Ảnh Đế Điên Rồi

Chương 2

5.

Show truyền hình quay ở một thôn nhỏ ngoại ô thành phố A.

Theo kế hoạch là xe của chương trình đến đón, từ lúc lên xe đã bắt đầu livestream.

Tôi xuống lầu đợi một tiến, xe của chương trình mới đến.

Thể hiện hình ảnh tôi không có quan niệm thời gian.

Tôi vừa lên xe, PD vui vẻ nhìn tôi gặp họa, chỉ tay vào màn hình điện thoại.

Đã bắt đầu livestream.

Thấy tôi vui vẻ, cư dân mạng lại mắng vốn.

[Có biết đúng giờ không thế? Nhiễm Nhiễm xuất phát từ sớm, cô là gì mà bắt chị ấy đợi cô?]

Tôi lạnh giọng: “Hy vọng chị của bạn có thể đến trước lúc đi đầu thai he.”

[Đím thúi, mày trù ai đó? Có biết lễ phép không?]

“Bạn kêu mẹ bạn tiếng đím thúi rồi hỏi bà ấy xem vậy có lễ phép không?”

Tổ chương trình vốn mong đợi tôi nổi khùng.

Thấy tôi vừa lên xe đã nổi điên, mặt PD vui vẻ.

Tôi không quan tâm, bắt đầu lướt weibo – Lúc quay chương trình hôm nay, tôi đã lấy lại quyền sử dụng weibo của tôi.

Hai câu nói lúc nãy đã bị người chụp lại đăng lên mạng.

Tay mọi người nhanh thật.

Còn chưa đợi tôi lại nói gì.

Weibo của tôi lại bị đứng.

Đợi sau khi tải lại, mấy lời mắng của tôi bị thay thế bằng một tràng “???”.

Không lâu sau tôi thấy được đáp án.

Kiều Tầm follow tôi.

[Sao Kiều Tầm lại follow Giang Hạ??]

[Tầm Bảo, anh sao thế? Lần trước đăng weibo không giải thích, bây giờ lại follow con phòa Giang này? Anh còn trẻ mà mắt mờ rồi à...?]

[Hahaha, có phải anh Tầm cũng thấy mồm miệng của Giang Hạ tuyệt vời không? Tự dưng bị mắng quá trời, có ai phổ cập cho tôi lý do tại sao Giang Hạ bị ghét thế không?]

Bình luận này nhanh chóng bị tin xấu của tôi xâm chiếm.

Tôi hừ lạnh một tiếng, thừa dịp đường xá xa xôi, bắt đầu chụp màn hình những lời nói xấu không căn cứ này.

Đến chỗ quay, Hạ Lâm và Lục Nhiễm đã đợi ở đó.

Hạ Lâm vừa thấy tôi đã đi tới chào: “Giang Hạ, đã lâu không gặp, gần đây cô cũng hot lắm đấy.”

“Đúng thế,” Tôi tháo kính râm, “Nếu không phải hạn cuối của anh quá thấp thì sao tôi có thể như vậy chứ?”

Hạ Lâm cắn răng: “Cô đừng có đắc ý!”

“Tôi đắc ý đó,” Tôi tháo kính râm, nhỏ giọng, “Có phải anh không làm gì được không?”

Hạ Lâm sửng sốt, sau đó mặt hắn xanh tím: “Cô...”

Tôi tốt bụng chỉ camera: “Livestream đó.”

Lục Nhiễm không quên hình tượng của mình, dịu dàng nói: “Được rồi, chị Giang Hạ chỉ nói đùa thôi.”

Lúc đọc tiểu thuyết, tôi cực kỳ ghét cái kiểu giả vờ ngây ngô này của Lục Nhiễm đấy.

Bề ngoài ngây thơ, trong lòng lại ác độc vô cùng, còn đáng sợ hơn đám người xấu xa ngoài xã hội.

Nhưng hôm nay cô ta cũng biết điều.

