Chính Hàn Ngọc Trác cũng cảm thấy bàng hoàng trong sự gặp gỡ quá ngẫu nhiên, lòng hắn băn khoăn không biết nên mở đầu ra sao cho phải.
Thật lâu, như sực nhớ cử chỉ của mình hơi vô lý, Hàn Ngọc Trác vội nói :
- Tại hạ đến lâu rồi, vừa định vào nhưng chợt nghe tiếng người nên ẩn mặt, không ngờ lại gặp cô nương.
Cô gái bao mặt nói :
- Tôi thật cũng không ngờ...
Nàng ngập ngừng như không biết làm sao nói tiếp trọn câu, cuối cùng đành phải mượn đến lời khách sáo.
- Đã lâu không gặp, Tam thiếu hiệp vẫn như xưa?
Hàn Ngọc Trác cười :
- Đa tạ cô nương... Cô cũng mạnh?
Cô gái bao mặt lại ngập ngừng :
- Tôi... tôi cũng mạnh. Tôi tìm Tam thiếu hiệp khắp nơi.
Hàn Ngọc Trác nhìn thẳng vào mặt nàng :
- Có chuyện chi không cô nương?
Cô gái bao mặt lắc đầu :
- Không có chuyện chi, tôi chỉ muốn tìm Tam thiếu hiệp để hỏi xem trong bao nhiêu ngày nay có phát hiện gì không, thế thôi.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Phát hiện gì mới thì không, chỉ thoáng một vài việc nhỏ...
Hắn nói qua những chuyện mà hắn gặp sau ngày từ giã nàng cho nàng nghe, cô gái bao mặt gật đầu nhè nhẹ :
- Thật là vất vả cho Tam thiếu hiệp vô cùng.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười :
- Không có đáng chi cả, hình như người trong giang hồ sinh ra đều phải gian nan.
Cô gái bao mặt cúi đầu :
- Nhưng Tam thiếu hiệp thì không như những kẻ giang hồ khác, đáng lý Tam thiếu hiệp phải được an hưởng thanh nhàn...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Thật sự tôi cũng không quen lắm với việc an nhàn, từ trước đến nay cứ thường phải đi đây đi đó, không khi nào ngồi nhà được lâu, vả lại gặp lúc Triệu đại nhân lâm nạn, cho dù không muốn cũng không thể ngồi yên.
Cô gái bao mặt gật đầu :
- Thái độ vì người của Tam thiếu hiệp thật đã làm cho ai cũng phải đem lòng kính phục.
Hàn Ngọc Trác cười :
- Cô nương quá khen rồi, chẳng hay trong những ngày qua, cô nương có phát hiện được gì không?
Cô gái bao mặt lắc đầu :
- Thật là thẹn, cũng có thể vì tôi có phương tiện đến những chỗ phồn hoa, vì thế rong ruổi bao nhiêu ngày vẫn không tìm ra manh mối gì đáng kể, mãi cho đến khoảng một giờ trước đây mới thấy một người đàn ông áo đen bao mặt, tôi muốn bắt giữ hắn, nhưng xét lại cho dù có giữ được chắc cũng không tìm được gì nơi miệng hắn, vì thế tôi âm thầm theo dõi, nếu không chắc cũng không gặp được Tam thiếu hiệp tại đây.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm :
- Địa phương này có phải là sào huyệt của bọn chúng không thì thật tình tôi cũng không dám chắc, tuy nhiên, theo tôi biết thì tại nơi này có giam giữ một người, nếu giải thoát được người đó, chúng ta có thể thu hoạch được những biến loạn của họ.
Cô gái bao mặt à à hai ba tiếng :
- Có chuyện như thế hay sao? Nhưng con người đó là ai?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Điều đó thì tôi vẫn chưa biết được, chỉ biết người bị giam giữ trong tay họ là một nhân vật quan trọng.
Cô gái bao mặt hỏi :
- Làm sao Tam thiếu hiệp biết được người bị giam là nhân vật quan trọng?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Vừa rồi, trong câu chuyện tôi có nói đến một vị cô nương tên Di Hồng, chính vị cô nương ấy đã cho tôi biết như vậy.
Cô gái bao mặt chắt lưỡi :
- Thật tội nghiệp nàng hết sức...
Không hỏi tiếp về vụ người bị giam cầm mà lại xúc động về vụ Di Hồng, cô gái bao mặt quả là con người nhiều tình cảm.
