Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 18

Tiêu Niên nên nghĩ đến là sẽ như thế.

Rốt cuộc một bữa cơm này, cậu dần dần nghe không hiểu đề tài ở trên bàn, cái gì mà thuyền, rồi hàng không, rồi khí giới. 

Cũng may có nhiều đồ ăn, ăn cũng ngon, Tiêu Niên không cần phải làm chuyện ngờ nghệch như nhìn chén ngây người, chỉ cần vùi đầu ăn là được. 

“Thấy chán à?” 

Lúc Tiêu Niên đang chiến đấu với chân gà trong chén, Lục Tri Chu đột nhiên hỏi cậu một câu như vậy. 

Tiêu Niên buông chân gà: “Còn tạm.” 

Lục Tri Chu nói: “Hiếm khi thấy em yên lặng như vậy.” 

Tiêu Niên quay đầu nhìn Lục Tri Chu: “Lời anh nói có hàm ý gì đấy?” 

Lục Tri Chu cười: “Ý trên mặt chữ, đừng hiểu lầm.” 

Tiêu Niên lại lần nữa kẹp chân gà lên, nhỏ giọng nói với Lục Tri Chu: “Ngài cảm thấy em chen vào được câu nào sao?” 

Cậu vừa mới nói xong câu này, hai chàng trai ngồi đối diện bỗng dưng lớn tiếng, đang kịch liệt biện luận rốt cuộc nên dùng cái gì để kiến tạo cái gì, là vật liệu này tốt, hay là vật liệu kia tốt hơn. 

Lục Tri Chu cười cười: “Em muốn nói chuyện gì?” 

Tiêu Niên: “Làm sao, Lục ca ra lệnh một tiếng, bảo mọi người bồi em nói chuyện à?” 

Lục Tri Chu tiếp lời trêu đùa của cậu: “Cũng không phải không được.”

Tiêu Niên cười rộ lên: “Không cần không cần, mấy anh cứ nói chuyện của mấy anh đi.” 

Lục Tri Chu: “Anh có thể nói chuyện với em.” 

Tiêu Niên lắc đầu: “Không sao đâu, cũng không có chán gì hết, đồ ăn ở đây ngon lắm, em ăn là được.”

Lục Tri Chu gật gật đầu. 

Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu sẽ không để ý đến cậu nữa, nhưng không nghĩ tới, chưa được vài giây, Lục Tri Chu lại nghiêng người đến gần cậu. 

Tiêu Niên mới gặm chân gà được một miếng. 

“Em không ăn hải sản?” Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên. 

Tiêu Niên không biết Lục Tri Chu làm sao lại để ý đến chuyện này, cậu lắc đầu: “Đâu có, ăn mà.” 

Lục Tri Chu nghi hoặc: “Vậy sao không ăn cua với tôm?” 

Tiêu Niên ngại ngùng cười cười. 

Thật ra có ăn, chỉ là cậu…… 

“Với không tới?” Lục Tri Chu lại hỏi cậu. 

Tiêu Niên: “Không phải.”

Lục Tri Chu không nói, hai người chợt liếc nhìn nhau. 

Sau đó, Lục Tri Chu cười.

Vẻ mặt của Lục Tri Chu như hiểu rõ: “Lười làm?” 

Tiêu Niên ngạc nhiên, lông mày nhướn cao: “Này anh cũng nhìn ra được?” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong nồi kẹp lấy một con cua lớn. 

Lúc nói chuyện, Tiêu Niên trong lòng thật ra là có chờ mong, nhưng cậu ngại nói ra. 

Mãi đến khi Lục Tri Chu nói câu kia: “Anh làm, em ăn không?” 

Tiêu Niên lập tức tâm hoa nộ phóng. 

Đương nhiên rồi.

“Ăn chứ.” Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Cảm ơn thầy Lục, thầy Lục tốt bụng quá.” 

Lục Tri Chu: “Khách khí.”

Vì thế, trong thời gian kế tiếp, Tiêu Niên cũng không chiến đấu với chân gà trong chén nữa, cậu nghiêng người, chăm chú nhìn Lục Tri Chu lột con cua. 

Người đàn ông như Lục Tri Chu thật đúng là hoàn mỹ, bàn tay cũng đẹp như vậy. 

Ngón tay dài, nhưng không mảnh, là kiểu bàn tay to rộng, móng tay cũng sạch sẽ, ngẫu nhiên dùng sức, còn có thể lờ mờ nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. 

Lúc này, Tiêu Niên đột nhiên nhớ lại cái đêm bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở quán bar, Lục Tri Chu chính là dùng đôi tay này chơi đùa với ly rượu của hắn. 

