Ánh
mặt trời chiếu qua khung cửa sổ kiểu Pháp phủ một màn ánh sáng vàng nhạt lên
người Hàn Tử Hiên, bóng anh đổ dài trên nền nhà. Bộ đồng phục may vừa vặn mặc
trên người không những không làm giảm đi khí chất cao quý mà ngược lại còn
khiến mỗi bước dịch chuyển của anh đều mang phong thái của bậc trí giả, mang
lại một bầu không khí dễ chịu cho mọi người.
Thiếu niên đó đang đi cùng hai thiếu nữ. Trong đó có một cô bé dáng người thanh
mảnh, tóc đen dài ngang vai, khuôn mặt quả táo ửng hồng, đôi mắt to long lanh
sáng như hai vì sao trong đêm, ánh mắt sâu thẳm hút hồn, đôi môi chúm chím như
cánh hoa anh đào. Đều tại Lộ Lộ, sao lại chọn chỗ đắt như thế này... Hu hu...
báo hại anh Tử Hiên bị bóc lột.
“Các em thích ăn gì cứ gọi nhé!” Hàn Tử Hiên mỉm cười với hai người.
Lộ Lộ đương nhiên không chút khách khí kê ra một bảng dài các món. Hàn Tử Hiên
đưa mắt nhìn Hoa Lạc Lê ra dấu hỏi cô thích ăn gì. Hoa Lạc Lê giật mình phát
hiện nãy giờ tâm hồn lang thang tận đâu. Nhìn thấy ánh mắt mọi người xung quanh
đều hướng về chỗ họ, cô cảm thấy không vui. Anh Hàn Tử Hiên sinh ra đã là cái
thấu kính rồi, bao nhiêu ánh sáng đều bị hút vào đây hết. Ở bên cạnh anh, dù
nhỏ như con kiến cũng bị phóng to thành con voi, trở thành tiêu điểm cho mọi
người săm soi.
“Em không đói.” Hoa Lạc Lê nói khẽ, Lộ Lộ gọi bao nhiêu món, thực sự đã quá
nhiều rồi, đợi lát nữa Lộ Lộ không ăn hết, cô sẽ ăn tiếp. Một bữa ăn này có lẽ
còn đắt hơn ba tháng tiền ăn của cô. Một bữa ăn bằng ba tháng ăn của cô. Hu
hu...
“Không đói cũng cố ăn một chút.” Hàn Tử Hiên đẩy thực đơn về phía cô, nói dứt
khoát.
“Vậy thì món này.” Hoa Lạc Lê chỉ vào một món ăn nhẹ được trình bày rất đẹp,
trên thực đơn viết là món Tiramisu - món ăn của thần thánh.
Hàn Tử Hiên cũng gọi món rồi đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Tiramisu là món đắt nhất ở đây, Lạc Lê, cậu thật có con mắt tinh đời đấy, tớ
quên mất không gọi món đó. Tiramisu là món bánh tráng miệng của Ý, nguyên liệu
nhập ngoại hoàn toàn, hương vị rất đặc biệt. Là món đắt nhất của nhà hàng này
đấy.” Lộ Lộ nói xong lại cúi xuống tiếp tục ăn.
Món đắt nhất ở đây? Hả?
Trên mặt Hoa Lạc Lê đầy mây đen bao phủ. Từng từ, từng từ như xuyên vào tĩnh
mạch cô. Lộ Lộ chết tiệt có nhất thiết phải hét tướng lên như thế không? Bây
giờ tất cả mọi người đều chú ý qua đây hết rồi. Hey, làm sao tự nhiên lại cảm
thấy mình giống như “ăn mày vào làng” vậy?
“Đắt là bao nhiêu tiền?” Hoa Lạc Lê hạ giọng thật thấp, hỏi lại đầy lo lắng.
“Từng này này.” Lộ Lộ quay sang Hoa Lạc Lê giơ ba ngón tay.
Là bao nhiêu? Hoa Lạc Lê khóe miệng giật giật, quyết đinh không cố nghĩ xem nó
là bao nhiêu nữa vì dù sao cũng sẽ là con số cô không thể chẩp nhận được.