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Thật đúng như thế, nàng ta thật đáng thương, nàng ta rất đáng được gọi là một kỳ nữ tử.
Cô gái bao mặt trầm chậm cúi đầu, nhưng nàng lại ngẩng lên rất nhanh, nàng hỏi :
- Di Hồng cô nương không có cho Tam thiếu hiệp biết người bị giam đó là ai sao?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Không, chính vì thế nên tôi mới không biết.
Cô gái bao mặt hỏi :
- Nhưng với tình hình phải đương đầu hiện tại Tam thiếu hiệp có nắm chắc được không?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Không rõ lắm, Di Hồng cô nương chỉ cho tôi biết ở đây có một chỗ gọi là "Vô Ưu cốc", ban đầu khi tới đây tôi cũng chưa biết có phải mình đi đúng hay chưa, mãi đến lúc phát hiện người áo đen bao mặt, tôi mới đoán chắc là chỗ này.
Cô gái bao mặt gật đầu :
- Cứ theo thông thường mà xét thì nơi này phải là chỗ canh phòng nghiêm ngặt lắm
Hàn Ngọc Trác nói :
- Có thể nói là chúng ra đã đến của khẩu của chúng, thế mà chúng vẫn chưa hay, có thể vì nơi này quá kín đáo chính trong bọn họ cũng rất ít người biết, tôi nghĩ cũng có thể vì thế mà chúng đã lơi là việc bố trí canh phòng, không có sự giới bị sum nghiêm.
Cô gái bao mặt gật đầu :
- Cũng mong là như thế để chúng ta dễ cứu được người, nhưng không biết vùng phụ cận này còn có sào huyệt nào của chúng nữa không, nếu có thì chần chờ chúng sẽ dễ phát hiện và tăng viện.
Hàn Ngọc Trác gật gật :
- Cô nương nói đúng lắm.
Trầm ngâm một lúc Hàn Ngọc Trác ngẩng mặt nhìn lên đỉnh núi và nói tiếp :
- Chúng ta có thể lên trên ẩn mình nhìn xuống, có điều muốn men theo sương núi này mà lên tới đỉnh thì quả khó khăn.
Cô gái bao mặt nhìn lên và nói :
- Tôi có cách, xin Tam thiếu hiệp đợi ở đây
Hàn Ngọc Trác vội nói :
- Không cô nương hãy để tôi thử trước.
Cô gái bao mặt đưa tay cao :
- Tam thiếu hiệp khách sáo phải không, tôi có "Lãnh Diện Phi Sương" tôi lên đó dễ lắm.
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Không phải khách sáo, nhưng mà... Thôi như thế này, tôi cùng với cô nương lên một lượt, biết đâu trên đó có trạm canh của bọn chúng, thêm được một người là đỡ được một người.
Tuy nói không khách sáo, lòng hắn cũng không muốn khách, nhưng hắn vẫn là đàn ông, hắn phải có tư cách của đàn ông trước một cô gái, cho dù cô gái đó có là "Môn chủ" đi nữa cũng vẫn là một cô gái.
Do dự một giây cô gái bao mặt gật đầu :
- Cũng được, vậy Tam thiếu hiệp hãy dùng "Lãnh Diện Phi Sương" của tôi.
Nàng ngửa bàn tay trao cho Hàn Ngọc Trác, trong lòng bàn tay là một cuộn giấy li ti óng ánh.
Thật không ai ngờ nổi, những sợi tơ như tóc đó lại là vật phòng thân mà cũng là vật giết người, thế nhưng Hàn Ngọc Trác đã từng có lãnh giáo qua mà hắn vẫn không hề biết.
Nhìn cuộn giấy tuyết trên tay nàng, Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Đa tạ cô nương, để tôi thử xem đã, bao giờ lên không nổi sẽ nương vào đó cũng không sao.
Dứt tiếng, hắn nhún chân tung mình vút lên không.
Chỉ một cái nhún chân, thân hình hắn đã vọt tới đầu cây cao nhất, từ nơi đó, hắn lại nhún chân lần nữa, nhắm thẳng đỉnh núi.
Vách núi càng cao càng trơn bóng, bên trên không có một sợi dây leo, không một gốc cỏ, bất cứ ai muốn nương nhờ để lấy trớn cũng vô phương.
