Ân Hữu Trọng Báo

Chương 113: Cố tình

Hàn Trọng Viễn nghĩ không sai, rất nhanh đã không có người quan tâm đến chuyện của Mạnh Ân và hắn nữa.

Họ chưa bao giờ đăng ảnh tự sướng, bệnh viện thú y Nguyên Ân đã được quảng cáo từ lâu, chẳng có bất cứ cảm giác mới mẻ nào. Cho dù ban đầu người khác không ưa họ mà lên tiếng đả kích hoặc chửi mắng, thì theo thời gian cũng chẳng rảnh so đo với họ nữa.

Đến sau này, fan của cả hai chỉ còn lại những người thích họ thực sự. Hầu hết bình luận họ đọc được hàng ngày, đều thân thiện hết sức.

Hàn Trọng Viễn rất hài lòng về điều này, tất nhiên cũng có chỗ không vui. Chẳng hạn như hắn đã tuyên bố chủ quyền trên mạng rồi, thế mà vẫn có người đòi hắn nhường Mạnh Ân… May mà hắn phân rõ đâu là thế giới thật và ảo, mới không chém chết những người đó.

Khi nào hắn có thể quang minh chính đại cho người khác biết Mạnh Ân là của hắn thì tốt… Hàn Trọng Viễn gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó để di động sang một bên, bắt đầu làm việc.

***

Chiều hôm ấy, Hàn Trọng Viễn gặp Trịnh Kỳ, bàn chuyện thanh toán qua điện thoại di động.

Trước giờ lượng tiêu thụ của Duyên Mộng vẫn rất khủng khiếp, hợp tác với công ti của Trịnh Kỳ cũng chặt chẽ, đôi bên cùng nhau nghiên cứu ra rất nhiều app hữu dụng. Mà lần này, Hàn Trọng Viễn muốn đặt chân vào lĩnh vực thanh toán qua điện thoại di động.

Ra ngoài mua đồ không cần mang ví, chỉ cần quẹt điện thoại di động, tiện lợi biết bao?

Đời trước Hàn Trọng Viễn không am hiểu về lĩnh vực này cho lắm, nhưng cũng biết nó rất có thị trường. Mà di động Duyên Mộng, bất kể là tính tiện lợi hay an toàn thì hắn đều hi vọng có thể nâng cao.

“Cậu nhiều ý tưởng thế!” Trịnh Kỳ không kìm được cảm thán, đồng thời hết sức ủng hộ, hai người trao đổi một lúc thì bàn bạc xong hết những việc cần làm.

“Năm đó cậu nói mua sắm online và bất động sản sẽ hot, quả nhiên bây giờ kiếm được rất nhiều tiền, cậu không đầu tư có thấy hối hận không?” Bỗng nhiên Trịnh Kỳ hỏi.

“Tôi không có nhiều thời gian như thế.” Hàn Trọng Viễn nhìn Trịnh Kỳ một cái, hơn nữa không phải smartphone cũng kiếm được rất nhiều tiền à?

“Cũng đúng, trước giờ lúc nào cậu cũng tỉnh táo… Cơ mà bây giờ trên mạng cậu với Mạnh Ân hot như thế, không sợ có ngày bị vạch trần à?” Trịnh Kỳ lại hỏi.

“Chưa biết chừng sẽ có ngày, tôi cố tình tự vạch trần ấy chứ.” Hàn Trọng Viễn chợt bảo, nếu hắn không muốn vạch trần, thì chắc chắn sẽ không bị vạch trần.

Hắn dùng nick phụ, còn cố tình đăng rất nhiều status liên quan đến Mạnh Ân, thậm chí còn khiến người khác rất dễ liên tưởng đến Bác sĩ thú y Nguyên Ân. Thoạt nhìn những thứ này đều là vô ý, nhưng ai dám bảo không phải là cố tình cơ chứ?

Tất nhiên, hắn cũng không cần phải nói ra, Mạnh Ân rất thích những status mà hắn đăng hồi trước.

Trịnh Kỳ ngạc nhiên nhìn Hàn Trọng Viễn, lát sau mới nói: “Tôi phục cậu lắm đó.”