Hàn Tử Ngang từ ngoài đi vào đúng lúc Hoa Lạc Lê đang cúi đầu nhìn vào món bánh
Tiramisu đặt trên bàn. Thực sự là một chiếc bánh rất đẹp được đặt trong đĩa sứ
cao cấp. Xung quanh bày dâu tây đỏ hồng, bơ màu vàng, thêm một ít rau xanh.
“Tiramisu làm chủ yếu từ pho mát của Ý, có cho thêm một chút cà phê, hương vị
rất tuyệt.” Hàn Tử Hiên giới thiệu thêm.
Phía bàn Lộ Lộ đặt đầy thức ăn, Hoa Lạc Lê căn bản bị kẹt cứng bên cạnh. Thêm
nữa Lộ Lộ còn dang tay khuỳnh chân ăn uống rất tự nhiên khiến Hoa Lạc Lê không
nhúc nhích nổi để thưởng thức Tiramisu.
“Lạc Lê, em qua đây đi.” Hàn Tử Hiên mỉm cười, chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
“Ồ!”
Hoa Lạc Lê đứng dậy cầm đĩa bánh lên chuyển sang bên cạnh Hàn Tử Hiên, đang đi
thì bị một người đi từ phía sau vô tình va phải.
Kết quả “choang” một tiếng to. Chiếc bánh ngọt trên tay úp thẳng vào khuôn mặt
tuấn tú của Hàn Tử Hiên.
Haiz! Mặt Hoa Lạc Lê tái xanh, cả nhà hàng náo động.
Tại sao? Tại sao chứ?
Lần trước là đổ vào Hàn Tử Ngang, lần này lại đổ trúng vào Hàn Tử Hiên. Cũng
may, Hàn Tử Hiên đã sớm đưa tay ra che mặt, những ngón tay thanh tú của anh vẫn
bị dính bẩn. Hoa Lạc Lê dùng khăn giấy giúp anh lau tay, miệng không ngừng xin
lỗi.
“Có vẻ là rất ngon. Mũi anh còn ngửi thấy cả hương cà phê nữa.” Hàn Tử Hiên lại
gọi một đĩa Tiramisu nữa.
“Anh Tử Hiên, em xin lỗi…”
“Hoa Lạc Lê, em có biết Tiramisu biểu thị điều gì không?” Hàn Tử Hiên không
muốn nhắc đến sự việc ấy, khéo léo chuyển hướng câu chuyện.
Vừa rồi là có người cố ý đẩy Hoa Lạc Lê, nếu anh không nhầm thì người đó cũng
là nữ sinh của học viện.
“Em không biết, nhưng tên gọi nghe rất hay.”
“Tiramisu có hình thức rất phong phú nhưng em cũng không biết thực chất nó là
gì. Anh Tử Hiên, anh có biết không?” Lộ Lộ cũng tham gia vào chủ đề thảo luận.
“Thực sự cũng khó diễn giải, Tiramisu được làm thủ công bằng tay. Thành phần
chính là loại bánh quy dài như ngón tay. Bánh này sẽ được nhúng vào cà phê ngon
loại đậm, tốt nhất là Espresso của Ý, sau đó xếp chồng lên nhau thành từng lớp.
Bên ngoài phủ lớp kem gồm lòng đỏ trứng, kem phô mai Mascarpone và một chút
rượu rum. Cuối cùng phủ lên mặt một lớp bột ca cao để trang trí và tăng hương
vị. Món bánh tráng miệng này thường được những người yêu thích tự do lựa chọn. Có
nhiều người thích chọn vị trái cây, khi ăn vị ngọt tan chảy trong miệng, có cảm
giác là một loại hương vị của gia đình.” Hàn Tử Hiên vừa lắc nhẹ ly sâm panh
trên tay vừa nói, rượu trong ly sóng sánh tạo thành một làn sóng màu xanh, ánh
mặt trời phản chiếu làn sóng xanh ấy lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Ồ, ăn Tiramisu sẽ cảm nhận được hương vị gia đình thật sao?” Hoa Lạc Lê hiếu
kì hỏi lại; đối với cảm giác gia đình, cô là người nhạy cảm nhất. Có lẽ bởi vì
từ nhỏ cô đã lớn lên trong một gia đình thiếu vắng cha, cho nên tương đối xa lạ
với hương vị một gia đình hoàn chỉnh.
