Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 33: Chương 33


Tần lão từ bên ngoài bước vào, bầu không khí bên trong bắt đầu trầm lặng đi đáng kể.

Ông từ tốn bước vào trong, ngồi lên ghế đối diện với Tần Khoa, tư thế oai vệ bằng lòng tiếp nhận bất kỳ câu hỏi nào của hắn.
"Người nói "không còn là người của Tần gia" là có ý gì? Vì sợ con làm ô danh mà người từ bỏ mối quan hệ của chúng ta."
"Không phải vì chuyện này ta mới quyết định, mà nó chính là điều kiện cuối cùng của ngươi, và ngươi...đã không vượt qua được."
"Điều kiện cuối cùng? Không ai nói với con bất kỳ điều gì về chuyện đó, người đang lừa con sao?"
Không quan tâm đến ý cười trong mắt hắn, Tần lão chỉ nghiêm giọng nói:
"Mỗi một thứ trải qua trong cuộc đời con người đều là một bài học, một trải nghiệm.

Ngươi phải qua được ngày hôm nay thì mới tính tới ngày mai.

Đó không phải là bài kiểm tra trên lớp mà lại được thông báo, ngươi sẽ không biết nó đến khi nào.

Một người đàn ông và hơn hết là một người thừa kế, ngươi đã thua người khác một phần rồi!"
Tần Khoa nghe được những lời Tần lão nói nhưng ngược lại không phản bác điều gì, vì hắn cũng không còn gì để biện minh.

Hiện tại trong lòng hắn chỉ chứa đựng một sự hoang mang tột độ, mà nguồn gốc gây nên nó chính là từ hai người đàn ông này.
Hắn từng oai phong như thế nào, ai nhìn thấy cũng phải e sợ, đến cả mấy đại ca giang hồ bên ngoài cũng bị hắn dùng tiền vả mặt.

Hiện tại, lần đầu tiên Tần Khoa biết được hắn có thể sẽ mất tất cả.

Tiền tài, địa vị, chỗ dựa và cả nguồn gốc thân sinh của mình, chỉ vì những hành động ngu ngốc đấy!
Nếu bây giờ nói rằng bản thân hối hận, liệu có ai tin hắn chăng? Trong lúc cầm dao hướng về phía hắn, Chương Viễn từng nói, "Nhất định mày sẽ được trải nghiệm cảm giác cũng giống như Tử Thanh!"
Hắn đã có rồi, cảm nhận đó! Chính là sự tuyệt vọng khi nghĩ về tương lai không biết làm sao trải qua.

Có phải là sự hoang mang khi bị chính những người thân cận mình quay lưng.

Có lẽ là còn nhiều hơn nữa, nhưng phần nhiều...chính là nó, là cảm giác này! Rõ ràng có nhiều điều muốn biện minh, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, để người khác nghe được vào tai.
Vẻ mặt hoang mang của hắn đều được Tần lão và Tần Kiên thu hết vào mắt.


Không biết có phải do hắn quá diễn xuất hay không, nhưng hai người thật sự thấy được sự hối hận rõ ràng trên gương mặt đó.
"Sau khi nhận hình phạt dành cho bản thân, ra nước ngoài chăm chỉ học tập, học cả cách làm người.

Nếu như có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế, ngươi nên nhìn lại một lần, xem xem hơn mười năm qua bản thân đã làm được những gì.

Ngươi có lẽ không nhận ra được những thứ mà mình đang có, đã bằng người khác phải cố gắng bao nhiêu lần.

Những thứ đó từ đâu mà ra ngươi biết không?"
Vẻ mặt ngơ ngác của Tần Khoa cũng thay luôn câu trả lời của hắn.
"Chính là sự cố gắng của bao đời Tần gia ta! Nhưng chính những hành vi mà ngươi cho là không đáng gì kia, có khả năng sẽ hủy hoại mọi thứ mà hàng trăm năm qua bao đời đã gầy dựng.

Nhưng chuyện này, có phải nên trách ta hay không? Chính ta đã cho ngươi đủ điều kiện để trở thành một tên bại hoại như ngày hôm nay.

Cậu học sinh kia không phải do ngươi trực tiếp giết chết, nhưng chính ngươi là người đưa cậu ta đến con đường chết.

Ta mong qua chuyện lần này, bản tính vốn có của con người ngươi sẽ quay trở lại.

Ta rất mong được gặp lại cháu trai ngoan ngoãn, hiền lành – Tần Khoa, của mình!"
Sau lời đó Tần lão đứng dậy quay người rời khỏi phòng bệnh.

