Đám tay chân của Tôn Kỳ từ phía sau tiến lên lấy tay bịt miệng Thẩm Lạc An lôi y ra ngoài, trong lúc vùng vẫy Thẩm Lạc An đã đạp đổ một chiếc bình hoa rơi vỡ xuống đất gây tiếng động lớn.
Ôn Niệm Nam nghe thấy đằng trước có âm thanh gì đó, bước chân dừng lại, cậu nghi hoặc tiến tới liền thấy cảnh Thẩm Lạc An bị mấy người đàn ông lôi kéo. Nhất thời Ôn Niệm Nam bị kinh ngạc đứng sững tại chỗ không kịp ẩn núp, Thẩm Lạc An đang giãy giụa đột nhiên mở to hai mắt, tránh khỏi bàn tay đang bịt mồm mình, chỉ vào người đứng cách đó không xa mà hét lên: “Ôn Niệm Nam! Ôn Niệm Nam ở kia! Nó mới là vợ của Cố Ngôn Sinh!”
“Kẻ nào? Ôn Niệm Nam?”
Tôn Kỳ nghe thấy cái tên Ôn Niệm Nam thấy hơi quen tai, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc An đang chỉ, phát hiện người kia đang đứng im không nhúc nhích. Sắc mặt Ôn Niệm Nam bỗng trở nên tái nhợt, cứng người trợn lớn đôi mắt, thân thể run rẩy mạnh mẽ, sự sợ hãi hoảng loạn trong mắt không thể che giấu được, dù trong đầu đang nghĩ phải mau chạy trốn nhưng toàn thân không thể cử động.
Lập tức đoạn ký ức kinh khủng khiến cậu luôn muốn quên đi lại ùa về trong trí óc, tầng hầm tối đen lạnh như băng đó… Cảm giác của từng cú đấm rơi xuống thân thể cậu… Nỗi đau khi bị những đôi giày đẫm máu giẫm đạp lên người… Hay hàng loạt câu chửi rủa thậm tệ…
Là gã… tại sao… gã lại xuất hiện ở đây…
Đã qua nhiều năm như vậy… cậu có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ lại gặp phải gã đàn ông trong cơn ác mộng kia lần nữa, gã là một con quỷ đã hủy hoại cuộc đời cậu…
Không thể để bị bắt… Không thể lại bị bắt…
Ôn Niệm Nam dùng hết sức bình sinh xoay người muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không nghe lời mà mềm nhũn mất lực, mới chạy được vài bước đã bị bọn chúng đuổi kịp đè xuống đất.
“Thả… tôi… ra…”
Ôn Niệm Nam dùng đôi tay đang phát run cố gắng đẩy người đàn ông kia nhưng vẫn bị hắn khống chế đè chặt cậu dễ như trở bàn tay. Ánh mắt Thẩm Lạc An hiển hiện vẻ điên cuồng, chỉ thẳng vào Ôn Niệm Nam nói: “Nó mới là phu nhân của tập đoàn Cố thị, nó mới là người Cố Ngôn Sinh yêu, người các anh muốn bắt là nó chứ không phải tôi!”
Tôn Kỳ nhíu mày bước tới liếc qua rồi chửi: “Mẹ nhà mày, mày nghĩ ông đây là thằng ngu à? Tưởng tao không thấy mày đi cùng Cố Ngôn Sinh đến sao? Cậu chủ bọn tao dặn bắt người bên cạnh Cố Ngôn Sinh.”
“Không phải, tôi vô tội, Ôn Niệm Nam mới là vợ của Cố Ngôn Sinh, người các anh cần bắt phải là nó mới đúng!”
Thẩm Lạc An lết lại chỗ Ôn Niệm Nam, túm cổ áo cậu lên: “Ôn Niệm Nam anh nói mau! Nói anh là phu nhân của Cố thị! Nói!”
Sắc mặt Ôn Niệm Nam đã trở nên nhợt nhạt nhìn chằm chằm Thẩm Lạc An, giọng nói hơi run: “Tôi không phải… tôi không phải… tôi không muốn xuống tầng hầm…”
“Câm mồm hết cho ông! Tao hỏi chúng mày, rốt cuộc là thằng nào đã đắc tội với tiểu Tần tổng?”
Thẩm Lạc An nghe thấy ba chữ ‘tiểu Tần tổng” thì chột dạ, ánh mắt hơi né tránh, liếc sang Ôn Niệm Nam đang mặt cắt không được giọt máu bên cạnh, chợt y nhớ ra cái gì, trong mắt hiện rõ sự ngoan độc.
“Là Ôn Niệm Nam đánh, nó đi cùng Cố Ngôn Sinh hôm đàm phán dự án, chính nó đánh tiểu Tần tổng!”
Ôn Niệm Nam tựa như biết Thẩm Lạc An định làm gì, cậu không thể tin được nói: “Thẩm Lạc An cậu đang nói gì vậy…”
Thẩm Lạc An ngắt lời cậu, y vội vã bồi thêm: “Bàn chuyện làm ăn tất nhiên là chỉ có thể dẫn theo vợ của mình, sao đưa người khác tới được? Nếu như nó không phải phu nhân của tập đoàn Cố thị thì sao có thể theo bên cạnh Cố Ngôn Sinh chứ?”
