Giang Tỉnh Tỉnh không ngờ, trước mặt mọi người, Thương Giới sẽ thừa nhận cô là vợ anh.
Vốn nghĩ việc kết hôn chớp nhoáng này sẽ luôn giấu kín, nhưng Thương Giới lại ba, bốn lần cứu nguy giúp cô, cho dù đối mặt với ai, anh cũng không hề giấu diếm quan hệ của hai người.
Với việc này, Giang Tỉnh Tỉnh rất cảm động.
Sau đó, Giang Tỉnh Tỉnh thuận lợi kí vai nữ số một của 《 Điềm Chanh 》.
Bởi vì công ty có việc, Thương Giới và Lâm Xuyên rời đi trước. Lúc chuẩn bị đi, Thương Giới không nhịn được quay lại nhìn cô.
Động tác theo bản năng, lại vạch trần tâm ý của anh rất rõ ràng.
Ánh mắt dịu dàng như ánh nắng ngày đông, khiến trái tim Giang Tỉnh Tỉnh vô cùng ấm áp.
Anh để ý cô.
Trên xe, Thương Giới nới lỏng cổ tay áo, đồng thời dặn dò Lâm Xuyên, chuyện hôm nay không thể để lộ ra ngoài.
Lâm Xuyên hiểu được, dù gì Giang Tỉnh Tỉnh cũng mới bắt đầu nghiệp diễn viên, nếu có quan hệ hôn nhân với Thương Giới, sẽ khiến cho nghiệp diễn của cô bị bịt kín một tầng quan hệ khó nói.
Có người chồng quyền thế ngập trời như vậy, tất cả nỗ lực của cô sẽ bị bỏ qua.
Mọi người chỉ biết đánh giá cô là phu nhân của Thương Giới, mà quên rằng cô tên Giang Tỉnh Tỉnh.
Tình cảnh như vậy, không phải điều mà Thương Giới muốn thấy.
Giang Tỉnh Tỉnh rất cố chấp với nghề diễn viên, Thương Giới hy vọng cô có thể dựa vào mình mà cố gắng, xuất phát từ điểm thấp vươn tới đích đến cuối cùng, lúc đó, anh sẽ đứng trong đám đông, vì cô mà vỗ tay.
Lâm Xuyên cam đoan tất cả mọi người sẽ kín như hũ nút, kể cả Chu Húc cũng không dám nói gì cả, nếu không anh ta sẽ rất khó coi.
Thương Giới gật đầu, im lặng một lát, đột nhiên nói: "Về việc chọn diễn viên đóng Hạ Giới, chọn người nào tốt một chút."
Đương nhiên Lâm Xuyên hiểu, chữ "tốt" này của Thương Giới có bao nhiêu nặng.
Vai diễn Hạ Giới này, chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định là Cố Luân – người từng được đề cử giải thưởng Kim Quế, hạng mục nam diễn viên xuất sắc nhất.
Cố Luân là diễn viên chính quy, từ nhỏ đã là ngôi sao nhí, từng diễn rất nhiều phim cổ trang võ hiệp, vì đã từng tập võ, trên người anh ta luôn có khí chất nghiêm nghị lỗi lạc.
Hơn nữa so với những diễn viên nhí nổi danh sớm, lớn lên liền trượt dốc, thì nghiệp diễn của Cố Luân leo cao như sườn núi, không chỉ giá trị nhan sắc ngày càng cao, kĩ năng diễn xuất cũng tăng. Anh đã trải qua rất nhiều vai diễn khác nhau, con đường diễn xuất rộng mở, cho nên khi còn trẻ đã được xếp chung với những diễn viên lão làng, được đề cử trở thành nam diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Quế.
Tuy không dành được vòng nguyệt quế, nhưng có thể được đề cử đã là vinh quang khó có được, giám khảo và khán giả đều nhất trí cho rằng, việc Cố Luân dành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất chỉ là vấn đề thời gian.
