Tuy rằng bây giờ mọi người đều cho rằng Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều đang yêu nhau, nhưng Lục Nghiên Kiều và Hạ Trúc Lịch đều rõ ràng, họ chưa tiến được tới bước kia.
Với Lục Nghiên Kiều mà nói, Hạ Trúc Lịch giống một đồng đội cô có thể giao phó phía sau lưng hơn. Tuy rằng một lúc nào đó, cô cũng hơi nghi hoặc rốt cuộc tình cảm của mình đối với Hạ Trúc Lịch là thế nào……
Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch lúc này cực kì nghiêm túc, anh nhìn chăm chú vào mắt Lục Nghiên Kiều, bắt cô phải đối mặt với anh. Lục Nghiên Kiều nhìn vào đôi mắt màu đen của Hạ Trúc Lịch, má dần ửng hồng lên. Cô lẩm bẩm nghĩ thầm định gạt anh cho qua chuyện, Hạ Trúc Lịch lại nhìn thấu trò hề của cô.
“Lục Nghiên Kiều.” Hạ Trúc Lịch nói, “Anh thích em.” Có lẽ anh sợ Lục Nghiên Kiều sẽ chêm chọc cười đùa cho qua, liền nhanh chóng nói tiếp câu nữa, “Là nam nữ thích nhau, không phải nói giỡn —— không, phải, nói, giỡn.” Cuối cùng anh còn gằn từng chữ một nhắc lại, có thể thấy diễn xuất của Lục Nghiên Kiều đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho anh.
Lục Nghiên Kiều cụp mắt, mặt đã đỏ như quả táo. Cô khẽ cắn cắn môi, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em không biết ạ.”
Hạ Trúc Lịch: “Sao lại không biết?”
Lục Nghiên Kiều: “Em không biết em thích anh kiểu gì ạ.” Cô gái nhỏ vô cùng thành khẩn tỏ vẻ, “Là tình bạn giữa đồng đội? Hay là tình yêu nam nữ? Hoặc giả là…… Tình mẫu tử giữa mẹ và con trai?”
Hạ Trúc Lịch: “……” Nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt anh vặn vẹo một chút. Không ngờ tới lúc này rồi mà cái con bé Lục Nghiên Kiều này còn không quên trêu chọc anh.
Lục Nghiên Kiều vẫn đang cười ngây ngô không tim không phổi. Ngay lúc cô ngoác miệng cười nhạo vẻ mặt của Hạ Trúc Lịch, chàng trai trước mắt lại đột nhiên cúi người, hôn lên môi cô.
Lục Nghiên Kiều muốn lui về phía sau theo phản xạ có điều kiện, nhưng chàng trai lại hiểu rõ ý cô, một cái tay khác kéo cô vào lòng mình, đè chặt lấy gáy cô.
Môi lưỡi hai người giao hòa với nhau, Lục Nghiên Kiều trợn tròn đôi mắt.
Có lẽ Hạ Trúc Lịch sợ dọa cô, nên chỉ hôn cô một cái như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh đã buông cô ra. Anh khẽ khàng dò hỏi: “Có ghét không?”
Lục Nghiên Kiều thẹn thùng đỏ cả mặt, đôi mắt cũng chẳng biết đang nhìn đâu đâu. Cô nghe thấy câu hỏi của Hạ Trúc Lịch, sau khi do dự một lát thì chậm rãi lắc lắc đầu.
Hạ Trúc Lịch duỗi tay ôm lấy cô thật chặt, anh khẽ thở dài, dường như hơi bó tay với Lục Nghiên Kiều. Cằm anh cọ vào đỉnh đầu cô gái nhỏ của anh: “Thế có thích không?”
Lục Nghiên Kiều không hé răng.
Hạ Trúc Lịch im lặng một lát, cuối cùng rất là cơ trí đổi sang câu khác: “Em có chấp nhận được việc anh làm những chuyện này với cô gái khác không?”
“Cái gì? Anh còn muốn làm chuyện này với cô gái khác? Ai cơ? Cái chị quản lý xinh đẹp hồi trước đúng không?” Nghe được câu nói này, sự thẹn thùng trên mặt Lục Nghiên Kiều biến thành ghen tuông vô biên trong nháy mắt. Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ tấm ảnh Hạ Trúc Lịch đi ra ngoài chơi với chị quản lý nhỏ kia mà fan gửi cho cô xem. Lục Nghiên Kiều ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế kinh người, “Bu không cho phép đâu!”
