Ân Oán Quan Trường

Chương 43: Con chó và viên Quản sự

Phía sau, cách chân tường vài dặm là vùng cỏ rậm.

Có lẽ vì không cần thiết lên người ta không cần dọn sạch nơi đây.

Con chó được thoát khỏi tay Lưu Côn, nó phóng thật nhanh về hướng đó.

Tề Minh vẫy tay :

- Hải Minh, theo!

Bọn bốn người của Hải Minh bám sát đằng sau.

Con chó băng ngang đám cỏ và men theo bức tường chạy tới.

Bọn Hải Minh bám theo, Tiêu Diễn và Ngọc Phi cũng bám theo.

Con chó đứng lại, đầu chíu vô chân tường, hai chân trước vừa moi vừa ngâu dữ dội.

Tề Minh hất tay :

- Hải Minh!

Con chó bươi toàn đất mới, trong đất còn cỏ lộn xộn, cỏ cũng mới nguyên, làm như mới moi lên lấp xuống rần rạng.

Tề Ngọc Phi nói :

- Lưu quản sự hãy dắt chó về chuồng.

Hải Minh đưa người đến đào nơi ấy.

Ngụy Lâm tái mặt nhào tới...

Tề Ngọc Phi cản lại :

- Ngụy Lâm nếu em có bề gì, có ta đây, ta sẽ thanh oan cho.

- Đừng có dao động.

Ngụy Lâm đứng lại, tay chưn hắn run bắn, đôi mắt hắn đỏ hực.

Làm một thám tử tại Phân ty Đề Hình Án Sát, hắn đã chứng kiến nhiều vụ án, hắn có linh cảm của nghề nghiệp, hắn biết rằng hắn đã chẳng lành rồi.

Tiêu Diễn nhìn quanh đám Nha dịch :

- Đem vài người phụ cho nhanh.

Lưu Côn đã giắt chó trở lại, đám người của Hải Minh bắt đầu moi.

Đám nha dịch cũng bươc tới, nhưng Hải Minh vụt đứng hẳn lên :

- Thiếu gia có thây người.

Ngụy Lâm tái mặt.

Tề Ngọc Phi chớp mắt ngời ngời.

- Ngụy Lâm bây đến mà xem.

Ngụy Lâm chạy tới như bay và hắn vụt quỳ xuống cái lỗ mà bọn Hải Minh vừa móc, vật mình khóc lóc.

- Tiểu Phong... Tiểu Phong em ơi!

Tề Ngọc Phi trầm giọng :

- Đỡ hắn dậy!

Bọn Hải Minh phải khó khăn lắm mới dìu được Ngụy Lâm đứng lên.

Tề Ngọc Phi nhìn Tiêu Diễn :

- Tiêu đại nhân.

Tiêu Diễn tái mặt cúi mình mọp xuống.

- Không ngờ hậu nha của ty chức lại phát sinh đại sự. Ty chức...

Tề Ngọc Phi chặn nói :

- Xin Tiêu đại nhân cho khiêng thi thể tới đây.

Không đợi ra lênh, bọn nha dịch áp lại khiêng thây Ngụy Phong tới chỗ Tề Ngọc Phi.

Thật là thê thảm. Một cậu bé trắng trẻo khôi ngô, bên khóe miệng rỉ ra giòng máu.

Hải Minh cũng dìu Ngụy Lâm vừa tới, hắn thụp xuống khóc rằng :

- Tiểu vương gia, xin người than oan dùm em tôi... Em ơi, mẹ ơi!

Tề Ngọc Phi đưa vai vịn vào vai hắn :

- Ngụy Lâm, ta và Tiêu đại nhân sẽ minh oan cho...

Hắn quay qua vẩy tay.

- Hãy cởi hết y phục nạn nhân.

Phía trước ngực nạn nhân, ngay tâm mạch có dờn dợn dấu tay.

Tề Ngọc Phi nói :

- Tiêu đại nhân, trí mạng thương của Ngụy Phong không giống Quân Võ, hắn bị người ta dùng chưởng lực cực mạnh đánh vỡ tâm mạch mà chết.

Tiêu Diễn đáp :

- Vâng, vâng, lần này ty chức nhìn thấy được...

Tề Ngọc Phi nói :

- Có thể hắn đang cho chó ăn thì bị người hạ thủ.

Nói xong câu đó, Tề Ngọc Phi quay lại nhìn quanh :

- Sáng nay có ai nghe thấy chó sủa hay không?