Tôn Kỳ châm điếu thuốc, rít một hơi, trong mắt ánh lên sự phức tạp. Lúc nãy gã đã quan sát rất kỹ ở ngoài cửa ra vào, người tên Ôn Niệm Nam này đi cùng Chu Nguyên Phong xuống xe, Chu Nguyên Phong đối với cậu ta vô cùng tôn trọng kính cẩn. Qua biểu hiện của Tôn Kỳ, Thẩm Lạc An nhận ra gã đang do dự, y quay đầu nhìn Ôn Niệm Nam đang hoảng hốt mà toàn thân run rẩy. Y biết chứng bệnh PTSD của Ôn Niệm Nam lại phát tác, khóe miệng lộ một nụ cười tàn nhẫn, tiến sát gần Ôn Niệm Nam, thâm trầm mở miệng.
“Không phải mày muốn ly hôn để được giải thoát sao? Có phải mày sợ sau khi ly hôn ông già mày không thể dựa vào tài lực của Cố thị đúng không? Nếu như mày chết không phải tất cả đều sẽ được giải quyết à? Vì nhà họ Cố mà mày bị bắt cóc, bọn họ sẽ cảm thấy áy náy, sau đó sẽ bồi thường cho ông già mày.”
Ôn Niệm Nam nghe xong cơ thể liền cứng đờ, trong lòng là sự tuyệt vọng vô tận, hạ giọng, mất kiểm soát nói: “Tại sao lại là tôi… tại sao lần nào cũng là tôi? Dựa vào cái gì? Tôi không muốn… không muốn phải trải qua sự đau đớn kia một lần nữa… đừng bắt tôi…”
“Chỉ cần mày thay thế tao, ông già mày sẽ được Cố thị nâng đỡ còn mày lại được giải thoát, được tự do, như vậy tốt biết bao nhiêu?”
Thẩm Lạc An tiếp tục oán hận nói: “Ôn Niệm Nam, mày có biết mày luôn là kẻ dư thừa không? Người Cố Ngôn Sinh yêu là tao, cuộc hôn nhân của mày vốn dĩ là của tao, nếu như không có mày, Cố Ngôn Sinh và Lục Vân sẽ không cãi nhau, Lục Vân sẽ không gây khó khăn cho Đường Sóc, sự tồn tại của mày chỉ khiến người khác thêm phiền toái, mày hiểu chưa?”
Thẩm Lạc An cười một cách quỷ dị, ngẩng đầu ra giả bộ sợ hãi: “Các anh có thể lên mạng kiểm tra xem Ôn Niệm Nam có thật là vợ hắn hay không, thông tin lẫn ảnh chụp đều có trêи đó.”
“Anh Tôn, Ôn Niệm Nam thật sự là vợ của Cố Ngôn Sinh, nhưng Thẩm Lạc An cũng là người của hắn, chúng ta…”
Đàn em sau lưng cầm điện thoại đưa cho Tôn Kỳ, gã thấy ảnh chụp trêи di động thì hơi nhíu mày. Đúng lúc này, ở phía xa có người thấy bên này ầm ĩ liền soi đèn đi tới: “Ai ở bên đó?”
Tôn Kỳ thấy bọn chúng sắp bị phát hiện, hạ giọng chửi thề một tiếng, bước tới dùng tay bịt miệng Ôn Niệm Nam lại phòng chừng cậu hô lên gọi người. Gã rút từ trong túi ra một cái khăn tay được tẩm vài thứ, vừa định thả lỏng tay ra thì Ôn Niệm Nam đột nhiên cắn gã, Tôn Kỳ bị đau lập tức buông tay.
“Đ*t con mẹ, mày lại dám cắn ông đây!”
Ôn Niệm Nam thoát khỏi gã liền định đứng dậy chạy ra ngoài, ai ngờ mới chạy được hai bước trêи đầu bị một cảm giác đau đớn kịch liệt, cậu ngã vật ra đất, cố gắng chậm rãi quay đầu lại nhìn người đứng phía sau thì thấy trong tay Thẩm Lạc An đang cầm một chiếc gậy gỗ. Ôn Niệm Nam cảm giác mí mắt mình ngày càng nặng trĩu, mơ hồ như có chất lỏng gì đó chảy xuống từ trêи trán, trước khi rơi vào hôn mê cậu chỉ kịp nhìn thấy cảnh khóe miệng Thẩm Lạc An cười tàn nhẫn và ánh mắt điên cuồng của y… Tầm nhìn chậm rãi rơi xuống chiếc nhẫn quen thuộc được đeo trêи ngón tay Thẩm Lạc An, ánh sáng cuối cùng trong mắt Ôn Niệm Nam dường như bị dập tắt, cậu nở một nụ cười thê lương.