Ẩn Hình Hoàng Hậu

Chương 2: Kiếm tiền

Nàng đã quyết định dùng thân thế của Bạch Hinh Nghiên sinh sống đương nhiên chỉ là thân phận thoi,về cái gì goi la thân nhân người nhà nàng cũng mặc kệ á. Là họ cho nàng thất vọng ,cái gì mẫu thân cũng không cho nàng cảm thấy ấm áp.

Mặc khác thân thể này cực yếu mỗi lần đi một chút sẽ thở hồng hộc mà muốn chết vì vậy cần phai rèn luyện, mà cái thân thể này chỉ mười sáu tuổi thân thể dẻo dai rèn luyện rất phi thường hiệu quả cao.

Tiểu Vân nhìn đến người này không khỏi thắc mắt kia múa mà không giống như múa làm cho nàng choáng cả đầu không hiểu rỏ tiểu thư mình muốn làm gì,nàng cũng hỏi rất nhiều thứ nhưng đổi lại tiểu thư nói có vài câu và thế nàng cũng không thể lí giải chyện gì đang xảy ra

Tiểu thư như thế nào không giống như lúc trước: càng thêm trầm mặt càng thêm ít nói mà trọng yếu nhất là nàng có cảm giác tiểu thư càng thêm đáng sợ -mỗi lần chống lại ánh mắt của tiểu thư thì con người như bị xem thấu ,cặp mắt đó có sự trong trẻo như nước hồ đàm mang sự bình tĩnh mà sâu thẩm.

Bạch Hinh Nghiên rốt cục ngừng lại, thở phì phò lau đi mồ hôi trên mặt, nàng trở thành Bạch Hinh Nghiên đã mười ngày mặc dù cơ thể so ra kém hơn lúc trước rất nhiều nhưng cũng đã khỏe mạnh hơn lúc nàng xuyên đến

.

Nàng cũng khong muốn làm thiên hạ vô địch bất quá không cần chỉ đi mấy bước l à thở hổn hển sự thật là quá mảnh mai nhưng nàng còn nhiều việc phải lam nha.

Tiểu Vân như thường lệ đã chuẩn bị tốt khăn lao, tò mò hỏi: "Tiểu thư, ngài mỗi ngày đều ở làm cái đó, là có ích lợi gì ?"

“ Không có gì chính là để cho mình thân thể trở nên nhu nhược thôi’’.Nàng đem khăn trả lại cho Tiểu Vân,xoay người tiến vào phòng mà theo phía sau là Tiêu Vân nàng lên tiếng hỏi: “Ta muốn ngươi đi tìm sách ,có tìm được không”.

“ ân muội đi hỏi mượn nhị thiếu gia nói là tiểu thư muốn tìm sách ,nhị thiếu gia không nói hai lời liền đưa cho ta vài quyển. Chẳng qua là tiểu thư ngài không phải không biết chữ sao? Như thế nào đọc sách?”

Bạch Hinh Nghiên nghe vậy dừng lại bước chân, ko biết chữ? À là cái người này trước đây thật là ko biết chữ …haiz dốt

“ Thay ta đa tạ nhị thiếu gia”

“ Là thưa tiểu thư! Nhị thiếu gia cũng thật tốt ko giống như giống đại thiếu gia, chính là đáng tiếc ..." Tiểu Vân ở sau lẩm bẩm , tựa hồ cảm thấy đáng tiếc cho vị nhị thiếu gia này.

Thừa tướng hiện tại có hai nam ba nữ, trưởng tử là Mộ Thiếu Phong , đại tiểu thư Bạch Hinh Di cùng tam tiểu thư Bạch Hinh Nghiên do phu nhân sinh ra mà bên trong còn một tiểu thiếp có một nhi nữ là bạch Hinh Nhã, còn kia nhị thiếu gia Bạch Mộ Kiệt ,hai vị phu nhân xuất gia không biết trong đó ai là mẫu thân thôi.

Thân phận ko được cao hạ nhân đối xử đều kém nếu ko có vị tướng gia do nghĩ đến tình nghĩa đối với mẫu thân Bạch Mộ Kiệt chắt trong phủ chỉ có vị trưởng tử kia thoi vì vậy mà ko ai dám lên mặt với vị thiếu gia này. Theo trong trí nhớ naỳ lão Thừa tướng chỉ có một tiểu thiếp, nhưng thật ra là miễn cưỡng,thời này ai mà ko tam thê tứ thiếp ,huống chi vị này là thừa tướng.

