Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 44

Tiêu Niên thật sự không ngờ điểm tâm ngọt buổi chiều mà Lục Tri Chu mang cho cậu lại là lời thổ lộ thế này. 

Ngọt hơn cả dương chi cam lộ, cũng thơm hơn cả hương hoa. 

Huyệt Thái Dương của Tiêu Niên nảy lên như muốn nổ tung, nhịp tim thì càng khỏi phải nói. 

Tay của cậu còn để ở dưới bàn, không phải là cậu không muốn nâng tay lên, cậu chỉ là…… 

Đúng vậy, cậu chính là không muốn nâng tay lên đấy, cậu sợ chính mình run dữ quá bị Lục Tri Chu cười nhạo. 

Bó hoa còn đang cách cậu một khoảng, Tiêu Niên căn bản không nhịn được cười, dứt khoát để lộ ý cười nơi khóe mắt cho Lục Tri Chu xem. 

Lục Tri Chu còn đang đợi cậu trả lời.

“Câu hỏi kia của anh…” Tiêu Niên trong lòng tê dại, lúc nói chuyện cũng cười: “Anh hỏi lại lần nữa đi.”

Lục Tri Chu vô cùng hiểu ý Tiêu Niên, lập tức biết Tiêu Niên nói tới chính là câu hỏi kia. 

Hắn lặp lại: “Em cũng tặng anh một thứ được không?” 

Tiêu Niên đôi mắt cong cong: “Được nha, anh muốn cái gì?” 

Khóe mắt Lục Tri Chu cũng mang ý cười, hắn chẳng hề ngại ngần mà diễn lại đoạn này với Tiêu Niên. 

Chỉ có điều, hắn sửa lại lời kịch: “Anh muốn làm bạn trai của em.” 

Tiêu Niên không nhịn được bật cười.

“Bạn trai à.”

Tiêu Niên nói xong cúi người xuống, cắn giấy gói của bó hoa, chậm chạp kéo nó tới gần mình. 

Tiêu Niên: “Em thích bó hoa này.” 

Mỗi một chữ Tiêu Niên nói gần như là bay bổng. 

Rồi cậu tạm dừng, không nói, Lục Tri Chu cũng không vội, lẳng lặng ngồi chờ cậu nói hết lời. 

Tiêu Niên hơi nghiêng đầu: “Vậy cũng nhân tiện thích Lục Tri Chu tiên sinh một chút đi.” Tiêu Niên nói xong lại thổi cánh hoa của đóa hoa cách cậu gần nhất: “Cũng nhân tiện để anh làm bạn trai của em đi.” 

Giờ phút này, Lục Tri Chu đặc biệt dịu dàng, dáng vẻ của Tiêu Niên đều bị hắn thu vào tầm mắt. 

“Cảm ơn Tiêu Niên tiên sinh.” Lục Tri Chu nói. 

Tiêu Niên ngưỡng ngưỡng cằm: “Khách sáo quá, Lục Tri Chu tiên sinh.” 

Nói xong, Lục Tri Chu liền đứng dậy.

Hai người cách nhau không xa cũng không gần, Lục Tri Chu vừa tới gần Tiêu Niên, giống như muốn tạo cảm giác trang trọng, hơi nghiêng đầu. 

Vừa nhìn liền biết Lục Tri Chu muốn làm gì, Tiêu Niên vội dùng một ngón tay để ở trên vai Lục Tri Chu, lập tức dời ánh mắt nhìn vào trong nhà. 

Lục Tri Chu cười cười, bắt lấy tay Tiêu Niên: “Bà nội không lên đây, bà biết anh đang làm gì.” 

Sau đó, hắn lại nói: “Chỉ hôn một cái.” 

Nói xong, hắn nhẹ nhàng chạm lên môi Tiêu Niên. Lục Tri Chu vừa rời khỏi, Tiêu Niên khẽ liếm môi, còn nuốt nước miếng. 

Lục Tri Chu nói: “Vị xoài.”

Tiêu Niên lập tức đỏ mặt.

Xấu hổ quá đi mất.

“Sao bà nội cũng biết thế.” Tiêu Niên cúi đầu ăn một miếng quả xoài. 

Lục Tri Chu: “Anh nói.”

Tiêu Niên: “Bà, bà có nói gì không?”

Lục Tri Chu cười: “Nói cố lên.”

Tiêu Niên cũng cười theo: “Ồ.”

Bó hoa này lúc nhìn xa không quá giống như lúc nhìn gần, nhìn gần như vậy, Tiêu Niên mới nhận thấy được sự tỉ mỉ trong đó. 