Danh tiếng của Cố Luân hơn xa Chu Húc, tuy tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhưng không cùng một đẳng cấp.
Đây là người mà Thương Giới cẩn thận chọn lựa, diễn vai Hạ Giới, hơn nữa dựa vào danh tiếng của anh ta, Lâm Xuyên biết, Thương Giới muốn mở đường cho Giang Tỉnh Tỉnh.
Thật ra Chu Húc nói cũng có đạo lí, nam nữ diễn viên có thể kéo quan hệ cho nhau, nếu hai người có danh tiếng ngang nhau, có thể cộng sinh lẫn nhau, nhưng nếu một người có danh tiếng hơn hẳn người còn lại, đối với người không có danh tiếng, thật ra là chuyện vô cùng có ích.
Đương nhiên trong phim thần tượng, nam nữ chính là một couple, danh tiếng của Cố Luân cũng sẽ là danh tiếng của Giang Tỉnh Tỉnh.
Cho nên Thương Giới vì Giang Tỉnh Tỉnh mà vạch ra một con đường vô cùng tốt.
...
Buổi tối, Thương Giới về nhà, nhìn Đại Mao đang thè lưỡi thở, anh thản nhiên đi tới, ôn hòa sờ đầu nó: "Mẹ mày đâu?"
Người giúp việc nghe thấy vậy liền đáp, "Phu nhân đang ở trong bếp."
Thương Giới không ngờ bên cạnh có người, đỏ mặt, lại quay trở về trạng thái kiệm lời giống như mọi ngày, đi vào trong phòng.
Vừa vào đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, phu nhân của anh đang đeo tạp dề hoa, bận rộn trong phòng bếp.
Mấy người giúp việc thì đang vây quanh cô, vui mừng nói: "Oa, tay nghề của phu nhân thật tốt."
"Nếm thử xem, ngon không?"
"Ngon!"
"Phu nhân, phu nhân dạy tôi món này được không?"
"Dạy cả tôi nữa!"
"Được rồi, bưng thức ăn lên bàn trước đã."
...
Mấy người giúp việc rất thích cô, vị nữ chủ nhân này không hề làm giá, ôn hòa với tất cả mọi người.
Mấy cô ấy bưng đồ ăn ra, vừa lúc nhìn thấy Thương Giới, hoảng sợ, "Thiếu gia, thiếu gia đã trở lại... ừm... chúng tôi..."
Giang Tỉnh Tỉnh thò đầu ra khỏi bếp, giải thích thay các cô ấy, "Hôm nay em để các cô ấy nghỉ ngơi, em muốn làm một bữa cơm cho anh, cảm ơn hôm nay anh đã giúp em."
"Ừ."
Thương Giới cũng không nói gì thêm, ngồi xuống sô pha, mở TV xem tin tức.
Hai chân anh bắt chéo, tay gác thành ghế, tùy tiện vứt áo khoác lên sô pha.
Mấy người giúp việc cầm áo của anh, nhanh chóng rời khỏi phòng khách, không quấy nhiễu không gian của thiếu gia và phu nhân.
Thương Giới cố ý liếc mắt sang phòng bếp, cô gái kia mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, ôm sát cơ thể, vòng eo nhỏ nhắn động lòng người, mái tóc thả xuống ngang vai.
Động tác xào rau của cô rất thành thạo, mỗi một cử động đều khiến anh cảm nhận được tình cảm dịu dàng.
Giang Tỉnh Tỉnh bưng món ăn cuối cùng lên bàn, Thương Giới rời mắt, cũng tắt TV.
"Anh Thương, tới ăn cơm."
Trên bàn toàn là món ăn gia đình nóng hổi, có sắc có vị, nhìn thấy mà thèm, Thương Giới vốn không thấy đói, nhưng hiện tại ngửi thấy mùi thức ăn, cũng cảm giác bụng có hơi trống rỗng.
"Tất cả đều là món anh thích." Giang Tỉnh Tỉnh ngồi bên cạnh, săn sóc xới cơm cho anh.