“À, lúc đầu món này có hương vị tình yêu nam nữ. Truyền thuyết của Ý kể rằng
Tiramisu có nguồn gốc từ chiến tranh. Một anh lính lên đường nhập ngũ, anh phải
tòng quân ngay trong đêm, trong nhà lúc đó không còn đồ gì cho anh mang theo
làm lương khô. Người vợ vì yêu chồng, xoay sở đủ cách, cố chuẩn bị cho anh chút
thức ăn đi đường, cô lấy tất cả bánh quy, bánh mì, pho mát còn lại trong nhà
làm thành một chiếc bánh ngọt, loại bánh ấy sau này được gọi là Tiramisu - tên
thời con gái của người vợ để tưởng nhớ người làm ra nó. Chiếc bánh người vợ làm
cho chồng lúc ấy tuy chỉ là một món ăn đơn giản nhưng lại ẩn chứa tình yêu
thương sâu sắc, sự quan tâm và hi sinh của người vợ. Vì vậy Tiramisu mang trong
nó thông điệp “Nhớ tới em”. Và nếu em thích một ai đó, chắn chắn em sẽ muốn anh
ta dù đi đến chân trời góc bể cũng không thôi nhớ về em, cho nên Tiramisu còn
có hàm ý là “Mang em theo”, thứ mang theo ấy đương nhiên không chỉ là vị ngon
ngọt của miếng bánh mà còn có tình yêu, hạnh phúc. Cùng với hi vọng giữ mãi
những khoảnh khắc hạnh phúc, chiếc bánh còn có một ý nghĩa nữa là “Ở bên
em”...” Hàn Tử Hiên chậm rãi giải thích.
Ba người cùng nhìn vào chiếc bánh nhỏ bé đặt trên bàn, hàm ý của chiếc bánh
thật sâu sắc, thật khiến người ta khâm phục.
“Nhớ tới em, mang em theo, ở bên em…” Hoa Lạc Lê mắt long lanh nhìn vào chiếc
bánh trước mặt, chiếc bánh thật đẹp, thật tinh tế lại còn đầy ắp hương vị tình
yêu. Cô thực sự không nỡ ăn nó.
“Mang em theo... Tiramisu mới đáng yêu làm sao!” Lộ Lộ hai mắt lồi ra ngoài
thành hai trái tim yêu.
Xem ra, lời nói của một anh chàng đẹp trai rất được mọi người tin phục.
“Nhớ tới em, mang theo em, ở bên em. Wow, em thích những thông điệp này. Cảm
giác có chút “hư hỏng”, ha ha, táo bạo mà không sỗ sàng, em thấy rất hay. Sau
này em sẽ cố thử làm một chiếc…” Hoa Lạc Lê nói xong bỗng giật nảy mình, miếng
bánh vừa đưa vào miệng vị ngọt đã đi thẳng tới tim.
Làm bánh này tặng cho người yêu vì nó có hương vị tình yêu, hương vị gia đình.
Hoa Lạc Lê lén nhìn sang Hàn Tử Hiên phát hiện anh cũng đang trao cô cái nhìn
trìu mến.
Sáng sớm hôm sau, toàn học viện như bị một trận đại hồng thủy quét qua, từng
đợt sóng dữ cuồn cuộn dâng lên. Bảng tin của học viện dán đầy ảnh Hoa Lạc Lê.
Hình 1: “Girl hậu đậu” Hoa Lạc Lê mặt dày vô liêm sỉ dụ dỗ hoàng tử Hàn Tử
Hiên.
Hình 2: “Girl hậu đậu” Hoa Lạc Lê mặt dày vô liêm sỉ ngồi lên xe của hoàng tử
Hàn Tử Hiên.
Hình 3: “Girl hậu đậu” Hoa Lạc Lê mặt dày vô liêm sỉ tỏ tình với hoàng tử Hàn
Tử Ngang, tỏ tình bất thành bèn hung hăng đánh Hàn Tử Ngang.
