Người đại diện của Thẩm Chi Diễn tên là Đỗ Sùng, từ khi Thẩm Chi Diễn ra mắt đã đi theo anh, cũng là người đại diện mát tay trong nghề.
Lần trước anh ấy kết hôn nên Thẩm Chi Diễn đã cho anh ấy nghỉ một tháng.
Nhưng sau khi Đỗ Sùng nghỉ phép trở về lại phát hiện ra toàn bộ thế giới đều thay đổi.
Anh ấy hốt hoảng ngồi trên ghế phụ, trộm nhìn Thẩm Chi Diễn.
Tuy rằng Thẩm Chi Diễn không nói chuyện, biểu cảm thoạt nhìn cũng không khác bình thường là bao nhưng Đỗ Sùng rất hiểu anh, biết tâm tình anh đang rất tốt.
Loại tâm trạng tốt ngập tràn từ trong ra ngoài thế này khiến Đỗ Sùng kinh ngạc.
Hơn nữa Thẩm Chi Diễn rất chuyên nghiệp nhưng không đến mức tận tâm đến mức chỉ đóng vai khách mời mà đến sớm vậy, gần như ở lại đoàn phim.
Loại trừ hết những điều không thể, những gì còn lại dù khó tin đến đâu thì vẫn sẽ là sự thật.
Đỗ Sùng thầm nhẩm lại câu nói nổi tiếng của Holmes.
Tám mươi phần trăm là Thẩm Chi Diễn đã động lòng rồi.
Bình tĩnh nào.
Đỗ Sùng la hét trong lòng một lúc lâu, lại cẩn thận quan sát Khương Đào qua gương chiếu hậu.
Tuổi có vẻ không lớn, mới hơn hai mươi.
Vẻ ngoài xinh đẹp, quan trọng nhất chính là trên người cô có khí chất đặc biệt. Đỗ Sùng tạm thời không tìm ra được từ ngữ nào để hình dung.
Chỉ là tính cách hơi lạnh lùng.
Từ khi lên xe, chưa thấy cô và Thẩm Chi Diễn nói chuyện.
Hay là…
Hiện tại vẫn chỉ có Thẩm Chi Diễn đơn phương?
Đỗ Sùng càng kinh sợ hơn.
Anh ấy ngó trái ngó phải, cảm thấy nghệ sĩ nhà mình ngoại trừ lớn lên đẹp trai, đóng phim đỉnh, kiếm được nhiều tiền chút… ừm cũng không còn gì cả.
Quan trọng nhất chính là tuổi.
Thẩm Chi Diễn vừa mới ba mươi, tuy nói đàn ông ba mươi tuổi là thời kỳ phong độ nhất nhưng so với con gái nhà người ta thì đúng là trâu già gặm cỏ non.
Đỗ Sùng buồn bã suốt đoạn đường, khi xuống xe còn cảm thấy mình già thêm chục tuổi.
Lần này Thẩm Chi Diễn dẫn bọn họ tới một quán lẩu.
Anh đã đặt phòng riêng từ trước, sau khi bốn người ngồi vào chỗ thì gọi phục vụ tới chọn món.
Nhưng Thẩm Chi Diễn không xem thực đơn chỉ mỉm cười nói: “Mang những món hot nhất ở đây lên.”
Ánh mắt dừng trên người Khương Đào, lại bổ sung thêm: “Phần dành cho tám người.”
Nhân viên phục vụ: “?”
“Xin hỏi mọi người, vẫn còn bạn chuẩn bị đến sao?”
Thẩm Chi Diễn lắc đầu: “Không có.”
Phục vụ khéo léo nhắc nhở: “Thưa anh, một phần của chúng tôi khá nhiều đấy.”
Thẩm Chi Diễn: “Tôi biết, chính vì vậy nên tôi mới tới đây.”
Nhân viên phục vụ: “???”
Sau khi đuổi nhân viên phục vụ đi, bọn họ mới gỡ khẩu trang và mũ ra.
Đỗ Sùng vừa ấm lòng vừa bất đắc dĩ nói với Thẩm Chi Diễn: “Cậu đề cao sức ăn của anh quá, suất ăn cho tám người thì ăn sao hết?”
Quả thật sức ăn của anh ấy không nhỏ, nếu không sao cơ thể lại béo vậy được, nhưng bình thường nhiều nhất chỉ ăn được phần hai người thôi.
