Ân Sủng Của Tạo Hoá

Chương 5



Nửa đêm, Nhà ga số 3 của Sân bay Quốc tế Thành phố B.



Chuyến bay bị hoãn một tiếng rưỡi cuối cùng cũng hạ cánh, cầu thang và cửa máy bay đã được hạ xuống.



Đèn trần trong cabin nhấp nháy, báo hiệu đã đến lúc xuống đi xuống.



Trì Ngộ đẩy bịt mắt lên trán, co duỗi cánh tay tê mỏi, cổ họng thắt lại đau đớn.



Cô nhắn WeChat cho Nhiễm Cấm: "Chị Nhiễm, máy bay hạ cánh rồi, em không có hành lý ký gửi, sẽ sớm ra đến nơi."

Trước khi cô kịp cất điện thoại vào túi thì Nhiễm Cấm đã trả lời: "Chị đang chờ em ở bãi đỗ xe ở phía đông khu D.

Em ra đi sảnh, theo bảng chỉ dẫn, xuống cầu rồi đi thang máy đến bãi đỗ xe B2, chị ở đó chờ em."

"Được, tí nữa gặp."

Trì Ngộ đứng dậy đi lấy ba lô, nhét vào đó chiếc máy tính bảng vẫn luôn cầm trên tay.



Hơn mười tiếng bay làm cô mỏi mệt, dù cho có chiếc giường êm ái thì cô cũng hay lạ giường, lại thêm cái chết của chị gái khiến cô trắng đêm mất ngủ.



Nằm trên chiếc giường chật chội đó, đừng nói ngủ, thậm chí cô còn không thể thay đổi tư thế, cả người đau nhức khó chịu.



Đôi mắt cô đỏ ngầu, sưng tấy, dáng vẻ tiều tuỵ hơn nhiều so với những đêm thức khuya viết luận văn trước kia, Trì Ngộ đeo lên kính râm to bản, che hết nửa khuôn mặt, mở cửa xuống máy bay.



Nửa đêm, trong sảnh không có quá nhiều người, nhưng ánh đèn lại sáng lạ thường, sáng đến mức dù đeo kính râm nhưng vẫn làm đôi mắt cô khó chịu.



Bước đi trên tấm thảm giảm thanh, giày cao gót phát ra từng tiếng trầm đục có tiết tấu, như đang gõ vào trái tim cô.



Nghi ngờ, thất vọng, đau khổ đan xen với nhau, đối mặt với hành trình không xác định, cô có cảm giác bực tức vì bị nhấn chìm trong cơn ác mộng mệt mỏi.



Khi WeChat của Trì Ngộ đến, Nhiễm Cấm nhanh chóng tỉnh dậy.



Giấc mơ bị gián đoạn khiến nàng càng thêm mệt mỏi.



Nhiễm Cấm cầm di động, nhìn thấy tin nhắn Trì Ngộ gửi đến, nói chuyến bay của cô đã hạ cánh.



Sau khi trả lời Trì Ngộ, nói cho cô biết nơi mình đang đứng, nàng vẫn chưa yên tâm.




Sợ Trì Ngộ đã lâu không về sẽ đi nhầm đường, Nhiễm Cấm xuống xe, đi lên từ bãi đỗ xe, đứng cuối cầu chờ cô.

.

Truyện mới cập nhật

Khi Trì Ngộ đang vội vã bước đến thang máy ở bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại bạn thân của cô.



Trước khi lên máy bay, cô đã nhờ một người bạn có công ty riêng ở Trung Quốc hỗ trợ điều tra nguyên nhân cái chết của chị gái mình.



Nghe xong kết quả điều tra của người bạn này, Trì Ngộ dừng lại, sắc mặt tái nhợt hơn bao giờ hết.



Cô đứng cạnh tấm kính cao từ trần đến sàn của tòa nhà ba tầng ở nhà ga sân bay, nhìn từng chiếc máy bay hạ cánh trong đêm khuya, chớp lên ánh đỏ trong bóng tối sâu thẳm, giống như đôi mắt của một linh hồn hung ác đang lơ lửng giữa trời đêm.



