Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 86: Nhẫn cưới lạnh như băng

Đêm đã về khuya, cả căn nhà đều yên tĩnh đáng sợ, có một người đang ngồi trêи ghế sofa trong phòng khách, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng lên khuôn mặt người đàn ông đó, biểu cảm dưới gọng kính không ai nhìn thấu.

Đường Luân Hiên cau mày nhìn bức ảnh gia đình treo trêи tường, trong lòng anh hiện giờ cảm thấy rất khó chịu, nhớ tới ngày đầu tiên đi học Đường Sóc bị bạn cùng lớp bắt nạt, anh phải giúp Đường Sóc hù dọa mấy đứa nhóc đó.

“Anh ơi… anh sẽ bảo vệ em suốt đời sao?”

“Ừ, không chỉ bảo vệ em, anh còn bảo vệ cha mẹ, bảo vệ cả nhà chúng ta…”

Đường Luân Hiên đưa thay tháo kính xuống, vừa xoa vừa dụi nhẹ đôi mắt đang nhắm.

Thật sự phải tự tay cắt đứt đoạn tình cảm này của Đường Sóc và Ôn Niệm Nam à? Đường Sóc sẽ thế nào đây?

‘Cậu dám lấy Khải Duyệt ra đánh cược sao?’

‘Đường Sóc còn tới gần Ôn Niệm Nam thì tôi cũng không dám hứa chắc cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì…’

Không thể nào… Đường Sóc không được tiếp tục gặp Ôn Niệm Nam nữa, ý cảnh cáo của Lục Vân quá rõ ràng, bà ấy nhìn ra được mình không muốn dùng Đường Sóc để đổi lấy tương lai của Khải Duyệt, vì vậy trọng tâm của cuộc nói chuyện liền chuyển sang Đường Sóc, bà ấy đe dọa tính mạng của em ấy để uy hϊế͙p͙ mình.

Lần nữa mở mắt ra, đeo lại chiếc kính, trong con ngươi Đường Luân Hiên lộ ra cảm xúc phức tạp, anh cầm điện thoại di động bấm một dãy số gọi đi. Điện thoại lập tức được kết nối, bên kia vang lên tiếng của Đường Sóc đang mơ mơ màng màng.

“A lô? Anh à sao muộn vậy rồi anh còn gọi điện tới?”

“Anh có việc hỏi em, em đánh nhau với Cố Ngôn Sinh đúng không?”

“Anh… sao anh lại biết được? Cố Ngôn Sinh chạy tới nói với anh à?”

“Đường Sóc, sao em lại lỗ mãng như thế?”

“Chẳng qua lúc đó em ngứa mắt bộ dạng của hắn cùng Thẩm Lạc An ức hϊế͙p͙ Niệm Nam nên mới động thủ, với lại em cũng bị thương mà, tên Cố Ngôn Sinh kia ra tay đánh người cũng thật tàn nhẫn.” Giọng điệu kể lại của Đường Sóc mang theo vài phần tủi thân.

“Em bị thương sao? Có nặng không?”

“Không sao, chịu mấy cú đấm vì Niệm Nam cũng không đáng lo, em cũng đánh tên đó mấy phát, coi như không bị thiệt.”

Đường Luân Hiên nghe khẩu khí của em trai mình có vẻ chẳng hề để tâm, khẽ thở dài: “Đường Sóc, ngài mai về nhà đi, cha mẹ mỗi ngày nhớ em đều nhắc suốt, muốn em về nhà ở vài ngày.”

“Được, vậy sáng mai em sẽ về liền, cho cha mẹ một sự ngạc nhiên đầy bất ngờ.”

—————

Cố Ngôn Sinh đứng trước gương thắt cà vạt, tùy ý liếc mắt thấy bộ quần áo ngủ màu xanh biển trong tủ quần áo, tay hơi ngừng lại. Hắn cầm túi tài liệu đi xuống lầu, khi nhìn thấy người đang ngồi uống canh ở bàn ăn thì dừng bước, nhíu mày.

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sinh đang đứng ở đầu cầu thang một cái rồi thu lại ánh mắt, Cố Ngôn Sinh không khỏi cảm thấy tức giận, đi thẳng ra ngoài cửa.

“Ơ? Cậu chủ đi luôn sao, không ăn bữa sáng đã?” Dì Lam bưng bát cháo từ trong bếp đi ra nói với theo.

Ôn Niệm Nam không hề mở miệng, nghe tiếng ô tô lái đi, trong mắt hơi lóe sáng, sau đó cậu giương mắt về phía trêи tầng.

“Dì Lam, cháu no rồi, cháu lên phòng đây.”