Hình 4: Hai bộ ảnh “girl hậu đậu” Hoa Lạc Lê mặt dày vô liêm sỉ chân đứng hai
thuyền là Hàn Tử Hiên và Hàn Tử Ngang.
Học sinh trong trường, bất kể là nam hay nữ đều nhất định đòi đuổi Hoa Lạc Lê
ra khỏi học viện. Bất kể nửa đêm, Hoa Lạc Lê bị toàn bộ nữ sinh trong kí túc xá
học viện túm lại đuổi ra khỏi phòng.
“Đánh, đánh, phải đánh cô ta, vô liêm sỉ quá mức!”
“Không nhìn lại mình xem, có chút nhan sắc mà dám chân đứng hai thuyền, thật là
không biết xấu hổ.”
“Đúng, có thể nói, xứng với hoàng tử Hàn Tử Hiên của chúng ta chỉ có Kim Xảo
Tuệ, ngoài ra không có ai khác đủ tư cách.”
Mấy cô gái trong đám đông nhạo báng Kim Xảo Tuệ nhưng Kim Xảo Tuệ không đếm
xỉa, cô ta quay về phía Hoa Lạc Lê nói vẻ thông cảm: “Thật là đáng thương, nếu
cậu xin lỗi và tự động rút lui, cam kết tránh xa Hàn Tử Hiên, chúng tôi sẽ bỏ
qua cho cậu.”
“Đúng, nghe thấy không Hoa Lạc Lê, Kim Xảo Tuệ của chúng ta thật đại lượng, đã
nhìn đến cậu, nghĩ cho cậu, còn không mau quỳ xuống cám ơn cô ấy.”
Hai cô gái đứng hai bên, giữ chặt cánh tay Hoa Lạc Lê, định dùng vũ lực kiềm
chế cô.
“Xảo Tuệ, cậu quá lương thiện, cẩn thận kẻo lại bị Hoa Lạc Lê lừa! Bây giờ cô
ta đã lừa hai vị hoàng tử Hàn Tử Hiên và Hàn Tử Ngang của chúng ta, cho nên
chúng ta không được mủi lòng, không chừng mắc bẫy cô ta. Đối với loại người mặt
dày vô liêm sỉ như cô ta, chỉ có cách dùng biện pháp mạnh, đuổi cô ta khỏi nơi
này, dù sao cô ta cũng không có cha mẹ, là đồ vô gia cư. Không biết cha mẹ cô
ta dạy dỗ cô ta thế nào, thật đến ngượng thay cho bọn họ.” Hàn Ân Châu đứng
dậy, lớn tiếng hô hào mọi người đồng tình.
“Đúng thế, đuổi cô ta đi, phải đuổi đi.”
“Cô ta thật không biết xấu hổ.”
“Thật là đồ con hoang vô giáo dục.”
Đám đông la ó không thôi.
Dưới ánh đèn vàng, những lời châm biếm, nhạo báng, những tiếng cười, tiếng la ó
của đám đông giống như ngàn vạn mũi dao cứa vào da thịt Hoa Lạc Lê, khiến cô
đau đớn vô cùng. Cô ghét nhất bị người khác gọi là đồ không cha không mẹ.
Hoa Lạc Lê xoa xoa tay lên mặt, ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng
vào Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ, dõng dạc nói: “Hai người thiếu tự tin đến vậy
sao? Hai người xuất thân cao quý mà lại sợ không thắng nổi một nha đầu bình
thường như tôi sao? Tất cả những việc các người làm với tôi ngày hôm nay một
lần nữa chứng minh hai người thiếu tự tin, sợ mình không đủ sức lôi cuôn đối
với hoàng tử trường chúng ta.”
“Cái gì, girl hậu đậu, cô ta vừa nói cái gì?”
Tất cả nữ sinh đang có mặt đều há hốc mồm nhìn lên một Hoa Lạc Lê can đảm, kiên
cường, lâm nguy không sợ đang chăm chú nhìn lại bọn họ. Dường như bọn họ mới là
những kẻ nực cười, giống như những con thú bị nhốt trong lồng ở sở thú cho mọi
người vào xem.
