Vận hành đại não cấp tốc bốn tiếng đồng hồ, xử lý văn kiện chồng chất như núi, sau đó lại triệu tập hội nghị cao cấp, thảo luận dự án thu mua cổ phần xí nghiệp nước ngoài, bốn mươi phút cuối cùng còn gặp vài khách hàng quan trọng, vừa có hiệu suất vừa có chất lượng...
Thậm chí ngay cả nhân viên phía dưới cũng không khỏi kinh ngạc cảm thán, hình như hôm nay tổng giám đốc không giống trước kia.
Thật ra là không có gì không giống, đây mới là trạng thái chân thật của anh.
Cùng lúc đó, Thương Giới cũng kinh ngạc phát hiện, trong lúc nhân cách thứ hai giam cầm anh, cũng không như dự đoán, xáo trộn cả công ty. Hoàn toàn ngược lại, tất cả ngay ngắn trật tự, mỗi một phân đoạn đều vận hành theo quỹ đạo đã định, thế cho nên anh nhẹ nhàng hơn nhiều, không hề gặp rắc rối gì.
Nhưng mà, Thương Giới lại không cảm thấy vui mừng, hoàn toàn ngược lại, sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ.
Loại cảm giác này, tựa như... Bị người ta thay thế.
Trước kia nhân cách thứ hai chỉ biết gây rắc rối, lần nào cũng phải để nhân cách chủ thay mình thu thập cục diện rối rắm. Mà bây giờ, nhân cách thứ hai có thể làm tốt như thế, mà nhân cách chủ biến mất không thấy, hình như cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Loại cảm giác này, đương nhiên sẽ không dễ chịu.
Thương Giới xoa ấn đường, thuận tay cầm một xấp văn kiện, giở đến trang thứ hai, nhìn thấy một hàng chữ viết qua loa quen thuộc.
"Thế nào, có bất ngờ không, không có anh công ty cũng có thể vận hành, anh không phải độc nhất vô nhị không thể thay thế, sau này, mẹ nó, bớt nói ông đây là thứ vô dụng đi."
Thương Giới hừ nhẹ, giở đến trang sau, cũng ở chỗ như trang trước, vẽ một cái đầu heo và một đầu người, phía trên đầu heo viết là "Anh", phía trên đầu người viết là "Tôi", ở giữa vẽ mũi tên hai chiều.
"Nhận mệnh đi, tuy ông đây cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà anh chính là tôi, những chuyện sai trái mà tôi đã làm trong quá khứ, cũng là điều anh muốn làm trong tiềm thức, nhưng lại nhát gan sống chết không chịu thừa nhận, người tôi thích, cũng là người anh thích."
Trang sau nữa, không có lời châm biếm, cũng không có mấy lời chửi bới, chỉ viết một hàng chữ...
"Tốt với cô ấy một chút, đừng mắng cô ấy, cũng không được làm cô ấy đau lòng."
...
Thương Giới nặng nề khép văn kiện lại, tay đẩy mạnh một cái, chiếc ghế xoay lùi ra thật xa, trực tiếp đến gần cửa sổ sát đất, anh xoay người, quan sát thành phố dưới chân tòa cao ốc, con ngươi u ám.
"Chết tiệt."
Lúc tâm tình anh đang vô cùng không tốt, Lâm Xuyên bước vào văn phòng.
Thương Giới thu liễm cảm xúc, bình tĩnh thản nhiên hỏi: "Trong khoảng thời gian này, cậu cảm thấy anh ta thế nào?"
Lâm Xuyên trả lời đúng sự thật: "Thay đổi rất nhiều."
"Hửm?"
"Trở nên biết kiềm chế." Lâm Xuyên nói: "Có thể là trong lòng có sự cố kị."
Anh cười lạnh: "Anh ta mà cũng biết cố kị?"
Lâm Xuyên giải thích: "Là vì cô Giang, anh ấy mới ngồi ở vị trí của anh."
