Một lần, hai lần, ba lượt…. Rồi vô
số lần sau nữa, Trầm Thiên Hạm rốt cuộc không cách nào thuyết phục chính mình này bất quá là ngẫu nhiên gặp mặt!
Chỉ cần nàng vừa bước chân ra khỏi
cửa, bất luận là đi xa hay gần, mười lần thì có đến tám lần sẽ gặp gỡ Võ Hoài Thiên. Nàng dù có ngây thơ, ngốc nghếch thế nào cũng biết này
tuyệt không phải đơn giản là “vừa lúc nhìn thấy ngươi nên đi chung” theo hắn nói.
Nhưng là nàng đã nghĩ đến nát óc vẫn không hiểu, hắn vì cái gì mà muốn đi theo nàng?
Cho dù nàng đối với chuyện giang hồ
không hiểu biết, nhưng nàng cũng nghe qua được năm nay chính là đại hội
võ lâm ba năm một lần, mang danh “Võ Hoàng” như hắn sao có thể ưu nhàn
như vậy nha, suốt ngày nhàn nhã lảng vảng trên đường, trong thành, ngoài thành cùng nàng “bất ngờ chạm mặt”, rồi lại ném một câu “cùng nhau đi
thôi”, xong liền sóng vai cùng nàng?
Này rốt cuộc là như thế nào?
Nàng không tự giác nhìn Võ Hoài Thiên ngồi phía bên kia giữ lửa, mày liễu nhíu lại.
Đúng vậy, hắn lại đang nướng gà rừng, bởi vì bọn họ hai người hiện tại lại dã ngoại qua đêm.
Bất quá lần này có khác, hai người cách Cẩm Tú thành đã có hai ngày lộ trình đi, tối nay trời cũng không mưa, hơn
nữa bởi sớm đoán được sẽ ở lại trong rừng qua đêm nên lần này nàng chuẩn bị lương thực đầy đủ, chính là hắn vẫn như cũ đi bắt gà rừng về nướng,
khiến cho nàng hai mắt không tự giác chiếu sáng rực rỡ lòe lòe. (chị sướng thế còn gì, hai chap trước không nhớ anh mà nhớ gà giờ liền có cả hai=)))
Còn nữa, hai người tạm trú ngụ lần này cũng không phải trong sơn động, mà là một gian sơn miếu.
Ăn ăn măm măm trước lấp đầy cái
bụng, nàng lúc này mới chuyển lực chú ý từ miếng gà nướng hương sắc mùi
vị hoàn mĩ sang, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Ngươi vì sao lại đi theo ta như
vậy?”. Sau nhiều lần “bất ngờ chạm mặt”, nàng đã thực thân quen mặt đối
mặt hắn, nói chuyện tự nhiên cũng không cung kính giống hồi mới đầu. Bất quá theo như quan sát của nàng, vị thiếu bảo chủ này cũng không vui vẻ
khi nàng để ý thân phận sai biệt mà đối hắn cung kính, có lễ.
Đại khái chắc bởi hắn là người giang hồ, mọi việc đều hào phóng không câu nệ tiểu tiết đi, nàng cũng chỉ có
thể thầm nghĩ như vậy.
Mắt to quay tròn chuyển chuyển động
động, nàng bắt gặp tia nhìn của hắn rồi nhận thấy hắn cứng ngắc liếc ánh mắt đi. “Ta chỉ vừa mới ra khỏi cửa, gần như lần nào cũng đều gặp đến
ngươi, hẳn không phải không có việc gì đi, nếu không ngươi cũng sẽ không tần tần xuất hiện như vậy.
Thân là người thừa kế Bảo lớn nhất
phương Bắc đồng thời còn kiêm nhiệm minh chủ bắc võ lâm, hắn phải bề bộn nhiều việc mới phải, vốn dĩ nàng tưởng hắn là có chuyện ở tú phường
muốn tìm nàng bàn luận, nhưng sau nàng phát hiện hắn cũng không phải có ý tứ kia.
Mím lại môi, Võ Hoài Thiên không
biết trả lời như thế nào, biết rõ lời nói của Lãnh Diệc Trần kia là cố
tình dọa hắn mà thôi, nhưng là hắn thật sự không muốn để nàng lâm vào
nguy hiểm, cho dù chỉ có một chút khả năng cũng không.
Nếu nói cho nàng biết mọi việc, nàng đại khái sẽ cảm thấy hắn đãi ngộ nàng ưu tiên đặc biệt đi, cho nên hắn
chính là mặt vô biểu tình ném một câu: “Không có gì.”
“Không có gì?” Trầm Thiên Hạm hỏi
lại, không tính nhận đáp án có lệ này. “Khéo léo như vậy, thời điểm
ngươi ra khỏi cửa lại giống ta đến thế.”
Không cách nào tìm được câu trả lời hợp lý, Võ Hoài Thiên chỉ ậm ừ không rõ ràng.
“Là vì hắc y nhân?” Nghĩ đi nghĩ lại, hẳn đại khái chỉ có nguyên nhân này?