Tần Kiên nhìn theo bóng lưng đã trở nên già cỗi của ông, thở dài một hơi.

Khuôn mặt đẫm nước mắt của Tần Khoa là điều tiếp theo Tần Kiên nhìn thấy, không la hét, không gào đến tê tâm như người khác.

Chỉ ngồi đó lặng lẽ khóc, không một tiếng động khiến người ta chú ý!
"Nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện còn lại ta sẽ giúp ngươi sắp xếp.

Ngày xuất viện, ta sẽ đến đưa ngươi đi!"
"Dạ." Giọng có khàn đi đôi chút nhưng hắn vẫn kịp nói một từ cuối với Tần Kiên.
Nhưng điều hắn không biết đó là, Tần Kiên khi nghe tiếng "dạ" này của hắn, đã mỉm cười.


Hơn hai năm qua Tần Khoa bắt đầu trở nên khó bảo, khi ông dạy dỗ hắn bất cứ điều gì, thường chỉ nhận được những từ cộc lốc như "Biết rồi!", "Có cần nói mãi vậy không?", "Con tự biết!".
Tần Kiên thầm nghĩ, có lẽ bài học lần này Tần Khoa mua với giá hơi đắt.

Nhưng có lẽ chính điều đó, đã trả lại cho ông một người ông từng dành nhiều kỳ vọng.
..................!
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Gia Tề Vũ sau khi sắp xếp mọi chuyện tại nhà của Chương Viễn xong, chuẩn bị đưa anh đi.

Tử Ngôn đứng bên cạnh cầm trên tay bưu kiện kia, không biết hiện tại có nên cho Chương Viễn biết hay không? Điện thoại của Gia Tề Vũ reo lên khiến mọi người dừng chân lại trước cửa chung cư.

Anh dặn họ mang Chương Viễn vào xe trước, tránh để người xung quan thấy cảnh anh ta bị cảnh sát mang đi.
Điện thoại kết nối, giọng một người đàn ông truyền tới.
"Sếp Gia, phải không?"
"Anh là ai?"
"Tần Kiên! Không biết anh có nghe qua chưa?"
"Vậy...phải gọi bằng ngài chứ nhỉ!"
"Ha ha ha, tôi vẫn muốn trẻ lâu thêm một chút được chứ.

Anh có rảnh để bàn luận một số chuyện hay không?"
"Anh muốn nói đến chuyện của Tần Khoa, tôi nghĩ cho dù có thời gian rảnh cũng không tiện để bàn đâu." Nghĩ rằng người bên đó lại muốn tính kế, Gia Tề Vũ chỉ lạnh giọng đáp lại.

Hiện tại hắn còn phải tự tay bắt thanh mai trúc mã của anh em trí cốt, ở đâu mà ra thương lượng với bàn luận về tên bại hoại kia.
"Tôi là người như thế nào, không lẽ sếp Gia đây còn nghi ngờ hay sao? Tôi chỉ có chuyện muốn nói với anh một chút, chắc chắn là có lợi cho bên anh, ngược lại bên tôi mới là bất lợi."
"Ngài không thấy lời này còn đáng nghi hơn hay sao? Là một doanh nhân, tôi không tin ngài làm muốn làm ăn lỗ vốn bao giờ."
"Tôi đã nhận được lợi ích rồi, nên phần lợi lần này là của các anh." Phần lợi của ông chính là một đứa cháu trai, nhưng Tần Kiên sẽ không nói những buồn nôn đó đâu.
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng thật ra Gia Tề Vũ cũng có nghe qua về danh tiếng của Tần Kiên.

Ông nổi tiếng trong Tần gia là người làm ăn chân chính, đối với xã hội hiện tại hai từ "chân chính" thật sự rất có cân lượng.


Hơn thế cách làm việc của ông ta lại là không nhìn quan hệ, không nhận người thân.

Đúng là một đối tác rất hợp lý đối với những người có thực lực, nhưng lại không có hoàn cảnh.

Và cũng là cái gai trong mắt bọn vô năng nhưng đầy hoàn cảnh.
"Vậy ngài muốn bàn luận hoặc là thương lượng về chuyện gì?"
"Chuyện Tần Khoa bị bắt đi hôm nay, có bao nhiêu người biết?"
Gia Tề Vũ thoáng tính toán một chút rồi đáp: "Chỉ có đội của tôi và các người.

Ngài hỏi vậy để làm gì?"
"Nếu anh có thể giữ miệng được người của đội mình, đương nhiên bên phía chúng tôi cũng sẽ như thế.

