Một lát sau. Quan Sơn Nguyệt ăn xong, đưa tay cầm khăn ăn lên lau miệng. Lúc này anh đưa mắt nhìn xem “tiến độ”
của Tôn Phật Nhi, không nhịn được phải lắc đầu.
“Tôi và Đường Nguyệt có chuyện cần bàn bạc một chút, em ngoan ngõan ngồi đây ăn đi nhé, biết chưa?”
Thanh Chi Cung là sản nghiệp của nhà Sơn
Nguyệt, lúc nào cũng vào một khoảng thời gian cố định, thường là khi anh dùng cơm, anh sẽ được nghe giám đốc Đường Nguyệt báo cáo.
Cô lườm anh một cái, chun mũi, nói một
cách giận dỗi: “Anh lại còn dùng giọng điệu đấy để nói với tôi sao? Quan Sơn Nguyệt tiên sinh à, tôi trân trọng báo cho ngài biết, tôi đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi, xin
báo cho ngài biết là ngài không cần dùng cách nói của người lớn đối với
trẻ con để nói với tôi!”.
“Muốn anh đối xử với em như với người lớn ư? Cũng được thôi, nhưng mà phải xem biểu hiện của em thế nào đã.” Anh
nhìn cô một cái, vẫn là ánh mắt nhìn một đứa trẻ, “Học sinh tiểu học ăn còn nhanh hơn em”.
Tôn Phật Nhi định phản bác thì anh đã nói tiếp “Vừa nghe đến ăn cơm thì mặt mày ủ rũ khổ sở, nhìn thấy món điểm
tâm thì hai mắt sáng lên, toét miệng ra cười, không phải là trẻ con thì là cái gì?” (BB: vậy BB ta cũng là trẻ con à? *chống cằm tự hỏi*)
“Tôi…” biết mình không có cách nào nói
lại anh nên cô càng thêm ủ rũ, bản thân cô có chút không giống như lời
của anh, nhưng… “ăn chậm một chút thì có gì sai chứ? Tôi cũng đã qua tuổi đang phát triển rồi.”
“Vẫn không đủ lớn!” Ánh mắt anh dừng trên ngực cô, đột nhiên anh ghé sát tai cô nói nhỏ: “Em nên ăn nhiều một
chút, tuy là khả năng thành công không cao lắm, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể giúp cái chỗ đó phát triển thêm.” (BB: *cúi xuống nhìn lại mình* mình cũng không đến nỗi không đủ lớn nhể!)
“Háo sắc!” Mặt cô đỏ bừng, khẽ kêu kên,
đẩy đầu anh ra xa, nói: “Đi đi, đi mà làm chuyện của anh đi, đừng có mà ở đây ngó nghiêng lung tung.”
Quan Sơn Nguyệt không để ý đến sự vô lễ của cô, ngược lại còn cười rất vui vẻ, khiến Tôn Phật Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ hai người thân mật như vậy
Đường Nguyệt chỉ biết đứng ngây ra nhìn, cho dù có nhìn thấy người ngoài hành tinh đổ bộ xuống xâm chiếm trái đất cũng không làm cô cảm thấy kinh ngạc hơn lúc này.
Cô ấy là ai? Có thân phận gì? Những câu hỏi đó cứ dồn dập xuất hiện trong đầu Đường Nguyệt.
Tôn Phật Nhi không thèm để ý đến Quan Sơn Nguyệt, cô quay đầu nhẹ giọng nói với đại mĩ nhân: “Xin chào, nhất định cô chính là tiểu thư Đường Nguyệt, giám đốc xinh đẹp của Thanh Chi Cung rồi! Ngưỡng mộ đã lâu, tôi họ Tôn tên Tôn Phật
Nhi.”
“Không dám, Tôn tiểu thư mới thực sự xinh đẹp.” Đường Nguyệt tự nhiên cũng khiêm tốn đáp lại cô.
Hai người mới nói chuyện chưa được mấy
câu thì Quan đại thiếu gia không chịu được cảm giác bị bỏ rơi liền cắt
ngang lời họ, anh ra lệnh cho Tôn Phật Nhi: “Ăn cơm đi!” sau đó quay người đi sang một bàn khác, mở tài liệu ra bắt đầu xem báo cáo của Đường Nguyệt. (BB: dấm chua….dấm chua *nhảy múa loạn xạ*….dấm này hình như…chưa được chua lắm *tiu ngỉu lê lết về mần truyện tiếp*)
Nhìn thấy họ đang bàn chuyện công việc
như vậy, Tôn Phật Nhi đành phải bưng bát lên, nỗ lực giải quyết nốt chỗ
thực phẩm bên trong, nhỡ đâu tên dã man kia nói thật thì… cô không muốn phải ở lại nằm dưới đất ngủ đâu. (BB: ngủ dưới đất mà có mền 37 độ ta cũng muốn nằm a)
Cho đến khi bọn họ bàn xong, Đường Nguyệt đi ra, thì Tôn Phật Nhi cũng gần như đã ăn xong. Cô lau miệng, rồi cầm
lấy chén trà Quan Sơn Nguyệt đưa, nhấp một ngụm, khen: “Nói thật nhé, đầu bếp ở đây rất giỏi, mỗi món đồ ăn đều có vị rất đặc biệt. So với những món ăn bán ở ngoài đường tại Mỹ thật sự rất khác
nhau, nhờ phúc của anh, mà hôm nay tôi mới có thể ăn một bữa no nê như thế này”.
