Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 16: C16 Chương 16

Về đêm, dường như khu mua sắm càng trở nên náo nhiệt hơn.

Xung quanh người đến người đi, người ngoài khi đi ngang qua cũng không thể không liếc nhìn cảnh tượng "kiềng ba chân" này đôi lần.

Đường Thuần đi rất nhanh, chỉ hơi lơ là một lúc thôi mà cô đã mất tăm đâu rồi, Phó Hảo Nguyệt và ông Lý vẫn chưa hiểu chuyện gì, vẫn cứ đi thẳng về phía trước, có vẻ như bọn họ nghĩ rằng Đường Thuần đã bỏ chạy xa rồi, nhưng không ngờ rằng cô lại đột nhiên xông ra từ góc đường này.

Vẻ mặt Phó Hạo Nguyệt vẫn như thường ngày, trên mặt không hề có chút xấu hổ nào, chỉ là có thể loáng thoáng nhận thấy được điều gì đó hơi mất tự nhiên trên gương mặt anh.

Mà ông Lý đứng ở bên cạnh lại không bình tĩnh như Phó Hạo Nguyệt, biểu cảm của ông ấy có vẻ hơi cứng đờ, khóe miệng đang cong lên đột nhiên dừng lại, dường như trong mỗi nếp nhăn đều chứa đựng sự ngượng ngùng.

Nhưng ông Lý sống nhiều năm vậy rồi, đã trải qua vô số những cục diện lớn nhỏ, nên lúc này ông ấy cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh ổn định trạng thái của mình.

Ông ấy đang định lên tiếng giải thích cho cậu chủ của mình thì đã thấy Đường Thuần đứng đối diện đột nhiên cất tiếng: "Quản gia Lý, ông cầm đồ hộ tôi, tôi đi một lúc rồi sẽ quay lại."

Không đợi ông Lý kịp hiểu gì, Đường Thuần đã nhét ly đá bào dâu Daifuku vào tay ông Lý, rồi lập tức nhanh chóng quay người chạy về hướng có biển hiệu nhà vệ sinh ở phía bên kia.

Phó Hạo Nguyệt và ông Lý cùng đứng đó, nhìn bóng lưng cô gái rời đi nhanh chóng, cả hai người lại rơi vào trầm tư một lần nữa.

"Tiểu Đường như này là..." Ông Lý cầm hai cốc trà sữa giống hệt nhau, trông không hợp với phong cách ăn mặc và tuổi tác của ông ấy lắm.

Phó Hạo Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn về phía hai hình người nhỏ một nam một nữ đang đứng cạnh nhau ở trên đầu mình, anh hiểu ra ngay.

"Đang có việc gấp."

Ánh mắt anh lại nhìn xuống hai cốc trà sữa, một cốc đã bị uống hơn phân nửa, còn cốc còn lại thì vẫn còn đầy, có vẻ như vẫn chưa bị người nào "lâm hạnh".

Phó Hạo Nguyệt không hiểu tại sao cô nhóc kia lại có hứng thú với mấy thứ vừa ngọt vừa ngấy như này, còn anh chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi là đã cảm thấy choáng váng rồi, thế mà không ngờ rằng cô lại có thể uống "ừng ực ừng ực" hơn một nửa.

Hai người họ đều đứng tại chỗ không nói tiếng nào, người xung quanh đi qua đi lại, mà hai người Phó Hạo Nguyệt và ông Lý lại cực kỳ im lặng đứng chờ ở đó, có một cảm giác ngoan ngoãn đến khó tả.

Khoảng chừng năm phút sau, Đường Thuần đi ra khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại chỗ ông Lý và Phó Hạo Nguyệt, rồi đưa tay lấy lại cốc trà sữa của mình, nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn. Nhưng mà vừa dứt lời, bầu không khí lại dần dần đóng băng một lần nữa.


"Tại sao ngài và quản gia Lý lại tới đây vậy?" Có lẽ là vì không chịu đựng nổi sự lúng túng này nữa, Đường Thuần xung phong lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí đông cứng này.

Phó Hạo Nguyệt hơi mím môi, biểu cảm có chút lạnh lùng, anh vuốt v e chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, nhưng lại không có ý định mở lời nói chuyện.

