Lâm Xuyên đi theo Thương Giới từ nhỏ, biết nhìn mặt đoán ý, tính cách cũng trở nên vô cùng trầm ổn, biết điều gì không nên nói, điều nên nói cũng phải ít nói. Bởi vậy, lúc anh ấy yên lặng đứng bên cạnh Thương Giới, luôn bị người ta bỏ qua.
Lấy ánh mắt diễn viên chuyên nghiệp của Giang Tỉnh Tỉnh mà quan sát, thì Lâm Xuyên nhất định là vai phụ tốt nhất, bởi vì anh ấy vĩnh viễn đứng phía sau vai chính, chỉ khi vai chính yêu cầu mới đứng ra.
Anh ấy im lặng ít nói, không đoạt cảnh diễn, làm xong bổn phận của mình thì lại lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi.
Cho dù tối hôm đó, mọi người vây quanh một bàn ăn cơm vô cùng náo nhiệt, Lâm Xuyên cũng không nói quá nhiều.
Nhưng mà, lúc anh ấy nhìn về phía Lục Vô Khuyết, ánh mắt kích động giống như mạch nước ngầm, không dễ phát hiện.
Đang nói chuyện trời đất lung tung, Minh Cẩn hỏi Giang Tỉnh Tỉnh: “Vị soái ca bên cạnh tổng giám đốc Thương tên là gì thế?”
Lâm Xuyên đứng dậy, tự giới thiệu: “Tôi họ Lục, Lục Lâm Xuyên.”
Minh Cẩn cười nói: “Trùng hợp quá, thì ra anh và Lục Vô Khuyết cùng họ, đều họ Lục.”
Đương nhiên, tuy đều là họ Lục, nhưng Lục Vô Khuyết xuất thân hào môn thế gia, từ nhỏ đã cơm áo không lo.
Tựa như hoàng đế Lý Dục trầm mê thơ từ của thời Nam Đường, vua Minh Hy Tông đam mê nghề mộc, vị hào môn quý công tử Lục Vô Khuyết này, cũng không thuận theo hy vọng của bố mẹ, cố gắng học tập hăng hái hướng về phía trước, tương lai kế thừa xí nghiệp của gia tộc. Anh ta yêu thích diễn kịch, cả ngày lăn lộn ở phim trường và đoàn kịch, bố anh ta vô cùng thất vọng với anh ta, từng tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con.
Minh Cẩn nhìn Lâm Xuyên, rồi lại nhìn Lục Vô Khuyết: “Hai người trông cũng giống nhau, đúng là duyên phận.”
Lục Vô Khuyết có làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, đặt ở giới giải trí thì chính là diện mạo của tiểu thịt tươi, nhưng lại có khí chất công tử. Còn Lâm Xuyên thì trông trưởng thành hơn nhiều, có lẽ là vì làm bạn với Thương Giới tử nhỏ, đôi mắt đen như mực của anh ấy có mấy phần thâm thúy, không trong trẻo giống ánh mắt của một tên công tử như Lục Vô Khuyết.
Lục Vô Khuyết ngồi đối diện cũng đang cẩn thận đánh giá Lâm Xuyên.
Không thể không nói, gương mặt Lâm Xuyên có vài phần giống Lục Vô Khuyết, nhưng Lục Vô Khuyết không quen anh ta.
Lúc Lục Vô Khuyết quay đầu lại, phát hiện Minh Cẩn cũng đang quan sát Lâm Xuyên, trong lòng anh ta có chút khó chịu.
“Anh Lâm Xuyên, chúng ta có thể quen nhau chính là duyên phận, tôi kính anh một ly.” Minh Cẩn giơ ly rượu lên.
Lâm Xuyên nâng ly xa xa với cô ấy, không thiếu tôn trọng mà mỉm cười, tư thái thanh tao lịch sự.
Minh Cẩn uống ly rượu này xong, cảm thấy mặt mình có hơi nóng lên.
Ăn cơm xong, Lâm Xuyên một mình canh giữ ở cuối hành lang bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là bông tuyết bay lả tả như lông ngỗng, đêm rất đen.
Giang Tỉnh Tỉnh và Thương Giới đang ngồi dưới lầu phong hoa tuyết nguyệt, anh anh em em yêu đương.