Chỉ là thấy Thẩm Chi Diễn quan tâm như vậy, anh ấy vẫn rất hưởng thụ.
Ai ngờ Thẩm Chi Diễn liếc mắt nhìn anh ấy: “Không phải gọi cho anh.”
Đỗ Sùng: “??”
Anh ấy nhìn theo ánh mắt của Thẩm Chi Diễn.
Được lắm thằng nhóc này! Tại sao trước kia mình lại không biết Thẩm Chi Diễn lại là loại người trọng sắc khinh bạn như vậy chứ!
Trong lúc đợi đồ ăn lên, mọi người đều im lặng.
Đỗ Sùng một bên thầm oán trách Thẩm Chi Diễn, lúc diễn đa tình đến vậy nhưng hiện tại lại không biết cách chủ động nói chuyện với con gái, độc thân là đúng! Một bên lo lắng với tâm trạng mẹ già. Lúc này đây còn phải dựa vào anh ấy rồi!
Vì thế, Đỗ Sùng nở nụ cười thân thiện giả dối của các nhà sản xuất và thương nhân, hỏi Khương Đào: “Tiểu Khương à, anh có thể gọi em như vậy không?”
Thật ra Khương Đào vẫn luôn trộm đánh giá Đỗ Sùng.
Sức ăn của Đồng Đồng yếu, tuy rằng Thẩm Chi Diễn cướp đồ ăn với cô nhưng trên thực tế cũng không ăn nhiều lắm.
Chỉ có Đỗ Sùng, dáng người này vừa thấy là có thể… ăn, cần cảnh giác.
Đỗ Sùng còn cười vô hại.
Mấy năm nay anh ấy có thể nắm chặt các nhà sản xuất và thương nhân trong tay, anh ấy không tin mình không thể nắm bắt được cô gái này.
Nói bóng gió một chút, hỏi xem cô thích kiểu con trai như thế nào, cũng mở đường cho Thẩm Chi Diễn. Nhưng mà cho dù anh ấy hỏi thế nào, Khương Đào cũng ngậm chặt miệng như vỏ trai.
Đỗ Sùng đã dùng hết mọi cách nhưng vẫn vô dụng.
Không ngờ vậy mà hôm nay anh ấy lại gặp phải cao thủ.
Đúng lúc này nhân viên đem đồ ăn lên, rốt cuộc cũng vớt vát được tôn nghiêm của Đỗ Sùng.
Đỗ Sùng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của mọi người sẽ thả lỏng hơn trong bữa ăn, quả là thời điểm thích hợp cho việc tán gẫu.
Anh ấy cũng không tin mọi chiêu trò của anh ấy với các nhà sản xuất xảo quyệt lại không làm lay động Khương Đào?!
Đỗ Sùng tự đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không để ý tới ba người còn lại đã yên lặng cầm đũa nhìn đồ ăn trên bàn.
Đồng Đồng vốn nghĩ được ăn cơm cùng Thẩm ảnh đế, kích động đến nỗi chân tay không biết nên gắp gì, tim đập thình thịch.
Nhưng trong giây phút cô ấy thấy Khương Đào cầm đũa thì đã lập tức bình tĩnh lại.
Cô ấy đã từng ăn cơm cùng Khương Đào, nhưng cả một bàn đầy ắp đồ ăn mà cô ấy chỉ có thể lấy được một bát dưa muối và một bát cơm trắng.
Giờ Đồng Đồng nghĩ lại mà còn sợ hãi.
Dù bây giờ có ảnh đế ở đây thì khi ngồi trước mâm sách bò này, anh cũng chẳng quan trọng bằng.
Sách bò giòn dai được cho vào nồi lẩu chua cay, vừa chín tới nên vẫn giữ được độ giòn, sau đó được chấm vào đĩa dầu mè rồi cho lên miệng, sách bò với hương vị thơm ngon cùng độ giòn vừa phải, nhẹ nhàng nuốt xuống bụng, cảm giác sung sướng muốn bay lên.
Nhưng khi Khương Đào gắp một miếng sách bò, một đôi đũa khác cũng theo sát sau đó, “Xoạt” lấy hết toàn bộ sách bò, bên dưới đĩa chỉ còn khối băng.
Khương Đào: “!!!”
Cô tức giận trợn mắt.