“Cảm ơn.” Hàn Trọng Viễn đáp.

Lúc rời khỏi văn phòng Hàn Trọng Viễn, dường như Trịnh Kỳ hơi suy tư.

Y biết, sớm muộn cũng có ngày Hàn Trọng Viễn come out, mà điều này thì y lại chưa từng nghĩ đến, vì y lo người khác sẽ thấy mình ghê tởm, thấy mình là giống loài khác.

Y có thể lựa chọn cuộc sống mình mong muốn, nhưng không hề muốn bị người khác quy chụp hay nói xấu…

Y và Đàm Phi Dược đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ để lộ bất cứ đầu mối gì trước mặt người khác. Thậm chí ngay cả nhà cũng mua hai căn sát vách rồi mới sửa lại cho thông nhau, đôi lúc nghĩ lại cũng thấy mệt mỏi lắm.

Sau khi về nhà, Trịnh Kỳ vào xem Weibo của Mạnh Ân và clone của Hàn Trọng Viễn, nhất là những status hết sức sến súa của Hàn Trọng Viễn trước đây, chợt nhiên cảm thấy buồn bực.

Trên Weibo, y show ăn show mặc show ảnh tự sướng, cái gì cũng show, nhưng lại không thể show người yêu của mình… Lại đi xem Weibo của Đàm Phi Dược, cũng thuộc dạng nghiêm túc, trước giờ chưa từng nhắc đến nửa kia, có người hỏi về cuộc sống hôn nhân cũng chỉ nói mình bận rộn sự nghiệp.

Bỗng nhiên Trịnh Kỳ hơi ghen tị.

Thật ra Mạnh Ân không phải là người thích nói chuyện của mình trên mạng, chuyện bệnh viện thú y Nguyên Ân trước đây rất ít dây dưa vào mình. Nhưng gần đây thi thoảng lại đăng status hàng ngày, tất nhiên cũng rất ít.

Hôm nay Mạnh Ân cảm thấy món ăn mình nấu trông khá đẹp mắt, đăng ảnh món ăn lên: “Salad rong biển, thịt xào cà rốt củ mài diếp, thịt gà trắng và canh cà chua @Sinh Ra Vì Em mau đến ăn nào!”

“Tiểu Ân Ân đảm đang quá đi!”

“Nhìn ngon ghê đó, tui mà cũng có ông chồng biết nấu cơm thì tốt quá!”

“Sát thủ nhà bếp lướt qua~”

“Tiểu Sinh Sinh có lộc ăn ghê!”



Thấy nhiều người khen tài nấu ăn của mình, Mạnh Ân không kìm được bật cười. Cậu đã từng là thảm hoạ nhà bếp, nếu không phải luyện tập nhiều, cũng không thể nấu được món ăn đủ sắc hương vị như hiện tại.

“Anh đến rồi đây.” Hàn Trọng Viễn từ cầu thang ẩn ở phía sau đi tới tầng cao nhất của bệnh viện thú y, cười bảo.

Ba món một canh, vừa đủ cho hai người đàn ông ăn. Ăn xong Mạnh Ân dọn dẹp, Hàn Trọng Viễn thì tranh thủ thời gian ngủ trưa nửa tiếng.

Cùng lúc ấy, vì Đàm Phi Dược quá mức bận rộn, cả hai lại ở công ti khác nhau nên Trịnh Kỳ chỉ có thể đặt thức ăn từ một nhà hàng lớn, tâm tình không khỏi ảo não.

Ngẫm nghĩ một lát, Trịnh Kỳ share status của Mạnh Ân: “Dám khoe đồ ăn, có giỏi thì mời tôi ăn cơm đi!”

Y và Đàm Phi Dược thèm ăn đồ Mạnh Ân nấu đã lâu lắm rồi, kết quả ngay cả một miếng cũng chưa được nếm.

