Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 212: Cố Ngôn Sanh bị bắt gặp...

Cố Ngôn Sanh nghe âm thanh gấp gáp từ cửa kính phòng tắm, dựa vào bồn rửa mặt, càng ngày càng cảm thấy bồn chồn, vặn vòi nước rồi rửa mặt.

Cố Ngôn Sanh nhìn mình trong gương cảm thấy xấu hổ, cúi đầu nhìn phản ứng giữa hai chân mình, cười nhạt nói: "Tôi là tự mình chịu tội cho mình sao? Đây mới chỉ là ngày đầu tiên .. "

Vốn dĩ muốn đưa Ôn Niệm Nam về nhà sẽ có lợi mối quan hệ cho bọn họ, nhưng trước khi theo đuổi được người ta, tâm tư của mình đã bị rối loạn.

Cố Ngôn Sanh bước tới cửa kính, hơi nhìn nắm cửa, siết chặt hai tay, đột nhiên bên trong vang lên giọng nói của Ôn Niệm Nam.

"Quần áo của tôi ... Quần áo của tôi ở bên ngoài, Cố Ngôn Sanh, giúp tôi lấy."

Cơ thể Cố Ngôn Sanh cứng lại, anh ta lùi lại một bước trong tiềm thức, và nói với một giọng tội lỗi, "Được..."

Thật ra Ôn Niệm Nam đã tắm xong từ lâu, nhưng khi chuẩn bị thay bộ đồ ngủ, anh mới nhận ra mình đã quên mang vào.

Nhưng Cố Ngôn Sanh vẫn đứng bên ngoài, sợ rằng sau khi nói xong, bên kia đã trực tiếp đẩy vào.

Ôn Niệm Nam không mặc quần áo, không dám lên tiếng để Cố Ngôn Sanh đưa vào, ở trong bồn tắm một lúc lâu, cho đến khi khó chịu vì nóng.

Quần áo?

Sau đó Cố Ngôn Sanh nhìn thấy bộ đồ ngủ màu xanh trên kệ bên cạnh, cầm bộ đồ ngủ đứng ở cửa, anh ta dừng lại khi định đưa tay ra mở cửa.

"Tôi ... làm sao tôi đưa nó cho em?"

Cánh cửa chậm rãi bị mở ra một khe hở, một cánh tay trắng nõn có giọt nước duỗi ra, Cố Ngôn Sanh sững sờ đưa qua.

Ôn Niệm Nam thấy hắn không có đụng vào quần áo, kinh ngạc hỏi: "Quần áo đâu?"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đưa quần áo vào.

Cửa kính lại bị đóng lại, còn có tiếng nước lớn hơn trước, Ôn Niệm Nam từ trong bồn tắm đứng dậy.

Một lúc sau, cửa phòng tắm được mở ra, Cố Ngôn Sanh vừa bước vào liền nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngồi sang một bên chuẩn bị đứng dậy, liền nhanh chóng bước tới ôm lấy anh.

"Tôi ôm em ra ngoài."

Cố Ngôn Sanh ôm Ôn Niệm Nam rời khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt người lên giường, đem thuốc và cốc nước trên bàn đưa cho Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam sau khi tắm xong tóc có chút ướt, giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống, trượt xuống cổ càng sâu trong bộ đồ ngủ.

Hơi thở Cố Ngôn Sanh đột nhiên ngột ngạt, hai mắt tối sầm lại, cúi xuống kề sát cái cổ trắng như tuyết, khàn khàn nói: "Niệm Niệm, em thật thơm..."

Cơ thể Ôn Niệm Nam thắt lại ngay lập tức khi anh nghe thấy âm thanh đó, nhưng anh không thể thoát ra vì bị ôm chặt trong tay.

" Cố Ngôn Sanh, tôi buồn ngủ..."

Cố Ngôn Sanh cứng người nhanh chóng đứng lên, ánh mắt lảng tránh nhìn Ôn Niệm Nam, giọng nói khàn khàn: "Tôi...... Tôi đi tắm rửa. Em ngủ trước đi. Tôi về phòng làm việc xử lý công việc."

Ôn Niệm Nam thấy anh có gì đó không ổn liền hỏi: "Anh bị sao vậy?"

“Không… không có chuyện gì, tôi đi tắm trước.” Cố Ngôn Sanh cầm lấy quần áo, mở cửa rời đi.