Nhưng người khởi xướng Thẩm Chi Diễn lại cười vô tội với cô, lại gắp một gắp thịt dê cuốn theo Khương Đào.
Cho dù Khương Đào ăn gì, anh cũng gắp theo như thế.
Đỗ Sùng vô cùng sửng sốt.
Tên đàn ông giống như học sinh tiểu học trước mặt này là Thẩm Chi Diễn?!
Thể loại thích ai thì sẽ bắt nạt người đó, đoạt đồ của người đó, từ lúc sáu tuổi anh ấy đã không chơi nữa rồi!!
Nếu như thế này mà có thể theo đuổi được con gái nhà người ta thì Đỗ Sùng sẽ trồng cây chuối gội đầu!
Nhưng rất nhanh chuyện làm anh ấy khiếp sợ hơn đã xảy ra.
Anh ấy phát hiện Thẩm Chi Diễn thế mà chủ động ăn gì đó.
Anh ấy đã ở cạnh Thẩm Chi Diễn rất nhiều năm, biết bệnh kén ăn của anh nặng thế nào, bác sĩ trong và ngoài nước đều không thể tìm ra được vấn đề.
Ăn cơm đối với Thẩm Chi Diễn mà nói cực khổ giống như hành hình.
Mỗi lần ăn anh chỉ ăn đủ để sống rồi dừng lại.
Người đại diện nhà khác sẽ lo lắng nghệ sĩ của mình ăn quá nhiều, sợ sẽ béo phì nhưng chỉ có bọn họ là lo lắng ngày nào đó nghệ sĩ của mình sẽ chết đói.
Hiện tại Đỗ Sùng thấy Thẩm Chi Diễn ăn ngon như vậy lập tức kích động muốn khóc.
Ngay lập tức một tia sáng lóe lên trong đầu Đỗ Sùng.
Chẳng lẽ Thẩm Chi Diễn chủ động mời cô gái này đi ăn cơm không phải muốn theo đuổi mà là vì muốn trị bệnh kén ăn?!
Như vậy, việc anh tới đoàn phim sớm còn nhất định muốn ở lại đã có lời giải!
Đỗ Sùng thở dài.
Anh ấy biết, Thẩm Chi Diễn sẽ không tồi như vậy.
Sau khi Đỗ Sùng yên lòng cũng cảm thấy Khương Đào khi ăn quả thật là trông rất ngon miệng, nhìn cô ăn, bản thân cũng không nhịn được muốn ăn theo…
Đỗ Sùng nghĩ đến đây bỗng nhận ra điều gì đó không đúng.
Từ từ đã, không phải phần lẩu cho tám người sao?
Tại sao hiện tại bàn ăn trống không rồi?!
Mới hai mươi phút trôi qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Thẩm Chi Diễn ưu nhã lau miệng: “Ăn xong rồi, tôi đi thanh toán.”
Đỗ Sùng: “???”
Tôi còn chưa ăn gì mà!!
Nhưng Thẩm Chi Diễn đã vô tình gọi phục vụ đến thanh toán.
Hiện tại chỉ có mình Đỗ Sùng đau khổ.
Thẩm Chi Diễn, tên khốn nhà cậu!!
-
Khương Đào rất hài lòng với bữa cơm lần này, bởi vậy không so đo với việc Thẩm Chi Diễn cướp đồ ăn của cô.
Cô đã là Thao Thiết trưởng thành, cần tỏ vẻ biết ơn trước mặt người mời.
Càng quan trọng hơn là người đại diện của Thẩm Chi Diễn đúng là chỉ được vẻ ngoài, trông có vẻ ăn được vậy mà trong suốt bữa ăn không hề động tí gì.
Được lắm! Cô thích ăn cơm cùng người như thế.
Cô lướt qua Thẩm Chi Diễn, mỉm cười với Đỗ Sùng.
Đỗ Sùng: “???”
Chuyện gì xảy ra vậy?
Rõ ràng lúc trước anh ấy tỏ vẻ thân thiện như vậy, Khương Đào lại cực kỳ cảnh giác, không thả lỏng chút nào. Vậy mà bây giờ anh ấy chưa hề làm gì, ngược lại cô còn cười??
Không phải mình không hiểu rõ hay là thế giới này con mẹ nó biến hóa quá nhanh!!!
-
Hôm sau là ngày quay phim chính thức.