Cho dầu đã đứng trên ngọn cây cao, nhưng khoảng cách vẫn còn hơn năm trượng, trong võ lâm hiện tại, người vượt qua năm trượng cao gần như không có, nhất là trong một tư thế bất lợi.
Hàn Ngọc Trác vẫn cứ phóng lên
Nhưng chỉ được khoảng năm trượng thì nguyên khí đã giảm tốc độ khinh thân của hắn tuy chưa xuống nhưng đã bắt đầu khựng lại, nguyên tác khinh thân mà bị khựng lại thì rơi xuống chỉ là việc trong nháy mắt.
Hai bàn tay Hàn Ngọc Trác vụt giang ra và quạt mạnh, sức của hắn đã làm cho không khí không loãng kịp, nương vào đó thân hình hắn lại vọt lên.
Trên đỉnh núi cao, một cây tòng lâu năm vươn lên từ khe đá, thân cây thật lớn, tàn nhánh sum suê, Hàn Ngọc Trác bám ngay vào đó.
Hàn Ngọc Trác dòm xuống vẫy tay, nhưng hắn không lên tiếng, có lẽ còn phải đề phòng ở bên trên chóp núi.
Hít một hơi dài, cô gái bao mặt nhún mình vút lên tàng cây Hàn Ngọc Trác đã lên khi nãy, tự nhiên cách vượt lên của nàng cũng không khó cho lắm, vì tàng cây không cao, nhưng từ đó lên trên quả là nguy hiểm.
Đứng vững trên tàng cây, cô gái bao mặt vung tay, cuộn "Lãnh Diện Phi Sương" vút thẳng lên và y như có mắt, đầu dây cuốn vào thân cây tòng, chỗ Hàn Ngọc Trác đang đứng và tiếp theo nàng lại nhún chân.
Nương theo sợi dây trong tay, cô gái bao mặt như bay vào không khí, tà áo choàng đen của nàng phất phơ, thân hình nàng giăng thẳng trông rất là đẹp mắt.
Hàn Ngọc Trác nhìn đến sững sờ.
Mãi đến lúc nàng đứng yên trên nhành cây tòng hắn mới giật mình chép miệng :
- Thân pháp của cô nương thật không ai bì kịp
Cô gái bao mặt bật cười thành tiếng :
- Có "Lãnh Diện Phi Sương" thì làm sao dám sánh với người chỉ vượt tay không!
Đằng sau tấm lụa bao mặt, ánh mắt của nàng long lanh, ánh mắt chiếu thẳng vào Hàn Ngọc Trác, hắn chợt nghe rung động.
Thật là lạ lùng, chỉ một cái nhìn, chỉ một giây đón nhận cả hai như chạm vào nhau, họ cùng nghe thân thể nóng bừng và mạch máu như ngừng đập.
Không khí như nghẹt lại nhưng lòng người bỗng lâng lâng.
Hàn Ngọc Trác chợt thấy một sự bất an vô lý, hắn ngửng mặt lên chóp núi và nói nhỏ :
- Chúng ta lên, cận thận đề phòng trạm canh của chúng.
Từ đó lên trên đã dễ đi rồi, những cây tòng mọc theo kẽ đá dày mịt, cứ từ gốc này chuyển qua gốc khác không khó một chút nào.
Càng gần tới đỉnh tòng càng nhiều hơn, tàng cây bít kín gần như che khuất mặt trời, không khí mát lạnh.
Thế nhưng cái khó lại đến ngay, không phải khó vì nguy hiểm, vì đối địch, nhưng lại khó vì giữa hai người có một khoảng cách "cần thiết", trong khi những gốc tòng nơi có chỗ đặt chân để leo lên thì lai không có một khoảng cách cần thiết đó, nên một người thì không sao nhưng hai người thì lại phải sát vào nhau.
Sát vào nhau thì giũa hai người lại mất đi cái khoảng cách cần thiết khiến cả hai không khỏi nóng mặt.
Cả hai bỗng giẫm lung tung.
Hai người đứng sát vào nhau chợt thành bất động không ai nhúc nhích, cũng không ai nói tiếng nào.
Đã không động, không nói và bỗng dưng gần như nín thở.
Ngay trong lúc đó, thật trớ trêu, một ngọn gió thổi qua, chéo khăn bao mặt của cô gái phất lên...