Nếu được như vậy, hôm nay chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra!"
Gia Tề Vũ đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời Tần Kiên nói, đến mức anh đã ngay lập tức hỏi lại một lần nữa.

Cho đến khi nhận lại câu trả lời y hệt, anh mới biết bản thân không nghe lầm.
"Ý ngài nói là muốn tha cho người hôm nay đã xém chút nữa giết chết cháu ngài?"
"Cũng như cậu nói đấy thôi, chỉ mém thôi.

Nó vẫn còn rất hoàn hảo, không thiếu sót miếng thịt nào.

Mà, theo tin tức tôi nhận được thì người bắt nó đi, có tình cảm với "cậu bé kia", phải không?"
"Đúng! Chính vì thế cậu ấy mới có những hành động nông nỗi như thế.

Nếu ngài có thể hiểu được, tôi thật sự rất vui mừng.

Thay mặt cậu ấy cảm ơn ngài rất nhiều."
"Cậu không cần phải cảm ơn tôi, đó là ý của cha tôi.

Sai lầm của Tần Khoa rất khó lòng nhận được sự tha thứ.

Nếu vì thế mà có một ai đó, chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho người mình yêu thương, mà để bản thân có tội.

Tần gia chúng tôi sẽ không nhìn người được nữa mất.


Và còn chuyện của Tần Khoa, sau khi bác sĩ cho xuất viện, tôi sẽ đích thân đưa nó đến trại giáo dưỡng."
"Được! Có lẽ tôi đã không nghe lầm về ngài, tôi thật sự tôn trọng con người ngài!"
"Ha ha ha, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Còn về tin đồn này nọ, đương nhiên cũng có thổi phồng đôi chút, cậu đừng để ý nhiều.

Vậy, tôi gác máy đây."
"Vâng, cảm ơn ngài.

Tạm biệt!"
Điện thoại đã ngắt kết nối nhưng Gia Tề Vũ vẫn không tin được cách mà mọi chuyện đã diễn ra.

Không ai biết hắn đã nghĩ qua bao nhiêu cách để giúp Chương Viễn, nhưng thật không ngờ lại có tình tiết như thế này.
"Có chuyện gì sao?" Cố Duệ Thành đứng đó, chỉ nghe được lời một phía từ Gia Tề Vũ nên vẫn còn khá mơ hồ.

Nhưng thấy sắc mặt Gia Tề Vũ sau khi cúp máy lại tốt lên rõ ràng, có lẽ là tin tốt chăng?
"Bên phía Tần Khoa nói không muốn truy cứu chuyện Chương Viễn làm nữa.

Nếu bên chúng ta cũng như thế, thì ngày hôm nay xem như không có chuyện gì xảy ra."
Cố Duệ Thành cũng không tránh khỏi có chút kinh ngạc, thật sự bỏ qua? Không phải lại là diệu kế nào đó nữa phải không?
"Vậy bên cảnh sát các anh phải làm sao? Những người đi theo anh và những người ở bệnh viện, không phải đều biết chuyện này sao?" Tử Ngôn đứng cạnh có vẻ hơi lo lắng.
"Phải nói sao nhỉ, bọn họ đều là người của tôi!" Gia Tề Vũ đưa tay gãi gãi đầu, ra vẻ "không biết phải làm sao nhỉ" đầy giả dối.
Chỉ một lời như thế, hai người còn lại xem như đã hiểu.

Nhìn dáng vẻ "khó xử" của Gia Tề Vũ không khỏi bật cười, ai cũng thầm niệm ngày hôm nay thật khó.

Nhưng tình huống hiện tại, lại hình như có phần khó hơn rất nhiều.
Cả ba đồng thời hướng mắt về phía Chương Viễn đang bất cần ngồi trong xe cảnh sát, đây chính xác là dáng vẻ mặc người đâm chém đó sao?
Thật ra thứ mà họ lo lắng nhất hiện tại chính là suy nghĩ của anh ta.

Nếu bản thân Chương Viễn không tự thoát ra được những suy nghĩ dằn vật kia, nhất định sẽ có chuyện thứ hai, thứ ba xuất hiện.

Hoặc nghiêm trọng hơn, anh không làm tổn thương người khác nữa mà sẽ quay sang tự tổn thương bản thân mình.
Tử Ngôn nắm chặt thứ trong bàn tay, thầm nghĩ có lẽ đây chính là lối thoát của Chương Viễn phải không?.