Đúng vậy, mỗi món trên bàn đều là món anh thích, anh vẫn còn nhớ rõ lúc ở nhà cô, tối nào hai người cũng như vậy, từ ăn sáng, tới bữa cơm chiều ấm áp, có đôi khi vì tranh giành điều khiển TV mà đánh nhau.
Đương nhiên Thương Giới không muốn thừa nhận nhân cách ấu trĩ kia là mình, cho nên anh rất ít khi hồi tưởng chuyện quá khứ.
Giây phút này, hai người cùng ăn cơm tối, Giang Tỉnh Tỉnh nói liên miên những chuyện xảy ra vào hôm nay, anh thì im lặng nghe, thi thoảng còn nói vài câu, thật sự cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đã sớm quen ở một mình, thế nhưng Thương Giới vẫn cảm thấy thật sự ấm áp.
"Anh Thương, em muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ em nhiều như vậy." Giang Tỉnh Tỉnh nâng ly rượu vang lên, Thương Giới cũng phối hợp nâng ly, nhẹ nhàng chạm vào ly của cô.
Chất lỏng sóng sánh, hương rượu lan tỏa.
"Ban đầu em còn muốn dựa vào nỗ lực của mình, cố gắng tranh thủ lấy được vai diễn nữ số một, nhưng không ngờ anh lại ở phía sau giúp em, em không biết nói gì hơn, chỉ có thể cảm ơn anh."
Cô uống cạn ly rượu vang.
Thương Giới im lặng nhìn cô, vốn muốn giải thích một câu, nhưng lại có phần lưỡng lự, cảm thấy để cô cảm kích mình cũng là chuyện tốt.
Anh rất hưởng thụ việc cô ỷ lại vào anh, vậy nên anh không giải thích gì.
Ăn cơm tối xong, Thương Giới nói với Giang Tỉnh Tỉnh: "Sau này không phải tự mình xuống bếp, khói trong phòng bếp không tốt với làn da phụ nữ, cô là diễn viên, phải dựa vào mặt mũi mà kiếm cơm."
Giang Tỉnh Tỉnh hời hợt nói một câu, "Mặt em đã thế này, cần gì phải giữ gìn."
Cô ra vẻ không sao cả, nhưng Thương Giới vẫn nghe ra được ý tự giễu của cô.
Thương Giới cũng không cổ vũ cô, chỉ cần cố gắng là có thể thành công, vì anh hiểu rất rõ sự tàn khốc của thế giới này, là người thì không thể ngăn cản được.
Nhưng chỉ cần cô nguyện ý đứng phía sau anh, anh sẽ vì cô mà che mưa chắn gió.
...
Buổi tối, cả biệt thự im ắng, thi thoảng có thể nghe được tiếng bước chân phụ nữ đi ngang qua. Mà phần lớn thời gian, khi ở nhà cô luôn như một con mèo ngoan ngoãn.
Nhưng vì sao hôm nay mèo nhỏ không tới phòng anh chơi đùa?
Thời gian trước, Giang Tỉnh Tỉnh luôn lén vào phòng anh, nằm trên giường không chịu đi, có lần anh còn phải khiêng cô ra ngoài.
Giang Tỉnh Tỉnh lớn tiếng phản kháng, luôn khiến đám giúp việc che miệng cười trộm.
Nhưng tối hôm nay lại yên ắng như vậy, Thương Giới đứng ngồi không yên, anh ra khỏi phòng, làm bộ như ra ngoài thư giãn gân cốt, không chút để ý mà đi tới cửa phòng Giang Tỉnh Tỉnh.
Cánh cửa màu đỏ không đóng chặt, thoáng mở ra một khe hở, trong phòng bật chiếc đèn ngủ, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Là tiếng khóc vô cùng đè nén, cố không để mình phát ra tiếng, nhưng lại không kìm nén được, cho nên nức nở, tiếng hít thở rất hỗn loạn, khiến trái tim anh cảm giác như bị dao cắt.