Không ai trả lời, Lưu Côn bước lên.

- Bẩm Tiểu vương gia, nô tài có nghe chó sủa, vừa sủa gầm ghè ghê tợn.

Tề Ngọc Phi nói :

- Lúc đó Quản sự ở đâu

Lưu Côn đáp :

- Bẩm vương gia, lúc đó nô tài đang thu dọn trong phòng của đại nhân.

Tề Ngọc Phi hỏi :

- Chó đánh tiếng dữ như vậy thế mà Quản sự không ra xem sao?

Lưu Côn lắc đầu :

- Không có, vì ban ngày ban mặt nên nô tài cho rằng không có chuyên chi, thêm nữa vì nô tài đang bận thu dọn phòng đại nhân lên không có thì giờ.

Tề Ngọc Phi nhìn quanh :

- Ai nghe chó sủa nữa?

Không có tiếng trả lời.

Tề Ngọc Phi hỏi Tiêu Diễn :

- Đại nhân thấy sao về cái chết của Ngụy Phong?

Tiêu Diễn nghiêng mình :

- Cái chết của Quân Võ ti chức đã nhận xét sai lầm, bây giờ xin nhờ Tiểu vương gia chứ ty chức không dám hồ đồ...

Tề Ngọc Phi nói :

- Tiêu đại nhân thật trọng quá.

Tiêu Diễn nói :

- Nhân mạng bằng trời, ty chức không dám không thận trọng, thêm nữa; là một người chấp pháp, một tiếng nói sai lầm đi, chẳng những oan uổng cho người chết mà còn làm hại thêm người sống.

Tề Ngọc Phi gật gật đâu :

- Tiêu đại nhân nói đúng, là người chấp nhập, một ý nghĩ là có thể có mạng người không còn, phải hết sức thận trọng..

Ngừng một giây, hắn tiếp :

- Tuy nhiên, tôi có mấy nhận xét, mong có thể đóng góp với Tiêu đại nhân.

Tiêu Diễn vội nghiêng mình :

- Xin Tiểu vương gia chỉ thị, ty chức xin nghe.

Tề Ngọc Phi nghiêm mặt :

- Tôi nghĩ rằng ngay trong Phân ty Đề Hình Án Sát của đại nhân có đồng đảng của Quân Võ, họ đã giết Quân Võ để diệt khẩu và họ cũng là hung thủ giết Ngụy Phong.

Tiêu Diễn tái mặt :

- Tiểu vương gia...

Tề Ngọc Phi chặn nói :

- Tôi có căn cứ, trước thì không dám xác định, nhưng sau cái chết của Ngụy Phong tôi có thể xác định dược rồi, tôi chỉ nhắc đại nhân một câu, Quân Võ chết là sau khi tôi đến Phân ty và trước khi diện kiến đai nhân, mà bị người ta giết cả diệt khẩu. Tôi có thể nói với đại nhân là sau khi tôi đến Trịnh Châu và trước khi tôi đến Phân ty, chúng tôi chưa hề bị bại lộ tung tích, người ta cũng không biết tôi đến Trịnh Châu để làm gì, nếu chúng tôi lộ trước đêm, thì đồng đảng của họ không chờ đến sáng mới giết Quân Võ, nghĩa là cho tới khi tôi đến Phân ty.

Tiêu Diễn ngập ngừng :

- Tiểu vương gia muốn nói cái chết của Quân Võ và cái chết của Ngụy Phong.

Tề Ngọc Phi chặn nói :

- Tiêu đại nhân, hai chuyện đó có dính líu với nhau, nhưng không thể giống nhau. Tin tức Mộc xưởng lọt đến Đề Hình Án Sát truyền đến hậu nha, đồng đảng cuả chúng lật đật phái người đi giết Quân Võ và bố trí đánh lạc hướng điều tra, lúc hung thủ từ nhà Quân Võ trở về, ngang qua tây viện, tình cờ dung rủi cho Ngụy Phong bắt gặp, hắn lại giết Ngụy Phong để diệt khẩu, một diệt khẩu đồng đảng, hai diệt khẩu người vô can, nhưng rủi thay hành tung của hắn. Vì sợ bại lộ nên hung thủ vội mang xác Ngụy Phong vùi dưới chân tường, Tiêu đại nhân, đó là nhận xét của tôi.

Tiêu Diễn tái mặt, ông ta lặng đi một lúc :

- Tiểu vương gia, có phải đồng đảng của Quân Võ lại bố trí quỷ kế...

