*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❋ 02. Nhân duyên
Editor: Lemon
Nói đến đi học thì vẫn phải ngoan ngoãn luyện đàn.
Ăn xong trái cây xong cô liền cùng cô Đường vào phòng đàn, đóng cửa lại bắt đầu học.
Giang Dịch trở về phòng mình, phòng anh cùng cầm phòng đàn cách không xa, đóng cửa cũng mơ hồ có thể nghe được tiếng đàn du dương từ phòng đàn truyền ra.
Không tới một lát tiếng đàn kia liền đứt quãng, phỏng chừng lại lười biếng đùa giỡn rồi.
Mẹ anh căn bản không trị được cô.
Đường Dung từ nhỏ đã yêu thương cô, trước kia lúc đi học phạt ai cũng không nỡ phạt Hứa Ý.
Cô quá yếu ớt, từ nhỏ đã thích khóc, khóc thật khóc giả lẫn lộn, phần lớn thời gian đều là khóc giả, cuối cùng diễn giả thành khóc thật.
Trong đầu anh lập tức hiện ra bộ dáng lúc cô khóc ——
Tê tâm liệt phế, thở hổn hển, hồng con mắt, miệng mím chặt, ngực lúc lên lúc xuống……
Ngay từ đầu anh chỉ là đứng bên cạnh tò mò nhìn, anh rất ít khi có cảm xúc dao động như vậy, cũng muốn tìm tòi nghiên cứu vì sao cô có thể khóc thành như vậy.
…… Giống một con khỉ con rơi xuống nước.
Sau lại anh không dám đứng bên cạnh nhìn nữa. Bởi vì cô sẽ đột nhiên nhằm về phía anh, dùng bàn tay mũm mĩm nắm lấy quần áo anh lau nước mắt nước mũi trên mặt mình, nếu như anh chán ghét né tránh cô liền sẽ phát ra tiếng khóc càng thêm kinh thiên động địa ……
Hắn vẫn luôn cảm thấy tính tình trước kia của mình không được tốt, nhưng nhớ lại chuyện đó, lại sẽ kinh ngạc phát giác, hóa ra tính tình của mình lúc còn nhỏ cũng không quá tệ.
Ít nhất hiện tại anh sẽ không chấp nhận đưa áo của mình cho người khác lau nước mắt nước mũi.
Suy nghĩ vẫn vơ một hồi lâu.
Anh mở ba lô mình ra chuẩn bị lấy tài liệu ôn tập ra, lúc nhìn thấy món đồ anh giấu trong ngăn nhỏ, động tác trên tay liền ngừng lại, anh duỗi tay lấy món đồ kia ra.
Màu đỏ, rất đẹp, là anh xin ở chùa miếu rất nổi tiếng.
Dự định đưa cho Hứa Ý.
Ngày anh đi tỉnh A cô vẫn luôn ở bên tai anh nhắc mãi muốn quà, anh hỏi cô muốn quà gì thì cô lại không nói, cuối cùng chỉ nghịch ngợm mà nói một câu: “Xem tâm ý của anh.”
Ở tỉnh A nữa tháng anh vẫn luôn rất bận, ban ngày vội vàng ôn tập thuận tiện phụ đạo Đồng Ngu Kỳ, buổi tối mới có thời gian cùng người lớn ra ngoài đi dạo.
Rất nhiều lần đi ngang qua tiệm nhỏ ven đường đều rất muốn dừng lại chọn cho cô vài món quà nhỏ xinh xắn, rồi lại lo lắng người lớn hỏi đến, chỉ có thể thôi.
Mãi đến ngày ấy, anh đi theo Đường Dung cùng một đám chú dì đi chùa miếu cầu phúc.
Đêm qua rơi một trận mưa lớn, sáng sớm không khí còn rất ẩm ướt, con đường còn chưa khô, ven đường cây cỏ đều giống như mới tắm xong, ướt nhẹp lại mang theo một tầng sương sớm.
Bọn họ dọc theo đường núi vòng vèo đi lên đỉnh núi, trên đường gặp phải vài đội người xuống núi, đa số đều là người già lớn tuổi, bước đi vội vàng chân cẳng có lực, trên mặt cũng mang theo nụ cười thỏa mãn.
Đường rất dài, anh vốn có chút không chút để ý, nhưng chờ tới lúc nhìn thấy được chùa miếu tinh xảo to lớn, trong lòng không khỏi tràn ngập cảm giác tôn kính. Người lớn không nói một lời, cầm hương thành kính khom lưng vái lạy.
Đám con nít đi theo sau lưng người lớn cũng học theo vái lạy.
Trời dần sáng, không khí cũng giảm bớt ẩm ướt, sương mù mênh mông bao quanh tòa miếu cũng tan đi, Giang Dịch nhìn thấy một đám người cầm món đồ gì đó trông giống như bùa bình an, hỏi thăm một chút, bọn họ nói là mua ở trong tiệm “Ngự Thủ*”.
*Ngự Thủ (bùa omamori)
Một số thông tin cho rằng bùa omamori có nguồn gốc từ tín ngưỡng Thần Đạo có r=từ rất lâu đời tại Nhật Bản.
Ngày nay bất cứ ai dù đi theo tín ngưỡng nào cũng có thể sử dụng loại bùa omamori mang theo bên mình để mang đến sự may mắn và bình an cho bản thân.
Trong nền văn hóa Nhật Bản bùa omamori được xem như một vật tượng trưng có thể mang đến sự may mắn và bình an cho người đeo nó, chúng tượng trưng cho vị thần Shinto nên rất được kính trọng tại đây.