Ôn Niệm Nam bối rối nhìn người chạy trốn, tại sao Cố Ngôn Sanh không đi tắm ở phòng tắm trong phòng này?

Ở hành lang ngoài phòng, Cố Ngôn Sanh nhìn quần áo của mình mà che mắt.

"Cậu chủ? Cậu muốn đi tắm?" Bác Từ vừa đi lên lầu liền nhìn thấy Cố Ngôn Sanh cầm quần áo đi ra, ánh mắt khẽ động xuống dưới, liền hiểu được.

"Cậu đi vệ sinh trước đi, lát nữa tôi sẽ nhờ dì Lan pha một bình cà phê, mang vào phòng làm việc."

Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh có chút mất tự nhiên, anh xoay người bước về phòng dành cho khách.

Nước lạnh trong phòng tắm dội vào người anh, Cố Ngôn Sanh đứng trước vòi hoa sen nhắm mắt lại, nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng nghĩ về hình ảnh của Ôn Niệm Nam mà anh vừa nhìn thấy.

Những giọt nước rơi từ chiếc cổ trắng như tuyết ...

Cố Ngôn Sanh từ từ mở mắt, nhưng lòng đầy sự xáo trộn.

Đêm đó, Cố Ngôn Sanh ở trong phòng tắm hai giờ trước khi rời đi.

...

Ngày hôm sau, khi Ôn Niệm Nam mở mắt ra, anh thấy Cố Ngôn Sanh đang ngồi bên giường nhìn anh.

"Sao anh dậy sớm vậy?"

Ôn Niệm Nam nhìn thấy quần áo của hai người trong tủ, anh biết rằng Cố Ngôn Sanh sẽ sống cùng anh.



Cố Ngôn Sanh sửng sốt một hồi, nhẹ giọng nói: "Hôm qua tôi ngủ trong phòng làm việc, làm xong việc đã muộn. Giấc ngủ của em luôn luôn rất nông, vì vậy tôi đến phòng làm việc ngủ vì sợ em tỉnh giấc. "

Ôn Niệm Nam cầm chiếc vòng cổ trên tay, kinh ngạc nói: "Anh ... không có về phòng ngủ sao..."

Cố Ngôn Sanh đỡ Ôn Niệm Nam ngồi dậy, cười nói: "Tôi làm việc quen rồi. Tôi muốn vào gọi em ăn sáng, nhưng tôi không nỡ mở miệng khi thấy em còn ngủ. . "

Ôn Niệm Nam nhìn mắt Cố Ngôn Sanh đỏ vằn tơ máu, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.

"Anh ... thật ra anh không cần phải nhượng bộ, như vậy tôi sẽ không cảm thấy khó chịu."

"Không phải nhượng bộ em, là tôi yêu em..." (nói nghe bon mồm, bon miệng quá)

Cố Ngôn Sanh ôm Ôn Niệm Nam đi xuống lầu, vừa đi xuống bậc thang anh lại nhớ tình huống hôm qua, Ôn Niệm Nam vô thức siết chặt cổ anh.

Cả hai người đều sửng sốt trong giây lát, nhưng không nói.

Lúc ăn dì Lan bên cạnh vẫn không nhịn được cười, ánh mắt nhìn Cố Ngôn Sanh có phần ý tứ.

Ôn Niệm Nam nghi hoặc nhìn dì Lan, lại thấy trong mắt bác Từ đầy ý cười.

Cố Ngôn Sanh tự nhiên chú ý đến nụ cười của dì Lan, ánh mắt đột nhiên thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn bác Từ.

Tuy không nói nhưng tiếng dao nĩa rơi trên đĩa càng lúc càng lớn, bác Từ cười lắc đầu.

Anh chồng tức giận không dám thể hiện trước mặt vợ nên chỉ biết dùng đồ ăn trong đĩa để trút giận.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng: "Bác Từ, cháu thấy kính trong nhà hơi bẩn. Vừa rồi bác quên lau sao?" (thẹn quá hóa giận…Cố ba tuổi)

Bác Từ hỏi: "Kính đâu, ở ban công sao? Tôi sẽ..."

"Tôi đang nói toàn bộ. Tất cả kính trong ngôi nhà này đều phải được lau sạch."

Bác Từ sửng sốt, nở nụ cười bất lực gật đầu: "Vâng, thưa cậu."