“Ở Mỹ ư?” Anh kinh ngạc hỏi lại: “Em vừa về Đài Loan sao?”
“Vâng, tôi du học ở Mỹ, vừa tốt nghiệp năm nay, mới về nước cũng chưa được một tháng.” Cô gật đầu trả lời.
“Em mới về nước chưa được một tháng mà chúng ta đã gặp nhau hai lần, đúng là chúng ta rất có duyên với nhau.” (BB: tự sướng, tự sướng kìa =]]] )
Vì Quan Sơn Nguyệt cũng có kinh nghiệm du học, nên vừa nói đến chủ đề này, không khí bỗng thân thiện hẳn lên. Nói chuyện được một lát, đột nhiên anh nhớ ra chuyện gì liền nói: “Phật Nhi, bây giờ em ở đâu?”
“Tôi ở…” Chợt cô ngừng lại, cảnh giác nhìn anh. “Nơi tôi ở không thể tiết lộ, anh đừng có hỏi nữa.”
“Tôi chỉ hỏi một chút thôi, em có vẻ mặt
đó là có ý gì?” Anh tiếp tục nói, “Chỉ vì tôi nghĩ em đã thích nơi này,
nên sau này muốn mời em tới đây ăn cơm, em căng thẳng cái gì chứ, sợ tôi bán em sao? Bây giờ em không nói, đợi chút nữa tôi
đưa em về thì sẽ biết em ở chỗ nào thôi.” (BB: bá đạo quá….ta thích quá)
Tôn Phật Nhi suy nghĩ cân nhắc hồi lâu,
anh ta là loại người chả sợ mất mặt mà bám dính lấy người khác đâu, cô
tuyệt đối không thể đắc tội với anh ta, tuy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng… Ôi, cô còn có thể làm cách nào khác được
bây giờ?
“Em lại đang nghĩ cái gì đấy?” Anh huơ
huơ tay trước mặt cô, “Lẽ nào ngay cả địa chỉ nhà mình em cũng phải nghĩ tới nửa ngày mới nhớ ra ư?”
“Tôi không thể nghĩ sao? Trước khi nói với người khác thì không nên tự ngẫm và hỏi lại mình sao?”.
Đôi mắt sâu thăm thẳm liếc cô một cái,
Quan Sơn Nguyệt lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp, ghi số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho cô, “Đây là danh thiếp của tôi. Trên đó có ghi số điện thoại riêng của tôi, chỉ cần gọi số này,
lúc nào em cũng có thể tìm tôi, 24/24 đều có người nhấc máy.”
Tôn Phật Nhi nhận tấm danh thiếp, biểu hiện của cô lại không như anh mong đợi.
“Của em đâu?” Anh không tin cô không hiểu ý của anh.
Cô cúi đầu thưởng thức trà, tránh né ánh
mắt sắc bén của anh, “Tôi nói rồi, tôi mới về nước, lại không thông
thuộc đường, dù sao anh cũng đưa tôi về, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao, hỏi tôi làm gì, hại tôi phải nghĩ nhức cả đầu.”
“Thật sao, thật là em không nhớ ra ư?”
Anh hừ một tiếng, “Đến địa chỉ nhà mà cũng không nhớ ra thì thật là vô
lí, ngay cả số điện thoại mà cũng không nhớ lại càng kỳ quái hơn!”
“Không nhớ là không nhớ, tôi lừa anh làm cái gì chứ? Có được ăn kẹo đâu” Cô kiên trì nói. (BB: vậy mà còn kêu mình không giống con nít, có con nít mới tin chị)
Oa, ánh mắt sắc bén thật, dường như có
thể nhìn thấu tâm can người khác, anh ta nhất định là một nhà kinh doanh đại tài, nhưng làm cấp dưới của anh ta thì đúng là cực hình nha.
Có điều, trước mắt cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách gì đó để khiến anh ta không thể đưa cô về mới được! (BB: chị cứ ngồi đó mà mơ đi)