Lần này, hắn cứng ngắc lặng im một hồi, mới muộn muộn bày tỏ một câu: “Ngươi không cần lo lắng.” Hắn sẽ bảo hộ nàng.
“Ta không lo a.” Nàng tự nhiên cười cười, “Bất quá ta phải nói, phương pháp này của ngươi không đặc biệt tốt.”
Buông chiếc bánh bột trong tay xuống, nàng quyết định cùng hắn giải khai sự tình.
“Ta hằng năm đều ra ngoài xử lý sự
vụ rất nhiều, ngươi cũng không thể cứ đi theo ta như vậy?”. Hắn nhất
định cũng có công việc của chính hắn, sao có thể cứ chạy bốn bề theo
hành trình của nàng? “Ngươi trực tiếp nói cho ta biết đối phương là ai,
muốn làm cái gì, như vậy ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp tránh bọn chúng
đi, vậy chẳng phải tốt hơn?”
“Không.” Hắn thản nhiên phát ngôn một chữ, không chịu đồng ý.
Hắn đương nhiên biết, nàng thường xuyên ra ngoài đến như thế nào.
Nàng vẫn là một cô nương, cho dù có
nữ phẫn nam trang ra ngoài, cũng không nên một người đi quá khỏi thành
trấn lân cận đi. Sau khi điều tra hắn mới phát hiện, tú phường của Mạc
phủ còn phân bố ở cả các thành trấn lớn nhỏ phía nam, Trầm Thiên Hạm
ngoài định kỳ đi kiểm tra các tú phường đó, không ít sinh ý Mạc phủ cũng đều giao cho nàng.
Hành trình cũng không phải chỉ vài
ngày liềntrở về, một lần đi tới hơn mười ngày mà nàng cư nhiên đều chỉ
một người một ngựa đi, đến cả một tùy tùng bên cạnh cũng không có.
Nàng tưởng nữ phẫn nam trang liền có thể vạn sự thái bình sao? Võ Hoài Thiên nghĩ tới đây, không ngoài ý
muốn khí giận đã bắt đầu dâng lên, hắn đã sớm muốn cùng nàng nói cho ra
lẽ vấn đề này!
“Không?” Trầm Thiên Hạm có điểm muốn cười, nam nhân này cũng không tránh khỏi rất bá đạo đi. “Thiếu bảo chủ, chúng ta bất quá mới chỉ vài lần gặp mặt, ngươi thật cũng không cần vì
ta phí công lo lắng đến thế.”
Cho dù nàng cứu hắn, kia cũng chỉ là việc nhỏ thuận tay mà thôi.
Biểu tình Võ Hoài Thiên trong nháy
mắt biến lãnh, không vui với câu nói kia của nàng, “bất quá mới chỉ vài
lần gặp mặt”, cũng không đồng tình với dáng vẻ nàng vô sự thái bình.
“Có cần hay không là ta tự tính.”
Hắn tăng thêm ngữ khí, lời nói thẳng làm cho nàng sửng sốt ngạc nhiên,
khí phách mười phần nói: “Ta muốn vì ngươi phí công lo lắng!”
Mà Trầm Thiên Hạm không chỉ sửng sốt, kỳ thực hai má đã hồng hồng đỏ lên.
Hắn có biết chính mình đang nói cái
gì hay không a? Câu kia từ miệng hắn nói nghe vào tai thực quỷ dị nha,
hắn là suy nghĩ cái gì? Tuyệt không thể tuyên cáo đối với một “nam nhân” phí công lo lắng, thiếu bảo chủ này thật sự có tật xấu! (ngượng quá hóa hâm rồi chị ơi, chị là “nữ nhân” a~~)
Nhưng là, trong lòng nàng, trái tim thình thịch đập thật mạnh, không dám nhìn hướng hắn.
Đối với lặng im của nàng, Võ Hoài Thiên mim mím môi, không liếc mắt một cái đưa gà đã nướng xong cho nàng.
“Di?” Nàng có chút kinh hỉ, rất
thành thục cầm lấy mĩ thực, đã quên mới vừa rồi còn ngượng ngùng ra sao, cũng may còn chưa quên chút khách khí, “Nhưng này là ngươi….”
(giờ mới biết con đường tới trái tim của thiếu nữ cũng là cái dạ dày =.=! =))))
“Cầm.” Không vui nghe nàng cứ luôn
muốn cùng hắn phân chia rành mạch, đem hắn trở thành người dưng xa lạ,
Võ Hoài Thiên đem toàn bộ gà nướng đem tới trước mặt Trầm Thiên Hạm, còn chính mình vẫn ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng đem củi khô ném vào đống lửa, duy trì ánh sáng ấm áp quanh mình cùng nàng.
Hắn nội lực thâm hậu, hàn khí trong núi đối với hắn, một điểm ảnh hưởng cũng không có, nhưng nàng là một cô nương, ăn ngủ như vậy thế nào được!
“Đa tạ.” Trầm Thiên Hạm trong lòng
có chút lo lắng, nhìn về phía hắn, ánh mắt không khỏi mềm mại ôn nhu,
ngữ khí cũng chuyển nhẹ ấm áp: “Ta một người ăn không hết, cùng ăn nha?”