Nếu không có Giang Tỉnh Tỉnh xuất hiện thì không biết nhân cách thứ hai đã chạy đến chỗ nào rồi.
"Nói như vậy, cậu còn rất thưởng thức anh ta?" Thương Giới lạnh lùng nhìn Lâm Xuyên.
Bị đôi mắt ưng lạnh lẽo đảo qua, trong lòng Lâm Xuyên cũng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo: "Tôi là trợ lý của anh.."
Có lẽ là anh không muốn thừa nhận, nhưng tên khốn vô pháp vô thiên, anh hùng hảo hán kia, chính một mặt âm u mà anh không muốn ai biết, tất cả những gì nhân cách thứ hai làm, cũng là chuyện anh muốn làm.
Những lời này, Lâm Xuyên không nói ra, chỉ nói: "Hôm nay luật sư riêng của anh đã đến nhà, cô Giang đi vắng, luật sư chưa gặp được, kêu tôi tới báo với đại tổng một tiếng."
"Dọn đi rồi sao?"
"Không phải, chú chó vẫn còn đó."
Thương Giới:....
"Cô ấy đi đâu?"
Lâm Xuyên: "Tôi cũng không biết, anh Thương, là một người chồng, có lẽ anh nên gọi cô ấy hỏi xem."
Thương Giới nhìn Lâm Xuyên: "Không cần cậu cứ kè kè nhắc nhở, tôi là chồng của cô ấy."
Lâm Xuyên: "Từ góc độ pháp luật mà nói, anh thật sự là chồng của cô ấy."
Thương Giới cuộn văn kiện trong tay, muốn đánh anh ấy, anh ấy nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh đi, lùi ra sau hai bước: "Đại tổng, tôi ra ngoài trước."
Cửa văn phòng được đóng lại nhẹ nhàng, tâm tình Thương Giới bực bội.
Người bên cạnh, một đám càng ngày càng không ra thể thống gì.
Đều bị tên kia mua chuộc hết.
Anh nhắm mắt lại, bình tĩnh một lát, cầm điện thoại gọi cho Giang Tỉnh Tỉnh.
Bên kia điện thoại rất ầm ĩ, lúc Giang Tỉnh Tỉnh tiếp điện thoại còn nói: "Được rồi, tôi tới ngay..."
Thật sự rất bận.
"Ông xã, tìm em có việc gì à?"
Hai tiếng "ông xã" của cô vô cùng trôi chảy tự nhiên, hoàn toàn là xuất từ phản ứng bản năng.
Trong lòng Thương Giới nóng lên, nhưng vẫn cứng rắn sửa lại: "Tôi là Thương Giới."
"À." Giang Tỉnh Tỉnh phản ứng lại: "Xin lỗi, anh Thương, anh tìm em có việc gì sao?"
Biết sai liền sửa, rất ngoan ngoãn.
Thương Giới lười biếng hỏi: "Cô đang ở đâu?"
Giang Tỉnh Tỉnh: "Đạo diễn Cố Diệp đề cử em tham gia một tiệc rượu trong giới, bên này cũng có không ít đạo diễn, em đến xem xem, có cơ hội quen biết đạo diễn khác, được họ nhìn trúng, em lại có thể đóng phim..."
Thương Giới hừ nhẹ một tiếng, thật ra... Chỉ cần cô mở miệng hỏi anh, anh sẽ rất vui lòng cho cô cơ hội, giúp cô cũng chỉ là chuyện thuận tay, cần gì mà phải hạ mình đi nịnh nọt người ta.
Phải biết rằng cái thứ nhân mạch này, nếu không có nhà đầu tư cường thế giật dây bắc cầu, cô có cố gắng thế nào cũng không khỏi bị người ta xem nhẹ.
Nhưng mà nếu cô không mở miệng với anh, Thương Giới cũng không muốn chủ động như thế.
