Ăn Hại Sống Lại

Chương 76

►Note◄

Đối với đàn ông mà nói thì chuyện bực mình nhất là gì? Đó chính là khi hăng hái hớn hở làm xong mà dạo đầu bôi trơn đã đời rồi tới lúc cầm thương ra trận, thì, người bị đè đã ngủ ngáy khò khò. Nhìn Tô Thần Dật tựa vào thành bồn ngủ bất tỉnh nhân sự, lại nhìn vật nào đó của mình đã cắm vào lối vào, Tô Việt Trạch dở khóc dở cười, hẳn là không còn ai có thể bi đát hơn hắn.

Than thầm một tiếng, Tô Việt Trạch trở người ngồi bên cạnh Tô Thần Dật đưa tay ôm y vào ngực, một tay khác cam chịu số phận đặt lên vật đáng thương nào đó hối hả trượt động, khoảnh khoắc khi lên đến đỉnh điểm, Tô Việt Trạch ôm ghì lấy Tô Thần Dật tựa vào vai y gấp gáp thở dốc.

Tô Thần Dật đang ngủ say bỗng đưa tay lên ôm má thầm thì: "Hãy gọi ta là thần trộm đại nhân."

Thần con em em! Tô Việt Trạch trừng mắt nhìn Tô Thần Dật vô thức nâng tay lên cho hắn lau người. Nghĩ đến chuyện mình trừng phạt người này nhưng hóa ra lại bị lọt hố đến hộc máu, lực tay của Tô Việt Trạch không kìm được mà mạnh hơn một ít, lau đến khi da thịt của Tô Thần Dật ửng đỏ cả lên. Cũng may bây giờ Tô Thần Dật say đến bất tỉnh nhân sự, không thì y lại giậm chân nổi đóa mất thôi.

Vớt Tô Thần Dật ra khỏi bồn, Tô Việt Trạch ôm y ra khỏi phòng tắm đặt lên giường. Cả một chuỗi động tác như vậy nhưng Tô Thần Dật không hề có một dấu hiệu thanh tỉnh.

Lắc đầu, Tô Việt Trạch mặc áo choàng tắm xoay người đi ra khỏi phòng. Mới vừa xuống lầu, quản gia Bạch liền xuất hiện ở ngay chân cầu thang cung kính cúi đầu: "Thiếu gia."

Gật đầu, Tô Việt Trạch đi về phía phòng bếp: "Canh giải rượu nấu xong chưa?"

"Đã xong rồi," quản gia Bạch nhấc chân đi theo sau Tô Việt Trạch: "Có chuyện muốn báo với cậu một tiếng."

Tô Việt Trạch dừng chân quay mặt nhìn quản gia Bạch hỏi lại: "Đã tra được?"

"Vâng." Quản gia Bạch gật đầu: "Về chuyện tai nạn lần trước và chuyện bắt cóc lần này của nhị thiếu, bên kia truyền tin tới báo có một người đáng nghi nhất, bây giờ đang thu thập chứng cớ xác thực."

Tô Việt Trạch nhíu mày: "Là ai?"

Ngẫm nghĩ một lát, quản gia Bạch cuối cùng vẫn tiến lại gần bên tai Tô Việt Trạch thấp giọng nói ra một cái tên.

Đáy mắt Tô Việt Trạch chợt lóe nét tàn bạo: "Tiếp tục tra! Gắt gao chú ý động tĩnh của hắn."

"Vâng." Quản gia Bạch cung kính gật đầu: "Còn có, gần đây bên phía Cố thiếu với Cố Thiệu Uy có hơi ồn ào căng thẳng."

"Căng thẳng?" Tô Việt Trạch ngờ vực nhìn quản gia Bạch: "Lý do?"

"Nghe nói là Cố Thiệu Uy cho người lẻn vào phòng Cố thiếu - cái căn phòng mà cậu ta cho rằng mình bị mất đồ ở đó, rồi sau đó bị người của Cố thiếu phát hiện, Cố thiếu lúc ấy trực tiếp rút súng, nếu Cố gia không chạy tới kịp thời thì mấy ngày nay Cố gia đã phát tang rồi."

"Mất đồ..." Tô Việt Trạch ẩn giấu vẻ kinh ngạc trong đáy mắt rồi nhấc chân đi về phía phòng bếp.: "Tôi biết rồi, chuyện này cứ gác sang một bên, cứ điều tra người kia trước đi."

"Vâng, thiếu gia."

Múc chén canh giải rượu, Tô Việt Trạch từ chối mong muốn giúp đỡ của Bạch quản mà tự mình bưng bát canh giải rượu trở về phòng. Nhìn bóng lưng Tô Việt Trạch biến mất ở khúc rẽ, Bạch quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, "Nghiệt, đúng là tạo nghiệt."