Hai chứ “cùng ăn” khiến con ngươi đen của Võ Hoài Thiên đang yên lặng liền phiếm ánh sáng lấp lánh, gật gật đầu. (dễ thương quá~~~~)
Trầm Thiên Hạm lộ ra nụ cười rạng
rỡ, cầm theo gà nướng đi tới bên cạnh hắn, chia cho hắn một nửa, không
chú ý tới cử động thân mật này của mình.
Gần một tháng nay, bản thân chính
nàng cũng không hề biết, bản thân sớm đã thành thói quen với sự tồn tại
của hắn bên cạnh.
“Ta nói là thực sự.” Ngồi bên cạnh
ăn thực tự nhiên, nàng cười đến thật rạng rỡ, hài lòng, cũng không quên
nhắc lại lời lúc trước. “Ta thường thường đều phải ra khỏi cửa, một
chuyến đi cũng hơn chục ngày, ngươi nếu cứ đi theo bảo vệ ta như vậy,
chắc chắn sẽ rất mệt.”
Lúc trước vì hôn sự Mạc Nguyên Thiến, nàng chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong phủ để xử lý chuỗi vật phẩm xuất
giá dài nhất kia, cho dù ra cửa cũng chỉ đi tới thành trấn bên cạnh,
trong ngày liền có thể trở về, hiện Mạc Nguyên Thiến đã xuất giá, nàng
cũng khôi phục về những công tác ngày thường, ngày ngày đi đi lại lại
khắp nơi, chỉ sợ đến bốn bề đều chạy hết. Hắn muốn đi cùng nàng, khẳng
định vô cùng mệt.
“Hơn nữa bản thân ngươi cũng có việc riêng đi. Ta nghe nói mùa thu năm nay ở núi Nhị Tô tổ chức đại hội võ
lâm, triệu tập nhân sĩ ở khắp nam bắc, hơn nữa còn có sự vụ ở Kình Thiên Bảo, như thế nào còn thời gian chiếu cố đến ta?” Lại càng chưa nói tới, hắn bảo hộ như vậy là có thể bảo hộ đến bao lâu? Hắn bất quá cũng chỉ ở lại Cẩm Tú thành bàn sinh ý, chung quy xong việc là phải trở về phương
Bắc đi.
“Này không cần ngươi lo.” Hắn nuôi
nhiều thủ hạ như vậy cũng không phải để chúng nhàn nhã ngồi chơi, đương
nhiên sẽ có người lo chu toàn. “Ngươi đã nhắc tới, ta cũng liền nói.
Ngươi một thân nữ tử như vậy, ra ngoài một mình, không an toàn.” Mặc dù
hôm nay không có bọn hắc y nhân, hành vi của nàng như vậy cũng quá lớn
mật!
Nữ….. Trầm Thiên Hạm không cẩn thận sặc nước.
“Không sao chứ?” Hắn ninh mi, tự nhiên vươn tay vòng qua nàng vỗ vỗ lưng.
“Không… Khụ…” Trầm Thiên Hạm lắc lắc
đầu, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, lúc này mới
chú ý tới hai người dựa sát vào nhau có bao nhiêu gần gũi.
Gần đến mức, nàng có thể xem được ánh lửa lấp lóa trong con ngươi đen kia, cùng với bạc môi mỏng lạnh của hắn.
Hai người bốn mắt chạm nhau, không khí nhất thời trở nên ái muội.
Võ Hoài Thiên không chút cấm kị nhìn
sâu thẳng vào đáy mắt nàng, trong con ngươi có vẻ hờ hững lại như ẩn ẩn
cảm xúc ôn nhu mãnh liệt, giống như đang nhìn bảo vật trân quý gì.
Hai má phút chốc lại hồng đỏ lên.
Hắn… hắn nhìn nàng như vậy, khiến
cho thân thể nàng cả người bỗng dâng lên một trận nóng nóng, má hồng tim đập! Nàng hoảng loạng cúi xuống mái đầu, không dám lại nhìn hướng hắn.
Thình thịch…. Bàn tay nam tính nâng
lên chiếc cằm trắng nhỏ, nàng hơi hơi nâng ánh mắt lên, lại lần nữa mắt
đối mắt nhìn hắn.
“Ngươi sợ ta?” Hắn truy hỏi, cả người cao lớn dính sát bên nàng, khí tức nam tính liền mật mật bao vây quanh
nàng, làm cho nàng có cảm giác an tâm tuyệt đối trước nay chưa từng có.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã sớm thành thói quen có hắn làm bạn bên cạnh.
“Không.” Giống như bị hắn làm cho
say mê, Trầm Thiên Hạm không hề trốn tránh, chính là nghe lời, dễ bảo
ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, trả lời vấn đề hắn đặt ra.
“Tốt lắm.” Một chút đạm cười, xóa đi hoàn toàn nghiêm khốc trên mặt hắn.