Mà những gì cô nghe được còn đáng sợ hơn cả linh hồn dữ đó.



Một vụ "Tự sát" đầy rẫy chi tiết đáng ngờ, giống như một bàn ăn được người ta chuẩn bị cẩn thận, trên bàn là thức ăn cùng vật dụng trông rất bình thường, nhưng lại không nằm đúng vị trí vốn có của chúng.



Mà bố trí hết thảy những chuyện này, là "Người nhà" mà cô từng vô cùng tin tưởng, là "Chị dâu" mà cô gọi bao nhiêu năm.



"Ừm, mình biết rồi."

Sau khi Trì Ngộ cúp điện thoại thì giọng nói đã khàn khàn.



Cô đứng đó mấy phút, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mới lần nữa đi đến nơi đã hẹn với Nhiễm Cấm.



Từ xa, Nhiễm Cấm chỉ cần liếc mắt đã thấy được Trì Ngộ.



Trì Ngộ 22 tuổi, cao 1m75, trang phục đến dự đám tang của cô đã rất kín đáo, thế nhưng dù đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.



Mái tóc xoăn dài của cô thỉnh thoảng rung động theo bước chân đi về phía trước.

Cô đeo kính râm, áo khoác đen thắt eo và quần ống rộng bằng len đen, cô đi rất nhanh mặc dù đang mang giày cao gót.



"Chị Nhiễm."

Nhìn thấy Nhiễm Cấm, Trì Ngộ bước nhanh đến gần nàng và tháo kính râm xuống.



Nhiễm Cấm nhìn gương mặt hốc hác cùng đôi mắt sưng đỏ của cô, rõ ràng là cô đã gầy đi rất nhiều so với khi về nhà vào Tết Nguyên Đán, nét phong sương cũng hiện rõ trên gương mặt cô.




Trái tim Nhiễm Cấm nhói đau, nàng mở rộng vòng tay ôm lấy cô, để cô khóc trong ngực mình.



Chiếc túi rơi xuống đất, Trì Ngộ ôm eo Nhiễm Cấm, dán vào cổ nàng, nước mắt lưng tròng.



Nhiễm Cấm thấp hơn Trì Ngộ nửa cái đầu, bả vai bị cô đè lên, khá vất vả ngẩng đầu, xoa lưng cô, vừa dịu dàng lại vô cùng kiên nhẫn vỗ về cô.



Để cho cô em nhỏ vừa mất chị này có nơi để dựa vào, có chỗ để khóc thương.



Những ngón tay thon dài của Trì Ngộ chậm rãi chuyển từ eo nàng ra sau đầu, luồn tay vào tóc nàng.



Đỡ nàng, chặt chẽ giữ lấy nàng trong vòng tay của mình.



Lời nói vừa rồi của người bạn kia vẫn còn quanh quẩn bên tai Trì Ngộ:

"Chị cậu để lại di chúc bằng tài khoản của mình trong hệ thống Tập đoàn Trì thị.

Nội dung di chúc đơn giản đến mức làm người ta nhìn thấy ngay là nó được viết ra vô cùng vội vã."

"Di chúc chỉ có hai nội dung, thứ nhất là giao Tập đoàn Trì thị cho Nhiễm Cấm, thứ hai là lập tức hoả táng di thể.

Cho nên sau khi cảnh sát xác nhận "Tự sát" thì di thể chị cậu đã ngay lập tức bị hoả táng, bây giờ ở linh đường chỉ là hũ tro cốt của chị ấy.



Báo cáo khám nghiệm tử thi đầu tiên đã biến mất, vất vả lắm mình mới tìm được chút manh mối, gửi cho cậu chính là báo cáo khám nghiệm ban đầu chưa qua chỉnh sửa, không quá rõ nhưng có thể nhận ra trên ngực chị cậu bị đâm mười hai nhát dao.

Con mẹ nó mình phục thật đó, tự sát bằng mười hai nhát dao.