Trở về phòng, Tô Việt Trạch thuận tay khóa cửa lại rồi đi tới mép giường ngồi xuống, nâng tay lên vỗ gò má Tô Thần Dật một cái, Tô Việt Trạch nhẹ giọng gọi: "Tiểu Dật, tỉnh dậy đi, uống chút canh giải rượu này đã."

"Đừng ồn ào, " Tô Thần Dật đẩy tay Tô Việt Trạch ra rồi trở mình.

Tô Việt Trạch bất đắc dĩ nhìn Tô Thần Dật chổng cái mông tròn vo vào hắn, kéo chăn đắp lại cho y, Tô Việt Trạch lần nữa đẩy Tô Thần Dật, "Tiểu Dật, uống xong canh giải rượu rồi ngủ tiếp, ngoan một chút."

Lần này Tô Thần Dật không hề phản ứng lại Tô Việt Trạch, vẫn ngủ say sưa.

Lắc đầu, Tô Việt Trạch đặt chén canh giải rượu trên tủ đầu giường, cúi người ghé sát bên tai Tô Thần Dật thầm thì, "Anh nghe chú Bạch nói bảo bối trong rương của em hình như mất rồi."

"Cái gì!" Tô Thần Dật bật người ngồi dậy, "Má nó, lại là tên khốn kia dám có ý đồ với bảo bối của ông!"

Tô Việt Trạch ra vẻ anh- cũng-biết-là-như-vậy rồi nâng chén lên đưa đến bên môi Tô Thần Dật, "Nào, uống đi."

"Uống cái lồng à!" Tô Thần Dật vén chăn lên muốn xuống giường, "Ông đây phải đi tìm bảo bối!"

Tô Việt Trạch kịp thời tóm gáy Tô Thần Dật lôi y trở về, "Bảo bối không thiếu một cái nào, nào, uống cái này trước đã."

"Mẹ nó không nói sớm, làm hại ông đây uổng công lo lắng, " vừa nói Tô Thần Dật cầm chén hai ba hớp đã uống sạch canh giải rượu trong chén, cuối cùng còn chưa đã thèm mà chép miệng một cái, "Mặc dù không ngon như uống rượu, nhưng là mùi vị cũng không tệ lắm."

"Ngu ngốc, " Tô Việt Trạch cưng chìu xoa xoa đầu Tô Thần Dật cầm lại cái chén đặt trên đầu tủ, "Ngủ đi, mai còn phải đi học nữa."

Lúc Tô Thần Dật thức dậy, trong mắt là tràn đầy ngờ vực, vì cái lông gì mà hoa cúc của ông lại thấy đau đau? Lại còn có cái thứ gì cưng cứng đang gác trên cái đùi trắng bóc nõn nà của ông? Và vì cái lông gì mà ông đây lại thấy đầu óc mòng mòng choáng váng?

Xoa xoa huyệt Thái dương, Tô Thần Dật bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Ngày hôm qua y trốn Tô Việt Trạch đi tới quán bar uống rượu cùng Lâm Sanh và Kỳ Thương, hình như sau đó uống say, sau đó nữa thì thấy được người quen, sau sau đó nữa thì... Không nhớ được... Nhưng mà, người quen kia hình như là...

Tiếng hít thở mỏng manh bên cạnh truyền vào tai, Tô Thần Dật cứng người nghiêng đầu qua, sau khi nhìn đến gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ở trước mắt, Tô Thần Dật vùng người bật dậy, " Anh, sao anh lại ở trong phòng em!"

Thực ra lúc Tô Thần Dật xoa huyệt thái dương thì Tô Việt Trạch cũng đã tỉnh rồi, hắn không mở mắt ra là vì hắn muốn nhìn phản ứng của Tô Thần Dật một chút, ngày hôm qua hắn tính toán trừng phạt y nhưng hóa bị dày vò một trận. Nhưng mà không nghĩ tới câu nói đầu tiên khi Tô Thần Dật tỉnh dậy lại là hỏi mình tại sao phải ở phòng y, chuyện này thật đúng là bi hài!

Mở mắt ra, vành môi Tô Việt Trạch nhếch lên, "Tiểu Dật, em có chắc đây là phòng của em?"

Bị lời Tô Việt Trạch chặn họng, Tô Thần Dật lập tức nghiêng đầu nhìn quanh nội thất khắp phòng, nội thất trong phòng khác xa với phòng mình khiến cho hai mắt Tô Thần Dật choáng váng, chỉ thấy y đực ra, cúi đầu nhìn về phía Tô Việt Trạch, "Tại sao em lại ở trong phòng anh." Lại còn, bông cúc non của tôi bị đau là cái chuyện quái quỷ gì!

Tô Việt Trạch nghiêng người sang, một tay chống đầu, "Hôm qua có thằng nhóc nào đó gạt anh đi uống rượu đến say mèm, lại còn giở trò đùa cợt, anh vốn muốn trừng phạt một chút, nhưng người nào đó không nể nang gì cả mà ngủ khì."