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

- Tiêu đại nhân, đây không phải sự bố trí nghi án, hạ thủ ngay trước mặt, chứng tỏ quen nhau và không hề phòng bị, nhất là nếu người ngoài vào đây thì nhất định chó sẽ làm dữ lắm...

Tiêu Diễn nói :

- Tiểu vương gia, chính Lưu Côn có nói rằng nghe tiếng chó...

Tề Ngọc Phi nhìn xói vào mặt tên sai nha đã thấy Ngụy Phong cho chó ăn và hỏi :

- Sáng hôm nay ngươi có thấy Ngụy Phong phải không?

Tên sai nha xám mặt, hắn lắp bắp :

- Bẩm vâng, nhưng tiểu nhân không có...

Tề Ngọc Phi ngoắc tay :

- Ngươi đến đây với ta.

Tên sai nha không biết chuyện chi, hắn cóm róm đi theo, hai chân hắn run lẩy bẩy.

Tề Ngọc Phi đi trước, xợt ngang qua Lưu Côn và vụt đưa tay điểm nhanh vào huyệt Triên Cơ của hắn.

Lưu Côn hoảng hốt tràn qua, đồng thời hai ngón tay đưa lên điểm nhanh vào uyển mạch của Tề Ngọc Phi, thủ pháp của hắn vừa nhanh vừa chính xác.

Tề Ngọc Phi gắp mạnh cánh tay và thủ thế bật cười :

- Tiêu đại nhân, vị Quản sự hậu nhân của đại nhân giỏi quá, biết sử dụng cả Tiệp thủ pháp nữa đó thấy chưa?

Tiêu Diễn sửng sốt :

- Lưu Côn, ngươi biết võ công sao?

Lưu Côn tái mặt, hắn không trả lời và hớt hải phóng mình lên...

Tề Ngọc Phi trầm giọng :

- Hải Minh!

Hải Minh, Nhạc Tấn song song lướt tới.

Tề Ngọc Phi hét lớn :

- Coi chừng ám khí

Lưu Minh đang phóng mình lên lơ lửng, hắn vụt cả hai chân lại để tránh hai cú đánh của Hải Minh và Nhạc Tấn, đồng thời, tay phải hắn cho vào lưng rút một ống đồng đen bóng...

Nhưng hắn chưa kịp đưa lên thì cánh tay của Nhạc Tấn đã hất trước, chân phải của Lưu Côn vụt nghe như gẫy làm đôi, hắn choáng váng rơi luôn xuống đất, không làm sao gượng nổi.

Hải Minh nhích lên một bước, Lưu Côn ré lên một tiếng, bốn ngón tay ở bàn tay phải của hắn rụng xuống theo cái ống đồng.

Cơn giận còn đang hừng hực. Hải Minh giậm chân một cái, ống đồng đen trong tay Lưu Côn rơi xuống nát gẫy ra từng khúc.

Nhạc Tấn bước tới chụp vào Kiên Tỉnh huyệt của Lưu Côn, xách bổng hắn đi như xách một con gà.

Tiêu Diễn nổi gân xanh lên mặt, ông ta giận run :

- Lưu Côn... ngươi... ngươi... Bây đâu, nhốt hắn lại cho ta.

Tề Ngọc Phi ngăn tay :

- Khoan, Tiêu đại nhân, tôi xin hỏi hắn vài câu.

Tiêu Diễn nghiêng mình :

- Tiểu vương gia, Lưu Côn giết một lúc ba người, tội đã đáng chết.

Tề Ngọc Phi gật đầu :

- Tôi biết, tôi chỉ hỏi hắn vài câu rồi sẽ giao lại cho đại nhân xử trí.

Hắn quay nhìn thẳng vào mặt Lưu Côn :

- Bây giờ ngươi còn nói gì nữa không, Lưu Côn, không ai nghe tiếng chó cả, chỉ có một mình ngươi nghe và nghe rồi thôi. Chắc ngươi biết một người không biết võ công như vị Quản sự, thì nhất định không làm sao ghịt nổi một con chó Tây Tạng đang lúc lồng lên như thế chớ? Bây giờ hãy trả lời cho ta, Triệu đại nhân hiện bị giữ tại đâu?

Lưu Côn nín lặng.

Nhạc Tấn bóp mạnh vào tay, Lưu Côn rú lên một tiếng mồ hôi vã đầm trên trán hắn, hắn ta bài hãi :

- Ta không biết, ta không biết...