Bạch Hinh Nghiên im lặng nhìn sách để biết tình huống về thế giới này dù có vài chữ ko biết nhưng sẽ ko ảnh hưởng đến nội dung.

Tiểu Vân từ bên ngoài đi vào nhìn người đang đọc sách nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, nhị thiếu gia đến đây."

"Mau mời."

Vào bên trong này là một thanh niên tuấn nhã khoảng 18,19 tuổi , nàng cũng ko có đứng dậy tùy ý chỉ cái nghế bên cạnh nói: "Mời ngồi."

Bạch Mộ kiệt có một ít ngoài ý muốn, mỉm cười cầm mấy cuốn sách trong tay đặt ở trên bàn, khinh liêu vạt áo ngồi xuống, nói: "Nghe tiểu Vân nói ngươi muốn tìm tư liệu về lịch sử, nhân vật trong đây cho nên ta đem nó đến cho ngươi."

"Đa tạ." Tầm mắt đảo qua mấy cuốn sách trên bàn , nhẹ giọng nói lời cảm tạ. Vị nhị ca thật rất quan tâm nàng, đại khái là do đồng mệnh tương liên đi.

Bạch Mộ kiệt nhìn cái tuổi muội một chút mới hỏi: "Tam muội, thân mình được chứ ?"

"Đã không trở ngại, đa tạ quan tâm."

Không khỏi nhíu hạ mày, từ nảy đến giờ nàng có gọi hắn một tiếng nhị ca như trước kia chưa từng phát sinh chuyện gì, bọn họ huynh muội hai người, luôn quan hệ vô cùng tốt , nàng chỉ ở trước mặt hắn mới có thể biểu hiện chút sáng sủa mà hắn cũng chỉ nhận thức cái muội muội này

Bạch Mộ kiệt phản ứng làm cho nàng trong lòng vừa động, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Có chuyện, muốn nhị ca giúp giùm ta."

"Ngươi nói."

"Nhị ca có ngân lượng ko?"

"Ngân lượng?"

"Đúng."

"Ngươi muốn ngân lượng làm cái gì? Là thiếu cái gì sao?"

Nàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Không thiếu, chính là cần nó đi làm chút việc, không biết nhị ca có bao nhiêu ngân lượng có thể cho tiểu muộimượn một ít."

Ai? Hắn có đáp ứng muốncho nàng mượn ngân lượng sao? Như thế nào mà trực tiếp nhảy vọt qua cái hố sâu đâu? Bạch Mộ kiệt sửng sốt, không khỏi mỉm cười, cũng không cùng nàng so đo, gật đầu nói: "Ngân lượng cũng có một chút, chính là không nhiều lắm."

Nàng chần chờ một chút, mi tâm hơi hơi túc khởi, chậm rãi phun ra một hơi, hỏi: "Không biết nhị ca có bao nhiêu, có thể cho tiểu muội mượn được bao nhiêu ngân lượng?"

"Chỉ có một trăm lượng vàng." Hắn cũng không nói gì, này một trăm lượng là tiền tiêu vật năm nay của hắn.

Nghe con số này, nàng cũng sửng sốt một chút, nàng phỏng đoán một trăm lượng kỳ thật đãlầ rất nhiều, có thể cho một 4 người bình thường cơm áo ko lo nhiều năm, chính là...

Ngẩng đầu thấy sự tươi cười trong con mắt đó, trên mặt không có nửa điểm cái gọi là xấu hổ mất tự nhiên, nàng đột nhiên có điểm thích nam tử tú nhã trong sáng này a .

Đứng dậy, dựa theo trong trí nhớ điệu bộ, hướng tới hắn hơi hơi hạ thân nói: "Đa tạ nhị ca, ta rất nhanh sẽ trả lại ngươi ."

"Vô phương."

Màn đêm buông xuống, mọ người đã muốn đi nghĩ, lại có một bóng dáng nhảy lên trên tường tướng phủ nhẹ nhàng đứng đó.

Sau đó nhảy xuống vì theo trên tường nhảy xuống mà có chút đau đớn chân, khẽ thở dài, thân thể này quả nhiên vẫn là quá yếu, chính là như thế này còn cảm thấy mệt mỏi, còn cần không ít thời gian rèn luyện thêm.