Trịnh Kỳ cũng từng share mấy status của Mạnh Ân, nhưng vì Hàn Trọng Viễn đã cảnh cáo, nên lúc share y cũng không viết thêm gì. Vì thế các fan vẫn tưởng y chỉ là một người thích thú cưng, cảm thấy hứng thú với bệnh viện thú y Nguyên Ân. Lại không ngờ khi Bác sĩ thú y Nguyên Ân đã được xác nhận là gay, y lại tỏ ra thân thiết như thế.

Bấy giờ, còn có người nhớ lại status “Tiểu Ân Ân” từng bị Trịnh Kỳ xoá trong vòng ba nốt nhạc trước kia.

Chuyện này đã từ mấy năm trước rồi, hầu hết mọi người đã quên, nhưng vẫn còn người nhớ, thậm chí có người còn chụp ảnh màn hình nữa…

“Hồi xưa lúc đọc được status thì đang mải buôn chuyện với người khác, nghe nói Trịnh Kỳ xoá đi rất nhanh, mà trang web nhà mình vẫn chưa refresh nên chụp màn hình lưu lại, không ngờ bây giờ vẫn còn!” Có người đăng một status như vậy, bức ảnh đăng kèm, chính là Trịnh Kỳ share status của Mạnh Ân, kèm lời chức mừng bệnh viện thú y của “Tiểu Ân Ân” khai trương.

Đúng lúc này, có trang tin tức đưa tin: “Trịnh Kỳ quan hệ thân thiết với hotboy đã come out, dân mạng nghi ngờ tính hướng của Trịnh Kỳ”.

Trịnh Kỳ vốn là một người rất được chú ý, lúc nào truyền thông cũng săm soi y, bấy giờ cũng ùn ùn kéo tới. Trên Weibo càng lúc càng có nhiều người hỏi Trịnh Kỳ về tính hướng của y, hỏi y có cong thật hay không.

Trịnh Kỳ hoàn toàn không thèm để ý, chỉ đăng một bức ảnh tự sướng: “Mấy hôm trước đọc comment, phát hiện rất nhiều bạn gọi mình là chồng có giới tính nam.”

Y đăng một status như vậy, vừa không thừa nhận cũng chả phủ nhận. Nhưng không thể nghi ngờ, hầu hết mọi người đều cảm thấy y đang bày tỏ mình không phải gay, dẫu sao phần lớn những người gọi y là chồng kia cũng chẳng phải gay.

Tất nhiên, cũng có người cảm thấy y là gay, họ âm thầm xem lại Weibo của Trịnh Kỳ, sau đó phát hiện dường như giao lưu với Đàm Phi Dược ngày càng nhiều…

Tuy hai người đều độc thân, nhưng phong cách chênh lệch quá lớn, không có ai liên tưởng ra cảnh họ ở bên nhau cả, chỉ cảm thấy họ là bạn tốt.

Trịnh Kỳ: “…”

Trịnh Kỳ hơi đắng lòng, nhưng đắng thì đắng, y cũng không có ý định chủ động come out. Dù gì nếu khiến người khác ghét, chưa biết chừng công ti cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Chờ thêm mấy năm nữa đã. Bây giờ theo sự phát triển của internet, quan niệm của mọi người đã ngày càng thoáng. Chờ thêm mấy năm, có lẽ sẽ không còn ai để ý đến tính hướng của y nữa.

Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên Trịnh Tu Bình bố của Trịnh Kỳ đến thành phố H tìm y.

Sau khi ly hôn với vợ, sản nghiệp của Trịnh Tu Bình thu hẹp, hai năm nay kinh doanh bất động sản ở Cảng thành lại không bằng lúc trước, cuối cùng ông ta chỉ đành dựa vào đầu tư bất động sản ở mấy khu vực ngoài Cảng thành mà kiếm ít tiền.

Nếu chỉ như thế thì có lẽ ông ta đã thoả mãn lắm rồi, dù sao ông ta vẫn kiếm được rất nhiều. Nhưng nhìn thành tựu của Trịnh Kỳ, lại nhìn lại bản thân, ông ta luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nhất là khi người khác lời ra tiếng vào tiếc nuối giùm ông ta, cảm thấy ông ta chịu thiệt to vì ly hôn với vợ.

Một người con trai xuất sắc như Trịnh Kỳ, ông ta lại từ bỏ… Trịnh Tu Bình cũng hết sức hối hận về việc này.