Ông biết đó là do Cố Ngôn Sanh nghĩ mình đã nói với dì Lan về chuyện tối hôm qua nên thẹn quá hóa giận và cố tình bắt ông phải làm việc chăm chỉ.

Cố Ngôn Sanh đặt dao nĩa xuống, lấy khăn giấy lau tay, nhìn Ôn Niệm Nam đang uống sữa ở đối diện, anh đặt ly sữa chưa uống trước mặt anh ta.

"Hôm nay tôi đến công ty, và tôi sẽ trở lại sớm. Em có muốn đọc sách trong thư phòng không? Tôi sẽ để máy tính cho em."

"Được."

...

Cố thị.

“Cậu muốn kí hợp đồng với nhà họ Đường.” Cố Ngôn Sanh đưa hợp đồng cho Chu Nguyên Phong.

Chu Nguyên Phong nhìn thấy tia máu trong mắt anh, "Hôm qua anh lừa người ta về nhà? Cảm giác như thế nào khi lại ở cùng phòng với Niệm Niệm của anh? Nhìn anh như thế này, anh đã rất kích động rồi phải không, không ngủ suốt đêm? "

"Tôi ... tôi tiến vào."

Chu Nguyên Phong cười một tiếng, nói đùa, "Không tiến vào? Ở đâu? Những lời này là tôi hiểu sai đi, ngày đầu tiên cậu sẽ không làm như vậy với Niệm Nam, đúng không?"

Cố Ngôn Sanh cau mày nói: "Anh có thể nghiêm túc hơn được không."

"Hôm qua cậu bị sao vậy? Niệm Nam sẽ không để em ở chung phòng với anh ta sao?"

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, lạnh lùng nói: "Nguyên nhân là do tôi. Tôi đứng ở cửa không đi vào. Tôi sợ mình không tự chủ được."

“Em ấy vậy mà không hề phòng bị mà ngủ ở trước mặt tôi, ở nhà của chúng tôi, trong phòng của chúng tôi, trên giường của chúng tôi …”

Chu Nguyên Phong biết trước đây hắn sợ hãi những thứ đó, Cố Ngôn Sanh cũng không dám mạo hiểm.

Chu Nguyên Phong tự hỏi: "Nếu như cậu biết Niệm Nam vẫn thích cậu, cậu cũng thích Niệm Nam, vậy cậu sợ cái gì?"

Cố Ngôn Sanh bước đến trước cửa sổ sát đất và thở dài: "Anh ấy là người yêu đã mất của tôi, là người phải sự nâng niu và chiều chuộng. Tôi không muốn làm tổn thương em ấy, chỉ cần em ấy không muốn, tôi sẽ không ép buộc. "

Chu Nguyên Phong tiến lên cười nói: "Vậy cậu liền chịu đựng đi, dù sao nghẹn hỏng cũng là cậu."

Cố Ngôn Sanh nhìn thoáng qua bản hợp đồng của Đường gia trong tay, lạnh lùng nói: "Đừng quá đáng, anh đã làm cho Đường Luân Hiên sợ hãi."

...

"Tới ... tới tập đoàn Cố thị?"

Đường Luân Hiên bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Đường Sóc nói rằng hợp đồng của Cố thị về dự án cần được thảo luận.



Xe dừng trước cửa tòa nhà Cố thị, Đường Luân Hiên xuống xe, thở dài một hơi rồi mở cửa, sắp gặp lại hắn rồi.

Đường Sóc đậu xe, bước tới hỏi: "Anh hai, có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì, chúng ta vào đi."

Trong phòng làm việc, Chu Nguyên Phong ngây người cầm tài liệu nói chuyện với Đường Sóc, và nhìn về phía Đường Luân Hiên.

Đường Luân Hiên nhìn thấy một ít bánh dâu tây trên bàn, ánh mắt lảng tránh.

"Vì họ đều là những công ty đáng tin cậy, vậy thì hãy ký hợp đồng."

Sau khi ký xong, Chu Nguyên Phong gọi Tiểu Lý đi vào, trịnh trọng nói: "Đưa Đường tổng đi xem mẫu dưới lầu, sau đó làm vài bản tài liệu để họ mang về."

Đường Sóc gật đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi, Đường Luân Hiên nhanh chóng nói: "Đường Sóc, anh đi cùng em. Tình cờ anh cũng..."

Chu Nguyên Phong đặt tập tài liệu xuống, trịnh trọng nói: “ Đường tổng, tôi chưa giải thích rõ ràng tình hình của dự án cho anh."