Bây giờ không phải đã khuya, thậm chí dựa theo bảng giờ giấc đến tính trong lời nói, hiện tại căn bản chính là một ngày vừa mới bắt đầu, trên đường còn có không ít người đi đường, cho nên nàng sẽ thuận lợi mà làm việc

Nàng cố ý mặc áo ngoài màu xanh là một bộ cũ nát ngoại sam,một đầu tóc dài mềm mại bị nàng dùng cái khăn trùm cũ nát che lại bên trong, trên mặt cũng là đen tuyền một mảnh.

Nhìn bộ dáng này người ta cũng cho rằng nàng chỉ nha một tiểu nhân vật. Ngẩng đầu nhìn phía trên tấm bảng viết hai chữ "Đổ phường” ,nàng đánh một ít phấn đen lên mặt sau đó cất bước đi rồi đi vào.

Tối hôm đó, kinh thành đổ phường của tam gia bị cướp sạch một phen, mà người cướp sạch bọn họ chính là một cái kẻ ngủ quan ko phân biietj mặt mày đen thùi khó coi thân mình lại gầy yếu , hắn hôm nay thu hoach lớn nên ko ít người theo dõi hắn, nhưng ai đều không biết hắn rời đi đổ phường đi nơi nào,như là ra khỏi cửa đổ phường là biến mât……..

Nàng đem ngân lượng thắng về đặt trong hộ gỗ, mặt khác một trăm lượng bạcmượn của Bạch Mộ Kiệt liền phân phó trả lại.

"Tiểu Vân, ngươi đem này ngân lượng đi trả lại cho nhị thiếu gia."

Hoàn toàn ko biết chuyên gì xảy ra làm cho trong lòng Tiểu Vân muốn giải đáp , nhưng nhìn đến tiểu thư đã xoay người lại bắt đầu đọc sách, ko khỏi miếm môi nín lại, không rõ Bạch tiểu thư vì sao đột nhiên trong một lúc trở nên như vậy làm cho nàng khó lí giải .

Liên tục vài buổi tối, cái tiểu tử kia điều xuất hiên ở các đổ phường trong kinh thành đều đại thắng mà về.

Nàng lựa chọn đều là những đỏ phường vừa phải ko lớn ko nhỏ, sau lưng ko có những người quyền thế chống đỡ, tuy rằng tiền kiếm được không bằng các đổ phường lớn, nhưng tương đối cũng kiếm được một chút .Liên tục bảy buổi tối, nàng đều là đột nhiên xuất hiện, sau đó đột nhiên biến mất, làm cho người ta cơ hồ như là gặp quỷ , bằng không vì sao hội mỗi lần vừa ra cửa đổ phường liền biến mất?

Mà đến ngày thứ tám mọi đổ phường điều sẵn sàng hậu đãi tiếp đoán nàng nhưng là ko thấy nàng xuất hiện ….đến ngày thứ 10,11,…v.v..và …v..v nàng liền hiện ra như vậy và liên biến mất như vậy.

Nàng đem đại bộ phận ngân lượng cầm thành một trăm lượng sau đó hé ra ngân phiếu, ước chừng sáu mươi ngàn ngân phiếu, trên tay tcũng là một đóng ngân phiếu đó ..đó chính là thành quả 7 ngày làm việc.

"Tiểu Vân, theo ta ra ngoài một chuyến." Sáng tinh mơ nàng nhìn tiểu vân, nói.

Tiểu Vân sửng sốt một chút, không xác định hỏi: "Tiểu thư, ngài nói ra ngoài là là chỉ..."

" Ra ngoài đường."

"Ai?"

Vẻ mặt kinh ngạc tiểu Vân, làm cho nàng một tia nhạt nhẽo ý cười: "Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi đi chuẩn bị hai bộ nam trang."

Sờ sờ đầu, tiểu Vân cười ngốc , không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, cảm giác từ khi tiểu thư rơi xuống nước tỉnh lại trở nên rất tốt. Bất quá rất nhanh, nàng liền khóc tang nổi lên khuôn mặt đáng thương hề hề nói: "Tiểu thư, ngài kêu ta đi nơi nào tìm nam trang a?"

"Không có sao? Kia đi đến chỗ nhị thiếu gia mượn hai bộ quần áo của hắn mặc vài năm trước đi."