"Hôm nay cô thả bồ câu cho luật sư [1]." Anh không quên mục đích là hưng sư vấn tội.
[1] Ý nói việc cho luật sư leo cây.
Giang Tỉnh Tỉnh vỗ đầu: "Xin lỗi anh nhiều, nhưng tiệc rượu hôm nay rất quan trọng."
Cô dễ dàng nhận lỗi như thế, Thương Giới cũng không biết nên hỏi tội tiếp thế nào.
"Cô cho tôi thời gian chính xác, tôi hẹn luật sư lần nữa."
Đầu kia điện thoại, Giang Tỉnh Tỉnh do dự một lát, cẩn thận nói: "Anh Thương, em thật sự không muốn ly hôn với anh, thật đó."
Giọng cô mềm mại dịu dàng, còn có ý cầu xin, mà điều kỳ diệu là, trái tim Thương Giới bỗng nhiên mềm lại.
Anh ho nhẹ một tiếng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Đây là chuyện không có khả năng, bây giờ trạng thái tinh thần của tôi thật sự không cho phép tôi kết hôn, mong cô Giang thông cảm."
"Được rồi, vậy lúc khác rồi nói, em đang bận, anh Thương, tạm biệt."
Thương Giới:.....
Không cầu xin anh? Dễ dàng đồng ý như thế? Không phải là rất yêu anh sao, không phải rất quyến luyến sao?
Phụ nữ đều nhanh thay đổi như thế?!
"Về sớm một chút, đừng có uống rượu."
Gần như là xuất phát từ bản năng, anh nói ra những lời này.
Nhưng mà nói ra, liền cảm thấy không thích hợp, giống như... Anh thật sự trở thành người chồng đang quan tâm vợ mình.
"Ý tôi là... Sau mười giờ biệt thự Vọng Giang sẽ đóng cửa, không về thì sẽ phải ngủ ổ chó."
Anh lại bổ sung một câu, nhưng phát hiện bổ sung còn không bằng không bổ sung, càng ngày càng kỳ quặc, còn có sự đưa tình.
Giang Tỉnh Tỉnh phản ứng lại, bất đắc dĩ nói: "Ừm... anh Thương, không uống rượu là không có khả năng, dù sao thì em cũng đi nhờ vả người ta, nhưng em có thể đồng ý với anh, uống ít một chút, vậy nha, tạm biệt."
Thương Giới cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy không thể hiểu được.
Còn đồng ý với anh là sẽ uống ít, làm như anh để ý lắm.
...
Thương Giới tăng ca đến khuya, lúc về đến nhà phát hiện, Giang Tỉnh Tỉnh còn chưa về.
Anh nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.
Một bữa tiệc rượu lại muộn như thế, cũng hơi quá rồi. Nhưng mà nghĩ lại, chuyện này thì có liên quan gì đến anh?
Thương Giới đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn mưa nhỏ rả rích ngoài cửa sổ, được ánh đèn đường chiếu sáng, tựa như sợi lông cừu mỏng bay tán loạn.
Chú chó lông vàng ngồi trong sân cỏ, bị mưa ướt ở cái đình trong sân, xa xa nhìn anh, phát ra tiếng ư ử.
Bộ lông vàng của nó đã bị nước mưa làm ướt, ẩm ướt dính vào người, nó thè lưỡi, đáng thương nhìn Thương Giới, còn "cười" lấy lòng anh.
Lúc này, quản gia - bác Tần đi tới, nói với Thương Giới: "Đại thiếu gia, bình thường lúc trời mưa, Đại Mao được cho phép vào nhà, sắp xếp ở sân phơi có mái che ở tầng hai."
Đại Mao chính là tên của chú chó lông vàng này.
Thương Giới nhìn chú chó đang ẩm ướt, mặt không biểu tình, nói: "Nó sẽ làm dơ thảm của tôi."
"Trước đây anh rất thương yêu chú chó này."
Thương Giới lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ấy.