“Các người không cần phí thời gian thương hại tôi, thời gian ấy dùng để tự
thương bản thân mình đi. Nói tôi không tu dưỡng bản thân, vậy sao các người
không biết tự nâng cao chỉ số hấp dẫn của mình, sau đó đi mà mê hoặc hoàng tử
của các người. Đấy mới là việc mà các người nên làm chứ không phải là tụ tập
một đám ruồi nhặng không có não vo ve quanh tôi.” Hoa Lạc Lê đứng thẳng người,
nói một mạch không chút e sợ.
Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu không ngờ nhiều người như vậy mà không trấn áp nổi
một mình Hoa Lạc Lê, ngược lại càng giúp cho cô ta tăng thêm khí thế. Hai người
bọn họ không ngờ Hoa Lạc Lê có thể phản bác sắc sảo và hùng hồn như vậy. Kim
Xảo Tuệ quyết định phải để mọi người dạy cho Hoa Lạc Lê một bài học. Cô ta lập
tức liếc ánh mắt sắc như dao về phía Hàn Ân Châu, ra hiệu cho Hàn Ân Châu tiến
hành hành động “diệt cỏ tận gốc.”
Hàn Ân Châu lập tức hiểu ý, hét to: “Tạo phản à, tạo phản thật rồi, mọi người
mau đánh cô ta một trận, xem cô ta còn có thể cãi lý nữa không, thật là không
biết xấu hổ.”
Các nữ sinh nghe xong liền xông lên lao về phía Hoa Lạc Lê, khí thế ào ào như
thác đổ, người mang theo chổi, người cầm theo gậy, người mang ghế, nhất quyết
đánh cho Hoa Lạc Lê một trận.
Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng quát: “Dừng tay!” Các cô gái tự động dẹp đường
để Hàn Tử Ngang tiến vào, đi cùng anh còn có một đám tùy tùng.
“Hoa Lạc Lê giờ là bạn gái tôi, ai dám động đến cô ấy, tức là kẻ thù của tôi.” Hàn
Tử Ngang lạnh lùng nói.
Thực sự Hàn Tử Ngang cũng không biết vì sao lại muốn giúp Hoa Lạc Lê, chỉ là
lúc nghe thấy bọn họ nói muốn đánh cô, anh lập tức cảm thấy trong lòng rất khó
chịu, cảm giác giống như không muốn nhìn búp bê SD bị người ta vứt vào sọt rác.
Anh cũng không biết vì sao anh lại thích Hoa Lạc Lê. Có lẽ vì anh khâm phục cô
dù hết lần này đến lần khác bị anh đuổi khỏi trường mà vẫn không chịu từ bỏ,
kiên cường bám trụ lại. Cũng có lẽ là từ nhỏ đến lớn chỉ có Hoa Lạc Lê là trông
giống với búp bê SD mà anh yêu quý nhất. Hoặc cũng có thể là vì trong nhà anh,
ông bà bố mẹ đều nâng niu chiều chuộng anh, khiến anh trở nên ngạo mạn, nhưng
bất ngờ đến một ngày cô nữ sinh bé nhỏ này dám đứng lên lớn tiếng mắng anh,
giảng đạo lý cho anh, lại còn dám đánh anh một trận đã thực sự khiến anh thấy
thú vị.
Các nữ sinh đều nhìn về phía Hàn Tử Ngang, ánh mắt đầy sợ hãi bởi không ai dám
chống lại anh. Bởi vì anh là quý tử của chủ tịch học viện này. Nếu muốn chống
lại anh thì hãy tự động nghỉ học trước. Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ cũng đành
nghiến răng nghiến lợi xuống nước.
“Hoa Lạc Lê, tối mai nhà anh có vũ hội hóa trang, đến lúc đó sẽ cho người đón
em.” Hàn Tử Ngang nói xong bèn cùng đám người của mình ngang nhiên bước đi.