Năm ngón tay của Nhạc Tấn lại nhích vô.

Mồ hôi của Lưu Côn nhỏ ra như hột hắn, hai chân hắn sụp xuống, hắn vẫn la :

- Ta không biết, có giết ta cũng không biết.

Hải Minh nhướng mày :

- Gan quá, giỏi lắm...

Bốp!

Một tát tai của Hải Minh như trời giáng, một bên mạt của Lưu Côn sưng tím, một dòng máu rỉ ra bên mép, hắn vẫn nghiến răng :

- Đánh đi, đánh chết đi...

Hải Minh nhóng tay lên, nhưng Tề Ngọc Phi cản lại :

- Thôi sẽ có quốc pháp giải quyết cho ngươi đánh chết người làm chi. Bây giờ ta hỏi những điều ngươi biết nghe. Nhà họ Trần ở phía tây thành gồm sáu nhân mạng do tay Quân Võ giết, phải không?

Lưu Côn đáp :

- Đúng, hắn giết.

Tề Ngọc Phi nói :

- Cái tên "Vân đại gia" cũng là Quân Võ phải không?

Lưu Côn đáp :

- Đúng, họ Vân đó là Quân Võ.

Tề Ngọc Phi hỏi :

- Quân Võ ký thác số tiền lớn trong Thông Ký Ngân Hàng, số tiền đó để phân phối cho bọn ngươi chi dùng phải không?

Lưu Côn đáp :

- Đúng như vậy.

Tề Ngọc Phi hỏi :

- Tiền đó làm sao Quân Võ có?

- Hắn chiến đoạt tài sản của họ Trần thì lo làm gì không có tiền.

Tề Ngọc Phi hỏi :

- Khi hết tiền thì tìm nhà khác nữa để hạ thủ phải không?

Lưu Côn đáp :

- Đó là chuyện của hắn, nhưng nếu không thế thì không có tiền.

Tề Ngọc Phi gật gật đầu :

- Biện pháp của các ngươi hay lắm, tài nguyên của thiên hạ vốn là vô hạn, xài biết lời nào cho hết. Bây giờ trả lời cho ta biết, ai phái các ngươi tới Trịnh Châu? Triệu dại nhân đã lọt vào trong các ngươi, thế mà các ngươi vẫn còn hoạt động lung tung, như vậy là sao?

Lưu Côn làm thinh.

Hải Minh gằn giọng :

- Nói mau!

Lưu Côn đáp :

- Không có gì để nói, ta không biết.

Tề Ngọc Phi nói :

- Nếu ngươi không biết thì ta không tính làm chi, chẳng hạn như Triệu đại nhân hiện tại ở đâu, thân phạn của ngươi thấp, có thể ngươi không biết, thế nhưng ngươi phụng mệnh của ai nếu hoạt đọng tại Trịnh Châu, chuyện đó ngươi không biết là không được. Tại làm sao bây giờ đồng bọn của ngươi hãy còn hoạt động tại các địa phương, cái đó ngươi phải biết. Nếu những cái đó có thể biết, nhứt định phải biết đó mà ngươi không chịu nói thì... Nhạc Tấn.

Năm ngón tay của Nhạc Tấn siết vô.

Kiên Tỉnh huyệt không phải là tử huyệt, nhưng là một trọng huyệt, bóp vào đó gan trời cũng không chịu nổi, nhất là một người biết bóp như Nhạc Tấn lại càng không ai chịu nổi.

Lưu Côn run tê tê như thằn lằn đứt đuôi, mồ hôi của hắn chạy ra ướt chỗ hắn ngồi.

Tiêu Diễn nghiêm giọng :

- Lưu Côn, ta coi người như nhà, ta đãi ngươi không bạc, ta chiếu cố đến gia thuộc của ngươi, ta làm sao ngươi lại có hành động phản bội ta như thế?

Lưu Côn vụt ngẩng mặt nhìn Tiêu Diễn và vụt nẩy mình, duỗi thẳng hai chân giẫy đành đạch như một con cá bị dập đầu.

Tề Ngọc Phi la lên :

- Bóp miệng hắn lại...

Nhạc Tấn vừa đưa tay lắm choàng qua quai hàm của Lưu Côn, nhưng rồi hắn bỏ ra ngay.

Máu từ nơi miệng Lưu Côn trào ra, hai mắt hắn trợn trừng.

