Đội tuyển FCD, một đội tuyển mà các thành viên tranh giành làm phụ huynh của tuyển. Bởi vì đã có Lục Nghiên Kiều mở bát, nên danh phận cha mẹ đã trở thành mục tiêu tranh cướp trong đội. Thậm chí trong lúc huấn luyện còn xuất hiện mấy trò chơi kì cục kiểu thi xem “Đứa nào chết đầu tiên là con trai mọi người” linh tinh.
Mấy ngày nay Lý Tư Niên phát hiện tâm trạng của Hạ Trúc Lịch cực kì tốt, vả lại những lúc tâm trạng đang tốt, Hạ Trung Lịch không thể hiện ra mặt, mà thể hiện trong game.
“Lý Tư Niên, đừng vội vã loot xác, bên kia còn một đội.” Lúc chỉ huy, giọng Hạ Trúc Lịch có vẻ cực kì bình tĩnh.
Lý Tư Niên nghe vậy thì bàn tay đang điều khiển chuột run lên một cái, liếc về phía vị trí Hạ Trúc Lịch ngồi: “Đội trưởng, tâm trạng không tồi nhở.”
Hạ Trúc Lịch nhìn qua với bộ mặt không cảm xúc, dùng ánh mắt dò hỏi ý tứ của lời này.
“Ha ha.” Lý Tư Niên nói, “Nếu không nhờ hôm nay tâm trạng anh không tồi, chắc em đã bị xử bắn rồi ạ.” Cậu chàng cứ thả ra một cái là lại tái phát bệnh cũ, rất hay chạy đi loot xác trong khi còn chưa quan sát tình hình xung quanh. Bởi vì thói quen này, cậu chàng đã bị kẻ địch bắn lén giết chết rất nhiều lần. Nếu như hôm nay Hạ Trúc Lịch giống như mọi ngày, anh mà thấy cậu làm vậy, chắc chắn anh sẽ thoi cho cậu chàng một viên kẹo đồng.
“Dông dài.” Hạ Trúc Lịch nói một câu như thế, rồi bơ đẹp Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên thấy suy đoán của mình chắc kèo rồi, tâm trạng của đội trưởng nhà cậu chàng hôm nay tốt ghê.
Nhưng đúng là dạo này FCD rất thuận thật. Sau khi Lục Nghiên Kiều gia nhập đội tuyển với tư cách nhân viên tạm thời, biểu hiện của cô khiến người ta sáng cả mắt. Tuy rằng stats chiến đấu không cao, nhưng hiệu quả chi viện lại rất tốt. Bây giờ cô đã nắm hoàn hảo kĩ năng ném lựu đạn rồi lao vào chỗ nguy hiểm nhất kéo người khác dậy, có đôi khi cô thậm chí còn trở thành nhân vật chủ chốt xoay chuyển cục diện.
Căn cứ số liệu ghi lại, bình quân điểm sinh tồn và điểm chi viện hiện tại của Lục Nghiên Kiều là 87 điểm. Đương nhiên, điểm chiến đấu chỉ có 12, theo cách nói của Lý Tư Niên thì sức chiến đấu của Lục Nghiên Kiều làm tròn lên còn kém cả một con ngỗng nuôi ở nông thôn.
Lục Nghiên Kiều tỏ vẻ kháng nghị với lời nói của Lý Tư Niên, cô cảm thấy mình xắn tay áo nỗ lực một tí thì vẫn đánh tay bo với ngỗng được.
Một nguyên nhân khác cho không khí nhẹ nhàng ở chiến đội FCD là đối thủ một mất một còn của họ đang xui xẻo. Trong trận đấu gần nhất, chiến đội của Phó Thành Chu lại làm ra một sai lầm nghiêm trọng. Chỉ huy dự đoán sai lệch nên cho họ nhảy xuống nội thành, sau khi đụng phải một đội khác thì ăn quả đắng diệt đội, trở thành đội xếp chót trong ván đấy.