Trầm Thiên Hạm bị tươi cười đột
nhiên của hắn mê hoặc, không khỏi cũng lộ ra nhẹ nhàng mỉm cười, rồi
ngay sau đó, nàng mới phát hiện chính mình đã bị hắn ôm vào trong ngực
từ lúc nào. (;)) mê mẩn bởi nụ cười mĩ nam, có ai hem bị hem? *chớp chớp*)
“Võ…..” Nàng cả kinh, vừa mới định lên tiếng, môi hắn đã ấn lên trên môi nàng.
Hai cánh tay cường tráng chặt chẽ
kiềm trụ thân hình mảnh mai của nàng, bàn tay lớn đã đi tới đằng sau gáy nàng, chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào trong khoang miệng thơm tho, ngang
nhiên công thành chiếm đất.
Tay trắng nhỏ bé của nàng đặt trong
lồng ngực hắn rộng rãi lớn, trái tim cùng nhịp thở không tự chủ được
tăng tốc, mùi vị nam tính cùng khí tức của hắn khiến nàng có chút mơ
màng, lâng lâng.
Võ Hoài Thiên bỗng cảm thấy khó có
thể khắc chế, hôn mút, quấn quýt, triền miên, tiếp xúc càng thân mật
giữa hai người, hỏa nhiệt chậm rãi dâng dần lên….. Thẳng cho đến khi
thanh âm rên rỉ dật ra từ phía nàng, nụ hôn mới ngừng lại.
Lãnh mâu nheo lại, hài lòng nhìn
nàng hồng đỏ toàn bộ hai má, con ngươi đen lấp lánh nước sau khi hôn
càng thêm mị thần, nếu không phải thời điểm không thích hợp, hắn tuyệt
không tính kết thúc nụ hôn này.
“Ngươi….” Trầm Thiên Hạm vẫn còn thở gấp, nàng không biết đến tột cùng mọi thứ là như thế nào, chỉ hiểu được cảm giác chính mình tuyệt không chán ghét.
Vậy ra, này chính là hôn sao? Một
người đã hạ quyết tâm cả đời không lấy chồng như nàng, vốn dĩ tưởng
chính mình sẽ không có khả năng cảm thụ đến loại cảm giác này, dù thế
nào cũng không ngờ đến, thiếu chủ Kình Thiên Bảo sẽ lại là người cho
nàng nếm trải một mặt này.
Nhưng là….. Hắn như thế nào lại có thể đối nàng như vậy!
“Ngươi vừa làm cái gì?!!” Nàng vừa lấy lại được hơi thở, vội vàng đảy hắn ra, lui về sau tạo cự ly với hắn.
“Hôn ngươi.” Võ Hoài Thiên thần
sắc tự nhiên, tuyệt không cảm thấy chuyện này có cái gì dị thường. Hắn
đã sớm nghĩ làm như thế, chính chỉ là không gặp được dịp. (à….. Raaaaa vậyyyy….;)))
“Ngươi!” Đới với hắn nói to không
biết thẹn, Trầm Thiên Hạm há hốc mồm. Vì cái gì không ai cnảh báo nàng,
thiếu chủ Kình Thiên Bảo lại là một tên đăng đồ tử tùy ý khinh bạc nữ
tử? (đâu có… chỉ tùy ý “chạm” lung tung chị thôi *hắc hắc*;)))
Hảo cảm đối với hắn vừa nãy kia, phút chốc nước cuốn gió bay.
“Thiếu bảo chủ.” Nàng cắn răng, trong đôi mắt đẹp dấy lên ngọn lửa. “Thỉnh ngươi tự trọng!”
“Chân gà của ngươi rớt.” Hắn hoàn
toàn không đem tức giận của nàng coi vào trong mắt, ánh mắt thản nhiên
dừng tại chân gà nướng vì nụ hôn mới vừa rồi mà rơi trên mặt đất. “Đổi
lấy cái này, cầm.” (hôn con gái nhà người ta xong rồi mà nói năng vẫn rất kiệm lời =.=!)
Chân gà nướng là là mĩ vị như thế nào, cũng không bình ổn được khí giận sôi sùng sục của Trầm Thiên Hạm lúc này.
“Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?!”
Phẫn bức, tức giận bỏ tay hắn ra, Trầm Thiên Hạm khí giận càng tăng.
Trong mắt hắn, nàng là loại nữ nhân tùy tiện sao? Vì cái gì trên mặt
hắn, một điểm biểu tình lo sợ, áy náy cũng không có, lại còn tự nhiên
như không có gì lấy chân gà mới cho nàng?
Võ Hoài Thiên chia chân gà nhét vào trong tay nàng, lần này không đùa bỡn thật sự trả lời nàng.
“Suy nghĩ lúc nào tới Mạc gia nói chuyện cưới hỏi thì thích hợp.”
“Cưới hỏi?” Trầm Thiên Hạm trừng lớn mắt, vô thức nhận lấy chân gà từ tay hắn. “Ai?”
Không khí trở nên trầm trầm khó
hiểu, Võ Hoài Thiên sau một lúc lâu im lặng nhìn nàng mới không tình
nguyện trả lời lại.
“Đương nhiên là ngươi.”