“Lăng Tiêu Ký” nói về câu chuyện khi người, yêu, ma cùng tồn tại trên thế gian, Tạ Vô Ngôn sinh ra trong gia đình tu tiên, bởi vì lời sấm truyền mà rời nhà bái sư học nghệ, cuối cùng trảm yêu trừ ma.
Khương Đào đóng vai hung thú Nguyệt Già, sống một mình ở Câu Ngô Sơn, vốn không có liên hệ gì với nam chính nhưng Nguyệt Già ra ngoài kiếm đồ ăn, bắt được Tịnh Lưu thượng tiên của chính đạo.
Chính đạo giận dữ, phát Huyền Thường Lệnh, chỉ cần có người có thể cứu Tịnh Lưu thượng tiên về, nguyện lấy cực phẩm tiên khí Hồi Nguyên Châu làm quà tặng.
Mà sư phụ nam chính bởi vì thọ nguyên sắp hết, chỉ có Hồi Nguyên Châu mới có thể cứu được ông, vì thế nam chính nghĩ cách trà trộn vào Câu Ngô Sơn, lại dùng chút mưu kế, vốn tưởng rằng có thể chạy trốn cùng Tịnh Lưu thượng tiên, nào ngờ bị Nguyệt Già phát hiện ra, Tịnh Lưu thượng tiên vì không chịu nhục nên đã truyền hết tiên lực cho nam chính còn mình vũ hóa mà chết.
Từ đó về sau nam chính và Nguyệt Già kết thù.
Có thể nói nửa đầu bộ phim là quá trình đuổi giết nam chính của Nguyệt Già. Tuy rằng sau này, nam chính mới biết được, từ đầu Tịnh Lưu thượng tiên bị bắt đi chính là âm mưu của chính đạo, bọn họ vốn để Nguyệt Già ăn luôn Tịnh lưu, không ngờ Nguyệt Già lại thích Tịnh Lưu, sau này mới có chuyện.
Nguyên tác bộ phim này không có cảnh yêu đương, nam chính suốt ngày trốn tránh cùng trưởng thành, làm gì có thời gian yêu đương.
Vì thế lúc ấy rất nhiều người nói rằng nếu nhất định phải nói nữ chính bộ phim này là ai thì đó chính là Nguyệt Già.
Cùng nam phụ yêu nhau, cùng nam chính truy sát.
Khi Chu Chí Lan cải biên cũng tôn trọng nguyên tác, cũng không thêm cảnh diễn tình cảm gì.
Trong trận chiến đầu tiên, nam chính trốn trong thành, Nguyệt Già đuổi đến, đánh nhau một lúc ở trong thành.
Người đóng vai nam chính là Thiệu Tắc Mặc có xuất thân là ngôi sao nhí.
Kỹ thuật diễn của cậu ta rất tốt, chỉ có một tật xấu là thích lên mặt dạy đời.
Nhưng phần lớn trong đoàn phim toàn là diễn viên gạo cội, hoặc là tiểu hoa có kỹ thuật diễn không tồi An Lệ Toa, cậu ta gần như không thể thể hiện.
Cho đến khi cậu ta biết Khương Đào – không được đào tạo chính quy, trước đây còn không diễn được.
Đúng là cho cậu ta phát huy!!!
Thiệu Tắc Mặc xoa tay, thậm chí còn đọc kịch bản của Nguyệt Già, đợi Khương Đào qua đây thì dạy dỗ cô.
Chu Chí Lan nhớ tới khí thế dọa người của Khương Đào, vừa vui mừng vừa thương hại nhìn về phía Thiệu Tắc Mặc: “Tiểu Thiệu à, mọi chuyện đều dựa cả vào cậu!”
Thiệu Tắc Mặc cực kỳ tự tin: “Yên tâm đi, đạo diễn Chu! Chắc chắn sẽ không làm việc quay phim bị chậm trễ!”
Trong cảnh quay lần này, Nguyệt Già vẫn che giấu thân phận của mình là một thần thú, vì vậy Khương Đào chỉ cần trang điểm và thay quần áo là có thể đi ra.
Thiệu Tắc Mặc nhìn Khương Đào, lộ ra chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại có chút nghi hoặc.