Lâm Xuyên chọn một góc độ có thể thấy ông chủ nhà mình từng giây từng phút, ông chủ lại không nhìn thấy anh, như vậy giúp anh có thể tùy thời đợi sai bảo, cũng sẽ không quấy rầy đến anh ấy.
Lâm Xuyên không chỉ là trợ lý mà còn là vệ sĩ của Thương Giới, được huấn luyện bài bản, bản lĩnh rất cao.
Minh Cẩn im hơi lặng tiếng đến chỗ Lâm Xuyên.
Cô ấy cố ý để áo xộc xệch, cổ áo rộng, lộ ra vai ngọc tròn trịa trắng nõn và áo hai dây bên trong màu đen, lúc đi qua còn mang theo một làn hương thơm.
Cô ấy lùi lại hai bước, nhìn Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên vẫn tỉnh bơ.
Vì thế Minh Cẩn đến gần anh, hai mét, một mét, nửa bước… Khoảng cách an toàn giữa người xa lạ đã bị đột phá, cô ấy nhón mũi chân, cho đến khi hàng mi dài nhẹ nhàng đảo qua, có thể quét đến gương mặt anh.
Ai cũng không nhìn thấy bàn tay giấu sau lưng của Lâm Xuyên đột nhiên nắm chặt.
Trong mũi của anh toàn là mùi son phấn, nồng nàn quẩn quanh, anh chưa từng ngửi thấy hương vị kiều diễm như thế, đây là hương vị của phụ nữ.
Minh Cẩn chớp mắt, nhìn anh rất lâu, sau đó đôi môi đỏ mọng mở ra, dịu dàng nói: “Anh thật là đẹp.”
Anh vẫn bình thản, liếc nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô: “Cô Minh Cẩn, cô dựa gần quá rồi…”
“Sao thế, sợ tôi à?”
“Không sợ, nhưng cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
Minh Cẩn cười nhẹ, lùi về sau nửa bước: “Anh và Lục Vô Khuyết giống nhau thật đấy, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy anh ta đẹp trai, trên người anh ta thiếu một loại hương vị, anh có.”
Lâm Xuyên: “Hương vị gì?”
Minh Cẩn: “Hương vị của đàn ông.”
Yết hầu Lâm Xuyên bắt đầu chuyển động lên xuống.
Minh Cẩn lấy một điếu thuốc lá của nữ: “Có thể mượn bật lửa không?”
Lâm Xuyên lấy bật lửa trong túi đưa cho cô, Minh Cẩn trực tiếp nghiêng người qua, muốn anh châm lửa.
“Cạch” một tiếng, anh nhấn bật lửa.
Minh Cẩn cúi đầu châm lửa, cơ thể mềm mại gần như là dán vào anh, Lâm Xuyên có thể cảm giác rõ ràng, eo thon của cô dựa vào bụng anh.
Trời sinh cơ thể phụ nữ mềm mại, mà phần bụng rắn chắc của anh bị cô áp sát, đột nhiên trở nên căng cứng.
Châm lửa, Minh Cẩn hít sâu một hơi, nhả khói về phía Lâm Xuyên.
Sắc mặt Lâm Xuyên vẫn như bình thường, không có chút gợn sóng.
Minh Cẩn nhướng mày, nói: “Đúng là không thú vị.”
“Cô Minh Cẩn, giờ tôi còn đang làm việc.”
“Tôi quấy rầy công việc của anh sao?”
Lâm Xuyên không trả lời.
“Vậy khi nào anh tan tầm?” Cô hỏi tiếp.
“Sau khi anh Thương đi vào giấc ngủ.”
“Được rồi.” Minh Cẩn hút một hơi, đặt điếu thuốc vào tay anh, khóe môi hơi nhếch lên: “Đi đây.”
Cô ấy xoay người đi, bóng dáng biến mất ở cuối hành lang.
Bóng đêm u ám, đèn ở hành lang mờ mờ, bàn tay Lâm Xuyên còn cầm một điếu thuốc, đưa ra trước mặt nhìn xem, phía trên điếu thuốc trắng tinh dính son môi đỏ của cô.
Xuống chút nữa, trên điếu thuốc thon dài, có một chuỗi số rất nhỏ - Số điện thoại.
Nhưng một số cuối cùng đã bị tàn thuốc làm cháy.