Tiêu Niên bỗng có chút tâm viên ý mã. 

Cậu thật ra có biết, Lục Tri Chu đối xử với cậu cẩn thận như vậy cũng không phải bởi vì quan hệ của bọn họ là gì, mà đơn giản chỉ vì Tiêu Niên là do Lục Tri Chu mang lại đây. 

Lục Tri Chu trước giờ đều hay chăm sóc người khác, cũng để ý đến cảm xúc của người khác, thấy Tiêu Niên không hoà mình được với mọi người, Lục Tri Chu tất nhiên sẽ quan tâm đến cậu hơn. 

“Ăn đi.”

Lục Tri Chu đem cái muỗng đựng đầy gạch cua đưa qua, sau đó tiếp tục tách mở phần thân của con cua. 

Tiêu Niên nhìn chỗ thịt cua vô cùng làm người ta thèm ăn này, không khỏi thầm tặc lưỡi vài cái. 

“Thầy Lục tốt bụng thật.”

Tiêu Niên vừa nói vừa nghiêng người đến gần Lục Tri Chu hơn, đè thấp giọng nói: “Sao thầy Lục tốt dữ vậy nha, lớn lên đẹp trai lại còn săn sóc như thế, em có tài đức gì……” 

“Có còn muốn ăn không?” Lục Tri Chu cắt ngang lời Tiêu Niên, cũng ngừng tay lại. 

Tiêu Niên cười rộ lên, lập tức lùi về: “Muốn muốn muốn.” 

Tiêu Niên vừa cho muỗng gạch cua vào miệng, phía sau cậu đột nhiên thò ra một cái đầu. 

“Ai nha thầy Lục, cũng lột cho tớ một con cua với.” 

Lục ca cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu là ai?” 

Tiêu Niên suýt thì cười phun.

Lâm Nhạc Phàm hỏi Tiêu Niên: “Vậy chẳng phải cậu nên lấy thân báo đáp sao?” 

Tiêu Niên gật đầu: “Tất nhiên rồi, nếu như thầy Lục không chê em, em sẽ ngay trong đêm xách bao vô nhà ảnh ở, có làm trâu làm ngựa cũng phải báo cái ân tình lột con cua này.” 

Lâm Nhạc Phàm hẳn là không nghĩ tới Tiêu Niên sẽ đối đáp đến khoa trương như vậy, lập tức ngửa đầu cười phá lên. 

Hắn hỏi Lục Tri Chu: “Lục ca, rốt cuộc cậu đi đâu nhặt được bảo bối như này thế?” 

Lục Tri Chu vừa lột thịt cua, vừa nói: “Nhặt ở bên đường.” 

Không nghĩ tới lời này cũng có người tin, mấy người bạn khác của Lục Tri Chu cũng thò đầu lại đây: “Làm quen ở bên đường à? Đường nào đó? Tớ cũng phải đi nhặt một cậu ngoan như vậy về.” 

Lục Tri Chu nghe xong, đột nhiên bật cười.

Tiêu Niên ngẩng đầu, giọng nói cũng không nhịn được mà lên cao: “Anh cười cái gì?” 

Lục Tri Chu lập tức không cười: “Không cười.” 

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Có phải anh muốn nói em không ngoan đúng không?” 

Lục Tri Chu cười như không cười: “Anh có ý này à?” 

Tiêu Niên: “Chứ gì nữa.”

Lục Tri Chu giương mắt nhìn Tiêu Niên, hỏi: “Em ngoan sao?”

Tiêu Niên lập tức nghẹn họng.

Nếu xét theo cách cậu cư xử lúc ở nhà Lục Tri Chu thì, cái từ ngoan này cậu vẫn là không nói nên lời. 

Nhưng cậu cũng có thể nói như vầy: “Em sẽ ngoan.” 

Lời này nói xong, chung quanh đột nhiên kêu lên mấy tiếng: “Ai nha.” 

Tiêu Niên bấy giờ mới phát hiện, màn thảo luận kịch liệt ở đối diện đã kết thúc, ghế lô bây giờ cũng yên tĩnh hơn nhiều, mọi người đều đang nhìn bọn họ. 

Tiêu Niên bỗng nhiên thấy hơi ngại, nhưng cậu thấy Lục Tri Chu vẫn giữ nét mặt như thường, nên nhanh chóng thu lại cái sự ngượng ngùng không cần thiết này. 

Nếu đã như thế, Tiêu Niên rất khó không bắt đầu nghiện mồm.

Cho nên, Lục Tri Chu vừa đưa một muỗng thịt cua sang, Tiêu Niên mới mở miệng, còn chưa có nhai đâu, đã lập tức nói: “Lục ca lột cua cho đúng là ngon thật, em sống 22 năm qua chưa ăn con cua nào ngon như vậy luôn.” 