Nếu bà nội đã biết, vậy không cần hỏi, chắc chắn là bà nội ở bên cạnh nhìn mà làm theo. 

Lúc này, Tiêu Niên lại có góc nhìn của thượng đế, cậu thậm chí cảm thấy chính mình đang ngồi đối diện bọn họ, mà vị Lục Tri Chu tiên sinh đây chắc chắn là rất ngốc, không có năng lực giám định và thưởng thức về hoa, chỉ tùy tiện cầm lên rồi gộp lại ở trong tay. 

Hắn nhất định sẽ bị bà nội phê bình, nhưng bởi vì kiên trì muốn làm ra một bó hoa đẹp, hắn cũng không hề than phiền câu nào. 

Cứu mạng với, nghĩ mấy chuyện này căn bản là vô dụng, trái tim của cậu vẫn còn nhảy bình bịch đây này. 

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Lục Tri Chu vừa mới nói với cậu cái gì ấy?

Tiêu Niên thong thả hô hấp, cậu lại cầm hoa đến gần mình hơn, dùng bó hoa che lại hơn nửa khuôn mặt: “Này, bạn trai.” 

Lục Tri Chu cũng pha cho mình một ly cà phê, nhưng hắn không có uống, Tiêu Niên ngắm hoa, còn hắn thì ngắm Tiêu Niên. 

Có lẽ là vì câu xưng hô này của Tiêu Niên, Lục Tri Chu cười khẽ: “Sao thế?” 

Tiêu Niên: “Bó hoa này làm bao lâu?” 

Lục Tri Chu quả nhiên lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Lâu lắm.”

Tiêu Niên cười.

Lục Tri Chu bổ sung: “Không quá am hiểu, sợ em ngủ xong tỉnh lại trước.”

Tiêu Niên: “Cảm ơn em đi, ngủ một giấc thật lâu.”

Lục Tri Chu gật đầu, duỗi tay sờ sờ cằm Tiêu Niên.

Bởi vì Tiêu Niên ôm hoa, xung quanh không ngừng vang lên tiếng sàn sạt của giấy gói.

Tiêu Niên thật sự rất thích, tất cả mọi thứ xung quanh bây giờ, cậu đều thích, giờ phút này tâm tình của cậu rất bay bổng. 

“Ê, Lục Tri Chu.” Tiêu Niên lại hô. 

Lục Tri Chu uống một ngụm cà phê rồi bỏ xuống. 

Tiêu Niên: “Sao anh không thấy hồi hộp vậy.” 

Lục Tri Chu chậm rãi nói: “Có hồi hộp.”

Tiêu Niên hơi kinh ngạc: “Anh hồi hộp chỗ nào, nhìn anh giống như đã nắm chắc rồi vậy.” 

Tiêu Niên nói xong còn diễn lên: “Chàng trai, hôm nay em ắt thuộc về tôi.” 

Lục Tri Chu cười, cũng lắc đầu: “Thật ra mỗi một giây đều đang lo lắng em sẽ từ chối anh.” Hắn nâng ly cà phê lên: “Cho nên mang cái này lên theo, bình tâm một chút.” 

Tiêu Niên cười lên tiếng, sao Lục Tri Chu nghiêm trang lên lại đáng yêu như vậy chứ. 

“Nhưng mà nhìn anh, như rất chắc chắn em sẽ đồng ý vậy.” 

Tiêu Niên vừa nói vừa tiếp tục che mặt sau bó hoa. 

Cậu lại đỏ mặt.

Vừa muốn hỏi vừa đỏ mặt.

Cậu chỉ thích nói những chuyện này với Lục Tri Chu thôi. 

Cậu chỉ thích nghe Lục Tri Chu nói vài lời thích cậu. 

Lục Tri Chu lắc đầu: “Anh không xác định, đành phải làm vài thứ để cố gắng lấy lòng em.” 

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng, lại lần nữa lẻn ra sau bó hoa. 

Nhưng sau đó, cậu lại hỏi: “Nếu như em từ chối anh thì sao?” 

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Anh lại nghĩ cách khác.”

Tiêu Niên trong lòng sướng muốn chết, lớn như vậy rồi chưa từng trải qua cảm giác thế này, vừa là hoa vừa là ngọt vừa động lòng, tất cả đều được Lục Tri Chu ghép lại tặng cho cậu. 

Thì ra đây là lời mà trong phim hay nói, cảm giác thân thể đang phân bố dopamine. 

Thật vui vẻ. 