Lâm Xuyên gần như là không hề suy nghĩ, ngón tay thô ráp diệt tàn thuốc theo bản năng.
...
《 Bạch trú chi thành 》sẽ công chiếu vào tháng ba đầu xuân, suất chiếu đầu tiên rất quan trọng, tất cả diễn viên chính đều tham gia, cũng có rất nhiều phóng viên truyền thông đến phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên Giang Tỉnh Tỉnh làm nữ chính, tham gia buổi công chiếu của bộ phim, vì thế cô rất coi trọng.
Việc tuyên truyền của《 Bạch trú chi thành 》 có tập đoàn Thương thị thúc đẩy sau lưng, làm rất lớn, một Giang Tỉnh Tỉnh vô danh, trong bộ phim này lại có kỹ thuật diễn rất vững chắc, có thể nói là vô cùng nổi bật.
Giang Tỉnh Tỉnh đóng vai Bạch Khanh Khanh, sự thay đổi theo tiến trình của bộ phim vô cùng rõ ràng. Ban đầu là một học sinh ngây thơ, tràn ngập chờ mong và khát khao với tình yêu, sau đó là biến cố nước mất nhà tan, sự ngây ngô dần biến mất, từng bước trưởng thành, trở thành gái hồng lâu khiến đàn ông Bến Thượng Hải say mê, mà cuối cùng, lúc cô ấy xuất hiện với bộ quân trang trên chiến trường khói lửa, đóa hoa phong tình vạn chủng lập tức trở thành sát thủ lấy mạng Hán gian và quân địch.
Trình tự nhân vật biến hóa như thế, cần phải có một diễn viên có kỹ thuật diễn vô cùng vững vàng và kinh nghiệm phong phú.
Mà cô còn rất trẻ, nhưng lại có thể đảm đương một nhân vật có bề dày như thế, đông đảo nhà phê bình điện ảnh cho Giang Tỉnh Tỉnh đánh giá rất cao.
An Mạn làm nữ phụ, xuất hiện trước khi công chiếu một tiếng, ăn diện lộng lẫy, váy dạ hội màu xanh dương đi kèm với trang sức lộng lẫy, tư thái hết sức chói lọi.
So sánh với cô ta, Giang Tỉnh Tỉnh khiêm tốn hơn nhiều, váy là kiểu dáng bình thường nhất mà đoàn phim cung cấp, trên cổ cũng không có trang sức gì điểm xuyết.
Đây là lần đầu tiên Giang Tỉnh Tỉnh làm nữ chính, cô không có bộ đồ nào có thể dùng được.
Mấy nữ phụ xung quanh nhìn An Mạn với trang phục lộng lẫy, sau đó lại nhìn Giang Tỉnh Tỉnh mộc mạc, thấp giọng bàn tán.
“Đi tham dự buổi công chiếu mà lại như thế, nói không chừng mọi người sẽ xem An Mạn là nữ chính.”
“Giang Tỉnh Tỉnh cũng quá khiêm tốn rồi.”
“Khiêm tốn gì chứ, căn bản là không có đồ mặc thì có, tốt xấu gì cũng mua cho mình một chiếc váy dạ hội chứ.”
An Mạn vuốt ve chiếc vòng kim cương trên cổ, cười lạnh nói: “Có một số người, là nữ chính thì thế nào, bản chất vẫn thấp kém vậy thôi, ngay cả váy mặc cũng không có.”
Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Có một số người, cho dù mặc trang phục hoa lệ thì thế nào, vai phụ vĩnh viễn là vai phụ, có đeo bao nhiêu trang sức cũng không trở thành nữ chính được.”
“Cô...”
An Mạn tức giận tái cả mặt, nhưng lại không thể la lối khóc lóc phát cáu trước mặt mọi người, bực mình ngồi xuống: “Cứ chờ mà xem! Giờ kiêu ngạo, để xem lát nữa xấu mặt trước phóng viên thế nào!”
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không để ý tới An Mạn, cô ngồi xuống sửa sang lại tóc mái, tận lực che dấu vết sẹo hình trăng non.
Trong lòng An Mạn mắng cô là đồ xấu xí, cao giọng gọi chuyên viên trang điểm tới hóa trang cho mình.