Đã đứng gần như cặp kè nhau, chéo khăn bật lên thật đúng là một tai nạn, cô gái hoảng hồn đua tay chụp lại.
Thế núi gần như thẳng đứng, chân đặt trên gốc tòng lơ lửng, lại không phòng bị, cánh tay cô gái buông ra để chụp chéo khăn làm cho than hình mất cân bằng...
Cô gái lao đao sắp ngã...
Bây giờ đến phiên Hàn Ngọc Trác hoảng hồn phản ứng tự nhiên chụp lấy tay nàng.
Gió tốc ống tay áo, cánh tay thật tròn thật trắng, làn da mịn màng như ngọc chuốt, mềm mại như cuộn tơ.
Cánh tay của nàng trong bàn tay của chàng, hai ngươi đang quay mặt vào nhau bỗng dưng bất động.
Bên trong làn lụa đen bao mặt đôi mắt của cô gái chớp chớp long lanh như hai vì sao bên giải ngân hà, gốc cây tòng nghiêng lưng chừng núi chợt biến thành nhịp cầu Ô Thước cho Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.
Cả hai đều bất động, nhưng hai cánh tay lại bỗng run run.
Vẫn chưa sát lắm vào nhau, vẫn còn một khoảng cách cần thiết, vẫn còn hai lớp áo chặn ngang, nhưng hơi nóng vụt hừng hực..
Thật lâu, nàng vụt nói, giọng nàng thật lạ :
- Đa tạ... Tam thiếu hiệp!
Hàn Ngọc Trác bừng tỉnh, hắn buông vội tay nàng. Trong khoảng khắc hắn chợt thấy mình lầm lỡ.
Không một ai làm khác được, trong trường hợp bất khả kháng, hắn phải cấp tốc giữ lấy tay nàng. Đó không phải là chuyện lầm lỡ.
Lầm lỡ ở chỗ khác, lầm lỡ của ý nghĩ trong tận cùng tâm khảm.
Trong chỗ sâu kín của lòng cô một thoáng xao động, đó là sự lầm lỡ trong ý nghĩ thoáng qua. Bất cứ một hành động lầm lỡ nào cũng đều có thể che giấu, chỉ trừ sự lầm lỡ trong tâm tưởng. Chính vì cái thứ không hình bóng đó, cho nên ngàn đời không thể xóa tan.
Sự im lặng của hắn làm cho cô gái như thấy giọng nói của mình vừa rồi quá nghiêm trang, sự nghiêm trang là điều cần thết đối với một cô gái đứng trước người con trai vừa quen biết, nhưng sự nghiêm trang của nàng trong trường hợp này quả là không đúng chỗ.
Đáng lý nàng phải cười lên nói một câu bông đùa khỏa lấp sự vô ý của mình, để cho người bị tình thế bắt buộc phải chạm vào tay mình khỏi phải khó chịu vì sợ bị hiểu nhầm.
Hắn không thừa cơ lợi dụng, nhưng hắn vẫn có một ý nghĩ khác khi chạm vào tay nàng, một ý nghĩ không thành hình, không rõ rệt, không giải thích được, nhưng vẫn là một ý nghĩ về sự đụng chạm bất ngờ. Chính vì thế mà hắn thấy cái nghiêm trang của nàng vừa rồi là đúng.
Nàng không thấy đúng, nàng thấy mình lại vô ý một lần nữa và nàng vội khỏa lấp, nàng chỉ tay xuống dưới kêu lên :
- Tam thiếu hiệp, dưới kia lạ quá!
Nàng chỉ tay chứ chưa nhìn, vì không cần thực tế, vì nàng chỉ nói cho lấp chuyện, nhưng khi Hàn Ngọc Trác nhìn theo thì quả nhiên thấy khung cảnh khác lạ.
Từ bên dưới vút lên, họ phải men theo những gộp đá vòng theo những gốc tòng, có lẽ đã cách chỗ bên dưới khi nãy rất xa, khung cảnh nhìn xuống bây giờ hoàn toàn khác biệt.
Bên dưới là một cái vực sâu, nói vực không đúng, mà cũng không phải thung lũng, trái núi họ đang leo, bên trên những gộp đá uốn thành hình vòng cung, một giải núi khác cao hơn, dài hơn bao quanh chỗ bên dưới tạo thành hình một cái lòng chảo, không tròn, lòng chảo hình bầu dục, thật sâu.