Ông Lý nắm chặt cốc trà sữa trong tay, nước đá tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ, nhưng lúc này ông Lý lại cảm thấy cứ như đang cầm một củ khoai tây nóng hổi. Trong lòng ông ấy cũng hiểu rằng cậu chủ mình không định giải thích gì hết, mà thân là một quản gia toàn năng, thì việc giải thích thay cậu chủ cũng là một trong những trách nhiệm của ông ấy.

"Chúng tôi tới đây để..."

Ông Lý vừa mới cất lời, Tiểu Đường đã trả lời thay cho ông ấy luôn: "Cải trang vi hành à?"

Phó Hạo Nguyệt và ông Lý:...

Với thân phận và tính lười biếng của Phó Hạo Nguyệt, Đường Thuần thật sự không thể đoán được ngoài việc tới đây để kiểm tra công việc thì có thể còn có lý do nào khác được nữa. Dù sao thì Phó Hạo Nguyệt cũng là người nhà họ Phó, ít nhiều gì cũng giống như Hoàng đế vậy. Chỉ là mỗi ngày Hoàng đế đều phải thượng triều và xử lý công vụ, còn Phó Hạo Nguyệt thì lại cực kỳ rảnh rỗi.

Khóe miệng Phó Hạo Nguyệt hơi giật giật, anh cũng nghe ra ít nhiều sự chế giễu và trêu tức trong lời nói của Đường Thuần.

"Hôm nay cậu chủ tới đây để kiểm tra công việc, không ngờ lại tình cờ gặp được Tiểu Đường ở chỗ này." Ông Lý mỉm cười đáp, giọng nói thong thả điềm tĩnh, nghe có vẻ rất có tính thuyết phục.

Nhưng Đường Thuần cũng không phải một người ngốc, nào có ai đi kiểm tra công việc lại trông thế này? Không phải là phải có ba bốn người đi theo bên cạnh hay sao? Chứ sao lại như thế này, cứ như đang đi dạo phố vậy, trong tay còn đang cầm cốc trà sữa nữa...

Nghĩ tới đây, Đường Thuần càng cảm thấy kỳ quặc, ánh mắt cô nhìn về phía ly đá bào dâu Daifuku gần như chưa được động đến trên tay ông Lý, cô nghi ngờ dò hỏi: "Quản gia Lý cũng thích uống mấy cái này à?"

Ông Lý muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng mới nói được nửa thì lại hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bộ dạng quá đỗi bình tĩnh của cậu chủ nhà mình, cứ như cốc trà sữa này không hề có liên quan gì tới anh vậy.

"Không... Không phải là tôi đây già rồi sao, nên muốn nếm thử mấy món mà giới trẻ thích ấy mà, thấy trong quán trà sữa có rất nhiều người mua cái này nên tôi cũng mua một cốc."

Đường Thuần gật đầu như đã tin mà cũng như không tin, cô vẫn thấy có vẻ quá trùng hợp.

Suy nghĩ của cô hơi rối bời, như mơ hồ nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại cứ cảm thấy cực kỳ hoang đường.

"Đi thôi." Ngay khi bầu không khí nguội dần một lần nữa, thì cuối cùng “ông cố nội” Phó đứng bên cạnh cũng mở miệng "hóa giải đại cục."


"Ngài phải đi rồi sao?" Đường Thuần nói, hai chữ "tạm biệt" còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã nghe thấy Phó Hạo Nguyệt nói tiếp: "Cô cũng đi theo đi, tôi đưa cô về."

Đường Thuần:...

Bây giờ cũng chỉ mới hơn bảy giờ, đang là khoảng thời gian mà các thanh niên vui chơi điên cuồng ở bên ngoài đó.

"Thưa ngài, bây giờ vẫn còn sớm, tôi đi dạo thêm một lúc nữa, không làm phiền ngài đâu ạ."

Còn muốn đi dạo nữa sao? Phó Hạo Nguyệt cau mày lại thật chặt.