Thời gian kế tiếp, Tiêu Niên tiếp tục uống dương chi cam lộ của cậu, sau đó thưởng thức bó hoa mà Lục Tri Chu tặng. 

Nhân tiện suy nghĩ nên xử lý chúng nó thế nào.

Mang về thì chắc chắn là phải mang về, để lại chỗ bà nội không thích hợp. 

Nhưng cậu cũng không thể biểu hiện đến quá quan trọng, Lục Tri Chu chắc chắn sẽ cười. 

“Suy nghĩ cái gì?”

Lục Tri Chu đột nhiên nói chuyện.

Tiêu Niên buột miệng thốt ra: “Suy nghĩ về anh a.”

Lục Tri Chu bật cười, lại giơ tay véo nhẹ má Tiêu Niên.

Tiêu Niên nằm trên ghế dựa rộng rãi, Lục Tri Chu rất nhanh uống xong ly cà phê, sau đó Tiêu Niên liền thấy hắn đi tới. 

Tiêu Niên vội vàng giang tay giang chân: “Làm gì, làm gì?”

Lục Tri Chu nhìn động tác của Tiêu Niên, cười: “Em làm gì vậy?” 

Tiêu Niên nói thẳng: “Không cho anh nằm, em nằm một mình, anh cứ ngồi đi.” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ, nhưng vẫn là quay về ngồi: “Không biết là em đang sợ cái gì.” 

Tiêu Niên nhỏ giọng: “Như vậy không tốt.” Cậu thò lại gần Lục Tri Chu một chút, lại nói: “Về nhà rồi tùy tiện anh làm.” 

Lục Tri Chu lại cười: “Em nói đấy.”

Tiêu Niên nhìn thấy lại ngứa da: “Biết anh thích em rồi, nhưng anh phải nhẫn nhịn một chút, Lục Tri Chu tiên sinh, rõ như ban ngày.” 

Lục Tri Chu lập tức lại đứng lên. 

Tiêu Niên cười rộ lên, liền nói: “Sai rồi, sai rồi, là em phải nhịn, em nhịn.” 

Lục Tri Chu cười cười, nhưng cũng không có ngồi xuống. 

Hắn nói: “Cũng nên đi xuống thôi, bà nội ngồi ở dưới một mình.”

Tiêu Niên lập tức ngồi thẳng dậy.

Lục Tri Chu vươn tay tới: “Buổi tối lại lên ngồi, có thể ngắm sao.”

Tiêu Niên nắm lấy tay Lục Tri Chu, thuận tiện mang giày vào: “Ừ.”

Lúc quay vào nhà, Lục Tri Chu cầm lấy ly nước của hai người, chỉ để lại bó hoa nằm lẻ loi trên bàn. 

Tiêu Niên do dự thật lâu, mới hỏi Lục Tri Chu: “Hoa làm sao bây giờ?” 

Lục Tri Chu quả nhiên cười: “Thích thì có thể luôn cầm theo bên người.” 

Tiêu Niên lập tức liền ngạo kiều: “Cũng không có thích đến vậy.” 

Lục Tri Chu: “Để đấy không sao, ngày mai về nhà lại mang đi.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Lục Tri Chu nói cũng đúng, bây giờ Tiêu Niên ôm hoa đi, chẳng phải cũng sẽ đặt ở chỗ nào đó trong nhà sao. 

Nghĩ vậy Tiêu Niên lại liếc sang bó hoa. 

Đẹp thật.

Hắc.

Hai người vì thế liền nắm tay xuống lầu.

Vừa tới lầu một, hơi chuyển mắt liền nhìn thấy bà nội ngồi một mình xem TV.

Tiêu Niên ăn ý mà cùng Lục Tri Chu nhìn nhau, cậu cũng cảm nhận được Lục Tri Chu nắm chặt tay cậu hơn, rồi mới đi tới. 

Bà nội cũng chú ý tới có người lại đây, ánh mắt đầu tiên của bà dừng lại trên người cả hai, sau đó lập tức nhìn thấy hai bàn tay nắm lấy nhau. 

“Bà có cần nói cái gì không?” Bà nội cười, hỏi. 

Lục Tri Chu: “Nói chúc mừng.” 

Bà nội ý cười càng đậm: “Chúc mừng a.”

Bà nội vỗ vỗ vị trí sô pha bên người: “Lại đây ngồi đi.” 

Hai người liền cùng xem TV. 

Nhưng tâm tư của Tiêu Niên căn bản không ở trên TV.

Giống như bỗng nhiên liền ở bên nhau.

Nhưng hình như cũng không có gì khác với trước.