‘Ba’ một tiếng, một cái chân gà khác tiếp tục kế nghiệp đời trước nhằm mặt đất rơi!
Trầm Thiên Hạm trừng lớn mắt, không dám tin nhìn chăm chăm nhìn hắn.
Có nghiêm trọng như thế sao? Bọn
họ bất quá là….. Bất quá là… nho nhỏ hôn một chút, phải biết cũng không
cần hắn phụ trách nhiệm cưới nàng đi?
Tình huống xem hoàn toàn trở nên điên đảo, Trầm Thiên Hạm trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Hắn vừa mới không phải một bộ dáng không có gì sao? Như thế nào lập tức trở thành như thế…?
Cưới hỏi? Hắn cùng nàng? Này hoàn toàn làm người ta không thể nhận nha!
“Chúng ta…. Không có khả năng.”
Nàng hoảng hốt không biết phải nói gì, theo trực giác lắc đầu, không
cách nào tiếp nhận lời nói của hắn, “Đó là tất yếu.”
Nàng vốn không giống nữ tử bình
thường, đối với việc nam nữ hoàn toàn không thèm để ý. Hơn nữa nàng đã
hạ quyết tâm cả đời không lấy chồng, cùng lắm cứ coi như một phút chẳng
may phát sinh chuyện, này không phải cách giải quyết tốt nhất sao?
Lại càng chưa nói hai người bọn họ, thân phận khác nhau một trời một vực, như thế nào có thể nói chuyện hôn sự?
“Qua mấy ngày nữa, ta sẽ tới Mạc
gia xin hỏi.” Võ Hoài Thiên không tiếp tục chờ nàng trả lời nữa, tự mình nói lên tính toàn của hắn, này cũng là vấn đề hắn gần đây luôn luôn
nghĩ.
“Khoan khoan, chờ một chút. Trầm Thiên
Hạm cảm thấy một trận trời đất đảo điên, nhìn hắn dáng vẻ mười phần châm thật. Nhưng là nàng chưa có chuẩn bị tâm lý a! “Ngươi trước dừng lại
đã.”
“Ngươi không mong muốn?” Hắn nhướng mày, chú ý tới đáy mắt nàng sau khi mất dần kinh ngạc trở thành phức tạp. Gả cho hắn, là chuyện nàng không muốn?
Trầm Thiên Hạm hai má hồng giống như hỏa thiêu, này bảo nàng phải nói như thế nào a! “Ngươi làm thế nào biết ta là nữ?”
Vấn đề này nàng đã nghĩ thật lâu, nàng nhớ kỹ rất rõ ràng, lúc đấu với hắc y nhân ở sơn động thì hắn đã biết sự thật.
“Ngươi phát hiện từ lúc nào?” Nghĩ đến
chính mình ra vẻ hào phóng cùng hắn ở trong động quá hai đêm, giờ nhớ
lại, lúc ấy nhìn hết hắn trần trụi thân trên, nàng đã nghĩ im lặng bỏ
trốn về.
Hắn có thể hay không nghĩ nàng rất phóng đãng không biết xấu hổ a?
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết.”
“Không có khả năng!” Trầm Thiên Hạm âm thầm rên rỉ, kia không phải có nghĩa là ở trước mặt hắn, nàng từ đầu đến
cuối đều được nhìn là một “cô nương”, vậy mà nàng lại toàn có những cử
chỉ không hợp lễ giáo…… Trời ạ!
“Ngươi như thế nào nhìn ra được?” Nàng chưa từ bỏ ý định truy vấn, không rõ chính mình nữ phẫn nam trang luôn luôn
hoàn mĩ, sao có thể có người liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Người có mắt đều nhìn ra được.” Hắn nhìn
nàng hai má hồng hồng đáng yêu, trong lòng lại bất bình với trang phục
của nàng, hai hàng mi bất giác rũ xuống, trong đáy mắt ngập một tầng lo
lắng không yên.
“Rất có nhiều người đều có mắt mà một người cũng nhìn không ra a!” Nàng kháng nghị thấp kêu, bộ dáng kia thực giống một nữ oa nhi đang làm nũng, so với nàng ngày thường quy củ khôn khéo
hoàn toàn khác xa. “Ta từ hồi mười sáu tuổi đã bắt đầu nữ phẫn nam trang ra cửa tới các phường bàn việc làm ăn, chưa từng có người lạ nhận ra
thân thế.”
Nàng chủ ý nữ phẫn nam trang chỉ để được
bình an khi làm công chuyện cho Mạc phủ, miễn đi nhiều rắc rồi phiền
phức không đáng phát sinh, này mọi người đều biết Trầm Thiên Hạm Mạc phủ luôn nữ phẫn nam trang ra cửa, song tất cả đều chưa từng thấy qua nàng
trong trang phục nữ nhân, tự nhiên bởi vậy cũng không thể biết được thân thế khi mặc đồ nam của nàng.
Cho nên dù là ở tửu lâu lớn nhất Cẩm Tú
thành, tiểu nhị ca nhìn thấy nàng vẫn không một chút chần chừ gọi nàng
một tiếng “công tử” a, mà đâu thể nói dân chúng trong thành đều chỉ có
một con mắt?!