Ôn Niệm Nam không về phòng luôn mà đi tới phòng đàn, cậu đẩy cửa ra tiến vào. Bên trong căn phòng không còn cây dương cầm kia có hơi trống trải, cậu đi tới bên cạnh giá sách liền thấy chiếc hộp màu xanh lam, tay Ôn Niệm Nam hơi run rẩy lấy xuống, chăm chú quan sát chiếc hộp hồi lâu rồi đưa tay nhẹ nhàng mở ra. Thấy sợi dây chuyền của mẹ vẫn y như trong trí nhớ, hốc mắt dần dần ẩm ướt, cậu cẩn thận cầm dây chuyền đặt trong lòng bàn tay.

Ôn Niệm Nam dựa vào vách tường trượt ngồi xuống, khẽ vuốt ve mặt dây chuyền, nức nở nói: “Mẹ ơi… con nhớ mẹ lắm… con thật sự rất nhớ mẹ…”

“Con mệt mỏi quá… bây giờ con không biết mình nên làm gì mới được, con rất ghét bộ dạng này của chính mình, con không rõ hiện tại con vẫn còn yêu Cố Ngôn Sinh hay không, con sợ anh ấy tới gần, có lúc cảm thấy mình không còn yêu anh ấy, thế nhưng khi nhìn thấy anh ấy ở bên cạnh Thẩm Lạc An, trong lòng con không thể khống chế được sự khó chịu.”

Ôn Niệm Nam nắm mặt dây chuyền trong tay áp lên ngực: “Trước kia rõ ràng quan hệ giữa bọn con không căng thẳng như hiện tại, trong những bữa tiệc xã giao anh ấy vẫn sẽ cười với con, tại sao sau khi kết hôn lại biến thành thế này… là con đã khiến tất cả mọi chuyện rối tung lên…”

Trong đầu bỗng vang lên tiếng nhục mạ xúc phạm của những đứa trẻ khi đè cậu xuống đất bắt nạt ngày còn bé.

“Ôn Niệm Nam mày là đồ vô dụng, loại phế vật, là một thằng con hoang không ai cần.”

“Cha mẹ mày đều không yêu mày, mày hại chết mẹ mày cho nên cha mày mới không để ý quan tâm mày nữa.”

“Ôn Niệm Nam mày là đồ con hoang không ai thương yêu!”

Ôn Niệm Nam bịt chặt tai muốn ngăn tất cả âm thanh lại bên ngoài, ôm đầu co quắp nằm trêи mặt đất, một lúc lâu sau tiếng nói dần dần biến mất thì cậu mới bình tĩnh trở lại. Bàn tay cầm dây chuyền lại phát run, Ôn Niệm Nam nhìn nốt nhạc trong tay, trong lòng đầy tràn vị đắng chát.

“Con… bây giờ ngay cả đàn cây dương cầm mà mẹ thích nhất cũng không thể nữa rồi.”

Lúc này mặt trời ngoài cửa sổ bỗng nhiên rọi sáng căn phòng, ánh sáng ấm áp phủ trêи người dường như có thể xua tan tất cả bóng tối lạnh lẽo, Ôn Niệm Nam ngẩng đầu lên ngắm những tia nắng đang nhảy nhót, có hơi thất thần, cậu vươn tay muốn chạm vào ánh mặt trời để sưởi ấm.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp kia, khóe miệng Ôn Niệm Nam hơi cong lên để lộ một nụ cười: “Là mẹ sao? Mẹ ơi.”

Chiếc nhẫn trêи ngón tay lấp lánh chiếu vào mắt, Ôn Niệm Nam khẽ sửng sốt, nhìn chiếc nhẫn kia rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Chiếc nhẫn cưới tượng trưng cho tình yêu được đeo trêи tay của hai kẻ không có tình cảm…

Trong lòng cậu luôn có mối nghi hoặc, tại sao Cố Ngôn Sinh căm ghét cậu như vậy lại vẫn luôn đeo nhẫn cưới trêи tay, trước kia cậu ngu ngốc nghĩ rằng trong lòng hắn cũng có cậu, bây giờ xem ra chỉ là vì hắn lười tháo ra mà thôi.

Cậu và Cố Ngôn Sinh, từ trước tới nay, không thể làm một đôi chồng chồng chân chính.

Chỉ cần như trước kia, Cố Ngôn Sinh mỗi ngày đều tới công ty tới tối muộn mới trở về, hai người đều không hề để ý tới đối phương, giống như trước kia…

Sống trong một cuộc hôn nhân như hai người xa lạ như trước kia thì tốt rồi…

Ôn Niệm Nam đặt sợi dây chuyền trở lại trong hộp rồi cất về chỗ cũ, đứng dậy rời khỏi phòng đàn, quay người nhìn chiếc vòng lần nữa mới khép cửa phòng lại.

—————

“Anh… nói gì cơ? Anh, anh đang nói cái gì thế?’