“Tiêu Niên a.” Bà nội đột nhiên gọi.

Tiêu Niên lập tức ngồi thẳng: “Dạ, bà nội.”

Bà nội: “Cháu đổi sang kênh cháu thích xem đi.”

Tiêu Niên lập tức lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cái này siêu hay.”

Lục Tri Chu đột nhiên cắm câu: “Em có xem đâu mà bảo siêu hay.”

Tiêu Niên liền phóng qua ánh mắt xem thường. 

Lục Tri Chu lập tức sửa miệng: “Hay, siêu cấp hay.” 

Bà nội ngồi bên cạnh cười rộ lên, cũng không hỏi nữa.

Không lâu sau, mặt trời đổ về Tây, không lâu nữa là có thể ăn cơm. 

Buổi tối, ông nội có trở về, nhưng bầu không khí lại nhẹ nhàng hơn lúc trưa nhiều, bọn họ hàn huyên vài chuyện trong nhà, Tiêu Niên nghe không hiểu liền vùi đầu ăn cơm. 

Sau bữa tối, bà nội và ông nội cùng nhau ra ngoài tản bộ, Tiêu Niên lại đến phòng của Lục Tri Chu. 

Buổi chiều xem album bị cắt ngang xong cũng không quay lại, Tiêu Niên vẫn  còn rất nhiều thứ chưa có chơi đâu. 

Nếu Lục Tri Chu nói muốn xem cái gì cũng được, vậy Tiêu Niên cũng không khách sáo với hắn. 

Cậu ở nơi này giống như đang mở hộp quà bí ẩn vậy, xem bài tập trước kia của  Lục Tri Chu, giấy khen, luận văn, mọi thứ về Lục Tri Chu.

Căn bản không cùng trình độ, nhưng Tiêu Niên cảm thấy rất thích thú.

Xem xong, Tiêu Niên không thể không cảm thán, học bá thời trẻ đúng là khác biệt, đủ loại thi đấu, đủ loại cúp.

Chữ viết còn đặc biệt đẹp, không giống đống gà bới của cậu. 

Vừa xem chính là cả đêm, xem xong rồi Tiêu Niên lại ra ban công chụp một tấm ảnh sao trời, cảm thấy mỹ mãn mà về phòng tắm rửa. 

Ở trong thôn, cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ chỉ mới 11 giờ.

Lục Tri Chu cũng đi tắm, Tiêu Niên ăn không ngồi rồi, mở phần mềm nhắc nhở lịch ngày, cũng đánh dấu hôm nay là ngày đầu tiên “cùng Lục Tri Chu ở bên nhau”. 

Bà nội với ông nội đã đi nghỉ, trong nhà vặn nhỏ đèn, chung quanh vô cùng an tĩnh. 

Chờ Lục Tri Chu tắm rửa xong lên giường, Tiêu Niên lăn một cái liền dính tới. 

“Sống ở đây thích thật đó.” Tiêu Niên dựa vào đùi Lục Tri Chu, nói.

Lục Tri Chu vỗ vỗ đầu Tiêu Niên: “Thích thì sau này thường xuyên tới.”

Tiêu Niên ngửa đầu, mắt to nhìn Lục Tri Chu: “Bây giờ làm gì?”

Lục Tri Chu cúi đầu, bất chợt đối diện với Tiêu Niên.

Tiêu Niên lập tức cảm giác được, cậu trực tiếp lui ra sau: “Không được.”

Lục Tri Chu cười một tiếng, không cho Tiêu Niên lui ra sau, ôm eo cậu kéo lại gần, cũng xoay người, đè xuống. 

Tiêu Niên che miệng cười, nhỏ giọng nói: “Làm gì đó?” 

Lục Tri Chu hôn lên mu bàn tay Tiêu Niên: “Sao lại sợ thế?” 

Tiêu Niên ‘ai nha’ một tiếng, vẫn là nhỏ giọng: “Không tốt đâu, ở nhà bà nội đó.” 

Lục Tri Chu lấy tay Tiêu Niên ra: “Sao lại không tốt?” 

Tiêu Niên lại rút tay về, chống lại người Lục Tri Chu: “Thì, không lễ phép, đâu?” 

Lục Tri Chu lại lần nữa nắm lấy tay Tiêu Niên, lần này hắn dùng chút lực, không cho Tiêu Niên tránh thoát. 

Lục Tri Chu: “Anh không cảm thấy, đây cũng là nhà anh.” 

Tiêu Niên ngẫm lại, cũng đúng.

Nhưng ngẫm lại lại không quá thích hợp.