Mạc Nguyên Thiến bởi vì nàng mỗi khi thay
đồ đều rất giống nam nhân, cho nên mỗi lần cần đến đều để nàng mặc nam
trang dẫn ra ngoài.
Vỏ bọc năm nào cũng thành công, cư nhiên
lại bị một nam tử lạ lẫm từ nơi xa đến dễ dàng đánh vỡ, vậy chẳng khác
gì nói kĩ thuật phẫn nam trang của nàng quá kém cỏi đi!
“Mười sáu tuổi?” Hắn chau lại đôi mày, lặng lẽ nhìn nàng thay đổi biểu tình trên mặt. Bị hắn phát hiện thân phận nữ nhi, thực sự khó chấp nhận đến thế sao?
Nhưng là vừa nghĩ đến nàng mới mười sáu tuổi đã một người bốn bề đông tây nam bắc chạy, hắn liền nhịn không được mím chặt môi.
“Mạc phủ đều không có ai sao?” Cư nhiên để một cô nương như vậy bôn ba khắp chốn.
“Ngươi có ý gì?” Trầm Thiên Hạm hếch mặt
lên, không hề tránh né ánh mắt hắn, đã quên hai người lúc trước ái muội
như thế nào, chỉ còn bất mãn với lời nói của hắn.
Như thế nào? Một cô nương thì không thể tự mình xử lý công việc sao?
“Một cô nương như ngươi một thân một mình ở bên ngoài lo mọi việc như vậy, không an toàn.” Hiện tại mặc dù là thời
thái bình thịnh thế, nhưng diện mạo của nàng không tầm thường, người
thường độc thân độc vãng đi đã còn là gặp nhiều phiền toái.
“Ta làm việc cẩn thận, nào có cái gì không
an toàn .” Nàng không phục cãi lại, không vui khi mọi người bởi vì nàng
khác biệt mà bỏ qua cố gắng của nàng.
Nàng hồi đó cũng là mất bao công sức lý lẽ, lại được Mạc Nguyên Thiến cùng Hoài Hương bên ngoài trợ giúp, mới
thuyết phục thành công lão gia cùng tổng quản cho phép nàng ra ngoài
cửa, mà hơn nửa nguyên nhân khiến lão gia đồng ý, kỳ thật chính là vì
thiếu gia duy trì yêu cầu trợ lực của nàng.
Mà trong cái “duy trì” của thiếu gia, đương nhiên không thể thiếu lời lẽ từ Nhạc Nhạn. (thế là tất cả đều nhảy vào thuyết phục rồi còn gì=.=!!)
Này một năm trôi qua, mọi người cũng dần
dần hiểu rõ chân tình của nàng, năng lực của nàng, nhưng ở trong mắt
người ngoài không rõ, vẫn là như cũ chỉ biết hoài nghi.
“Ta nói không an toàn chính là không an
toàn, lần này sau khi trở về Mạc phủ, ngươi liền ngoan ngoãn ở lại bên
trong đừng chạy loạn, chờ đến khi đại hội võ lâm kết thúc, ta liền đưa
ngươi tới Kình Thiên Bảo.” Võ Hoài Thiên nói chắc như đinh đóng cột, vài ngày nữa hắn phải tới núi Nhị Tô, để cho nàng một thân bên ngoài chạy
loạn, gặp phải tặc nhân thì làm sao bây giờ?
Trầm Thiên Hạm trừng lớn mắt, xem như nhìn rõ được hắn bá đạo như thế nào.
“Thiếu bảo chủ.” Nàng cố ý cường điệu giọng nói, phân định rõ ràng quan hệ hai người. “Mặc dù ngài là thiếu bảo chủ cao quý của Kình Thiên Bảo, nhưng lương ta lĩnh là của Mạc phủ, phải
biết là không cần nghe theo lệnh của ngài!”
Võ Hoài Thiên nhíu lại hai mắt, như là không chấp nhận phản kháng của nàng.
“Ta cưới ngươi, ngươi liền phải nghe theo ta nói.”
“Ta lại chưa bao giờ đáp ứng gả cho ngươi!” Người này, hắn tưởng hết thảy đều nằm trong tầm tay bản thân sao? Nàng
căn bản chưa từng nói sẽ gả cho hắn a!
“Ngươi sẽ gả.” Hắn có mười phần chắc chắn.
Trầm Thiên Hạm sung khí, hắn sao lại có thể tự tin lớn đến thế a?
“Cho nên nghe theo lời ta, ngoan ngoãn ở
lại trong Mạc phủ, tránh lo xử lý sinh ý tú phường, chờ ta trở về tiếp
ngươi.” Võ Hoài Thiên đột nhiên dừng lại, như là nhớ tới nàng hiện tại
chưa phải là người của chính mình, vẫn còn một chủ tử khác, “Ta rồi sẽ
cùng Mạc Tĩnh Viễn bàn chuyện tốt.”
“Nói cho cùng, ngươi chính là cảm thấy nữ
nhân phải biết cố thủ trong nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.”