Thật ra Thương Giới có thể hiểu được sự mất mát của cô.
Hôm ấy cô hưng phấn kể với anh, cô dựa vào kĩ năng diễn xuất và thực lực để lấy vai diễn số một, nhưng giờ lại khổ sở như vậy.
Hóa ra không phải do cô cố gắng mà là có Thương Giới trợ giúp phía sau, thậm chí nếu anh không ra mặt, vai diễn cũng biến mất.
Yếu ớt như thế, ngay cả một vai diễn cũng không giành được.
Đối với một người ba phần dựa vào ý trời, bảy phần dựa vào nỗ lực cùng cố gắng mà nói, đây là đả kích tới mức nào, đủ để phá hủy tất cả tự tin của cô.
Thương Giới cũng từng khờ dại như cô, nhưng khi anh được như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện phảihiểu thấu.
Anh mở cửa phòng ra.
Giang Tỉnh Tỉnh vội kéo chăn che kín mình, cả người vùi trong chăn, liền mạng lau khô nước mắt, không muốn anh nhìn thấy mình chật vật như thế này.
Người đàn ông kia đứng cạnh giường, nhìn xuống từ trên cao.
Giang Tỉnh Tỉnh ra vẻ như không có gì, khịt mũi, ồm ồm nói: "Anh Thương, anh tìm em có việc gì không, em muốn đi ngủ."
Thương Giới không nói gì, không khí hơi ngột ngạt.
"Anh Thương..."
"Đánh răng chưa?"
"Hả?"
Giang Tỉnh Tỉnh không rõ vì sao anh lại hỏi câu này, "Đánh rồi."
"Vậy tí nữa đánh lại."
Thương Giới nói xong, đặt một thứ xuống gối cô, sau đó Giang Tỉnh Tỉnh nghe thấy tiếng anh ra khỏi phòng, bước chân xa dần.
Giang Tỉnh Tỉnh chui ra khỏi ổ chăn, tò mò lại gần, chỉ thấy trên chiếc gối màu xanh nhạt là cây kẹo mút vị dâu tây.
Giang Tỉnh Tỉnh mở to mắt, nắm chặt cây kẹo mút.
Là thứ Thương Giới rất thích... Không, nói đúng ra là nhân cách thứ hai rất thích. Cho dù là ở công ty hay ở nhà, lúc không có ai, trong miệng anh luôn có cây kẹo mút.
Cho nên bây giờ, nhân cách thứ nhất lấy đồ ăn ưa thích của anh để an ủi cô sao?
...
Thương Giới xử lí xong tập tài liệu cuối cùng, vặn thắt lưng, nửa người trên phát ra tiếng xương kêu răng rắc.
Anh vừa quay đầu đã thấy một cô gái ôm gối, ngồi ở đầu giường anh.
Tóc đen xõa ngang vai, chiếc váy ngủ ôm sát cơ thể, cổ thon dài, làn da trắng mịn, chiếc váy không thể che được bầu ngực và xương quai xanh xinh đẹp.
Yết hầu Thương Giới nghẹn lại, quay đầu nhìn chiếc cửa đang hé mở.
Vào từ lúc nào? Anh không hề để ý.
Kỹ năng xâm nhập của cô... càng lúc càng xuất thần.
Đôi mắt Giang Tỉnh Tỉnh vẫn hơi đỏ, tóc rối tung trên vai, miệng ngậm kẹo mút, quai hàm phình to, vô cùng đáng thương nhìn anh.
"Đừng có được voi đòi tiên."
Giang Tỉnh Tỉnh lập tức lùi sang bên trái, sau đó còn kéo chăn, nhường phía bên phải cho anh, "Là anh trêu chọc em trước."
Thương Giới day trán, cảm thấy đau đầu, "Cô phải đồng ý với tôi trước, không được khóc."
"Em đâu có khóc trước mặt anh."
Thương Giới:...
Anh vẫn già mồm át lẽ phải, "Ở nhà của tôi thì không được khóc, nghe chưa?"