“Ông bà ở gian phòng nào?” Tiêu Niên hỏi.

Lục Tri Chu nói: “Xa lắm.”

Tiêu Niên à một tiếng.

Nhưng cậu vẫn là: “Không được đâu, Lục Tri Chu.”

Tiêu Niên lại nhíu mày, hờn dỗi mà nhìn Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu cười, hắn nhìn vào mắt Tiêu Niên: “Em cho rằng anh muốn làm gì? Em nghĩ cái gì vậy?” 

Tiêu Niên lập tức đỏ mặt. 

Lục Tri Chu cười ra tiếng.

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên: “Anh đi xuống.”

Lục Tri Chu không động.

Tiêu Niên thẹn quá thành giận: “Tránh ra! Đừng đè nặng em!” 

Lục Tri Chu cười càng đậm. 

Lựa lúc Tiêu Niên vẫn chưa tức giận thật sự, Lục Tri Chu cúi đầu.  

Hắn cũng hỏi: “Hôn một cái được chứ.”

Tiêu Niên căn bản không rảnh trả lời, Lục Tri Chu liền hôn xuống.

Không phải kiểu hôn môi đơn giản, có lẽ là vì ở trong chăn, nhiệt độ cũng lập tức dâng lên.

Cánh tay của Tiêu Niên bị nắm lấy đặt ở bên đầu, cậu cũng nhắm hai mắt lại.

Chung quanh quá an tĩnh, dẫn tới tất cả thanh âm đều dễ dàng bị phóng đại, căn phòng này còn tràn ngập mùi hương của gói thuốc mà Tiêu Niên thích, Lục Tri Chu chơi đùa môi lưỡi của cậu quá mức, Tiêu Niên lập tức liền mơ màng. 

Sau lại, Lục Tri Chu buông tay cậu ra, Tiêu Niên có thể tự do, rồi lại tự mình nhào lên, ôm lấy Lục Tri Chu. 

Cũng ở dưới chăn thong thả mấp máy, tiếng hít thở cũng càng ngày càng nặng. 

Tay Lục Tri Chu cũng đã ở trong chăn, hai người càng khăng khít hơn. 

Lục Tri Chu không hề dừng lại ở môi Tiêu Niên, mà là đi xuống cọ cổ Tiêu Niên.

Nơi này chỉ có một chút gì đó, nhưng chỗ khác lại rất có gì đó.

Tiêu Niên đột nhiên mở bừng mắt, cũng bắt lấy cánh tay Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu không nâng đầu lên, hắn hỏi: “Muốn chứ?”

Tiêu Niên khẽ nhíu mày.

Người này sao lại cố ý dùng giọng nói như vậy chứ.

Vì thế, cậu kiên trì: “Không được, anh nói anh chỉ hôn một cái.”

Lục Tri Chu nhẹ nhàng cười: “Được.”

Nói xong cũng thật sự chỉ hôn một cái.

Lục Tri Chu thăm hỏi bên cổ xong liền dần dần đi xuống. 

Xuống nữa?

Càng đi xuống.

Tiêu Niên thật sự không chống cự nổi người đàn ông này làm vậy với cậu.

Mỗi một lần, Tiêu Niên đều sẽ không kìm lòng được mà run lên. 

Sau đó, Tiêu Niên cảm giác quần áo của mình không còn, sau đó……

Lục Tri Chu một lần nữa quay lại ôm lấy Tiêu Niên, tuy Tiêu Niên không bị trói buộc, nhưng vẫn giống chú gà còi mà làm ổ trong lòng Lục Tri Chu.

Giọng nói cũng không ổn. 

Lục Tri Chu còn, cái kia với cậu.

Tiêu Niên lại lần nữa nắm lấy cánh tay của Lục Tri Chu, nhưng đã không còn kiên quyết như lúc nãy. 

“Lục Tri Chu.”

Tiêu Niên gọi đến ngắt quãng, cũng có chút như đang làm nũng.

Lục Tri Chu kề chóp mũi bên vành tai Tiêu Niên: “Vẫn là không muốn sao?” 

Tiêu Niên bảo trì một tia lý trí, kiên trì: “Không muốn.” 

Lục Tri Chu nhẹ nhàng hôn trái tai của Tiêu Niên, ôn nhu nói: “Bảo bối, hôm nay chúng ta vừa mới ở bên nhau.” 

Thanh âm này, Tiêu Niên lập tức không được.

Bàn tay nắm lấy cánh tay Lục Tri Chu cũng càng lỏng.

A!

Lục Tri Chu cái người này, thật đáng ghét!