Dù sao muốn đâm người còn cần cây dao là cô ta mà.

“Không nói đùa, mua người mắng mình rồi bảo fan tôi mắng chửi, lúc đóng phim lại giả vờ NG cảnh tát tôi mười lần rồi bảo mình không nhập tâm được, lúc tham gia lễ trao giải bị ngã lại bảo tôi đứng cạnh đẩy, tôi nói cô bề ngoài như đóa hoa sen trắng nhưng lại rất giỏi diễn có sai chỗ nào à?”

Lục Nhiễm đỏ mặt: “Cô... cô đừng nói bậy!”

“Phải phải phải, đều là tôi nói dối.” Tôi liếc nhìn túi cô ta đang cầm, “Ấy,”một tiếng, “Túi này anh Từ mới mua cho cô à?”

Mặt Lục Nhiễm trắng bệch khi nghe tới anh Từ.

Tôi không định bỏ qua cho cô ta.

“Nghe bảo bây giờ anh ta thích cô nhảy trên giường cho xem à?”

Lục Nhiễm nghe vậy thì điên rồi.

Không quan tâm đang livestream mà nhảy vọt tới chỗ tôi, “Cô có tin là tôi xé rách miệng cô không....”

Tôi thấy cô ta đi tới thì lủi về sau.

Vưa hay đụng vào Kiều Tầm đang đi về phía này.

Kiều Tầm thấy vậy, lập tức chặn tay của Lục Nhiễm lại.

Dáng người cao ráo, bờ vai rộng, gương mặt góc cạnh được cư dân mạng ví như tác phẩm của thần.

Nhưng tôi bây giờ đang vui, không rảnh thưởng thức gương mặt đẹp trai kia.

Tôi giả vờ sợ hãi, lùi ra sau Kiều Tâm, mở miệng nói: “Sao chị lại ra tay thế? Đây không phải là tổ tiết mục bảo chúng ta đóng à?”

Tổ tiết mục:???

Tôi lập tức cầm tập tài liệu Trương Bân đưa ra: “Trên kịch bản có viết nè, tôi phải cố gắng cãi nhau với mọi người... Sao thế, chị không nhận được kịch bản à?”

Mặt của tổ tiết mục trắng bệch.

Kiều Tầm suýt không nhịn được mà bật cười.

“Sau này tôi còn phải đổ nước lên người chị, cố ý co chị ăn đồ dị ứng nữa cơ, còn chưa diễn tới mà... Vậy tôi nên diễn không đây?”

Kiều Tầm nghe thế, sợ chuyện chưa đủ lớn.

Cầm tài liệu trên tay tôi, đưa ra màn ảnh: “Đằng sau còn có con dấu của tổ tiết mục nè.”

Giọng anh lạnh lẽo như gió đông lạnh buốt.

“Đây không phải giả chứ?”

Mấy lời mắng chửi lập tức ngừng lại.

Tôi cười lạnh nhìn Lục Nhiễm run rẩy, tổ tiết mục vội ngừng livestream.

Ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiều Tầm.

Tôi sửng người, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.

Trong tiểu thuyết, Kiều Tầm không tham gia chương trình này.

6.

Tổ tiết mục vội đăng bài, nói do vấn đề kỹ thuật nên tạm thời dừng livestream.

Dù sao tổ tiết mục muốn xem bọn tôi đúm nhau, chứ không muốn ném bát tới phía họ.

Tôi đăng một bài: [À.]

Bình luận toàn là [Hahahaha].

Đây cũng là lần đầu khu bình luận của tôi hài hòa sau khi bị lộ tin xấu.

Tôi bị đưa vào phòng của ông chủ show này.

Ông chủ của tôi cũng bị gọi đến.

Ba người bọn tôi nhìn nhau, im lặng môt lát, ông chủ tôi, anh Đổng đập bàn:

“Giang Hạ, cô đang làm trò điên gì thế?“

“Tôi làm trò điên gì?” Tôi buồn tủi nói, “Đây không phải kịch bản viết à?”