Nếu Trịnh Kỳ vẫn là con trai của ông ta, sản nghiệp của ông ta cộng thêm sản nghiệp của Trịnh Kỳ, e rằng hai người có thể đè bẹp rất nhiều gia tộc lớn ở Cảng thành. Bây giờ thì sao? Vì ly hôn vợ mà ông ta thương tổn gân cốt, không chỉ không thăng tiến mà còn thụt lùi.

Trong mắt Trịnh Tu Bình, tuy ông ta không phải với vợ, nhưng không hề có lỗi với con trai. Lúc ly hôn cũng nhân nhượng hết sức, chẳng có lí nào Trịnh Kỳ lại không nhận người bố như ông ta, nên ông ta đến tìm Trịnh Kỳ một cách thoải mái.

Đúng là Trịnh Kỳ vẫn nhận Trịnh Tu Bình, dù sao Trịnh Tu Bình cũng là bố của y, điều này là không thể chối cãi. Nhưng các đề nghị của Trịnh Tu Bình, y đều từ chối hết.

Chia tay bố mình trong không vui, Trịnh Kỳ lái xe bâng quơ một vòng, chẳng bao lâu đã đi đến gần khu nghiên cứu Duyên Mộng. Nhớ đến bệnh viện thú y của Mạnh Ân đã mấy ngày mình chưa đi thăm, lập tức lái xe đi vào.

“Anh có việc gì không?” Mạnh Ân đeo khẩu trang, lúc nhìn thấy Trịnh Kỳ thì hơi ngạc nhiên.

“Bố tôi tìm đến, bảo tôi tìm người mang thai hộ.” Trịnh Kỳ nói. Trịnh Tu Bình mang dáng vẻ quan ngồi trên cao, nói là chỉ cần y đồng ý tìm người mang thai hộ thì sẽ cho y quay về nhà họ Trịnh, sau đó tất cả tài sản nhà họ Trịnh cũng cho y thừa kế… Làm như y ham mấy thứ kia lắm không bằng!

Mạnh Ân thấy vẻ mỉa mai trong mắt Trịnh Kỳ, mỉm cười: “Không phải anh bảo là không thèm để ý à? Cần gì phải giận? Mai sau nếu ông ấy già rồi không có ai chăm sóc, anh có thể chăm sóc phụng dưỡng ông ấy, chuyện khác thì đừng nghĩ nhiều.”

Mạnh Ân cảm thấy Trịnh Kỳ rất giống mình, cậu đã từng nghĩ xem phải đối xử với Mạnh Kiếm Kim thế nào. Khi ấy đã nghĩ, nếu Mạnh Kiến Kim già rồi không có ai chăm sóc, cậu sẽ thuê hộ lý về chăm sóc Mạnh Kiến Kim, gửi tiền sinh hoạt về là được. Những chuyện khác thì tránh, thậm chí cậu cũng từng nghĩ là không đi gặp bố của mình nữa.

Bố của cậu, thật sự không cần cậu… Tất nhiên, bất kể thế nào thì trước đây bố của Trịnh Kỳ vẫn đối xử với y rất tốt, tốt hơn Mạnh Kiến Kim nhiều.

“Ông già mua bảo hiểm mấy triệu lận, còn cần tôi phải dưỡng lão chắc? Hơn nữa bây giờ ông ấy còn có thêm cô con gái rượu nữa mà.” Trịnh Kỳ cười, không băn khoăn chuyện này nữa.

Cứ như thế, Trịnh Kỳ ở lại đi dạo trong bệnh viện thú y của Mạnh Ân, còn gặp chú chó ta Cơm Cơm mà Mạnh Ân nuôi ở bệnh viện.

Cơm Cơm quen Trịnh Kỳ, thậm chí lúc bị Hàn Trọng Viễn xua đuổi còn được Trịnh Kỳ mang về nhà, bây giờ gặp Trịnh Kỳ thì nhào vào cọ chân Trịnh Kỳ hết sức vui mừng. Sau khi Trịnh Kỳ ném đĩa đồ chơi đi, nó còn xun xa xun xoe nhặt về giúp Trịnh Kỳ.