Bác quản gia lập tức hiểu ý mà lui xuống, không mở miệng xin cho nó nữa.
Thương Giới ngồi một mình trong phòng khách một lát rồi về thư phòng, ngồi bên ngọn đèn bàn, đọc một quyển sách tài chính rất dày.
Giở được hai trang, anh đã cảm thấy tâm phiền ý loạn, chú chó dưới lầu phát ra tiếng kêu như sói tru, khi thì lại rên ư ử, vô cùng sốt ruột.
Thương Giới gọi quản gia tới, không kiên nhẫn nói: "Con chó đó quá ồn ào."
Bác quản gia cũng rất bất đắc dĩ: "Thiếu gia, trời mưa lớn, chó cũng cảm thấy lạnh, cậu xem... Hay là cho nó vào nhà đi, chó cũng sẽ bị cảm, nếu phu nhân mà biết, không chừng sẽ đau lòng lắm."
Thương Giới liếc ông ấy một cái, ông ấy lập tức sửa lời: "Ý tôi là cô Giang, nghe nói chú chó này đã theo cô ấy ba năm, giống như người thân vậy."
Thương Giới im lặng một lát, rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh nhạt nói: "Tắm cho nó, cọ rửa sạch sẽ mới được đưa vào."
"Vâng."
Sau khi bác quản gia rời khỏi, dưới lầu nhanh chóng vang lên tiếng "gâu gâu", nghe có vẻ là rất sung sướng.
Thương Giới đi xuống cầu thang, chỉ thấy bên cạnh bể bơi ngoài trời, bác quản gia đang cầm ống nước, dùng nước ấm tắm cho chú chó, nhóm nữ giúp việc cũng ở bên cạnh hỗ trợ, vừa xoa sữa tắm cho nó vừa nói:
"Tuy đại thiếu gia nhìn rất lạnh lùng, nhưng thật ra vẫn là người tốt."
"Đại Mao, được vào nhà rồi, có vui không?"
"Cũng may mày là chó của phu nhân, yêu ai yêu cả đường đi lối về, hiểu không, ngài Thương rất dễ mềm lòng."
...
Thương Giới xoay người rời đi, cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh với cô thì yêu đương gì, hoang đường.
Chỉ là... anh không muốn bắt nạt động vật nhỏ mà thôi.
Thương Giới ở thư phòng đọc sách một lát, đồng hồ treo tường dần hướng về phía mười một giờ, vậy mà Giang Tỉnh Tỉnh vẫn chưa về.
Thương Giới tâm phiền ý loạn, kêu Lâm Xuyên lên, lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại cho ấy, muộn thế này rồi vẫn lông bông bên ngoài, còn ra thể thống gì. Nói cho cô ấy, nếu cô ấy không về, sau này đừng có về nữa!"
Lâm Xuyên đã ngủ, lúc này ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc đã bị anh kêu đến, anh ấy ngáp dài, nheo mắt nói: "Đại tổng, điện thoại anh hết tiền rồi hả?"
Muốn gọi điện kêu vợ về nhà thì sao không tự mình gọi đi? Loại việc nhỏ này cũng muốn sai bảo anh ấy, lúc này đã tan tầm, cũng hơi quá đáng rồi đấy!
Nhìn gương mặt lạnh lẽo của Thương Giới, Lâm Xuyên quyết định nói ít làm nhiều, anh ấy lấy điện thoại mình gọi cho Giang Tỉnh Tỉnh, bật loa ngoài để Thương Giới cũng nghe...
"Phu nhân, sao cô còn chưa về, đại tổng giận rồi."
Giọng Giang Tỉnh Tỉnh hơi mơ hồ: "Anh ấy giận? Giận gì chứ?"
Lâm Xuyên: "Giờ đã mười một giờ rồi, cô nên về nhà."
"Chậc." Giang Tỉnh Tỉnh khẽ cười một tiếng: "Ông xã của tôi còn không thèm quản tôi."