“Ha ha ha ha đáng đời lắm!!” Sau khi biết xếp hạng của chiến đội của Phó Thành Chu, Lý Tư Niên ngửa mặt lên trời cười to, “Ván này tụi nó không được điểm nào, rơi thẳng xuống hạng bốn rồi, ha ha ha, cười chết em mất.”
Hạ Trúc Lịch mặc kệ Lý Tư Niên, cúi đầu cất con chuột của mình đi: “Đi thôi.”
“Đi luôn.” Lý Tư Niên nói, “Hôm nay bọn mình đi ăn mừng một bữa thỏa thuê đi. Ngày kia là ván cuối rồi, nếu tụi nó không ăn gà, em xem chúng nó dùng phép màu nào tới được Giải thế giới.”
Hạ Trúc Lịch nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vị trí của đội Phó Thành Chu. Không khí trong đội đó nghiêm trọng cực kì, tuy rằng đã thi đấu xong, nhưng lại chẳng có ai chủ động rời khỏi chỗ ngồi. Ai nhìn cũng thấy là trận đấu này đã giáng cho họ một đòn đau điếng.
“Cái đấy thì còn chưa chắc.” Hạ Trúc Lịch nói một câu như thế rồi xoay người rời đi.
Lý Tư Niên nghe thì chẳng hiểu mô tê ra làm sao, đi theo hỏi Hạ Trúc Lịch có ý gì.
“Chó cùng sẽ rứt giậu.” Hạ Trúc Lịch nói, “Để ý cho kĩ vào.”
Lý Tư Niên vẫn không hiểu gì sất.
Lục Nghiên Kiều cũng mơ hồ cảm thấy được gì đấy, nhưng cảm giác này rất mông lung, nhất thời cô cũng không nói rõ ra được. Huống hồ còn Hạ Trúc Lịch ở đây mà, Lục Nghiên Kiều thôi không băn khoăn nữa, cun cút theo sau Hạ Trúc Lịch như cái đuôi nhỏ, tung ta tung tăng rời khỏi sân thi đấu.
Ngày kia là ngày thi đấu cuối cùng của giải trong nước, cũng là trận đấu quyết định xếp hạng cuối cùng. Ván này sẽ quyết định những đội được đi Cologne thi đấu, đây quả là ván quan trọng nhất với các đội đang ở top đầu. Còn số điểm của FCD đã cao chót vót ở hạng đầu, với các đội khác thì là ván đấu sinh tử, chứ với họ thì chỉ là ván đấu luyện tập mà thôi.
Đấu xong, mọi người tụ tập nhau đi ăn một bữa.
Lục Nghiên Kiều ăn no rồi thì dựa vào ghế ngáp một cái lướt Weibo, hiện giờ số fan trên Weibo của cô là hơn 800 nghìn, trong đó phần lớn đều bấm follow sau khi cô vào giải. Ban đầu cô còn hơi kích động, chứ về sau thì trơ luôn rồi, cô còn tò mò hỏi Lý Tư Niên với Weibo của cô thì có thể nhận được quảng cáo bao nhiêu tiền.
“Chắc là ít nhất 40 nghìn tệ ạ.” Lý Tư Niên nói, “Hồi trước em nhận quảng cáo ghế cơ học nhân tạo, post một bài là được 50 nghìn tệ rồi, lúc live stream mà dùng cái ghế đấy thì được hơn 300 nghìn tệ ạ.”
Lục Nghiên Kiều kinh ngạc: “Hạ Trúc Lịch thì sao?” Hạ Trúc Lịch là người có nhiều fan Weibo, nổi tiếng nhất trong đội.
Lý Tư Niên: “Ổng hả? Ổng không nhận quảng cáo.” Riêng hợp đồng live stream đã kí với nền tảng cũng đủ để Hạ Trúc Lịch hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề kinh tế.
Lục Nghiên Kiều: “Ồ……” Cô tùy tay lướt bình luận trên Weibo, thấy trong phần bình luận rất nhiều fan của FCD đang sướng điên lên —— họ đang vui vì đội của Phó Thành Chu rơi xuống đất thành hộp, hơn nữa họ còn cầu nguyện ngày kia Phó Thành Chu cũng tạo ra sai lầm để không cần phải thấy Phó Thành Chu trong Giải thế giới nữa.