Lâm Nhạc Phàm: “Ha ha ha ha ha ha.” 

Lục Tri Chu cũng cười: “Vậy em ăn nhiều một chút.” 

Tiêu Niên: “Tất nhiên tất nhiên.” 

Lục Tri Chu: “Ăn no lại tới nhà anh làm trâu làm ngựa.” 

Lâm Nhạc Phàm lại: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Tiêu Niên bởi vì tiếng cười của Lâm Nhạc Phàm nên cũng bật cười, quay đầu hỏi hắn: “Có buồn cười như vậy sao?” 

Lâm Nhạc Phàm: “Buồn cười a.” 

Lâm Nhạc Phàm là nghiêng người tới gần, vừa nói vừa định đặt tay lên vai Tiêu Niên. 

Nhưng hắn vừa mới nâng tay lên, Lục Tri Chu không biết bị chạm mạch chỗ nào, mẫn cảm như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên. 

Lâm Nhạc Phàm bất chợt bị Lục Tri Chu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện chiều hướng cánh tay của mình, liền chậm rãi buông xuống. 

Hắn nhỏ giọng hỏi Tiêu Niên: “Lục ca của tụi anh tốt như vậy, hay là tiến triển một chút?” 

Tiêu Niên cười cười: “Tụi em……” Cậu nửa đùa nửa thật: “Em rất không ngoan, Lục ca không thích.” 

Lâm Nhạc Phàm liếc sang Lục Tri Chu một cái, thấy hắn chưa nói cái gì, nên cũng ngậm miệng lại. 

Tiêu Niên ăn xong một con cua này, bữa cơm này cũng kết thúc.

Phim là ở nửa tiếng sau, tính thời gian cũng vừa lúc.

Mấy người cùng nhau đi ra ngoài, lúc này phòng làm việc của Tiêu Niên gửi tin nhắn tới, cậu liền đứng ở bên cạnh Lục Tri Chu, vừa đi theo vừa nhắn tin trả lời. 

Đang đi tới, Tiêu Niên phát hiện Lục Tri Chu hình như đi chậm lại. 

Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy tầm mắt của Lục Tri Chu đang hướng về một chỗ, Tiêu Niên cũng nhìn sang hướng đó.

Sau đó, hai người đồng thời thu hồi tầm mắt.

Cũng đồng thời nhìn về phía đối phương.

Ở bên hướng kia có cái gì à, là Phùng Xuyên.

Thật ra, Tiêu Niên không cần thiết phải chột dạ, thứ nhất, cậu với Phùng Xuyên chả có liên quan đến đồng bạc nào, thứ hai, cậu và Lục Tri Chu cũng không có quan hệ nghiêm túc gì. 

Nhưng cậu lại cảm thấy chột dạ, cũng lập tức không dám nhìn Lục Tri Chu. 

Lại đi vài bước, Phùng Xuyên ở bên kia cũng nhìn thấy nhóm người ở bên này, mà ánh mắt đầu tiên của cậu ta lại dừng ở trên người Tiêu Niên. 

Ánh mắt tiếp theo, mới cùng Lâm Nhạc Phàm gật đầu chào hỏi. 

Lại đi vài bước, điện thoại của Tiêu Niên nhận được WeChat của Phùng Xuyên. 

“Khéo quá.”

Tiêu Niên trả lời cậu ta: “Ha ha, đúng vậy” 

Tiêu Niên không biết, Lục Tri Chu có liếc nhìn điện thoại của cậu, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt. 

Nhạc đệm nhỏ, không quan trọng.

Không lâu sau, bọn họ cũng đi đến cửa rạp chiếu phim.

Vẫn chưa đến giờ, đám người tìm hai cái bàn ngồi ở bên ngoài chờ, Tiêu Niên tiếp tục cầm điện thoại xem công việc.

Xung quanh xì xà xì xào, đột nhiên trong chớp mắt, Tiêu Niên bỗng nghe thấy tiếng Lâm Nhạc Phàm nhỏ giọng nói chuyện. 

Hắn nói: “Cậu không hỏi người ta muốn uống cái gì hay không à?” 

Tiêu Niên vốn không quá để ý, cũng nghĩ hẳn là không liên quan đến cậu, nhưng giây tiếp theo, Lục Tri Chu lại quay sang hỏi cậu: “Em muốn uống cái gì?” 

Tiêu Niên cười thầm trong lòng, nhìn mọi người đều rảnh tay, nên xua tay nói: “Không cần đâu.” 