Nghe giọng cô, có vẻ là say rồi, nhưng đến mức nào thì không rõ: "Lâm Xuyên, anh ấy đi rồi, đó không phải anh ấy, anh ấy đi rồi, anh ấy không cần tôi nữa."
Lâm Xuyên liếc nhìn Thương Giới, dưới ánh đèn bàn, một nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, mặt không biểu tình, sắc mặt lạnh lẽo.
"Phu nhân, anh Thương là chồng của cô, anh ấy chỉ bị bệnh mà thôi." Lâm Xuyên tự chủ trương mà trấn an Giang Tỉnh Tỉnh: "Cô đừng suy nghĩ miên man."
"...Thật không?"
"Anh Thương cũng rất quan tâm cô, thấy muộn thế này rồi mà cô vẫn chưa về, rất sốt ruột, cô mau về đi."
"Nhưng mà tôi... Không tìm thấy đường nha."
Thương Giới sải bước đi tới, đoạt điện thoại trong tay Lâm Xuyên: "Tiệc rượu ở đâu?"
"Ừm... Khách sạn Thế Kỷ."
Thương Giới cúp điện thoại, ngay cả áo khoác cũng không mặc, vội vàng đi ra ngoài, Lâm Xuyên vội cầm áo khoác đuổi theo anh.
...
Trước mắt Giang Tỉnh Tỉnh chưa ký hợp đồng với công ty quản lý, cho nên cô phải tự mình tranh thủ cơ hội.
Tiệc rượu lần này là một lần tề tựu giữa các đạo diễn, nhà sản xuất trong giới, đương nhiên, cũng có không ít nghệ sĩ, hoa đán xinh đẹp và tiểu thịt tươi tham gia, hy vọng có thể thông qua bữa tiệc này kết giao nhiều nhân mạch, nhóm đạo diễn cũng tự lựa chọn diễn viên phù hợp với tác phẩm của mình.
Cũng tương đương với một lần thử vai.
Nhưng theo như Giang Tỉnh Tỉnh quan sát, nhóm nữ diễn viên cùng đến và nhóm đạo diễn trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thậm chí không ít người đã bắt đầu được mời đi thử vai. Nhưng Giang Tỉnh Tỉnh thì lại luôn bị sập cửa vào mặt, nhóm đạo diễn nói 《 Bạch trú chi thành 》 là tác phẩm không tồi, kỹ thuật diễn của cô cũng xuất sắc, nhưng mỗi khi nói đến nữ diễn viên cho tác phẩm mới của mình, họ luôn cười cho qua.
Sau đó một vị đạo diễn nói thật với Giang Tỉnh Tỉnh: "Cô là một diễn viên vô cùng ưu tú, đạo diễn nào gặp được cô cũng là may mắn của người đó, nhưng mà..." Ông ta chần chừ một lúc lâu mới nói: "Khuyết điểm trên mặt cô quá rõ rệt, 《 Bạch trú chi thành 》 vì vết sẹo của cô mà sửa kịch bản, biến thành Bạch Khanh Khanh bị thương khi còn nhỏ, đây cũng là nhân tố khiến tính cách nhân vật chuyển biến quan trọng, đương nhiên, cải biên vô cùng thành công, thành vẽ rồng thêm mắt, nhưng cô không thể yêu cầu tất cả kịch bản đều vì cá nhân cô mà thay đổi được."
Mấy lời này, tựa như một chậu nước lạnh hất vào mặt Giang Tỉnh Tỉnh, cô ngây ra rất lâu mới dần hiểu được, 《 Bạch trú chi thành 》 thành công, không có nghĩa là Giang Tỉnh Tỉnh cô cũng thành công, vết sẹo của cô vẫn là chướng ngại lớn nhất cho tiền đồ của cô.
Nhưng mà cô có thể làm sao đây?