Hạ Trúc Lịch thấy dáng vẻ của cô thì vừa tức giận vừa buồn cười, duỗi tay bóp mặt cô: “Em dựa vào đâu mà không cho?”
Lục Nghiên Kiều nói lúng búng: “Thì oem là bu của oanh……”
Hạ Trúc Lịch: “Bu anh thèm vào mà quan tâm chuyện yêu đương của anh.”
Lục Nghiên Kiều nói ngang như cua: “Dù sao anh cũng không được hôn cô khác!”
Hạ Trúc Lịch: “Nếu em không thích anh, thì anh đành phải tìm cô khác thôi.”
Lục Nghiên Kiều: “Rồi rồi rồi, em thích anh.” Trước kia cô đã nói những lời này rất nhiều, nhưng chẳng thấy ngượng ngùng chút nào. Ngạc nhiên làm sao, bây giờ cô lại thấy ngượng, cả khuôn mặt đỏ bừng, “Thích anh là được rồi chứ gì.”
“Được.” Hạ Trúc Lịch nở nụ cười, hôn lên tóc Lục Nghiên Kiều.
Lục Nghiên Kiều phải ngưng một lát mới bình tĩnh lại được, cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ tụi mình đang yêu nhau rồi ạ?”
Hạ Trúc Lịch: “Chứ còn sao nữa?”
Lục Nghiên Kiều: “Vậy mình phải thông báo với mọi người thế nào đây ạ?”
Hạ Trúc Lịch: “?”
Lục Nghiên Kiều lo lắng sốt ruột: “Thế này là tụi mình loạn luân đấy……”
Hạ Trúc Lịch: “……” Anh phục lắm rồi. Cái cô nhóc Lục Nghiên Kiều này cầm kịch bản mãi không chịu buông, Hạ Trúc Lịch bị chọc tức ngứa răng, cắn một miếng lên má Lục Nghiên Kiều, để lại một dấu răng rõ ràng trên mặt cô. Lục Nghiên Kiều bị cắn kêu ui da ui da, nước mắt lưng tròng: “Sao anh lại cắn em?”
Hạ Trúc Lịch nghiến răng nghiến lợi: “Lục Nghiên Kiều, em nhớ kĩ đấy cho anh, một ngày nào đó em sẽ phải khóc lóc gọi anh là bố.”
Lục Nghiên Kiều: “Ưm……” Hừ hừ, cô ứ thèm tin đâu.
Nếu nói trước đấy Lục Nghiên Kiều nhảy nhót trở về, thì giờ chắc cô sắp bay lên trời đến nơi, nhảy cao mấy mét.
Hạ Trúc Lịch sợ cô ngã: “Đi đường cẩn thận vào!”
Lục Nghiên Kiều: “Em không đấy! Em vui mà!”
Mặt Hạ Trúc Lịch lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Vì thế hai người cứ cọ tới cọ lui hơn nửa giờ như vậy mới về đến nhà. Sau khi về đến, Hạ Trúc Lịch đưa Lục Nghiên Kiều lên lầu. Lục Nghiên Kiều mở cửa, tạm biệt Hạ Trúc Lịch xong thì vọt vào trong phòng tóm lấy Rùa Đen hôn nó điên cuồng một lúc. Rùa Đen con trai cô bị hôn đến mức hoang mang, trợn đôi mắt nhỏ màu đen kia nhìn Lục Nghiên Kiều đang nổi điên đầy khó hiểu.
“Mẹ yêu đương rồi!!!” Lục Nghiên Kiều quả thực hận không thể để cả thế giới đều biết, “Bây giờ anh ấy là bạn trai mẹ rồi! Bạn trai! Của mẹ!” Cô lại thơm mạnh Rùa Đen mấy cái, sau đó hưng phấn gọi điện thoại cho Trần An Như, khoa trương tuyên bố tình yêu của mình.
Trần An Như nghe máy, nghe xong lời tuyên bố của Lục Nghiên Kiều thì im lặng ba giây: “Chờ chút, Lục Nghiên Kiều, rốt cuộc mày có ý gì đấy? Không phải hai đứa mày yêu nhau lâu rồi à?”
Lục Nghiên Kiều: “Không…… Không phải…… Trước đấy là diễn kịch thôi.”