Ngay lúc này, vài người đàn ông đi vào phòng hóa trang ở hậu trường. Họ mặc tây trang màu đen khéo léo, mang găng tay màu trắng, bước đi chỉnh tề, khí thế rất lớn.
Tất cả mấy cô gái xung quanh đều bị hấp dẫn.
Mấy người đàn ông đó lập tức đến trước mặt Giang Tỉnh Tỉnh, nho nhã lễ độ, xếp thành hai hàng, trong tay là những bộ đồ gì đó, có vẻ là váy dạ hội, còn có hộp trang sức.
Lâm Xuyên thẳng lưng sải bước đi tới, nói với Giang Tỉnh Tỉnh: “Cô Giang, mấy bộ váy này đều do anh Thương tự mình lựa chọn cho cô, cô chọn một bộ mặc hôm nay, những bộ khác tôi sẽ mang về nhà.”
Mấy người đàn ông kéo lớp vải che bên ngoài ra, một bộ váy dài có tua màu bạc, một bộ váy ngắn màu trắng đục và một bộ váy dài lộng lẫy như sao trời.
Mấy chiếc váy giá trị xa xỉ vừa được đem ra, mấy cô gái xung quanh đã che miệng kinh ngạc cảm thán: “Đẹp quá!”
“Trời ạ, đây đều là hàng thiết kế riêng.”
“Đêm nay mặc mấy bộ váy này, ngày mai chắc chắn sẽ lên trang bìa của tạp chí thời trang!”
...
Nhưng đó chưa phải là tất cả, sau khi Giang Tỉnh Tỉnh chọn được váy dạ hội, lại có một người đàn ông trình lên hộp trang sức.
Hộp nhung màu đen trang nhã được mở ra, là một chiếc vòng cổ ruby lớn như trứng chim bồ câu, rực rỡ lấp lánh, lộng lẫy bắt mắt.
Bên ngoài được khảm một vòng kim cương đen vụn, còn ruby ở giữa tựa như đôi mắt của ác ma.
Giang Tỉnh Tỉnh bị ánh sáng tuyệt mỹ từ chiếc vòng cổ đá quý làm chấn động, mấy cô gái xung quanh che miệng, hít vào một hơi: “Đây là Ác ma chi đồng (con mắt của ác ma)!”
“Chính là nữ hoàng đá quý trị giá hai chục triệu (64,8 tỉ VND) ở Las Vegas thời gian trước - Ác ma chi đồng!”
“Không phải là đồ dỏm chứ!”
“Nhìn không giống giả mà!”
...
Lúc chiếc vòng cổ ruby khiến tất cả phụ nữ say mê được đeo lên cổ Giang Tỉnh Tỉnh, mấy cô gái xung quanh đều phát ra những tiếng hâm mộ tán thưởng.
Cả đời An Mạn chưa từng gặp được viên đá quý lớn như thế, ngay cả kim cương được khảm xung quanh để làm nền cũng hơn “cục đá” trên cổ mình nhiều.
Đôi mắt cô ta đỏ như sắp chảy máu.
Trước khi lên đài, Giang Tỉnh Tỉnh gửi một tin nhắn cho Thương Giới: “Ngài Thương à, thế này cũng quá khoa trương rồi!”
Thương Giới đang họp, nhìn thấy tin nhắn nhảy lên trên màn hình điện thoại, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên, trả lời: “Có thích chiếc vòng cổ đó không?”
“Thích, nhưng mà quá quý giá!” Giang Tỉnh Tỉnh gửi một vẻ mặt thấp thỏm: “Quá quá quá quá quá quá quý giá, sau khi buổi lễ hôm nay kết thúc, em kêu Lâm Xuyên đưa về cho anh.”
Thương Giới: “Thích thì cứ giữ lại, sau này phải tham dự nhiều hoạt động và tiệc tối, có thể sử dụng.”
Giang Tỉnh Tỉnh: “Không được, em không dám để nó trong nhà, nếu không thì đặc công gì đó, đoán chừng sẽ thay phiên quang lâm nhà em.”
Chiếc vòng cổ quý giá như thế, chính là đối tượng dòm ngó của rất nhiều người.
Thương Giới: “Có lý.”
Giang Tỉnh Tỉnh dặn dò: “Phải cất trong tủ mã hóa, bảo quản đàng hoàng mới được.”