Hoa Lạc Lê khóe miệng giật giật, hôm nay xem ra trời đất đảo lộn rồi, ác quỷ
Hàn Tử Ngang tự nhiên đổi tính ư? Trời ơi, cô vừa nằm mơ ư? Là thật hay là mơ
đây? Cô thành bạn gái của Hàn Tử Ngang lúc nào vậy? Liệu có phải tên xấu xa đó
bị cô đánh cho một trận, não có vấn đề rồi chăng? Đáng ra phải hận cô mới đúng
chứ?
Nhưng... nhưng...
Cô trở thành bạn gái Hàn Tử Ngang lúc nào? Cô đâu có nhận lời anh ta chứ. Tên
Hàn Tử Ngang đáng ghét này nhất định chủ tâm phá hoại danh tiếng của cô. Làm
thế nào bây giờ? Nếu anh Tử Hiên biết chuyện, không biết anh ấy có giống đám nữ
sinh kia, cho rằng cô chủ động dụ dỗ Hàn Tử Ngang không? Trời đất, thế giới này
rút cuộc là bị làm sao? Loạn hết cả rồi. Cô không muốn làm bạn gái của ác quỷ
Hàn Tử Ngang. Không muốn, không muốn, nói thế nào cũng là không muốn.
“Hừm, thật là xấu hổ. Đúng là con hồ ly tinh! Chắc chắn đã tu luyện nghìn năm.”
Đám nữ sinh hằn học nhìn Hoa Lạc Lê đầy ghen tỵ, thầm nguyền rủa cô. Nhưng bọn
họ không ai dám động đến cô, ai cũng sợ mạo phạm tới Hàn Tử Ngang.
Từ sáng đến chiều ngày hôm sau, trong học viện, đâu đâu cũng có người chỉ trỏ
cô, nói xa nói gần, rất nhiều lời khó nghe. Nhưng không ai dám ra tay với cô,
bởi vì bây giờ thân phận cô đã khác, đáng giá hơn trước gấp trăm lần.
Những nữ sinh nhà giàu trước đây vô cùng khinh bỉ cô thì hôm nay như ong tìm
thấy mật, tất cả cùng bu quanh cô. Bởi vì muốn vào biệt thự nhà chủ tịch học
viện tham gia vũ hội hóa trang thì phải có người tiến cử.
Ai cũng biết gia đình chủ tịch học viện chỉ có hai quý tử, họ là một cặp song
sinh anh tú phi phàm, đặc biệt là người em thần đồng Hàn Tử Hiên, đẹp trai khỏi
cần nói, thanh lịch, hòa nhã, phong độ ngời ngời. Cho nên hết cơ hội với Hàn Tử
Ngang, bọn họ vẫn còn một cơ hội tốt hon.
Sau giờ học, tại ký túc xá nữ.
Nữ sinh vây quanh Hoa Lạc Lê, bọn họ như những con chim nhỏ ríu ra ríu rít bàn
tán sôi nổi bên tai Hoa Lạc Lê, bọn họ ra sức nịnh bợ, hy vọng được Hoa Lạc Lê
cho cùng đi đến vũ hội hóa trang.
Nhưng Hoa Lạc Lê không muốn đi, càng không muốn mang theo đám nữ sinh kia,
phiền phức chết đi được. Hàn Tử Ngang đích thân công bố cô là bạn gái càng
khiến cô thấy khó xử.
Hoa Lạc Lê nói với Lộ Lộ: “Thật phiền quá, tớ thực sự không muốn đi. Lộ Lộ, hay
là cậu đi thay tớ nhé.”
Lộ Lộ thực sự Tất muốn đi nhưng cô cũng sợ Hàn Tử Ngang phát hiện sẽ nổi trận
lôi đình, cho nên cô nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
“Lạc Lê, cậu không muốn đi gặp anh Tử Hiên à, anh ấy nhất định có mặt ở vũ
hội.”
“À nhỉ, đúng thế! Tớ có thể lợi dụng cơ hội này để đến gặp anh Tử Hiên. Tốt
thật. Làm sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ. Ha ha...”
Lộ Lộ lắc đầu không nói, không phải Lạc Lê không nghĩ ra mà là cô đã bị tên Hàn
Tử Ngang đó ép cho thành hồ đồ rồi. Nhưng đúng thật là... một cặp song sinh,
hình dáng hệt như nhau mà tính cách lại quá khác nhau.