Chung quanh đá dựng xấp từng lớp ken nhau mũi nhọn hay bằng cũng đều bén ngọt, trong lòng đá cuội trắng có đen có, nhìn xuống giống như một cái chảo đựng đầy trứng vịt, không có một con thú chứ đừng nói bóng người.
Cô gái bao mặt dòm quanh :
- Tam thiếu hiệp nhìn xuống khối đá dựng dưới chân mình coi có phải cửa động hay không?
Đứng trên cao nhìn xuống thật khó mà thấu đáo, ba bên bốn phía đều không thấy một cái hốc nào, chỉ có phía dưới chân của họ, nhưng nơi đó không làm sao nhìn thấy được.
Những tàng cây tòng có chĩa ra, nhưng bò ra mút cành cũng vẫn không làm sao nhìn thấy được.
Cũng có lẽ, nhưng phải xuống đó mới chắc được. Thật là uổng công cố lên cho được trên này thành ra vô ích.
Cô gái bao mặt cười :
- Trời hay đùa người thế đó.
Hàn Ngọc Trác cũng cười :
- Xuống thử xem.
Cô gái bao mặt làm thinh quay người lần xuống.
Hàn Ngọc Trác theo sau nàng và hắn chợt ngẩn ngơ..
Hắn chợt nhớ lại câu đối đáp vừa rồi, hai người nói thật tự nhiên, nhưng sao hắn cảm thấy có nhiều ẩn ý. Hắn chợt nhớ đến một bài thơ cổ "Thương thiên hà tác lộng nhân", trời xanh sao nỡ đùa người. Câu than thở của một cặp tình nhân.
Nàng vô tình hay cố ý? Nàng nói thật hay nói chơi?
Hắn không muốn mà cũng không dám khẳng định.
Cũng có thể nàng cũng như hắn chỉ nói một cách vô tình, chỉ vì hoàn cảnh tương giao, nàng không hề đọc, không hề nhớ bài thơ cổ có một câu như thế. Đi mãi xuống không phải xa lắm nhưng rất khó đi, khi đến khu rừng ở bìa lòng chảo nàng dừng lại nói nhỏ.
- Tam thiếu hiệp, tôi nhớ lại rồi khi nãy người áo đen đi vào hướng này, nhất định hắn không thể đi như mình, chắc chắn phải có lối vào hoặc lòng hang, hoặc cửa cốc...
Cách nói và giọng nói của nàng thật tự nhiên, có lẽ lòng nàng quả thật không hề nghĩ đến chuyện loanh quanh như hắn. Hàn Ngọc Trác băn khoăn, bang hoàng, thứ cảm giác lạ lùng mà từ trước đến giờ hắn chưa từng bắt gặp, chính lúc gần với Di Hồng hắn cũng không có cái cảm giác đó, mặc dù lòng hắn lúc đấy cũng có bang khuâng.
Hắn thở phào :
- Cô nương nói có lý lắm, chúng ta vào xem. Khoan xin cô nương cho tại hạ đi trước.
Không đợi nàng nói, hắn lách mình đi trước.
Hắn không nói dẫn đường mà lại nói đi trước. Hắn sợ những rủi ro đang chờ đợi, hắn không thể để cho nàng hứng chịu.
Cô gái vùng cúi mặt, nàng không có phản ứng nào, nhưng vuông khăn lụa bao mặt của nàng rung động, chắc là sự rung động ở trong lòng.
Hàn Ngọc Trác cứ cắm đầu đi, hắn cứ nhớ câu nói của nàng mà hình như trong đó có chút gì như trêu cợt, hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Không phải là ngách núi, chỗ hai người đi vào trông giống như một vách đá bị một thiên tai nào đó làm cho nứt ra, hai bên không thấy dấu và con đường khá ngoằn ngoèo.
Hai bên vách đá không thấy một cái hốc nào, hoàn toàn bằng phẳng.
Hoàn toàn giống như lối đi trên dỉnh núi lúc nãy, quang cảnh không khác một chút nào, chỉ có mỗi một việc khác là dưới chân vách núi bên phải có một đống cây khô thật lớn, chất lên như đống củi của những kẻ làm rừng.
Nhưng chỗ này không có ngõ vô, có lọt vào cũng không thợ rừng nào hạ củi vì không có lối đem ra.
Liếc nhìn đống củi cô gái bao mặt hơi chậm chân.