Cũng chỉ là khách khí một chút, Tiêu Niên đã nói như vậy, Lục Tri Chu cũng không hỏi thêm nữa. 

Tiêu Niên tiếp tục xử lý chuyện bên phòng làm việc, nhưng đột nhiên, Lục Tri Chu đứng lên. 

“Anh đi mua chút đồ.” Lục Tri Chu vỗ vỗ vai Lâm Nhạc Phàm: “Cậu giúp tớ trông cậu bạn nhỏ, đừng để cậu ấy chạy lung tung.” 

Lâm Nhạc Phàm cười nói: “Được rồi, cậu đi đi.”

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên há mồm.

Thôi, ngậm miệng đi.

Khoảng mười mấy phút sau, Lục Tri Chu mới trở về, sau đó hắn nâng tay lên, thả xuống trước mặt Tiêu Niên một cái túi nhỏ. 

Nói thật, cái động tác này nói thẳng ra cũng chỉ đơn giản thế thôi, nâng túi lên, đặt túi xuống. 

Nhưng ở trong lòng Tiêu Niên, nó lại soái không thể tả. 

Bởi vì, cậu vừa nhìn cái túi kia là đã biết, trong túi là dương chi cam lộ, mà ly dương chi cam lộ này lúc đặt lên mặt bàn, phảng phất như không phải phát ra thanh âm va chạm, mà là tiếng tim đập của Tiêu Niên. 

Đúng vậy, cậu chính là bình thường như vậy đó, bị một chuyện bình thường như vậy chọc trúng rồi. 

“Mua trà sữa à.” Lâm Nhạc Phàm nói chuyện: “Tớ cứ nghĩ cậu im im không lên tiếng làm gì chứ.” 

Tiêu Niên hơi nhấp môi, nhịn lại, cố gắng để lúc cười cũng chỉ là cười mỉm: “Cảm ơn nha.”

Đối với chuyện chỉ có mình cậu là có đồ uống, mọi người ở đây giống như cũng không có ý kiến gì, cũng là thấy nhiều không trách, Tiêu Niên cũng liền thoải mái uống lên. 

Buổi tối xem phim chính là phim khoa học viễn tưởng, nghe nói rất hay, nhưng Tiêu Niên mấy ngày nay mệt mỏi quá, vừa bước vô rạp, ngồi xuống chưa được hai mươi phút, cậu đã ngủ mất. 

Sau đó cũng bỏ lỡ tình tiết hấp dẫn nhất. 

Chờ tỉnh lại, bộ phim đã đến hồi cuối, trên màn hình đang chiếu tới đoạn kết. 

Ngủ lâu nên cứng cổ, Tiêu Niên mở mắt ra mới phát hiện, chỗ tay vịn giữa cậu và Lục Tri Chu bị kéo lên, mà cậu thì nằm trong lòng Lục Tri Chu, dựa lên vai Lục Tri Chu. 

“Tỉnh.” 

Lục Tri Chu cảm nhận được động tác của cậu, lên tiếng. 

Tiêu Niên khẽ ‘ừ’ một tiếng, cả người mơ mơ màng màng.

Cậu xoa xoa cổ, đột nhiên có thứ gì đó được đưa tới trước mặt cậu. 

Tiêu Niên mơ hồ mà sửng sốt một hồi, hơi ngửa ra sau, nhìn rõ là cái gì xong lại mơ hồ rụt về, hé miệng, cắn ống hút, hút một ngụm. 

Không biết cái này thì có gì buồn cười, Tiêu Niên nghe thấy tiếng cười của Lục Tri Chu. 

Tiêu Niên mơ màng xoay đầu nhìn Lục Tri Chu: “A?” 

Lục Tri Chu cười càng vui, hắn nâng lên cánh tay bị Tiêu Niên dựa vào, xoa xoa mái tóc của Tiêu Niên. 

Sau đó, hắn rất tự nhiên mà lấy đồ uống về, đưa tới bên miệng.

Tiêu Niên chỉ đành trơ mắt nhìn, thấy lúc ống hút sắp đụng tới miệng Lục Tri Chu, Lục Tri Chu dừng lại. 

Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của Tiêu Niên, Lục Tri Chu quay đầu hỏi Tiêu Niên: “Anh uống được không?”

Tiêu Niên: “Anh uống sắp hết của em rồi bây giờ mới hỏi à?” 

Lục Tri Chu cũng cười, hắn lại lần nữa nhìn về phía màn hình, quang ảnh chiếu lên mặt hắn.

Lục Tri Chu nói: “Ngọt.”

Trái tim của Tiêu Niên bỗng nhiên nảy lên. 

Nhất định là do cậu ngủ mụ đầu rồi.