Suốt một ngày hôm nay, anh cảm thấy như mình đã đi dạo đủ rồi, cũng đã cảm nhận sâu sắc rằng anh không hợp với thế giới của người trẻ tuổi đến cỡ nào.

Phó Hạo Nguyệt tự cho rằng cuộc đời này mình chưa từng đưa ra một sự lựa chọn sai lầm nào, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự đúng là có hơi ngu ngốc.

"Giờ không còn sớm nữa, con gái sống một mình thì phải chú ý đến sự an toàn một tí." Phó Hạo Nguyệt nhướng mày, nhìn vào ánh mắt của Đường Thuần, chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng thôi mà cũng khiến cho Đường Thuần cảm thấy áp lực muôn phần.

Đường Thần thầm phàn nàn trong lòng, nghĩ rằng “ông cố nội” Phó đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày nghỉ mà cũng phải đi quan tâm tới cô, đúng là tự coi mình là chú của cô thật rồi!

"Vâng, vâng, làm phiền ngài vậy."

Xét đến mức lương mười vạn, Đường Thuần cảm thấy mình có thể chịu nhục một tí cũng được, dù sao thì cãi nhau với ai cũng được, nhưng không thể cãi nhau với tiền bạc.

Áp suất thấp xung quanh đột nhiên trở nên ấm lại, mà cuối cùng chuyến tham quan trung tâm Hối Hợp cũng khép lại.

Ở ghế sau của chiếc Maybach, Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt ngồi cạnh nhau.

Bên trong xe cực kỳ yên lặng, không có một ai nói gì, yên lặng đến nỗi Đường Thuần còn phải hít thở một cách cẩn thận dè dặt.

Chiếc xe hơi sang trọng trị giá gần mười triệu tệ tỏa ra một khí chất sang trọng, không gian ở hàng ghế sau cũng cực kỳ rộng rãi, Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt người ngồi trái người ngồi phải, khoảng trống ở giữa gần như có thể chứa thêm hai người nữa.


Vốn dĩ Đường Thuần muốn ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhưng động tác của ông Lý lại nhanh đáng kinh ngạc, cô không còn cách nào khác ngoài ngồi hàng ghế sau cùng với Phó Hạo Nguyệt.

Chiếc xe chạy nhanh không rung lắc, trong tay Đường Thuần còn đang cầm cốc trà sữa non nửa, cũng không biết có nên uống hay không.

Phó Hạo Nguyệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt anh lại dừng ở trên cửa kính xe ô tô, hình ảnh phản chiếu cực kỳ rõ ràng, khiến anh khó có thể lơ đi.

Cô gái có rất nhiều những biểu cảm nhỏ, không có cái nào là không lọt vào mắt Phó Hạo Nguyệt.

Thật đúng là vẫn là một cô nhóc không giấu được tâm tư.

"Sao không uống?" Phó Hạo Nguyệt mở miệng, làm Đường Thuần sợ đến nỗi suýt nữa đã ném luôn cốc trà sữa trong tay đi.

"A?" Trong phút chốc, Đường Thuần không kịp phản ứng lại.

Phó Hạo Nguyệt quay đầu đối diện với ánh mắt của Đường Thuần, rồi anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cốc trà sữa trong tay cô: "Không thích à?"

"Thích ạ." Đường Thuần đáp, như là để chứng thực lời nói của mình, cô vội vã cúi đầu uống vài ngụm.

Cô gái hơn 1m6 ngồi bên cạnh Phó Hạo Nguyệt trông cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn, Phó Hạo Nguyệt nhìn Đường Thuần trước mắt mình, đôi mắt mèo mở to, dáng vẻ khi đang cầm cốc trà sữa trông giống như một mèo con đang bảo vệ thức ăn.

Ly đá bào dâu Daifuku cũng có màu hồng, khá hợp với cô.

Anh nhấp thử một ngụm trà sữa, vị ngọt lúc bấy giờ lại trở nên ngọt ngào khó giải thích, dư vị đọng lại trên đầu lưỡi, ngon đến bất ngờ, khiến anh thậm chí còn có cảm giác muốn uống thêm một ngụm nữa.

Đầu óc hơi mê man.