Nhưng điều làm Lục Nghiên Kiều kinh ngạc chính là, trong phần bình luận lại còn có fan của Phó Thành Chu cãi cọ với fan của FCD. Họ còn nói với thái độ kịch liệt là tất cả thành viên trong đội tuyển FCD đều thích bỏ đá xuống giếng, căn bản không màng tới tình nghĩa chiến hữu ngày xưa.
Lục Nghiên Kiều nhìn những lời này mà thấy giật mình: “Oa, Phó Thành Chu cũng có fan à?”
“Có.” Lý Tư Niên gặm đùi gà, “Vốn dĩ lúc ở FCD Phó Thành Chu và đội trưởng nổi tiếng nhất. Về sau Phó Thành Chu rời FCD, rất nhiều fan đã chuyển qua anti, nhưng dẫu vậy nó vẫn rất đông fan.”
Lục Nghiên Kiều: “Ồ……”
Lý Tư Niên: “Đừng động vào bọn này, bọn này nói mồm giỏi lắm. Lúc trước Phó Thành Chu bỏ đi tuyệt tình như thế, cũng may bọn em còn nhịn, nhỡ mà không nhịn được thì……”
Thì FCD sẽ trở thành trò cười muôn thuở trong giới eSports, thậm chí sẽ có người nói, không có Phó Thành Chu thì FCD là cái thá gì.
“Ừ.” Lục Nghiên Kiều gật đầu, “Chị cũng không thích thằng đấy.” Cô keo kiệt nghĩ thầm trong lòng, hy vọng trong trận đấu ngày kia đội của Phó Thành Chu rơi xuống đất thành hộp, như vậy thì khỏi cần thấy họ trong Giải thế giới nữa.
Hai ngày sau, hiện trường thi đấu.
Hôm đấy là một ngày trời đầy mây, lúc ra ngoài họ không mang theo ô, khi cả đội đi xe bus tới địa điểm thi thì trời đã bắt đầu mưa lất phất.
Khi Lục Nghiên Kiều ngồi vào sân thi đấu, cô thấy đội của Phó Thành Chu đã ngồi đầy đủ trong sân. Có lẽ là bởi trận thi đấu hôm nay vô cùng quan trọng nên họ tới cực kì sớm. Trên mặt mỗi tuyển thủ đều không thấy nụ cười, có thể nhận ra áp lực như núi đang đè lên lưng họ.
Hạ Trúc Lịch bật máy tính, bắt đầu kiểm tra máy móc của mình. Lục Nghiên Kiều thì thào bảo: “Pu Thần, họ thật sự có thể bảo đảm mình sẽ thắng trận này sao?”
Trên mặt Hạ Trúc Lịch không có biểu cảm gì: “Không ai có thể bảo đảm mình sẽ thắng cả.”
Lục Nghiên Kiều: “Anh cũng không thể à?”
Hạ Trúc Lịch chém đinh chặt sắt: “Không thể.”
Không ai có thể bảo đảm mình là chúa tể của sàn đấu, kể cả kẻ mạnh cũng không được.
Lục Nghiên Kiều gật gật đầu.
Nhưng trời cao dường như lại muốn đối nghịch với mong muốn của Lục Nghiên Kiều, trong quá trình thi đấu, Lục Nghiên Kiều không hề thấy thông báo đội viên nào trong đội tuyển của Phó Thành Chu bị giết cả. Hơn nữa theo như thông báo giết người, đội của Phó Thành Chu đã giết bảy người.
Cả map còn dư lại hơn 30 người, Đồng Chu Vũ và Lý Tư Niên đều chịu khổ hy sinh lúc gặp địch vừa nãy, bây giờ lại sắp update bo an toàn mới rồi.
“Không thể áp bo an toàn được rồi, chạy vào giữa tìm lô cốt trốn đi.” Hạ Trúc Lịch chỉ huy, “Đi.”