Khương Đào đúng thật là xinh đẹp nhưng diện mạo thanh thuần, dáng người yểu điệu thì diễn tả được khí chất hung ác của Nguyệt Già sao được, nhỡ đâu không lột tả được vai diễn vậy thì không phải làm hỏng gần hết bộ phim này rồi sao?
Đạo diễn Chu luôn sáng suốt, tại sao lại cho người này đóng vai Nguyệt Già?
Chu Chí Lan nhìn… Thì ra cậu ta nghi ngờ, cậu khẽ cười, cũng không giải thích.
Chỉ cần quay một lượt, Thiệu Tắc Mặc sẽ hiểu thôi.
Ở phía bên này, Thiệu Tắc Mặc vẫn còn dạy bảo Khương Đào về cảnh quay.
“Ở cảnh sau khi Tinh Lưu thượng tiên chết, Nguyệt Già liền thề phải giết chết Tạ Vô Ngôn, nhưng cô ấy lại không muốn Tạ Vô Ngôn chết dễ dàng như vậy, cô ấy muốn cho hắn nếm hết mọi thống khổ, sợ hãi, cuối cùng tuyệt vọng mà chết. Lúc này mới có thể làm cô ấy nguôi giận.”
“Cho nên cô ấy đã biến Tạ Vô Ngôn thành con mồi, cô ấy không vội giết chết hắn mà trêu đùa khiến hắn giãy dụa, nhưng lúc này đây Tạ Vô Ngôn suýt chút nữa thì chạy thoát, cho nên cô ấy phẫn nộ mà tiến đến đuổi giết…”
Thiệu Tắc Mặc blah blah nói xong, sau đó hỏi Khương Đào: “Hiểu chưa?”
Khương Đào gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cậu là con mồi, tôi muốn đuổi giết cậu.”
Thiệu Tắc Mặc: “?”
Tuy rằng cô nói vậy cũng có lý nhưng tại sao khi Khương Đào nói vậy thì có gì đó sai sai?
Cậu ta suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, chút nữa cô phải hung ác một chút, có thể hung ác bao nhiêu thì thể hiện hết ra.”
Chu Chí Lan cầm lấy bộ đàm: “Các bộ phận chuẩn bị, quay trước một lần.”
Cảnh này là Tạ Vô Ngôn bị Nguyệt Già đuổi tới không có đường lui, vì thế xoay người quyết đấu một trận tử chiến với Nguyệt Già.
Thiệu Tắc Mặc tràn ngập tự tin đứng yên.
Đợi đến khi Chu Chí Lan hô lên “a”, cậu ta chạy về trước hai bước, sau đó ngừng lại, mang theo dũng khí và quyết tâm xoay người.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ mặc bộ đồ đỏ chậm rãi đi tới chỗ cậu ta, bước chân của cô rất nhẹ, dường như không để ý nhưng hai mắt cô lại dán chặt vào con mồi đang cùng đường bí lối trước mặt.
Cảnh này thể hiện sự dũng cảm bộc phát dưới nỗi sợ hãi tột độ.
Cũng là lần đầu Tạ Vô Ngôn chuyển hướng đối mặt từ khi bắt đầu chạy trốn.
Đây là bước ngoặt trong tuyến nhân vật của cậu ta và cũng là chi tiết quan trọng trong cốt truyện.
Chu Chí Lan nhìn chằm chằm màn hình, lẩm bẩm tự nói.
“Không tệ, không tệ, đoạn này hai người đều diễn tốt, tôi liền biết mình đã không chọn sai diễn viên, biểu cảm này của Tiểu Khương rất tuyệt, thể hiện được sự cao ngạo, hung ác của Nguyệt Già.”
“Phản ứng này của Tiểu Thiệu cũng rất tốt, sự sợ hãi tột độ này quá chân thật, hơn nữa còn đứng vững trước khí thế của Tiểu Khương, tốt lắm.”
Nhưng Chu Chí Lan hài lòng đợi một hồi lâu, mãi không thấy Thiệu Tắc Mặc nói lời thoại, vội vàng hô “Cắt.”
“Tiểu Thiệu, cậu sao thế? Quên thoại à?”
Cậu vừa dứt lời, Thiệu Tắc Mặc cứng đờ người quay đầu qua, vẻ mặt ai oán, nét sợ hãi còn chưa tan hết trên khuôn mặt: “Đạo diễn, tôi còn sống đã là tốt lắm rồi…”