Trần An Như: “…… Người thành phố các chị thật biết cách chơi.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Chẳng giống như tưởng tượng của cô gì cả.
Kết quả, nếu nói Trần An Như chỉ là đả kích bước đầu với Lục Nghiên Kiều, thì dáng vẻ lười cả nhấc đầu của Lý Tư Niên khi nghe tin này vào ngày hôm sau chính là sự tổn thương tàn nhẫn hơn nữa đối với Lục Nghiên Kiều.
“Hai anh chị yêu đương rồi à?” Lý Tư Niên đang cúi đầu nghiên cứu linh kiện máy tính, căn bản chả thèm quan tâm Lục Nghiên Kiều có yêu đương hay không, “Không phải cả thế giới đều biết chuyện này rồi sao?”
Lục Nghiên Kiều tức phồng mồm như con cá nóc: “Nhưng đấy là giả!”
Lý Tư Niên: “Ờ……”
Lục Nghiên Kiều: “Là đương sự biết sự thật đầu tiên, em không muốn nói gì à?”
Lý Tư Niên: “Muốn chứ.” Cậu chàng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trúc Lịch, “Đội trưởng, linh kiện này lúc nãy anh bảo lắp thế nào ấy nhỉ, em thử mãi mà không hiểu, anh qua xem giúp em cái?”
Lục Nghiên Kiều gào khóc: “U hu!!!”
Hạ Trúc Lịch đi tới, vuốt vuốt lông cho Lục Nghiên Kiều, giúp Lý Tư Niên tiếp tục nghiên cứu máy tính.
Lúc mọi người biết chuyện yêu đương của Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều thì Lục Nghiên Kiều và Hạ Trúc Lịch đang diễn kịch, bây giờ hai người yêu đương thật thì chẳng ai có phản ứng gì.
Là một thánh diễn sâu có thâm niên, Lục Nghiên Kiều tỏ vẻ đau đớn muốn chết.
Hạ Trúc Lịch vuốt đầu cô như an ủi chú cún nuôi trong nhà vậy.
Lục Nghiên Kiều nằm liệt trên ghế, cảm giác cuộc đời này mất hết ý nghĩa.
Buổi tối lúc đi team 4 với Sếp 1, Lục Nghiên Kiều u oán kể chuyện này ra, nói mọi người chẳng hề kinh ngạc gì với chuyện cô và Hạ Trúc Lịch yêu nhau, cô cảm thấy không có thành tựu.
Sếp 1 im lặng hồi lâu, mới hỏi một câu: “Diễn kịch à?”
Lục Nghiên Kiều nói: “Đúng vậy, trên gameshow kia em cũng diễn kịch đấy.”
Sếp 1: “Cho nên bé yêu thầm Hạ Trúc Lịch khốn khổ mà không được đáp lại. Cậu ta mãi mà không chịu bé, tới tận hôm qua hai đứa mới xác định quan hệ à?”
Lục Nghiên Kiều rơi vào trầm tư, đột nhiên cảm thấy hình như kịch bản này cũng rất không tồi……
Làm sao mà Hạ Trúc Lịch không biết Lục Nghiên Kiều suy nghĩ gì, anh cắn răng nhắc nhở: “Em sắp tèo rồi đấy.”
Lục Nghiên Kiều: “Hức hức hức, anh dữ dằn quá.”
Hạ Trúc Lịch: “Đừng hức nữa, hức nữa anh đau đầu.”
Lục Nghiên Kiều: “Trúc Lịch, bất kể anh nói gì em cũng yêu anh. Người yêu ơi, chỉ cần anh nguyện ý ở bên em, em có thể làm tất cả mọi thứ.”
Hạ Trúc Lịch: “Gọi anh một tiếng daddy đi, vờ lờ, 1111 làm gì đấy ——”
Một viên mìn nổ vang ngay cạnh Hạ Trúc Lịch. Lần này mọi người cực kì chắc củ không phải Sếp 1 trượt tay, mà là anh ta ném thẳng về phía Hạ Trúc Lịch. Sếp 1 nói: “Cậu bắt con bé gọi cậu là gì cơ?”
Hạ Trúc Lịch: “1111 tôi bắn chết anh ——”
Sếp 1 nã thêm phát nữa kết liễu Hạ Trúc Lịch, quả là y như một sát thủ vô tình: “Chẳng có tôn ti trật tự gì cả, bảo ai gọi bố cơ?!”
