên hết cỡ đã thấy tâm trạng mình lên voi xuống chó, vẻ mặt cổ quái nhắc lại: "Trợ lý?!"

Hắn chỉ chỉ Lạc Miểu, rồi tay run run chỉ về phía Tống Thịnh Trạch: "Cậu, đúng là cậu phung phí của trời! Loại tư chất này, mà làm trợ lý? Chặn đường người mới, không cho lên hương? Đầu óc cậu còn bình thường không vậy, Tống Thịnh Trạch?"

Lạc Miểu không hiểu sao tự dưng mình lại thành vấn đề cãi vã giữa đạo diễn Ngô và Tống ảnh đế, cậu muốn giải thích, nhưng lại không dám nói lung tung.

Nếu người bình thường gặp được cơ hội thế này, chắc chắn sẽ nghĩ cách bám vào, còn cậu thì trong lòng tràn đầy suy nghĩ như: Xong rồi! Nam thần sẽ tức giận! Đừng không cần em mà! Em chỉ muốn làm trợ lý kiêm vật trang sức của nam thần thôi!

Tống Thịnh Trạch nhận ra ánh mắt cầu cứu của Lạc Miểu, nói với Ngô Bách Dương: "Hết cách rồi, cậu ấy sợ ống kính."

Ngô Bách Dương không quá tin lời anh nói: "Không thể nào? Ống kính có cái gì đáng sợ hả? Không thể vượt qua luôn? Hay là cậu không chịu thả người?"

Lạc Miểu lắc đầu liên tục, cuối cùng cũng tìm được tiếng nói của bản thân, vội giải thích: "Không không! Anh Trạch đối với tôi rất tốt! Tôi, tôi thật sự sợ ống kính, ống kính lia đến là đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn không nhúc nhích được, cảm ơn đạo diễn Ngô nâng đỡ, tôi không thích hợp, tôi, tôi chỉ muốn làm trợ lý cho anh Trạch thật tốt, chăm sóc anh Trạch cẩn thận."

"Ui, vậy quá đáng tiếc..." Ngô Bách Dương bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đau đầu nhức óc tìm vai nam thứ.

Lạc Miểu mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tống Thịnh Trạch sâu xa nói: "Có điều, tôi cũng cảm thấy, ngọc không mài sáng, quá vô nghĩa."

Anh nghiêng mặt sang nhìn về phía Lạc Miểu, tròng mắt màu đen thâm thúy không nhìn thấy đáy, Tống ảnh đế dùng giọng điệu lơ đãng khẽ hỏi: "Miểu Miểu, cậu có thể nói cho tôi, lý do cậu sợ ống kính không?"

"Em..." Adrenaline của Lạc Miểu tăng vọt, đã sắp bất tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Tống Thịnh Trạch gọi tên của cậu, cũng không phải gọi họ tên, mà là dùng giọng nói đó gọi "Miểu Miểu"...

Quá thân mật, giống như nỉ non giữa đôi tình nhân, với gương mặt cực kỳ đẹp trai của nam thần, toàn thân Lạc Miểu "oành" một tiếng, đỏ lên.

Nhưng vấn đề mà nam thần hỏi...

Lạc Miểu không thể nói, cũng không muốn nói.

Cậu sợ ống kính đúng là có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân đó... quá dơ bẩn, cậu không thể nói cho Tống Thịnh Trạch nghe...

Nhất định sẽ bị ghét!

Nếu như nói ra, có lẽ sẽ bị sa thải lập tức, không còn cơ hội làm trợ lý cho nam thần...

"Không muốn nói?"

Tống Thịnh Trạch cảm giác được Lạc Miểu căng thẳng, anh không miễn cưỡng: "Vậy từ từ đi, hy vọng có một ngày cậu có thể tự nguyện nói cho tôi."