Ánh mắt anh hơi tối đi, Phó Hạo Nguyệt cất tiếng lần nữa, giọng nói cũng trầm đi nhiều: "Hôm nay đi chơi thế nào."

"Vui lắm." Đường Thuần đáp lời, cô còn tưởng rằng Phó Hạo Nguyệt đang muốn nghe ý kiến của cô với tư cách là người tiêu dùng, vì vậy cô suy nghĩ một lát rồi mới đưa ra kết luận: "Chỉ là vị trí của nhà vệ sinh xa quá, tôi đi tìm cả buổi còn đi vào ngõ cụt. Với cả, mùi máy lọc không khí trong đó nồng quá, tôi thấy mùi cũng không thơm lắm."

Ông Lý ngồi ở đầu xe không khỏi bật cười khi nghe thấy câu trả lời của Đường Thuần.

Lúc đầu chỉ là một câu hỏi quan tâm đơn giản, lại biến thành nghiên cứu thị trường một cách cẩn thận, cô gái này đúng là ngốc nghếch.

Phó Hạo Nguyệt lặng lẽ nghe câu trả lời của Đường Thuần, giọng nói nhẹ nhàng ấy khiến anh nghe mà cảm thấy vô cùng thoải mái.


Nguyên một ngày bôn ba, anh đã thử rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy thoải mái như lúc này đây.

Anh nghĩ mình vẫn không chịu nổi sự ồn ào, cứ bình dị như bây giờ là được.

Vốn dĩ anh cũng chẳng mong đợi gì, vậy việc gì phải làm khổ mình mà đi cảm nhận hơi thở khói lửa nhân gian vậy chứ.

Chẳng bao lâu sau, xe đã tới căn nhà mà Đường Thuần thuê, Đường Thuần nhanh chóng xuống xe, trước khi đi còn nói cảm ơn với Phó Hạo Nguyệt và ông Lý.

Lúc định đóng cửa lại, Đường Thuần chỉ cốc trà sữa đặt đằng trước xe rồi nhấp một ngụm trà sữa, cô cười nói với Phó Hạo Nguyệt: "Ngài Phó, trà sữa này uống ngon lắm, lần sau nếu có cơ hội thì ngài có thể thử xem."

Ánh mắt của cô gái cong thành hình lưỡi liềm, tựa như những vì sao lấp lánh trong màn đêm mờ ảo, khiến người ta không thể rời mắt.

"Rầm" một tiếng, là tiếng cửa xe đóng lại, dường như cùng với đó là tiếng nhịp tim đập.

Biểu cảm của Phó Hạo Nguyệt có vẻ cũng không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt anh vẫn đang chuyển động không ngừng, vừa sâu thẳm vừa cuộn trào mãnh liệt.

Ông Lý nhìn Phó Hạo Nguyệt qua kính chiếu hậu, cực kỳ "ân cần" dò hỏi: "Cậu chủ, ngài có cần cốc trà sữa này nữa không?"

Phó Hạo Nguyệt nhìn đi chỗ khác, giọng nói lạnh nhạt cất lên: "Đưa cho tôi."

Đá trong cốc đã tan hơn nửa, mùi vị cũng đã giảm đi nhiều, mà đôi bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng của người đàn ông cầm vào cốc trà sữa màu hồng, hơi nước thấm lên đầu ngón tay trắng nõn của anh, đẹp đến mức khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Trà sữa vẫn ngọt như thế, thịt dâu còn có chút vị chua, làm nổi bật lên vị ngọt của sữa, bất ngờ là uống ngon hơn so với ngụm đầu tiên rất nhiều.

"Tìm cách giải quyết những gì mà cô nhóc kia nói đi."

Ông Lý hơi sửng sốt, mấy giây sau mới hiểu ra ý trong lời của ngài Phó.

"Nhưng Hối Hợp là sản nghiệp của Thiên Hối..."

Phó Hạo Nguyệt nghe vậy thì hơi cụp mắt xuống, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, bàn tay đang cầm cốc trà sữa hơi khép lại, một lúc lâu sau anh mới nói trầm giọng: "Vậy lấy về."

Ông Lý hơi run sợ, mấy giây sau gật đầu đáp lại.

"Vâng."