Nàng sầu muộn, trong tâm đau nhói.
Vốn tưởng chính mình sớm đã thành thói quen với định kiến của người ngoài, thật không nghĩ tới từ miệng hắn nói ra
điều kia, nàng vẫn như cũ tự đâm vào chính mình một vết thương.
Nhìn khuôn mặt nàng cúi xuống im lặng, khác hẳn thần thái ngày thường, Võ Hoài Thiên mím môi, nghiêm khốc trên
khuôn mặt chậm rãi tan đi, thay thế trên đó một chút sắc nhu hòa.
Nàng giống như một đứa nhỏ kỳ vọng được
khen, trong sáng đơn thuần chứ không như người người tưởng tượng, hắn
đương nhiên nhìn ra được nàng là một nữ tử bình thường, không tự giác
ngày càng quan tâm.
Một lần nữa vẫn nghe thấy hắn không nói câu nào, tưởng rằng hắn là cam chịu, Trầm Thiên Hạm tò mò nâng đầu lên,
nghĩ đến sẽ gặp khuôn mặt không tán đồng với quan điểm của nàng, không
ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu, dịu dàng của hắn, khiến trái tim nhỏ bé không khỏi đập thực nhanh.
Nàng ngẩn ra, cảm giác chính mình sa vào trong đôi mắt đó, mặc hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lồng ngực rộng.
Tiếng nói trầm thấp nhu hòa, có một chút
khác lạ trong trẻo mà lạnh lùng, ở trên đỉnh đầu nàng vang lên: “Ngươi
có thể làm bất kỳ điều gì ngươi muốn, chỉ là không được một người ra
khỏi cửa.” Dừng lại một chút, hắn rốt cuộc thừa nhận tâm ý chân chính
của mình, “Ta sẽ rất lo lắng.”
Đáy lòng bất bình bởi vì hắn “lo lắng” mà
trôi đi biến mất, vòng tay hắn ôm chặt thực ấm áp bình yên, mà lời hắn
nói làm người ta vô cùng cảm động.
Hắn không phải nghĩ trói buộc nàng bằng lễ giáo, cũng không phải không nhìn nhận cố gắng của nàng, hắn chính là …….. lo lắng.
Nhất thời mãnh liệt tâm động, nàng duỗi hai cánh tay ôm lấy thân mình hắn, lắng nghe trái tim hắn đập, cảm giác
chính mình tất cả đều bình tĩnh, một chút khí giận vừa nãy cũng đều
không có.
Khóe môi gợi lên nụ cười tươi, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại lời hắn nói —–
Ta sẽ rất lo lắng.
Trong tâm không ngừng di động bất chợt hiện lên mất mát, những đêm này trong rừng rét lạnh, hắn ôn nhu ôm chặt nàng trong lòng, làm cho nàng trở nên lưu luyến, nhưng ngày sau hắn phải rời đi….
Cùng đi thôi? Hắn luôn như thế đối với nàng nói, rồi mới tự chủ động tiêu sái bước ở phía trước nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy, nếu có thể với hắn “cùng nhau đi” như vậy mãi, kỳ thật cũng không phải chuyện xấu gì.
.
.
“Này không công bằng.” Lãnh Diệc Trần bắn
ánh mắt bất bình về phía Võ Hoài Thiên ngồi ở không xa, lại cường điệu
thêm một câu. “Này một điểm đều không công bằng!”
Võ Hoài Thiên bị chỉ trách không chút nào
bị ảnh hưởng, vẫn từ tốn nhấm nháp chén trà, hoàn toàn không thèm ngó
ngàng tới Lãnh Diệc Trần giống một oán phụ trừng trừng hắn kêu thán.
“Huyền Phong! Ngươi nói đi!” Sớm dự đoán được sẽ phản ứng như vậy, Lãnh Diệc Trần chán nản quay đầu tìm bằng hữu tốt.
“Đường đường là thiếu chủ Kình Thiên Bảo,
cư nhiên đem mọi công sự đều ném tới đổ lên đầu chúng ta, bản thân thì
chạy đến bên Trầm cô nương tình nồng ý mật, có thể như vậy sao? Rất
không công bằng! Hơn nữa lúc trước còn nói cái gì, “tạm lưu lại nửa
tháng”!, kết quả càng lưu lại càng lâu, một tháng đều đã nhanh trôi
qua!”
Huyền Phong không thèm ngó ngàng tới, coi hắn như vịt gà cục tác kêu to, mặt không biểu tình đối Võ Hoài Thiên báo cáo.
“Mọi chuyện ở Kình Thiên Bảo đã xử lý hoàn
tất, các tài liệu quan trọng ta trước đã trở về Bảo đưa cho Vương tổng
quản, năm nay đã bắt đầu đi lệ tuần các môn phái, trước là tới núi Nhị
Tô.” Huyền Phong không giống Lãnh Diệc Trần đi quản chuyện nhàm chán như vậy, cũng không nghĩ đi tìm hiểu tiến triển cảm tình giữa Võ Hoài Thiên cùng Trầm Thiên Hạm. Cái việc tư nam nữ kia, biết thêm chỉ thêm phiền
phức, hắn chỉ cần phụ trách thật tốt công chuyện Võ Hoài Thiên giao phó
là được rồi.