“Cơm Cơm! Mày thông minh quá!” Trịnh Kỳ khen.

Có người đi đến bệnh viện thú y, Trịnh Kỳ vẻ ngoài xuất sắc như thế tất nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Chờ sau khi thấy rõ gương mặt của y…

Dường như Trịnh Kỳ chỉ mong người khác nhận ra, còn nhếch miệng cười với những người đó một tiếng.

“Trịnh Kỳ hiện đang ở bệnh viện thú y Nguyên Ân!”

“Hình như Trịnh Kỳ và Bác sĩ thú y Nguyên Ân rất thân thiết.”

“Trịnh Kỳ đến thăm bệnh viện thú y, chơi cùng thú cưng.”



Nhất thời, truyền thông chẳng còn để ý đến Trịnh Tu Bình mà chuyển sang Bác sĩ thú y Nguyên Ân. Đáng tiếc một bệnh viện thú y nhỏ như thế mà lại quản lí hết sức nghiêm ngặt, Mạnh Ân còn hầu như không tiếp khách, ngay cả người ôm thú cưng đến khám cũng không gặp, vậy nên truyền thông chẳng biết phải ra tay từ đâu.

Sau đó, mặt dây chuyền của Mạnh Ân được tìm thấy – có một người cố ý @Bác sĩ thú y Nguyên Ân trên mạng, nói là nhặt được mặt dây chuyền của cậu. Nếu Mạnh Ân cho một triệu, thì sẽ trả mặt dây chuyền lại cho cậu.

Một triệu? Đây không phải là cướp à? Để giữ thể diện cho Hàn Trọng Viễn nên Mạnh Ân toàn mua quần áo hàng hiệu cho hắn, tiền gửi ngân hàng trong tay chưa tới ba trăm nghìn – dù bệnh viện thú y của cậu không cần trả tiền thuê, lợi nhuận hàng tháng cũng không đến mức khổng lồ.

Mạnh Ân đã từng hỏi người khác giá của mặt dây chuyền đó. Tuy bây giờ phỉ thuý tăng giá, nhưng để trong cửa hàng bày bán thì kiểu gì cũng không vượt quá năm trăm nghìn. Hàn Trọng Viễn khắc chữ rất sâu, còn khiến nó bị mất giá nữa, về cơ bản ba trăm nghìn đã là cao lắm rồi.

Nếu đã vậy thì dựa vào đâu mà cậu phải tốn một triệu để mua?

Mạnh Ân đưa tay chạm lên cổ mình. Tuy cậu từng nói không muốn đeo trang sức, nhưng mấy hôm trước Hàn Trọng Viễn vẫn mua một chiếc vòng Quan Âm phỉ thuý cho cậu, cũng khắc chữ như cũ.

Hàn Trọng Viễn không chịu nói giá của mặt dây chuyền này, nhưng cậu biết nó đắt hơn cái trước rất nhiều. Nếu đã vậy thì cậu cần gì phải tốn khoản tiền lớn mua lại miếng Quan Âm phỉ thuý đó nữa?

Mạnh Ân từ chối, gửi tin nhắn trả lời là ba trăm nghìn thì sẽ mua – cậu tin bây giờ người này tìm cậu, có lẽ là thật lòng muốn bán cho cậu.

Đúng là người kia thật lòng muốn bán cho Mạnh Ân. Ban đầu khi nhặt được mặt dây chuyền này cậu ta vẫn giấu giếm, sau đó nghe nói Mạnh Ân treo giải thưởng ba trăm nghìn thì càng không muốn trả lại, muốn bán được khoản tiền cao hơn. Kết quả đi tìm mấy chủ cửa hàng trang sức, vì mặt dây chuyền này không có hoá đơn, kèm theo đằng sau khắc chữ mà họ toàn ép giá, căn bản không bán được đến ba trăm nghìn. Thậm chí còn có người lừa cậu ta là mấy nghìn mấy trăm tệ thì sẽ mua…

Cậu ta hết cách, mới đi tìm Mạnh Ân.