Giang Tỉnh Tỉnh không đón ý nói hùa, nói chuyện xã giao với đạo diễn nữa, cô ngồi một mình bên cạnh bàn, rầu rĩ uống rượu.
Không lâu sau đã hơi choáng váng.
Lúc này, có một người đàn ông hơi béo đi tới, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô.
Ông ta ngồi xuống, Giang Tỉnh Tỉnh đã ngửi thấy mùi thuốc khó ngửi.
Có người trên cơ thể mang mùi thuốc nhàn nhạt vị bạc hà, là một mùi hương rất đàn ông, mà có người lại mang mùi hương tanh tưởi từ trong ra ngoài.
Người đàn ông này hiển nhiên là thuộc về loại sau, ông ta khoảng bốn mươi tuổi, chiều cao tầm một mét sáu bảy, chiếc mũi tẹt mang kính gọng vàng, ông ta nhìn Giang Tỉnh Tỉnh chằm chằm một lúc lâu, nở nụ cười đáng khinh.
"Nữ chính của《 Bạch trú chi thành 》, trong khoảng thời gian này, doanh thu phòng vé của mấy người thật tốt, bây giờ cô Giang cũng là nhân vật có danh tiếng, chắc là nhận được nhiều vai diễn lắm nhỉ?"
Giang Tỉnh Tỉnh ngẩng đầu nhìn ông ta, miễn cưỡng cam chịu nói: "Ngài đừng trêu ghẹo tôi, ngài xem với dáng vẻ này của tôi, nào có đạo diễn nào coi trọng tôi chứ."
Người đàn ông kia lấy ra một tấm danh thiếp, nhích sang chỗ Giang Tỉnh Tỉnh, ngồi gần cô hơn rất nhiều.
"Tôi tên là Tiền Lạc Mã, đã từng quay bộ phim 《 Trò chơi thầm kín 》, 《Chuyện chốn khuê phòng 》."
Giang Tỉnh Tỉnh cũng biết hai bộ phim nay, đều là phim cấp ba tương đối nổi danh, sau đó ông ta chuyển sang quay phim truyền hình thối nát, nhưng thành tích lại không tồi, người cũng càng thêm bành trướng. Nghe nói danh tiếng của ông ta trong ngành rất không tốt, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, phóng viên đã chụp được ông ta cùng đủ nữ minh tinh ra vào khách sạn rất nhiều lần.
"Cô xem... Thật ra khuyết điểm trên mặt cô, chỉ cần vẽ chu sa là có thể che được, tôi cảm thấy cô rất hợp với phim cổ trang, đương nhiên không phải cổ trang chính kịch đâu." Lúc Tiền Lạc Mã nói chuyện, người đã đến gần cô thêm vài centimet.
"Ý đạo diễn Tiền là tôi chỉ có thể quay phim cổ trang cấp ba?"
Tiền Lạc Mã lộ ra nụ cười đáng khinh: "Biểu hiện của cô trong 《 Thái giám tổng quản thâm cung bí sự 》, tôi cảm thấy rất kinh ngạc."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Không có diễn viên nào là không có một đoạn lịch sử đen tối, khi đó vì sinh tồn, cô cũng không có cách nào, người không vì năm đấu gạo mà khom lưng có thể được viết vào sách sử, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh nghĩ mình không có khí khái như thế.
"Đạo diễn Tiền, cảm ơn ngài đã nâng đỡ, giờ là mùa xuân của ngành sản xuất điện ảnh, trăm hoa đua nở, tôi nghĩ... Chắc chắn sẽ có bộ phim nào đó phù hợp với tôi."
Nếu thật sự không được, cô lại trở về làm diễn viên quần chúng, nỗ lực thêm, chắc chắn sẽ có ngày xuất đầu.
Nhưng mà ngay lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiền Lạc Mã đột nhiên giữ tay cô lại, nở nụ cười đáng khinh: "Thật ra muốn xuất đầu, không phải chỉ có mỗi con đường nỗ lực, cô cũng có thể... Nghĩ đến cách khác."