Bên chương trình, tổng giám đốc Lâm đen mặt, nhưng vẫn giữ lý trí:

“Show có kịch bản thật, bây giờ có ai không có chứ? Cô không thể đưa kịch bản cho khán giả xem...”

Tôi càng tủi thân:

“Nếu không phải cô ta ra tay thì tôi mắc gì phải nói ra.... Tôi chỉ tưởng mình nhầm thôi mà.”

Anh Đổng trợn mắt: “Trong hợp đồng không có điều khoản giữ bí mật à? Giang Hạ, cô tưởng bọn tôi là đứa nhỏ ba tuổi à? Đây là vi phạm hợp đồng đấy!”

Chỉ đợi mấy lời này thôi.

“Nhưng tôi đâu có được cầm hợp đồng.”

Lúc này anh Đổng sửng sốt:

“Cô chưa đọc hợp đồng?”

Tôi lắc đầu: “Không có... Từ lúc anh Trương làm quản lý, tôi có được thấy hợp đồng đâu.”

Thật ra trong giới giải trí, phần lớn nghệ sĩ không được thấy hợp đồng, toàn là người đại diện ký thay.

Người đại diện chỉ cần nói cho bọn họ có việc gì, có thể kiếm bao nhiêu.

Trong đó có thể làm được nhiều điều không tốt.

Đây là một luật rừng trong ngành sản xuất này.

Cho dù ông chủ là anh Đổng quản lý chặt cỡ nào cũng không thể quản hết.

Chỉ cần tiền vào thẻ đủ thì chỉ cần không gặp chuyện, hắn không quản.

Nhưng hắn không phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu ý tôi.

Lập tức gọi điện cho bên pháp lý, yêu cầu họ đem hợp đồng Trương Bân ký qua.

Mà tổng giám đốc Lâm cũng hiểu ý, bảo thư ký mang hợp đồng tới.

Hai bên làm việc rất nhanh.

So hai hợp đồng với nhau, mặt anh Đổng đen thui.

Hợp đồng Trương Bân đưa lên chỉ có 1/10 số tiền bên sản xuất ra giá.

Hợp đồng gốc là hơn sáu tỷ rưỡi. (*)

(*) Tất cả số tiền đều được quy đổi sang VNĐ.

Hợp đồng Trương Bân làm giả chỉ hơn 650 triệu.

Thông tin nhận tiền một bên là công ty, một bên là studio riêng của Trương Bân.

Công ty và tôi chia bốn sáu, tôi được nhận hơn 260 triệu, còn bị trừ đi 5% phí đại diện của Trương Bân.

Tính toán lại.

Trương Bân kiếm được hơn 6 tỷ.

Đây chỉ là của chương trình này.

Nếu mà mấy chương trình tôi từng nhận.... Đương nhiên có thể lúc trước không nhiều như vậy.

Nhưng, tham lam là một nguồn suối.

Bình thường công ty sẽ không quản, hợp đồng để chỗ pháp lý để lưu giữ mà thôi

Ban đầu Giang Hạ là bên yếu, nuôi Trương Bân ngày càng tham lam.

Anh Đổng tức giận cười nói: “Còn kiếm nhiều hơn cả tôi cơ à?”

Tôi không nghĩ lại ít như vậy, lúng ta lúng túng nói tiếp: “Anh ta tham thật đấy...”

Đang nói thì cửa bị gõ.

Trương Bân xuất hiện trước mắt chung ta.

Hắn thấy anh Đổng thì cúi đầu: “Xin lỗi anh Đổng, tổng giám đốc Lâm, người là tôi dạy không tốt, tôi....”

Sau đó hắn thấy hai bản hợp đồng trên bàn.

Gương mặt không khống chế được biểu cảm.

Anh Đổng mở miệng nói: “Tiểu Giang, báo cảnh sát.”

Tôi: “Vâng!”