Hạ Trúc Lịch: “Vờ lờ, lúc Lục Nghiên Kiều bắt tôi gọi cô ấy là bu sao anh không bảo là không có tôn ti trật tự!”
Sếp 1: “Tôi không quản được.”
Hạ Trúc Lịch cáu điên, suýt thì quăng cả con chuột.
Bình thường toàn Hạ Trúc Lịch đi chọc tức người khác, chỉ có Sếp 1 lần nào cũng chọc cho Hạ Trúc Lịch nổi khùng lên được.
Hai người Lý Tư Niên và Lục Nghiên Kiều ngồi cạnh gặm khoai lát y như xem phim rạp. Lúc rảnh rang, họ còn bắt kèo với nhau, kiểu chị cược 5 đồng bác Mao là lần tới Sếp 1 sẽ động thủ trước.
Lý Tư Niên: “Em cược 5 Mao Hạ Trúc Lịch động thủ trước.”
Hạ Trúc Lịch quay đầu: “Lục Nghiên Kiều, Lý Tư Niên, hai đứa ngứa da rồi đúng không?”
Lục Nghiên Kiều và Lý Tư Niên vội ra vẻ chưa có gì xảy ra, ngắm phong cảnh quanh quất.
Vì thế trong ván thứ hai, hai tên quỷ ấu trĩ lại bắt đầu ngáng chân đối phương. Lục Nghiên Kiều nhìn không nổi nữa, bèn bảo hai anh đừng quậy nữa, lớn đùng thế này, sao không trưởng thành tí nhỉ? Nhìn Lý Tư Niên đi, nó giết được ba người rồi đấy.
Lý Tư Niên đang đam mê loot xác ngẩng đầu: “Hả?”
Sếp 1: “Hạ Trúc Lịch không tốt.”
Hạ Trúc Lịch: “1111 còn không tốt bằng anh!”
Lục Nghiên Kiều: “Hai anh còn náo loạn nữa thì em sẽ đi rank đôi với Lý Tư Niên đấy.”
Lời uy hiếp này vẫn có chỗ hữu dụng, hai người cuối cùng cũng không lãng phí đạn lên người đồng đội nữa, bắt đầu phân thắng bại bằng cách đếm số người giết được.
Dù gì Hạ Trúc Lịch cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp trong tuyển, vẫn mạnh hơn nhiều gamer nghiệp dư như Sếp 1, vì thế chẳng mấy mà anh đã chiếm thế thượng phong. Lúc anh còn đang khoe khoang, Sếp 1 lại off game chẳng nói lấy một lời.
“Ha, sợ rồi sao?” Hạ Trúc Lịch đắc ý dào dạt.
Lục Nghiên Kiều còn sợ Sếp 1 tức giận, bèn lén lút an ủi riêng anh ta mấy câu, nào ngờ Sếp 1 rất rộng lượng, nói không sao, anh ta tuyệt đối sẽ không để bụng chuyện này —— đã thế còn nhấn trọng âm vào hai chữ ‘tuyệt đối’.
Nhưng không quá mấy ngày sau, Lục Nghiên Kiều lại nhận được điện thoại, nói bố cô về nhà thăm người thân, kêu cô về ăn cơm, tiện thể đưa cả cậu họ Hạ nào đó sang nhà.
[HẾT CHƯƠNG 58]
Người thành phố các người thật biết cách chơi: Câu này là câu trêu chọc trên mạng của Tàu từ năm 2015, ý là người nào đó làm mấy chuyện không lý giải nổi.
Bắt nguồn thế này: Hồi xưa, Ngô Diệc Phàm đi quay phim ở một trường đại học X nọ ở Thượng Hải. Có một anh nọ đã cải trang làm Ngô Diệc Phàm, khiến đám paparazzi tưởng đấy là Ngô Diệc Phàm chính chủ. Họ còn chụp ảnh up lên Weibo, về sau mới biết đấy không phải là Ngô Diệc Phàm thật, vậy mới bảo người thành phố biết chơi ghê.
Hoặc bắt nguồn thế này: Sau liên hoan phim Cannes, ảnh Trương Hinh Dư mặc quả váy chăn con công được up lên mạng, Trương Hinh Dư tự nhận mình là gái nhà quê, còn nói các anh chị trên thành phố ăn chơi quá.