- Tam thiếu hiệp, có thể sau đống củi là cửa động hay không?
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm :
- Có thể lắm, lại đó xem.
Hắn lướt tới trước nàng.
Hắn không quay lại, nhưng hắn nghe tiếng động của tà áo phía sau. Nàng bám theo hắn.
Đến gần vách núi, Hàn Ngọc Trác đưa tay kéo những than cây khô dạt ra ngoài và hắn trố mắt sững sờ.
Quả đúng như ước đoán, bên trong đống cây khô có một của hang.
Cửa động không cao đến đầu người, nhìn vào bên trong lòng hang thăm thẳm, nhưng thật là khô ráo và sạch sẽ.
Cô gái bao mặt nói nhỏ sau lưng hắn :
- Người áo đen bao mặt lúc nãy chắc đã vào đây.
Hàn Ngọc Trác lắng nghe bên trong không có một tiếng động nào, hắn nói :
- Di Hồng cô nương không có nói với tôi là trong lòng cốc còn có một cái hang như thế này...
Cô gái bao mặt trầm ngâm :
- Theo Tam thiếu hiệp thì...
Hàn Ngọc Trác không muốn nói, nhưng không nói cũng không được, hắn do dự.
- Tuy Di Hồng cô nương không có cho tôi biết trong lòng cốc còn có một cái hang, nhưng xét về lý thì trong một khu lòng chảo như thế này đâu có chỗ nào để giấu người, như vậy đây là chỗ duy nhất khả nghi, chúng ta cứ vào xem.
Cô gái bao mặt gật đầu :
- Đúng rồi, nhưng nên để "Lục sứ" của tôi mở đường là hay hơn.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Cô nương nên để tôi đi trước.
Hắn không chờ nàng nói lại, hắn tung mình lao thẳng vào trong.
Cô gái cúi đầu, mảnh lụa che mặt của nàng lại thêm một lần lay động và nàng khom mình vội vã lao theo.
Cửa đông ngang người nhưng càng vào trong càng cao lên.
Thế nhưng khi vào sâu, bóng tối lại đậm lại, ngửa bàn tay không thấy ngón.
Không ai biêt hang động bao sâu, cũng không biết bên trong có mai phục gì không, Hàn Ngọc Trác vội rút cây ngọc phiến cầm nơi tay và vận công bước đi thật nhẹ.
Cây quạt của hắn không giống như những cây quạt mà thiên hạ từng dùng làm binh khí, đó là thứ quạt mà những rèm của nó vừa sắc vừa dẻo, cánh quạt được ngâm bằng thứ thuốc ngừa độc, nó là lợi khí cựu kỳ nguy hiểm cho đối phương. Với cánh quạt đó Hàn Ngọc Trác đã làm rạng rỡ cho dòng họ Hàn vùng Quan ngoại.
Hang động sâu quá, hơn năm mươi trượng vẫn chưa thấy đáy, thế nhưng bây giờ đã thấy phía trước có ánh sang lóe lên yếu ớt.
Hàn Ngọc Trác hơi khựng lại. Hắn nghe tiếng nước.
Cứ theo xét đoán của hắn, ánh sáng đó không phải ánh sáng thiên nhiên, mà là ánh sáng của đèn. Nhưng làm sao lại có tiếng nước?
Theo thế đi mà tính thì suốt lòng hang này vẫn còn trong ruột núi, không lẽ trong lòng núi có suối chảy vào?
Hắn không dừng bước, ánh sáng trước mặt càng lúc càng rõ thêm, chứng tỏ hắn đã đến gần. Bây giờ thì có thể thấy mập mờ, phía trước cách chừng mười trượng hang núi quẹo ngang. Ánh sáng tiếng nước đều ở về phía ngã quẹo đó.
Hàn Ngọc Trác nép sát mình vào vách đá bên phải và lao nhanh tới, ngoài ánh sáng và tiếng nước không nghe thấy gì cả , nhưng hắn vẫn phải hết sức cẩn thận.
Đi tới sát chỗ quanh, Hàn Ngọc Trác cứ nép sát vào đá, cuối cùng hắn thấy và bỗng sững sờ..
Như vậy là đã tới tận cùng, nhưng ngoài con suối chảy quanh còn thì không có gì nữa.
Ngọn suối từ bên phải chảy qua, lòng suối luồn ngang vách đá như vậy là luồn trong lòng núi.