Cửa phòng đóng lại, Đường Luân Hiên đang định mở cửa, Chu Nguyên Phong đột nhiên đứng dậy đi tới, dồn hắn lên bàn làm việc rồi hôn.

"Buông ra... Buông ra..."

Chu Nguyên Phong đột nhiên buông Đường Luân Hiên ra, nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh nhớ em, A Xuân, anh không nhịn được nữa." (mãnh liệt quá )

Đường Luân Hiên bị đè ở trên bàn làm việc không nhúc nhích được, tức giận nói: "Đồ lưu manh! Buông tôi ra!"

"Chiếc bánh này thực sự rất ngọt. Đó là hương vị dâu tây yêu thích của em. Em có muốn ăn thử không?"

Chu Nguyên Phong nhúng ngón tay vào trong kem trắng nõn, vươn ra miệng Đường Luân Hiên, mỉm cười: "Này, há miệng ra, liếm đi."

Đường Luân Hiên kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"

Chu Nguyên Phong lấy một quả dâu tây được phủ đầy kem và ngậm trong miệng, rồi đột nhiên dùng người ép lên và đút quả dâu cho Đường Luân Hiên.

Chu Nguyên Phong nhẹ nhàng lau sạch kem trên miệng, ánh mắt hơi lóe lên, "Nhớ không? Hồi đó ... Khi tôi hỏi em bánh kem ngọt hay không, em dùng ngón tay nhúng vào kem, rồi cho tôi ăn như vậy."

"Cái đó ... không phải tôi ... buông tôi ra!"

Đường Luân Hiên không muốn nghe Chu Nguyên Phong đề cập đến vấn đề của giai đoạn đó, và cố gắng đẩy đối phương ra và đứng dậy.

"A …"

Đường Luân Hiên sững sờ nhìn vết xước trên mặt trái của Chu Nguyên Phong, anh đẩy anh ra rồi từng bước đi về phía cửa.

Chu Nguyên Phong nắm chặt tay, sắc bén nói: "Tôi vẫn luôn yêu em Đường Luân Hiên! Không phải tôi yêu em trong lúc em mất trí nhớ!"

Đường Luân Hiên dừng lại, mở cửa và rời khỏi phòng.

A Xuân, dù em có thừa nhận hay không, anh cũng không thể sống thiếu em ...

...

Cố Ngôn Sanh đến cửa hàng hoa sau khi rời công ty và mua một bó hoa hướng dương để về nhà.

Cố Ngôn Sanh cầm hoa, đẩy cửa phòng bước vào, cười nói: "Niệm Niệm ..."

Ôn Niệm Nam ở trong phòng kinh ngạc quay đầu nhìn anh, ngay khi Cố Ngôn Sanh đang định nói, anh đột nhiên nhìn thấy máy tính đang bật trước mặt Ôn Niệm Nam.

Trên máy tính đối diện với Cố Ngôn Sanh là chương trình phát sóng trực tiếp của trang web DAWN, và liên tục có cửa sổ bật lên trên màn hình ...

Tác giả có điều muốn nói:

Dự báo: Vô tình đột nhập phòng phát sóng trực tiếp gây tranh cãi, bị chụp ảnh thân thiết trong ngày xuất viện, hai người cùng phòng nói chuyện với nhau, Cố cặn bã bí mật kiểm tra kiểu dáng nhẫn cưới trên mạng, cha của Mộ Bắc Dật điều tra Đường Sóc.

Haha Cố cặn bã đã làm gì trong thời gian anh ấy ở trong phòng tắm của phòng khách ~ bạn biết đấy ~

Cố cặn bã thực sự rất bao dung, anh ấy rất coi trọng mối quan hệ này và không muốn cảm thấy bị sai trái, vì vậy anh ấy chịu đựng nó.

Đợi đến khi cưới về rồi lấy lại tất cả (trộm cười) Hiện tai chưa theo đuổi được, nên chịu đựng! !

Cố cặn bã, ngươi phải đối tốt với Niệm Niệm của tôi ! Hãy cẩn thận với vòng eo Niệm Niệm của tôi!

Bác Từ: Tôi đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, và sau đó tôi đã lau kính trong một năm

Chu Nguyên Phong sử dụng thủ đoạn lấy độc trị độc, nếu ngăn cách bắt đầu ở đây,ta liền cởi bỏ, tránh tạo ra khúc mắc.

-----