Người chị dâu kia của cậu, à không, chị dâu cũ, chắc chắn có quan hệ rất tốt với Cục cảnh sát, nếu không thì kết quả báo cáo cũng không có tới mấy phiên bản khác nhau như vậy.

Mình điều tra theo hướng này, biết được chị ấy cùng với một cảnh sát họ Lộ có quan hệ vô cùng mật thiết, trước khi chị cậu mất một tháng, hai người đã gặp mặt 23 lần.



Ở chỗ mình còn nhiều tài liệu lắm, khi nào cậu tới mình để cậu tự xem.

Đoạn video giám sát có lẽ cũng sẽ có lúc chúng ta gặp nhau."

Đôi mắt đẫm lệ và đỏ như máu của Trì Ngộ nhìn thẳng vào khoảng không trống trải trước nhà ga sân bay lúc nửa đêm.



Điều không phù hợp với không khí của cái ôm ấm áp trong buổi gặp mặt trước khi về nhà chịu tang, là ánh mắt của Trì Ngộ.



Vẫn còn mang dáng vẻ bi thương, nhưng nhiều hơn là sự suy tư lắng dịu, biến chuyển thành hiểu rõ và quyết tâm ngày càng mãnh liệt, đen tối.




Nhưng tất cả những điều này, người đang toàn tâm toàn ý ôm cô là Nhiễm Cấm cũng không phát hiện được.



Nàng chỉ có thể nghe được tiếng nói của Trì Ngộ.



"Chị Nhiễm, chị hai qua đời, chị phải bảo trọng thân thể." Trì Ngộ không chớp mắt, gằn ra từng chữ một, "Em sẽ ở bên cạnh chị, chăm sóc, thật, tốt, cho, chị."

......



Ngồi trên xe Nhiễm Cấm đi đến Trì gia.



Trên đường cao tốc vào nửa đêm rất ít xe, Nhiễm Cấm lái không hề chậm.



"Chị Nhiễm, chị của em mất như thế nào vậy?"

Trì Ngộ dựa vào ghế xe, bình tĩnh mở miệng.



Sự bình tĩnh này không giống như là dò hỏi, mà giống như người hỏi đã biết trước đáp án, chỉ chờ đợi để đánh giá câu trả lời.



"Tự sát."

Nhiễm Cấm trả lời hai chữ này sau mấy giây im lặng, giọng nói không hề dao động, có vẻ như người chết không phải là "Bạn gái thân yêu" cùng nàng bên nhau 6 năm, mà chỉ là người xa lạ nào đó.



"Chị em sẽ không tự sát." Trì Ngộ quay đầu, nhìn sườn mặt Nhiễm Cấm, "Chị ấy là người như thế nào, chúng ta biết rõ nhất.

Hôm qua, đến giờ thì có thể nói là hôm kia, chị ấy còn đúng giờ gọi video cho em, lúc nói chuyện cũng không có gì khác thường, sao có thể nói tự sát liền tự sát? Chị Nhiễm, chị nói có thể có khả năng nào khác không?"

"Khả năng gì?"

Trì Ngộ nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhiễm Cấm, muốn nhận ra một sự thay đổi nhỏ của nàng: "Chị hai có phải là bị người khác giết hại?"

Nhiễm Cấm không trả lời vấn đề này của cô.



Nửa khuôn mặt phản chiếu trong ánh sáng lạnh lẽo của bảng điều khiển trung tâm, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.



"Cảnh sát cũng nói là chị hai tự sát?" Trì Ngộ dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực.



"Ừm."

"Là ai phát hiện đầu tiên?"

Là người thân ruột thịt duy nhất của người quá cố, Trì Ngộ ráo riết truy vấn Nhiễm Cấm cũng hợp tình hợp lý.



Mặc dù Nhiễm Cấm không phải cảnh sát, tạm thời cũng không phải phạm nhân.



"Trợ lý riêng kiêm thư ký của chị em, Hồng Dĩ Linh."