Lục Nghiên Kiều gật gật đầu, lên xe theo Hạ Trúc Lịch.
Hạ Trúc Lịch ngồi ở ghế lái, lái con xe Jeep về phía mảnh đất trung tâm. Bình thường mỗi đội đều phải lái ít nhất hai xe, nếu điều kiện cho phép thì tốt nhất nên có thêm một xe máy mở đường, đội hình như thế mới có thể giảm tối đa khả năng xe bị địch bắn nổ chết cả đội.
Nhưng bây giờ chỉ có hai người, cho nên họ đành lái một chiếc xe.
(Xe jeep chống đạn trong game)
Lục Nghiên Kiều ngồi ở khoang ghế phụ, thấy hình ảnh trong game nghiêng ngả thay đổi theo đường xe đi. Khi xe chạy tới một khu nhà nhỏ, giác quan thứ sáu của cô đột nhiên thông báo cho cô một dự cảm không ổn: “Pu Thần, hình như có người trong khu nhà ——”
Hạ Trúc Lịch còn chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng súng nổ pằng pằng. Cả Lục Nghiên Kiều và Hạ Trúc Lịch đồng thời ngã xuống khỏi xe, giao diện hết ván cũng đồng thời nhảy ra trên màn hình —— họ bị một đội khác giết chết.
Chuyện này diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, Lục Nghiên Kiều nhìn thông báo giết người trên màn hình, bật thốt lên: “Lại còn là Phi Cẩu giết chúng ta!!”
Hạ Trúc Lịch không nói gì, mày khẽ nhăn lại.
Hình như máy quay của buổi phát sóng trực tiếp vừa hay lia tới chỗ họ, cái nhíu mày của Hạ Trúc Lịch cũng được ghi lại. Host bình luận tại chỗ: “Ai chà, đáng tiếc quá, không ngờ Pu Thần lại bị đồng đội hồi xưa giết chết…… Nhìn vẻ mặt thì hình như anh ấy cũng không được vui.”
Khán giả trong hiện trường cũng ồn ào xôn xao, Lục Nghiên Kiều gỡ tai nghe xong còn có thể nghe thấy một khán giả nào đấy ngồi gần cô trong thính phòng chửi một tiếng má nó.
“Sao lại bị thằng đấy giết chứ!” Lục Nghiên Kiều tức tối lẩm bẩm, “Tức chết em mất.”
Con chuột của Hạ Trúc Lịch lia qua phần chiếu lại cảnh chết mới nãy, rồi bấm OK.
Chiếu lại cảnh chết là một chức năng trong game, có thể chiếu lại cảnh giết người từ góc độ của kẻ giết. Hạ Trúc Lịch bị Phi Cẩu quét xuống khỏi xe, cho nên thứ anh đang xem là thao tác của Phi Cẩu.
Phi Cẩu cầm trong tay một khẩu AK, bắn một tràng về phía chiếc xe đang lái tới. Gần như cùng lúc đấy, Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều đều trúng headshot, cả hai chết ngay một lúc.
Hạ Trúc Lịch nhìn hình ảnh, rơi vào im lặng.
Lục Nghiên Kiều cũng phát hiện cảm xúc của anh sai sai, bèn thì thào hỏi: “Pu Thần, xảy ra chuyện gì ạ?”
Hạ Trúc Lịch lắc đầu.
Lục Nghiên Kiều thấy Hạ Trúc Lịch bật đi bật lại cảnh chết kia.
Nếu đây là người khác, có lẽ Lục Nghiên Kiều sẽ cho rằng anh ta không cam lòng, nhưng Hạ Trúc Lịch cũng không phải là người bị cảm xúc chi phối, thần sắc của anh nghiêm túc, như thể đang tìm kiếm chi tiết nào đó.
Lục Nghiên Kiều bị không khí này ảnh hưởng, cũng không nói gì nữa.
Trong khoảng im lặng này, đội của Phó Thành Chu đã giết được đối thủ cuối cùng, ăn được gà trong ván đấu cực kì quan trọng này.