Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 49: Chương 49


Cứ như thế, linh hồn cô dõi theo bản thân mình của quá khứ, dõi theo một con người đơn độc trên cuộc đời nhàm chán của cô ấy.

Nó vốn dĩ chẳng có gì cả, vốn chỉ là một cuộc sống bình dị đến mức không thể bình dị hơn.

Thế nhưng, chính cái vòng luẩn quẩn không một gợn sóng đó lại bóp nghẹt con người ta.

Nhìn bản thân ôm chăn khóc đến nghẹt thở, bản thân cô cũng đau không kém.

Tại sao? Nó vốn đã qua rất lâu rồi, sao còn bắt cô nhớ lại?
Nó cứ như một vòng lặp không có điểm dừng, từng chút từng chút một rút cạn con người cô.

Làm ơn đi! Đừng bắt cô phải đối diện với nó một lần nữa!
Chả nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu cô nhìn thấy ánh mắt của đám trẻ.

Nó khiến cô muốn gục ngã, nhưng sâu trong lòng vẫn còn chút gì đó níu kéo.

Đúng rồi! Đây chỉ là quá khứ mà thôi! Cô đang có một hiện tại hạnh phúc và một tương lai vui vẻ hơn thế nữa, sao lại phải để mình mắc kẹt ở đây? Đúng rồi, cô phải thoát ra…
Thế nhưng, cô không tìm được con đường thoát ra.

Cô đi loanh quanh mãi rồi cũng dẫn về căn nhà đó.


Cho đến lần này… đột nhiên cô không cảm nhận được hơi ấm từ trong lòng mình nữa, nó khiến cô như chết sững lại trước hiên nhà.

Và rồi, đột nhiên, người phụ nữ vốn nấu ăn trong bếp chẳng ngó ngàng tới cô quay người lại, trừng mắt nhìn cô: “Mày nên cút khỏi đây càng sớm càng tốt, Khương Tâm Dao.”
Tâm Dao chết sững, quay lại nhìn bà ta.

Bà ta đi về phía cô, gương mặt vặn vẹo còn khó coi hơn lúc bà ta đánh mắng đám trẻ: “Mày vốn dĩ không nên ở đây! Mày nên về nhà ngoại mày, hay tốt hơn là mày nên đi theo mẹ mày nhỉ?”
“Dì… Dì nói gì thế?” Tâm Dao lắp bắp, dù cô không chắc rằng người đàn bà có nghe thấy cô không.

Những lời này dì chưa bao giờ nói thẳng thừng trước mặt cô, nhưng qua ánh mắt và hành động của dì, cô đã từng thêu dệt lên nó.
“Mày… chính mày là điểm đen duy nhất trong hạnh phúc gia đình tao.

Mày làm cho anh ấy không thể toàn tâm toàn ý lo cho tao và con tao được.

Mày… nhìn thấy mày là anh ấy lại nhớ về vợ cũ.

Mày là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy tao là kẻ đến sau! Cút đi! Cút đi!” Dì từng bước đi lại, trên tay lăm lăm con dao.

Tâm Dao có chút sợ, vội lùi lại.

Bất giác, lúc này cô lại có thể chạm vào đồ vật.

Cô hoảng hốt nhìn lại trên người mình – bộ đồng phục của học sinh cấp ba, tay vẫn mang theo cặp.

Cô lùi lại, rồi bỗng nhận ra sau lưng mình có thêm hai người.

Hai đứa trẻ nhìn cô, đôi mắt lăm lăm như nhìn kẻ thù: “Chị cút đi! Cút đi! Đừng ở lại đây nữa! Cha lúc nào cũng chỉ có chị, lúc nào cũng dặn chúng tôi phải ngoan với chị.

Chị nào có phải chị ruột của chúng tôi? Chị biến đi! Để cha lại cho chúng tôi! Cha là của chúng tôi!”
Và rồi chúng bắt đầu đuổi theo cô.

Người dì mang theo con dao bếp và hai đứa trẻ với gương mặt kì quái.

Cô cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng con đường kia dường như là bất tận và nó ngày càng tối hơn.

Tâm Dao mệt rồi, cô không muốn chạy nữa.


Nguồn năng lượng tiềm tàng trong cô như bị rút cạn…
Và rồi, cô vấp ngã, vấp ngã ở một con hẻm cụt tối tăm.

Người dì đuổi đến, gương mặt càng biến dạng đáng sợ hơn.

Dì ta giơ cao con dao bếp, cười sằng sặc như một mụ điên: “Ha ha… ha ha… tao đuổi kịp mày rồi… Mày chết đi!”
Con dao đâm xuông, Tâm Dao hoảng loạn đưa tay lên đỡ, hét lên: “Không! Cứu với! Dịch Thành…”





Không có cảm giác đau đớn, Tâm Dao từ từ mở mắt.

Cô ước rằng lúc này mở mắt ra mình sẽ lại thấy trần nhà cao sạch sẽ, thấy gương mặt của Dịch Thành, ước rằng tất cả những gì vừa nãy chỉ là giấc mơ.

Nhưng không, cô vẫn đang ở con hẻm tối.

Tuy nhiên, trước mặt cô có một người con gái.

Tâm Dao sững sờ trong chốc lát…
Cô gái ấy rõ ràng là chính cô, nhưng là một phiên bản trưởng thành hơn, xinh đẹp và có khí chất hơn hẳn.

Không hiểu sao, chỉ nhìn sơ qua một lần là cô liền biết được đó là ai.

Khương Tâm Dao, nhị tiểu thư Khương thị.
Loại khí chất cao quý ngút ngàn không thể che giấu này chỉ có thể là cô ấy.

Thì ra không chỉ là cô xuyên sách, mà là hai người trao đổi linh hồn với nhau.
“Tôi tưởng cô đang hạnh phúc ở bên kia chứ? Sao lại tới đây rồi? Haizzz… còn để bị bắt nạt thế này…” Cô ấy thở dài rồi nắm tay cô kéo dậy.

Cô nhìn bộ trang phục trên người cô ấy, hơi ngơ ngác một chút.
“Này, cô có chậm tiêu thì chắc cũng phải hiểu chứ đúng không?” Cô ấy hỏi, cô gật đầu.

Thật lòng thì cô vẫn đang hoang mang vì chuyện vừa rồi, não vẫn chưa trở về trạng thái bình thường.

Thêm vào đó, cô gái này tuy có ngoại hình khá giống với cô, nhưng lại xinh đẹp hơn nhiều, khí chất cũng trưởng thành hơn hẳn.
Cô ấy nghiêm túc nhìn cô đánh giá, rồi bỗng mỉm cười: “Đừng lo chuyện ở đây nữa, về với Dịch Thành đi.

Tôi đã rời khỏi ngôi nhà đó, cũng đã tự lập một công ty riêng, mọi thứ đang phát triển rất tốt.

À, tôi cũng đã tìm được một người phù hợp nữa.” Cô ấy giơ bàn tay lên, trên ngón tay giữa có một chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh, là nhẫn cầu hôn.

Cô ấy mỉm cười, nhẹ nhàng bảo: “Về thôi, chúng ta đã rẽ hướng đúng rồi.”