Giang Tỉnh Tỉnh dụi mắt, "Thật độc đoán."
Khóc thầm cũng không cho.
Mặc kệ có phải do bản thân hay không, tóm lại, để cho người phụ nữ của mình khóc, đối với Thương Giới vẫn là thất bại to lớn.
Cho dù anh có thành công bao nhiêu, nhưng người bên cạnh không vui vẻ, đối với anh mà nói, tất cả đều không có ý nghĩa.
Cho nên mấy năm nay, bên cạnh anh cũng không có ai, hiện tại đã có, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, lúc vui hay buồn đều tác động tới tâm trí anh.
"Có chuyện cần phải giải thích, đúng là tôi để Lâm Xuyên nói đoàn làm phim tiếp đón cô, cho cô một cơ hội thử vai, nhưng không để lộ mối quan hệ của tôi và cô, cho nên đúng là cô được đạo diễn nhìn trúng, không phải công lao của tôi, mà là dựa vào thực lực của cô."
Đôi mắt Giang Tỉnh Tỉnh sáng lên.
Thương Giới tiếp tục nói: "Thế giới này rất công bằng, chỉ cần nỗ lực là sẽ làm được."
Tuy anh không tin mấy lời này, nhưng vẫn không đành lòng phá hủy tín ngưỡng của cô.
Đối với cô, anh luôn có sự bao dung nhún nhường.
"Cho nên anh Thương cũng cảm thấy em diễn rất giỏi đúng không?" Cô xoa trán của chính mình, "Trong giới nghệ sĩ, chỉ sợ không ai giống như em."
Thương Giới ngồi xuống giường, chiếc giường lớn lún xuống. Giang Tỉnh Tỉnh thẳng lưng, thấy cánh tay trắng trẻo thon dài của anh tới gần mặt mình, nhẹ nhàng vén tóc mái cô lên.
Bàn tay ấm áp chạm vào vết sẹo của cô, khiến cô thấy hơi ngứa.
Giọng anh trầm thấp mà gợi cảm, "Thời đại này, bình thường sẽ tầm thường, cô nhất định sẽ trở thành người độc nhất vô nhị."
Độc nhất vô nhị.
Giang Tỉnh Tỉnh thấy khuôn mặt khôi ngô tới gần, ngưng thở.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ có bóng hình cô.
Trong mắt anh, cô là độc nhất vô nhị.
Trong miệng Giang Tỉnh Tỉnh vẫn ngậm kẹo mút, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm nhẹ vào ngón trỏ của anh.
Thương Giới có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô đang nắm lấy tay anh, thứ xúc cảm mềm mại khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.
"Anh Thương, cảm ơn anh, em sẽ tiếp tục cố gắng, không uổng phí cơ hội anh dành cho em."
"Vậy thì tốt." Thương Giới kìm lòng không được, vuốt tóc cô, "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi."
"Vâng."
Giang Tỉnh Tỉnh nằm xuống, kéo chăn lên tới miệng, chớp chớp mắt, sau đó nhắm lại.
Thương Giới:...
"Quay về giường của cô."
Ngày nào anh cũng phải lặp lại câu nói này.
Đương nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh vẫn giả chết trước sau như một.
"Không phải vợ chồng nên ngủ chung giường sao?" Cô oan ức, nói: "Em cũng đâu có làm gì anh."
Thương Giới:...
Thực ra cô rất muốn.
Anh xách cô lên, Giang Tỉnh Tỉnh ôm gối, không chịu buông tay, "A."
Thương Giới bất đắc dĩ nói: "Đang ăn kẹo, đi đánh răng trước đã."
Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt nhìn anh, "Anh đồng ý rồi?"
"Nhanh đi."
"Đi ngay đây!" Giang Tỉnh Tỉnh vội chui ra khỏi giường, chạy hơn trăm mét đi đánh răng.
Nhưng khi quay về, cô phát hiện Thương Giới đã khóa trái cửa phòng.