Thương Giới: “Vậy đêm nay em dọn đến nhà anh luôn đi, trong nhà có tủ sắt phức tạp nhất thế giới, giấu ở nơi bí ẩn, đạo tặc có đào ba thước đất cũng không tìm thấy.”
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Thương Giới: “Anh đã kêu người đến nhà em sửa soạn rồi, tham gia buổi lễ xong thì trực tiếp về nhà anh luôn.”
Buổi lễ công chiếu, Giang Tỉnh Tỉnh trở thành tiêu điểm của phóng viên truyền thông, mà chiếc váy lộng lẫy trên người, kết hợp với viên Ác ma chi đồng trên cổ cô cũng khiến cô liên tục xuất hiện trên trang bìa của tạp chí thời trang một thời gian rất dài.
Mà vết sẹo trên mặt cô, đã không còn tượng trưng cho sự xấu xí, thậm chí là dẫn đến một trào lưu vẻ đẹp với khuyết điểm.
Không phải tất cả gương mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm đều đẹp, đương nhiên, cũng không phải tất cả gương mặt có khuyết điểm, đều là xấu xí.
Giang Tỉnh Tỉnh đẹp, đẹp ở khí chất, không gì sánh kịp.
Mà sau đêm đó, Giang Tỉnh Tỉnh chuyển vào biệt thự Vọng Giang của Thương Giới, cô chỉ sửa soạn một ít quần áo và mỹ phẩm dưỡng da, nhà anh cái gì cũng có, đồ cần mang theo không nhiều lắm.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thương thị, Thương Giới đang giáo huấn một vài giám đốc có thành tích trượt dốc, điện thoại có tin nhắn từ Giang Tỉnh Tỉnh: “Anh Thương, em dọn vào rồi đó.”
Nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình anh trở nên tốt đẹp lạ thường, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ quở trách vài tiếng rồi để nhóm giám đốc rời đi.
Nhóm giám đốc vừa ra cửa liền hai mặt nhìn nhau, họ còn cho rằng một hồi quở trách như bão tố là không tránh được, không ngờ lại nhẹ nhàng như thế.
Đây không giống tác phong sắc bén ngày thường của Thương Giới, tin nhắn vừa gửi đến, đúng là cứu mạng họ.
Thương Giới nhìn tin nhắn, khóe môi không tự giác mà nhếch lên: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
“Được rồi, em chờ anh về.”
Buổi chiều, Thương Giới xử lý xong công việc, gấp gáp không chờ nổi muốn chạy về, một phút đồng hồ cũng không muốn trì hoãn.
Không ngờ vừa ra khỏi văn phòng, Lâm Xuyên đã sải bước chạy tới, sắc mặt vô cùng không tốt.
Thương Giới lập tức chặn họng anh ấy: “Mặc kệ cậu muốn nói tin xấu gì, giữ lại ngày mai rồi nói.”
Anh phải về nhà với vợ.
Nhưng mà lúc này, Lâm Xuyên không tuân thủ mệnh lệnh của anh, đuổi theo Thương Giới, vội nói: “Bác sĩ Lawrence đã trở lại rồi.”
Bước chân Thương Giới ngừng lại: “So với thời gian dự tính thì nhanh hơn rất nhiều, sao lại thế này?”
“Có lẽ là biết chuyện gì rồi.” Lâm Xuyên cũng không xác định: “Anh ta đang ở phòng tiếp khách chờ anh, vừa xuống máy bay đã trực tiếp đến đây, mang người theo, nhị tổng, sợ là tình huống không ổn.”
Khóe mắt Thương Giới giật giật, đôi mắt đen nhánh nổi lên mạch nước ngầm mãnh liệt.
“Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, giữ chân anh ta cho tôi, với lại, gọi cho người ở Cục Dân Chính, kêu họ lập tức đến biệt thự Vọng Giang, mang đến tất cả tài liệu đã chuẩn bị trước, càng nhanh càng tốt!”
Lâm Xuyên mở to hai mắt nhìn Thương Giới: “Nhị tổng, anh thật sự quyết định rồi sao? Đây không phải chuyện đùa.”
Khóe môi Thương Giới có nụ cười bất đắc dĩ, biểu cảm rất nghiêm túc: “Đây là tôi nợ cô ấy…”