Tiêu Diễn thất thanh :

- Tiểu vương gia, hắn cắn lưỡi rồi.

Tề Ngọc Phi làm thinh.

Nhạc Tấn đưa tay rờ ngực hắn và buông xuống lắc đầu :

- Chết rồi.

Hải Minh dậm chân tức tối.

Tề Ngọc Phi khoát tay :

- Đặt hắn nằm xuống và nhờ người của Tiêu đại nhân lo liệu.

Tiêu Diễn thở dài :

- Ty chức thật không ngờ... Tại ty chức nhiều chuyện và nói một câu làm cho hắn khó chịu...

Tề Ngọc Phi đáp :

- Không đáng trách đại nhân, vì đại nhân cũng muốn nói cho hắn thật tình.

Tiêu Diễn trầm ngâm :

- Xin thỉnh Tiểu vương gia vào trong dùng trà.

Tề Ngọc Phi không nói, hắn đứng lên định đi, nhưng lại vụt hỏi.

Tiêu Diễn đáp :

- Mấy năm rồi, Tiểu vương gia hỏi...

Tề Ngọc Phi chặn nói :

- Tùy tiện hỏi thế thôi. Chẳng hay gia quyến của hắn hiện ở đâu?

Tiêu Diễn đáp :

- Tại Phúc Kiến, Lưu Côn vốn người Phúc Kiến, Tiểu vương gia định tìm gia quyến của hắn sao?

Tề Ngọc Phi đáp :

- Từ cửa miệng của gia quyến hắn, có thể may ra biết thêm ít nhiều, nhưng đường ta đây đến Phúc Kiến quá xa, không dễ gì đến sớm được...

Tiêu Diễn nói :

Sợ chuyện này gia quyến của hắn không biết. Lúc hai ngươi vào đến Tây viện, Tề Ngọc Phi vụt nói :

- Tiêu đại nhân, tôi không thể ở lại đây lâu, địa phương Trịnh Châu không còn có thể điều tra thêm gì được nữa. Tôi phải đi nơi khác.

Tiêu Diễn bước lên một bước :

- Tiểu vương gia từ lúc đến Trinh Châu cứ phải vì nhiều chuyện xảy ra mà không có thì giờ nghỉ ngơi, bây giờ coi như đã qua một vụ, xin Tiểu vương gia tạm nghỉ một vài hôm, vừa lấy lại sức mà cũng vừa để cho ty chức có được thì giờ để tỏ lòng phục thị.

Tề Ngọc Phi khoát tay :

- Tiêu đại nhân không nên khách sáo như thế, Triệu đại nhân lọt vào tay kẻ địch đã lâu rồi, kiết hung chưa biết, sanh tử không tường, một ngày chưa tìm được Triệu đại nhân là thiên hạ chưa được yên tâm. Triệu đại nhân là trụ cột của triều đình, nếu lỡ ra có mệnh hệ nào thì giang sơn tổn thất, chuyện trọng đại như thế, tôi không thể nào dám để cho chậm trễ xin đại nhân cho lại ngày sau, nhất định tôi sẽ đến làm khách khuấy rầy.

Tề Ngọc Phi dẫn bọn Hải Minh đi ra, Tiêu Diễn cũng dẫn bọn nha dịch thân tín đưa tận cổng rồi mới cung kính chào.

Đứng tận cổng nhìn theo bọn Tề Ngọc Phi, Tiêu Diễn đứng thộn mặt thẫn thờ.

Là một Phân Tuần Đạo, chấp pháp một châu, tay chân bộ hạ quá nhiều, tại sao cứ phải tiếp xảy ra không biết bao nhiêu việc, toàn là việc dính líu vào Phân ty. Phải chăng vì thế mà ông ta buồn bã?

Phải chăng vì sợ bị khiển trách hay vì sợ ngày mai sẽ có những chuyện tương tự như thế xảy ra?

Nếu trong mấy ngày này không có bọn Tề Ngọc Phi lại liệu Phân ty Đề Hình Án Sát sẽ ra sao?

Từ khoảng giữa chư mày của vị đại quan chấp pháp Trịnh Châu bỗng tối xầm, dưới khoản tối xầm đó, hai ánh sáng lóe lên rờn rợn, có lẽ ông ta đã hạ quyết tâm, đã thề với lòng là phải vùng lên, phải làm cho tất cả những gì hăm dọa phải lùi khỏi Trịnh Châu.