"Thương Giới! Đồ lừa đảo!"
Trong phòng, Thương Giới nằm trên giường lớn, trên giường vẫn còn hơi ấm của cô.
Đôi môi anh không kiềm chế được mà nhếch lên, cảm thấy mĩ mãn nhắm mắt lại.
...
Sáng sớm hôm sau, Giang Tỉnh Tỉnh xuống tầng, nghe thấy mấy cô giúp việc nhỏ giọng bàn tán, "Cho nên tối qua phu nhân lại bị thiếu gia ném ra ngoài?"
"Thiếu gia trực tiếp khóa cửa."
"Phu nhân thật đáng thương."
"Thiếu gia của chúng ta... Mấy năm nay có rất nhiều hoa đào, bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ấy, tiểu thư thế gia nhà giàu có, thành phần tri thức đi du học về nước cũng có, nhưng cô nhìn thiếu gia đi, đâu có để ý đến ai?"
"Cô không cảm thấy thiếu gia đối xử với phu nhân hoàn toàn khác sao?"
"Đương nhiên, dù phu nhân làm gì, thiếu gia cũng không tức giận, nếu là người khác, không chừng đã bị đuổi đi rồi."
"Lúc là nhị thiếu gia, anh ấy rất thương phu nhân. Cho dù tính tình thay đổi thế nào, nói cho cùng vẫn là một người, cảm giác đối với phu nhân sẽ không thay đổi."
Giang Tỉnh Tỉnh không nhịn được, hỏi: "Các cô cũng cảm thấy... hai người họ là một đúng không?"
Thấy Giang Tỉnh Tỉnh đi xuống, đám giúp việc sợ tới mức hồn vía lên mây, "Phu nhân, xin lỗi! Chúng tôi... Chúng tôi không nên ngồi bàn tán, còn bàn tán sau lưng phu nhân, xin phu nhân đừng nói cho thiếu gia..."
"Không sao." Giang Tỉnh Tỉnh cũng không để ý, khoát tay, tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi, "Cho nên các cô cũng cảm thấy hai người họ là một?"
Đám giúp việc thấy Giang Tỉnh Tỉnh không tức giận, cuối cùng cũng bình tĩnh, nói: "Thật ra phu nhân đừng thấy hai người họ khác nhau vậy mà nhầm, họ vẫn có nhiều chỗ giống nhau, ví dụ như là rất thích cây cỏ, mắt thẩm mỹ như nhau, tập gym, thói quen sinh hoạt, thậm chí trong lúc lơ đãng, động tác cũng giống y hệt nhau."
Giang Tỉnh Tỉnh đăm chiêu, gật đầu, "Ra là vậy."
"Cho nên chúng tôi thấy hai vị thiếu gia căn bản chính là một, chỉ là bị bệnh mà thôi."
"Vậy các cô thích ai nhất?" Giang Tỉnh Tỉnh hỏi.
Đám giúp việc đồng thanh hô, "Dù thiếu gia là người nào, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng."
"Bớt nói mấy lời khuôn sáo đi." Giang Tỉnh Tỉnh cười đáp, "Chắc chắn là thích một người hơn, anh ấy cũng không ở đây, các cô lén nói cho tôi biết, cảm thấy ai được hơn?"
Thấy phu nhân hiền hòa nói cười với mình như vậy, đám giúp việc hoàn toàn buông lỏng, vây quanh cô tám chuyện, "Thực ra lúc có nhị thiếu gia, không khí trong nhà rất thoải mái, không nhiều quy củ, vui vẻ còn cho chúng tôi nghỉ ngơi."
"Nói vậy là thích nhân cách thứ hai hơn."
Đám giúp việc vội nói: "Nhưng mà, đại thiếu gia tuy lạnh lùng, nhưng vẫn rất tốt với chúng tôi, chỉ là khá nghiêm khắc mà thôi. Anh ấy có bệnh sạch sẽ, ví dụ như trên bàn không thể có bụi, vest cũng phải được là ủi sạch sẽ, không được có nếp nhăn... nhưng đó đều là chuyện mà chúng tôi phải làm."
