Anh Chỉ Muốn Ngược Em

Chương 17

"Đang nghĩ cái gì? Hửm?" Hắn nâng cằm cô lên bá đạ hôn xuống mùi thơm thoang thoảng của cô khiến hắn mê mẩn.

"Ưm... Không nên! " Thiến Hi cắn mạnh một phát vào môi hắn, cho tới khi ngửi được máu tanh mới dừng lại.

Hoắc Dạ Thiên nhíu mày tuy đau nhưng vẫn cố chấp trầm luân trong nụ hôn đẫm máu này.

Một lúc sau hắn mới chịu buông cánh môi đã sưng của cô ra. Dục vọng thân dưới khiến hắn khó chịu chỉ muốn đè cô xuống dưới thân mà chà đạp, nghe tiếng rên rỉ của cô.

Nhìn thấy đôi mắt đầy dâm dục kia liền khiến cô hoảng loạn, nhưng cô không muốn trở thành món ăn của hắn đâu.

"Thiên... Em đói... Thật đói" Cô giả bộ nũng nịu dụi dụi đầu vào ngực hắn, khiến Hoắc Dạ Thiên có chút giật mình. Không hiểu vì sao cô gái nhỏ bỗng trở nên vô hại, yếu đuối như vậy.

"Được! Liền đi ăn" Hắn ngây ngốc bế cô đứng dậy mặc kệ thân dưới gào thét mà đi ra phòng ăn.

Hắn bắt Thiến Hi ngồi lên đùi hắn, sau đó đút đồ ăn cho cô mà Thiến Hi cũng ngoan ngoãn ăn từng miếng. Chờ khi hô hấp của hắn bình thường trở lại cô mới thầm thở phào một cái.

"Một lát nữa anh dẫn em đi mua mấy bộ đồ" Hoắc Dạ Thiên nghĩ rồi, một lát hắn gặp đám người kia thì sẽ dẫn cô theo.

"Ừ" Nghĩ tới cô cũng lâu không đi mua sắm rồi, trước kia cô là một người nghiện mua sắm cho tới khi bị tai nạn rơi xuống biển biến thành người cá thì không thể đi lung tung được nữa.

Lúc đó chỉ sợ nếu cô bị người ta phát hiện có khi nào sẽ bị bắt đi nghiên cứu hoặc bị người đem nướng lên ăn không?

Thấy cô gái trong lòng vui vẻ, khiến hắn ngán ngẩm đúng là tâm tư phụ nữ mà.

Lúc hắn đem cô ra ngoài, cũng chỉ mang theo một tài xế ngoài ra không hề mang theo bất kỳ ai khác, dù sao cô cũng không có bản lĩnh chạy thoát.

Thiên Hi ngồi trong xe thầm cắn răng, không ngờ lần này pháp lực của cô lại lâu hồi phục như vậy. Có lẽ ít nhất cũng phải mất thêm một thời gian nữa mới hoàn toàn hồi phục bình thường. Thật đáng ghét, cô không hề muốn ở bên cạnh tên biến thái Hoắc Dạ Thiên này một chút nào.

Hoắc Dạ Thiên dẫn cô tới trung tâm mua sắm nổi tiếng ở thành phố, sau đó tới một cửa hàng mà hắn thường dẫn những người phụ nữ trước tới đây mua đồ.

"Tùy ý chọn, em muốn bao nhiêu cũng được" Hắn ngồi xuống chiếc ghế salon sau đó rút điện thoại trong túi lên mạng xem tin tức, coi bộ cô gái nhỏ cũng phải ít nhất hai tiếng mới lựa xong đồ.

Không sao, dù gì hắn cũng có nhiều thời gian mà.

5 phút sau

"Bộ này được không?" Bỗng nhiên Thiến Hi lên tiếng, rồi đi tới trước mặt hắn.

Hoắc Dạ Thiên ngước lên liền có chút giật mình, cô mặc một cái váy màu xanh hở lưng đầy quyến rũ. Tuy bộ váy nhìn trông bình thường nhưng khi mặc lên người cô nhìn chẳng khác gì đồ đắt tiền.

Thiến Hi xoay một vòng cho hắn xem, thân hình hoàn hảo như nữ thần làm nổi bật hẳn.

Thiến Hi nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời, ngay từ đầu cô đã biết bộ váy này rất hợp với mình mà.

"Em rất đẹp" Hoắc Dạ Thiên đi tới chỉnh lại đồ cho cô, đây cũng là lần đầu tiên hắn chăm chút cho một người phụ nữ.

"Đó là đương nhiên!"

Cô kiêu ngạo nói, dù sao đây cũng là sự thật mà.

Thiến Hi vuốt vuốt lọn tóc trong lòng thầm nghĩ khuôn mặt mình so với mấy năm trước thay đổi đúng là rất nhiều, nhưng khuôn mặt này lại có thể khiến vạn người mê. Không biết khi ba mẹ gặp liệu có thể nhận ra cô không nữa.

Hoắc Dạ Thiên dẫn cô đi dạo xung quanh khu trung tâm mua sắm, nơi này làm ăn rất tốt người ra người vào tấp nập.

Trước kia cô có nghe ba nói, mấy trung tâm này toàn bộ thuộc về Lưu gia, mà từ khi người thừa kế Lưu gia tiếp quản liền ngày càng mở rộng lớn mạnh.

Mà người đó chẳng ai khác là Lưu Hạo Nhiên vị hôn phu của cô, cô cũng chỉ gặp hắn vài lần nên cũng không có ấn tượng gì lắm. Vị hôn phu bất đắc dĩ này có lẽ mấy năm qua đã có vợ con rồi, nhưng... Liệu hắn có biết ba mẹ cô đang ở đâu không?