Mỗi sáng thứ sáu hàng tuần Trì Lý đều đi đánh golf, trên đường đi sẽ gọi video cho Trì Ngộ, việc này giống như bình thường.



Hôm đó chị đi đến sân golf của Tập đoàn Trì thị, chơi hai tiếng đồng hồ thì đến phòng khách đặc biệt nghỉ ngơi tắm rửa, Hồng Dĩ Linh đến đưa quần áo cho chị.




Hồng Dĩ Linh có quyền đi vào phòng nghỉ của Trì Lý, ngày thường cô có thể rời đi sau khi cất quần áo vào tủ riêng của Trì Lý, không cần phải gặp mặt sếp của mình.



Nhưng hôm đó, ngoại trừ đưa quần áo, Hồng Dĩ Linh còn mang theo một phần văn bản cần có chữ ký của Trì Lý, vậy nên cô không lập tức đi mà chờ trong phòng nghỉ.



Đợi hơn một tiếng còn chưa thấy bà chủ đi ra, Hồng Dĩ Linh cảm thấy rất kỳ lạ.



Trì tổng luôn luôn tuân thủ thời gian nghiêm ngặt, cũng biết Hồng Dĩ Linh mang tài liệu đến sẽ rất nôn nóng, không có lý do gì nửa ngày không xuất hiện.



Hồng Dĩ Linh căng da đầu gõ cửa phòng tắm.



Gõ hồi lâu cũng không thấy phản ứng nào, Hồng Dĩ Linh có chút hoảng hốt, không biết có phải bà chủ xảy ra chuyện gì hay không.



Nói chung, những người chém giết trên thương trường rất ngại dính líu tới cảnh sát, một khi cảnh sát tìm tới cửa, đại đa số đều là những chuyện xui xẻo, nên có thể Trì Lý không gọi điện thoại vì không muốn cảnh sát nhúng tay vào.



Hồng Dĩ Linh là một thư ký xuất sắc, đứng trên lập trường của bà chủ để suy nghĩ, là khoá học nhập môn bắt buộc.



Tương tự, khứu giác nhạy bén để phát hiện tình trạng bất thường cũng là nguyên nhân chính khiến cô được làm việc bên cạnh Chủ tịch tập đoàn Trì thị suốt bao nhiêu năm nay.



Hồng Dĩ Linh gõ mạnh mấy lần lên cửa nhưng vẫn không nhận được phản hồi như cũ, cô biết không thể tiếp tục chờ đợi, lập tức chạy đến sân bóng tìm giám đốc, người này dùng quyền hạn của mình mở cửa phòng tắm.



Hồng Dĩ Linh nói với cảnh sát, trong khoảnh khắc cửa mở ra, tiếng nước chảy và hơi nước lập tức chiếm cứ thính giác và thị giác của cô.



Cảnh tượng hỗn loạn giống như có người cố tình bịt tai che mắt, không cho cô nhìn rõ trong lần đầu tiên.



Nhưng mũi cô lại hoạt động bình thường.



Cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.



Hồng Dĩ Linh nói lúc đó cô rất sốc, gần như chỉ dựa vào bản năng, ngay lập tức xoay người để giám đốc và nhân viên công tác lui ra ngoài, thậm chí không chờ đối phương kịp phản ứng đã lập tức đưa tay đóng cửa.



Hồng Dĩ Linh làm ngơ trước những nghi vấn ngoài cửa, sau khi hít sâu một hơi, đi đến nơi có mùi máu tươi nồng đậm nhất.



"Khi được phát hiện thì chị của em nằm trong bồn tắm đầy nước, cổ tay bị cắt đứt, đã......" Nhiễm Cấm nói tới đây, vì quan tâm đến cảm xúc của Trì Ngộ, không nói thêm nữa.



Trì Ngộ hỏi tiếp: "Ngoại trừ giám đốc sân golf, người có quyền hạn đi vào phòng nghỉ của chị em còn có những ai?"

"Ba người." Nhiễm Cấm không do dự, trả lời vấn đề của cô rất nhanh, "Chị em, thư ký Hồng Dĩ Linh, và chị."


.