Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 45: Chương 45


Camera ở nhà họ Dịch ghi lại được cảnh Dịch Thế Huân đưa Tâm Dao rời đi, thế nhưng cũng đồng thời có đoạn video cho thấy hắn ta bị kẻ khác mai phục.

Dịch Thế Huân bị người ta đánh, khi được hỏi thì trả lời rằng có người gọi cho hắn ta, nói rằng Dịch Thành gặp chuyện, lập tức đưa Tâm Dao tới một bệnh viện ở ngoại ô.

Hắn ta có gọi cho Dịch Thành nhưng không nhận được phản hồi gì cả nên mới tức tốc chạy tới.
Quả thật là Dịch Thế Huân có gọi, nhưng lại gọi vào số máy cá nhân.

Dịch Thành có hai điện thoại, một cái dùng để liên lạc trong công việc và một cái thường dành cho người quen biết liên lạc.

Thói quen của hắn là trong giờ làm việc sẽ khóa máy cá nhân không để ai làm phiền.

Thông thường, nếu Tâm Dao có việc gấp muốn liên lạc với hắn có thể gọi trực tiếp vào số điện thoại còn lại.
Dịch Thàn vốn muốn hỏi thêm, nhưng những bậc trưởng bối trong nhà ngăn lại, trách hắn sao lại quá đa nghi.

Dẫu thế nào, trong mắt họ, Dịch Thế Huân vẫn là một thành viên trong gia đình, một đứa cháu lễ phép điềm đạm và không lí nào lại đi hại chị dâu – một người mà hắn ta còn chưa gặp gỡ mấy lần.

Thế là hắn ta thoát, Dịch Thành đành phải tìm cách khác để điều tra.
“Dịch tổng, đã điều tra ra người đó rồi ạ.” Trợ lí bước vào, mang theo một sấp tài liệu.

Cậu ta đứng gần Dịch Thành, đọc tài liệu điều tra về một người.


Không ai khác, đó chính là kẻ đã gọi cho Dịch Thành ở đồn cảnh sát.

Lúc đó Dịch Thế Huân đang được băng bó và nghỉ ngơi ở công ty, Trần Châu Anh lại đang ở khu nhà kho bỏ hoang, chỉ còn một khả năng đó là thuê người.

Dịch Thành nhớ lại…
.
.
.
“Thật không? Tôi chỉ cần một ít tiền và một số thông tin từ công ty của ngài.

Dịch tổng, một chút thông tin đổi lấy an toàn của người vợ yêu dấu, ngài sẽ không tiếc chứ?”
Dịch Thành vẫn đứng quay lưng về phía ngoài, tay âm thầm ấn nút điện thoại còn lại để gọi, đồng thời bật loa ngoài.

Người được gọi là trợ lí của hắn.

Hắn vẫn điềm tĩnh trả lời: “Muốn biết cái gì? Chỉ cần đảm bảo cô ấy an toàn, cái gì cũng có thể.

Tôi sẽ không báo cảnh sát.”
“Được, vậy tôi muốn ngài chuyển tiền vào tài khoản này trước…”
Trợ lí của hắn là người nhanh nhạy.

Chỉ vài phút sau đó, cảnh sát đã bắt được gã gọi điện thoại ở một khu nhà gần đồn cảnh sát, nơi có thể quan sát rõ ràng nhất cử nhất động của Dịch Thành.

Ban đầu, gã ta có vẻ rất bình tĩnh, cố chấp không chịu khai nhận bất cứ điều gì.

Song, chỉ một lúc sau, gã ta đã mất đi cái bình tĩnh đó, run rẩy trả lời những câu hỏi thẩm vấn.

Gã ta nói không biết chính xác nơi giam con tin là ở đâu, chỉ biết nó là một khu nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, không cách quá xa.

Phạm vi tìm kiếm được thu hẹp, rất nhanh đã có thể xác định được nơi đang giam giữ cô.

Cũng may… may mà hắn đến kịp…
.
.
.
“Gã ta là một tên lưu manh đường phố, thường đâm thuê chém mướn để kiếm tiền nuôi một đứa con trai đang tuổi ăn học.


Gã khai có người thuê gã với một khoảng tiền lớn, chờ sẵn ở đồn cảnh sát và làm theo nhiệm vụ được giao.

Đối phương nói chỉ cần thông tin, còn khoản tiền chuộc thì sẽ để lại toàn bộ cho gã.

Gã vì tham nên mới đòi tiền trước.

Còn về vị trí của phu nhân, gã nói là do mình cố chấp hỏi nên đối phương mới trả lời.”
Dịch Thành im lặng, ngầm ý nói hắn muốn biết cái quan trọng nhất – ai là kẻ đã thuê gã ta.

Một áp lực nặng nề đè lên trái tim người trợ lí.

Cậu ta nói tiếp: “Nhưng… nhưng gã nhất quyết không khai ai là kẻ đứng sau.

Gã ta nói… nếu gã khai ra thì con trai gã sẽ chết…”
“Ừ.” Ngón tay Dịch Thành theo nhịp gõ lên bàn, không rõ là có tức giận hay không.

Chuyện này không ngoài dự đoán của hắn.

Hơn một nửa trong đám giang hồ bị bắt cũng đều như thế.

Chúng đều được “tuyển chọn” vô cùng kĩ lưỡng.

Đều là những kẻ có máu mặt nhưng là bị hoàn cảnh dồn vào đường cùng, trong nhà còn cha mẹ già, con thơ hoặc một gánh nặng nào đó bức ép và cũng là điểm yếu của họ.

Kẻ đứng sau đã lợi dụng chuyện đó để đe dọa, khiến họ không thể nói về người đứng sau.

Số còn lại đều là những kẻ “ăn theo” hoàn toàn không biết kẻ đứng sau là ai.


Mà người đứng sau đó họ cũng chưa gặp trực tiếp lần nào, chỉ có một người đến giao công việc và tiền cho họ.

Người đó cũng đã chết rồi, bị chính một trong số chúng giết theo yêu cầu được giao.
“Dịch tổng… vậy chúng ta phải làm sao…?” Người trợ lí e dè hỏi.
“Không thể khai thác thêm được gì từ họ đâu.”
Hắn hoàn toàn có thể dùng áp lực tương tự để ép buộc những tên kia khai ra, nhưng như vậy thì bằng chứng buộc tội không mang tính thuyết phục, kẻ đó hoàn toàn có thể chạy tội được.
“Về phía Trần Châu Anh thì sao? Cô ta có khai gì không?”
“Lúc mới bị bắt Trần tiểu thư liên tục kêu oan.

Thế nhưng sau một cuộc điện thoại của cha mẹ Trần thì cô ta lại nhận hết mọi tội lỗi về phía mình.”
“Ừ…” Chắc hẳn lại là một trò đe dọa.
Mọi chuyện đang dần đi vào ngõ cụt, Dịch Thành nửa muốn xử lí trong bóng tối, nửa lại muốn minh bạch mà xử lí.

Hắn hoàn toàn có thể đoán được ai là kẻ đứng sau, nhưng lại không có cách nào buộc tội hắn ta được.

Dù thế nào thì Dịch Thế Huân vẫn đang được trưởng bối bảo vệ, hắn khó lòng mà xử lí theo cách riêng của mình được.
Nhịp gõ ngón tay chậm rãi vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa, “cứu tinh” đến…