Người dân Nhật Bản thường đến những ngôi chùa, đền để xin những tấm bùa omamori cầu bình an này cho những người thân của mình. Hiện nay bùa omamori được thiết kế một cách đẹp mắt có thể làm móc treo điện thoại, để trong túi xách,… để có thể lúc nào cũng được bên cạnh người cần chúng. (Nguồn:...)
Ảnh minh họa Ngự Thủ
Trong lòng vừa động, anh nói với Đường Dung một tiếng liền đi đến trong tiệm định mua một cái cho Hứa Ý.
Trong trí nhớ của anh, Hứa Ý luôn thích mua mấy món đồ chơi nhỏ tinh xảo, sau đó treo ở trên cặp sách hoặc là túi đựng bút, đi đường, vật trang trí luôn bay bay trong không trung, làm người ta nhìn đến đau mắt.
Trong tiệm chen đầy người, đợi hơn mười phút mới đến lượt anh.
“Cầu cái gì.”
“Tặng người khác.”
“Muốn cầu cái gì cho người nọ?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
Giang Dịch suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Cái gì cũng cầu.”
Nhân viên cửa hàng xoay người, ở trong rổ chọn lựa, cuối cùng đưa cho anh một túi Ngự Thủ căng phồng.
“Trong đây có nhân duyên, việc học, vận may, khỏe mạnh. Đều có tất cả bên trong, đây cậu cầm đi.”
Nhân viên cửa hàng tuổi không nhỏ, trên mũi đeo một cái kính viễn thị, lời nói cũng có chút không rõ ràng lắm, Giang Dịch nghe có chút khó khăn, lúc phản ứng lại mới nói: “Nhân duyên…… không cần, cô ấy vẫn còn là học sinh cấp ba.”
“Học sinh cấp ba thì có làm sao! Sao tư tưởng của cậu còn cổ hủ hơn tôi vậy! Đều đã là học sinh cấp ba rồi là đã có người thích, cậu yên tâm cầm đưa cho cô bé đi, bảo đảm con đường nhân duyên suôn sẻ.” Nhân viên cửa hàng không kiên nhẫn nhét vào tay anh, nói với người phía sau: “Cầu cái gì?”
Anh cầm Ngự Thủ căng phồng, một lần nữa trở lại trong miếu, vái lạy thần linh một lần, lúc kết thúc vừa lúc Đường Dung dẫn theo bạn bè đi tới.
“Giang Dịch! Cậu cũng mua Ngự Thủ nữa à?” Thanh âm kinh ngạc vui vẻ từ phía sau anh vang lên.
Anh xoay người, thấy biểu tình kinh hỉ trên mặt Đồng Ngu Kỳ, “Ừ.”
Cảm giác được ánh mắt chờ mong của Đồng Ngu Kỳ, anh nắm lấy Ngự Thủ kia, tính toán cất nó vào túi, lại bị Đồng Ngu Kỳ ngăn lại ——
“Có thể cho tớ xem một chút không?”
Giang Dịch mặt vô biểu tình đưa ra, cô ta cũng từ trong túi của mình lấy ra Ngự Thủ mới mua.
Đối lập một chút, cô ta cười nói: “Sao của cậu dày vậy, cầu không ít đi?”
Giang Dịch gật gật đầu.
“Cậu cầu gì vậy?” Nàng lại hỏi.
“Cái gì cũng cầu.” Giang Dịch đáp.
Cô ta cầm hai túi Ngự Thủ trong tay ngắm nghía một lúc lâu, giọng dịu dàng ngẩng đầu hỏi Giang Dịch: “Giang Dịch…… Bằng không chúng ta trao đổi……” Lời còn chưa nói hết đã bị Giang Dịch đánh gãy ——
“Đây là tặng người khác.”
Đuôi lông mày nhướng lên vui vẻ của Đồng Ngu Kỳ cứng đờ, khóe miệng giật giật: “Ồ……vậy à, xin lỗi…… Tớ không biết.”
“Không sao.” Anh lấy túi Ngự Thủ của mình về.
Đường Dung ở một bên nghe được, cười cười với Đồng Ngu Kỳ, nhỏ giọng hỏi con trai mình: “Tặng ai vậy?”
“Hứa Ý.”
Khóe miệng tươi cười của Đường Dung càng cong hơn, duỗi tay cầm Ngự Thủ trong tay anh, bóp bóp, “Đưa cái này không tệ, nhất định Hứa Ý sẽ thích.”
……
Tiếng đàn đứt quãng bên tai đã dừng, sau một lát cũng không nghe thấy, phỏng chừng là Hứa Ý lại lười biếng.
Anh cầm Ngự Thủ căng phồng trong tay, quả nhiên, giây tiếp theo cửa phòng anh bị gõ.
Đôi mắt cô cong cong, trên môi tươi cười, không biết có gì vui dữ vậy.
“Mới luyện bao lâu đâu?” Giang Dịch hỏi.
“Cô Đường nói buổi tối mời em ăn thịt luộc, cô ra ngoài mua đồ ăn rồi, cho em nghỉ ngơi một lát.”
“Nghỉ ngơi liền không luyện?”
“Đừng nhiều lời. Ra đây, xem TV.” Hứa Ý kéo xuống khóe miệng, duỗi tay đẩy cửa ra, trực tiếp nắm chặt cổ tay anh kéo anh từ trong phòng ra.
Giang Dịch bị cô lôi kéo, cô bước chân rất rộng, buồn cười giống như vai hề trong phim hoạt hình, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng đuổi kịp. Tiếng dép lê “bạch bạch bạch” vang lên.
Anh tùy ý cúi đầu liếc nhìn chân cô.
Khung xương cô rất nhỏ, tay chân đều rất nhỏ, làn da trắng sáng phấn nộn.
Không biết có phải nghỉ hè nhàm chán hay không, mười đầu ngón chân đều được sơn màu nho, càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.