Giang Tỉnh Tỉnh lập tức hiểu cái gọi là "cách khác" là gì, từ nụ cười đáng khinh và ánh mắt sâu xa của ông ta.
Vị đạo diễn Tiền Lạc Mã này, đã quang minh chính đại ngủ với không ít nữ minh tinh.
Trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy ghê tởm, cố gắng kéo tay ông ta ra: "Đạo diễn Tiền, muộn rồi, tôi phải về nhà."
"Tôi đưa cô đi." Tiền Lạc Mã cười tủm tỉm nắm cổ tay cô lần thứ hai, tiến sát cô, thấp giọng nói: "Cưng à, để anh đây đưa cưng về nhà, chuyện phim ảnh, chúng ta về nhà từ từ nói."
Anh đây, tuổi này cũng đủ làm bố rồi, còn anh gì chứ, thật ghê tởm.
Giang Tỉnh Tỉnh chửi thầm trong lòng, tránh khỏi sự giam cầm của ông ta, thuận tay cầm ly rượu trên bàn, trực tiếp hất số rượu vang còn lại lên mặt Tiền Lạc Mã, ướt đẫm.
Sắc mặt Tiền Lạc Mã lập tức thay đổi, buông lỏng tay trái Giang Tỉnh Tỉnh ra, nắm tóc cô, chửi ầm lên: "Cái đồ không biết xấu hổ! Cô cho rằng cô là ai, cũng chỉ là một con điếm thối tha không nổi tiếng được, còn dám ra vẻ trinh tiết với tôi."
Da đầu Giang Tỉnh Tỉnh tê dại, mấy người đàn ông xung quanh thấy tình huống bên này cũng không định tiến lên khuyên can, trái phải cũng là diễn viên không nổi tiếng, họ không muốn đắc tội Tiền Lạc Mã, người đàn ông này nổi tiếng có thủ đoạn dơ bẩn xấu xa trong giới, có câu là "thà đắc tội quân tử, cũng đừng đắc tội với tiểu nhân", chính là đạo lý này.
"Ông buông ra, buông tôi ra!" Giang Tỉnh Tỉnh đau đớn, sợ hãi kêu lên: "Ông... Tôi có, tôi có một người bạn rất lợi hại, anh ấy là nhân vật lớn, ông làm nhục tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho ông!"
Tiền Lạc Mã kéo cô về phía mình, hô hấp phả vào mặt cô, hơi thở rượu thịt tanh tưởi khiến cô buồn nôn.
Ông ta cười lạnh, nói: "Một con điếm như cô, có thể quen nhân vật lớn gì chứ, nói tôi nghe xem."
"Thương Giới, Thương Giới là bạn tôi!"
Cô không dám thừa nhận anh là chồng cô, cô không có sự tự tin đó.
Tiền Lạc Mã hoài nghi nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, sau một lúc sửng sốt thì đột nhiên cười ha hả, cười đến mức ngửa ra sau: "Cô nói tổng giám đốc tập đoàn Thương thị là bạn cô, muốn bám víu vào Thương Giới đến điên rồi hả! Nếu cô quen anh ta, còn phải tới chỗ này nịnh bợ đạo diễn sao, mẹ nó, nếu thật thì cô đã sớm đi nhận giải ảnh hậu luôn rồi!"
Giang Tỉnh Tỉnh cắn chặt răng, trừng mắt với ông ta, cảm giác bị nhục nhã không hề dễ chịu.
"Tôi sẽ giành được danh hiệu ảnh hậu, không cần dựa vào ai hết, bằng chính sức lực của mình!"
Tiền Lạc Mã trào phúng: "Tự mình soi gương đi, mặt mày thế này, dù có muốn dựa, tám phần cũng không ai muốn làm chỗ dựa cho cô!"
Nhưng mà đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Thương Giới.