“Hắn nếu có thể rời xa Trầm cô nương, liền
cũng đã không ở lại trong Cẩm Tú thành, đối Trầm cô nương đều trước sau
dính sát bảo hộ, cũng đã không đem mọi chuyện công tác ném lên người
chúng ta!”
Nếu không phải sự tình thật sự đã và đang
phát sinh, Lãnh Diệc Trần hoàn toàn không thể tin được, Võ Hoài Thiên
luôn luôn ngoan cố mang trên mình tầng tầng trách nhiệm cư nhiên có thể
đưa ra loại quyết định chờ đợi kia, đem tất cả công chuyện của Kình
Thiên Bảo giao cho bọn hắn đi xử lí, có lẽ chờ lát nữa hắn sẽ đem luôn
công việc Võ Hoàng lệ tuần cũng ném cho hai tên trợ thủ này!
Rõ ràng dư đảng Thừa Thiên phái đã sớm bị
đè bẹp ở mười ngày trước, hắn vậy nhưng vẫn đối với Trầm cô nương trước
sau sáp lại, chỉ sợ người ta không biết tâm ý hắn không bằng.
“Nếu không rời khỏi đây, sẽ không tới kịp đại hội võ lâm.” Huyền Phong thản nhiên nhắc nhở.
Võ Hoài Thiên nhíu mày im lặng, không có đáp lời.
“Gia nếu là lo lắng cho Trầm cô nương, ta
đã an bài người tới canh gác bảo vệ, tuyệt đối có thể chu toàn an nguy
của Trầm cô nương.” Huyền Phong biết hắn là do dự cái gì, cũng đã sớm
chuẩn bị tốt lắm.
Võ Hoài Thiên nhìn trợ thủ đắc lực của
chính mình, hiểu rõ Huyền Phong luôn luôn xử lý công việc ổn định, nếu
đã nói ra miệng tức là cũng đã xong xuôi hoàn tất. Hơn nữa nếu hắn còn
đi theo Trầm Thiên Hạm, chỉ sợ càng gây thêm nguy hiểm cho nàng, dù sao
mỗi dịp trước đại hội, đặc biệt nhiều người muốn mạng hắn.
Chính là….. Tâm tư cứ không yên.
Hắn muốn nhìn thấy nàng, muốn ở bên cạnh kề bên nàng, cho nên mới cố tình lấy lý do bảo hộ đi theo nàng như vậy.
“Ta biết.” Hắn chính là không mong muốn.
“Nếu còn chờ thêm, sẽ hỏng sự.” Huyền Phong nói ngắn gọn, trực tiếp mà không lưu tình.
“Ta nói gia a, người sẽ không vì Trầm cô
nương mà quyết định ở đại hội võ lâm lần này, để cho Kiếm Thánh một
người chủ trì đi?” Thấy hắn im lặng hồi lâu, Lãnh Diệc Trần cùng nhịn
không được.
Do dự không quyết như vậy, thực không giống Võ Hoàng hắn từng biết.
“Không có khả năng.” Lạnh lùng liếc hắn một cái, Võ Hoài Thiên rất nhanh sửa sang lại tâm tình chính mình, tương tư trong lòng tạm nhét đi chỗ khác.
Hắn đã vì Trầm Thiên Hạm phá lệ, ở lại Cẩm Tú thành thật lâu, lúc này cần phải rời khỏi.
“Kẻ sẽ đi bảo vệ nàng là ai?” Hắn hỏi, vẫn là không yên lòng. Hơn nữa hắn suýt nữa đã quên cuộc nói chuyện lần
trước trong rừng, mãi cho đến khi trở lại Cẩm Tú thành rồi nhưng nàng
vẫn chưa có đáp ứng, chuyện nàng sẽ ngoan ngoãn ở trong Mạc phủ.
Thật sự là khiến người không yên lòng!
“Ta đã điều trình Tam Khúc, Đại Hòa, ngày
mai liền đến.” Để cho Võ Hoài Thiên an tâm, Huyền Phong đã truyền thư
nhanh, điều hai người trong ngũ đại đệ tử tới giúp.
“Ân.” Võ Hoài Thiên nhẹ gật đầu, tìm lại lý trí chính mình. “Phát thư thông tri tới các môn phái, mười ngày nữa lệ tuần!”
Mặc dù lo lắng an nguy Trầm Thiên Hạm, song hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm chính mình. Đợi cho đến khi
mọi công chuyện của đại hội võ lâm xử lý xong xuôi, sẽ trở lại Cẩm Tú
thành, tới Mạc phủ xin hỏi cưới.
Phải đợi hơn một tháng, sẽ được gặp lại nàng…….
Lại càng chưa nói tới Trầm Thiên Hạm luôn nữ phẫn nam trang, có thể khiến cho tình địch của hắn không biết mà xuất hiện ảo giác. (=))) ha ha ha….. chịu anh luôn!)