"Cho nên lúc nhân cách thứ nhất xuất hiện, các cô sẽ vất vả hơn."
Đám giúp việc hai mặt nhìn nhau, không phủ nhận, nhân cách chủ của Thương Giới yêu cầu chất lượng sinh hoạt rất cao, không giống nhân cách thứ hai, hiền hòa thoải mái.
"Phu nhân, phu nhân thích ai hơn?" Đám giúp việc cũng tò mò, "Phu nhân thích mặt nào của thiếu gia hơn?"
Lúc đám giúp việc hỏi, Thương Giới vừa vặn ra khỏi phòng, anh không khỏi dừng chân, lắng nghe câu trả lời của cô.
"Tôi á...." Giang Tỉnh Tỉnh im lặng tự hỏi, trái tim của Thương Giới càng lúc càng đập nhanh hơn.
"Tôi thích anh ấy của trước kia." Giang Tỉnh Tỉnh thoải mái cười nói. Dù sao họ đã sớm chiều chung sống với nhau vài tháng, anh rất tốt với cô, tất cả thâm tình và ưu ái, cô đều ghi tạc trong lòng.
Nghe đáp án đó, trái tim Thương Giới như bị thiếu một mảnh, cảm giác mất mát cuộn trào như từng cơn sóng.
Anh không nên xuất hiện, sẽ khiến cô xấu hổ. Anh đi về phòng, ngồi xuống bàn làm việc bằng gỗ lim, nhắm mắt lại, hồi phục mất mát và thương cảm nơi đáy lòng.
Tại sao có thể như vậy, nếu nói tất cả những cảm xúc không bình thường của anh đều đến từ nhân cách thứ hai, vậy thì, lúc này nghe cô nói như vậy, chẳng phải nhân cách thứ hai nên cảm thấy vui vẻ sao.
Anh không nên để ý, cô gái kia thích ai, vì sao anh phải để ý.
...
Thương Giới nắm chặt ngón tay, mu bàn tay hiện lên gân xanh.
Anh rất không vui.
Mười phút sau, Thương Giới xuống tầng.
Đám giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, Giang Tỉnh Tỉnh vẫn mặc chiếc váy ngủ hình thỏ con màu trắng, ngồi đối diện anh, đang gặm bánh mì nướng.
Thương Giới vẫn giống như trước, bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn thì không nói, đây là nguyên tắc của anh, cho nên Giang Tỉnh Tỉnh cũng yên lặng ăn uống, nhưng cô hít mũi, ngửi được mùi thuốc lá trên người anh.
"Anh hút thuốc à?"
"Ừ."
"Chẳng phải anh không hút thuốc sao?"
Thương Giới nghe được giọng nói kinh ngạc của cô, đột nhiên ném chiếc đũa trong tay xuống bàn, mặt không chút thay đổi, nói, "Tôi hút thuốc thì có vấn đề gì sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh thấy anh tự nhiên tức giận, thấp giọng lầm bầm một câu, "Chỉ thấy kì lạ thôi, em đâu có nói gì anh."
Thương Giới hít sâu, tiếp tục ăn cơm, hai người không nói chuyện nữa.
Ăn sáng xong, Thương Giới rời đi trước.
Lúc ra khỏi cửa, Giang Tỉnh Tỉnh theo thường lệ đi tới, muốn kiễng chân hôn anh. Cứ tưởng anh sẽ né tránh, nhưng lại không ngờ, vốn chỉ định hôn cằm anh, nhưng vì anh cúi đầu xuống, môi chạm môi.
Giang Tỉnh Tỉnh "A" một tiếng, cảm thấy có hơi khác thường, dễ dàng để cô đắc thủ như vậy?
Mà Thương Giới vẫn lạnh mặt, đôi mắt thâm sâu, không nói một lời, rời đi.