"A a a a, vậy đó hả, " Tô Thần Dật cười gượng gạo, "Không còn sớm nữa, em về phòng thay quần áo đây." Lúc vén chăn lên, Tô Thần Dật mới tự dưng nhận ra trên người mình không có một mảnh vải che thân, y lặng lẽ cúi đầu xuống, "Quần áo của em sao không thấy."

"Anh cởi rồi, " Tô Việt Trạch cười cười đáp, "Còn thuận tiện giúp người nào đó tắm rửa một chút."

"Ồ, " Tô Thần Dật gật đầu một cái, cầm áo choàng tắm của Tô Việt Trạch ở bên cạnh khoác lên người, bàn chân mới vừa chạm đất, Tô Thần Dật lại đột nhiên nghiêng đầu trừng mắt với Tô Việt Trạch, "Tại sao bông cúc của em bị đau! Có phải anh đã làm gì với em đúng không!"

Làm được thì đã làm rồi, đáng tiếc là không thành công, Tô Việt Trạch nhếch môi trả lời, "Chuyện này hẳn là anh hỏi em mới phải, hôm qua tại sao phải lừa gạt anh, lại còn chạy đi uống rượu, hửm?"

"Chuyện này..." Tô Thần Dật chột dạ, con ngươi đảo loạn, "Chẳng phải đã lâu rồi không họp nhóm sao, họp nhóm thôi chứ có gì đâu."

"Sau đó lại tiện đường lừa anh phải không?" Tô Việt Trạch nhướng mày châm chọc.

"Làm gì có, " Tô Thần Dật túm ống tay áo, "Chẳng phải là do anh không cho em uống rượu sao, em lại không thể nào từ chối, em chỉ đi uống một chút thôi, nhưng mà, anh à, " Tô Thần Dật ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Việt Trạch, "Em bảo đảm sẽ không có lần sau, xin hãy nhìn ánh mắt chân thành của em!"

Anh có nên nói với em, ánh mắt em không hề chân thành một chút nào không?

Ngồi dậy, Tô Việt Trạch bất đắc dĩ nói: "Chuyện này nhớ đó, em đi thay quần áo đi, chút nữa ăn sáng xong anh đưa em tới trường, buổi chiều ngoan ngoãn mà ở trường học chờ anh, nếu như chuyện ngày hôm qua lại tái diễn..." Tô Việt Trạch híp nửa mắt nhìn Tô Thần Dật, "Nợ mới nợ cũ chúng ta tính luôn một lượt."

"Biết rồi!" Có lệnh đặc xá, Tô Thần Dật lập tức gói ghém áo choàng tắm trên người rồi chạy như điên ra khỏi phòng Tô Việt Trạch giống như có hổ rượt sau lưng. Cho đến trở lại phòng mình rồi cởi áo ra, Tô Thần Dật bấy giờ mới nhận ra mình đã quên hỏi cái chuyện trọng yếu nhất, mẹ nó tại sao bông cúc non của ông đây lại nhoi nhói hả khốn nạn!

Ăn xong bữa sáng, Tô Việt Trạch đưa Tô Thần Dật đến G đại, nhìn hộp cac-tông trên tay Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, "Đừng quá trớn, biết chưa?"

Vỗ vào cái hộp trên tay, Tô Thần Dật cười híp mắt nói: "Yên tâm đi, em có chừng mực mà."

Nếu em có chừng mực anh đã không nói thừa câu này, xoa xoa đầu Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch nói: "Đi học đi, buổi chiều chờ anh tới đón."

" Được." Tô Thần Dật gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Mãi đến không còn thấy bóng Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch bấy giờ mới cho xe chạy khỏi sân trường G Đại.

Đi đến phòng học, khi mọi người thấy được đống đồ trên tay Tô Thần Dật, nhất thời liền trở nên hưng phấn, một đám người vây Tô Thần Dật vào giữa, ríu rít thảo luận, chỉ có Kỳ Thương một mình ngồi đó bất động chăm chú đọc cuốn sách trên tay.

Nếu như nói ngày đầu tiên mọi người chỉ biết là ý đồ của Tô Thần Dật chứ không biết Tô Thần Dật tính phá phách kiểu gì, nhưng từ ngày thứ hai, mọi người trong nháy mắt liền hiểu ra, thậm chí còn có không ít người trong mắt còn mơ hồ lộ ra vẻ thương nhớ.

Trong giờ học ngày hôm nay, sau khi Tô Thần Dật thu xếp đồ đạc xong, cảm thấy đã có thể bắt đầu ra trận, liền lập tức gọi mấy bạn học trong lớp đến, nói ra ý định của mình, cho nên ngay sau khi mọi người người nghe xong lời giải thích của Tô Thần Dật thì càng thêm hưng phấn, lần đầu tiên họ mong đợi chuông báo vào học có thể mau chóng vang lên đến thế.

Khoảnh khoắc chuông vào học vang lên, người đứng cạnh ở cửa thỉnh thoảng lại nhìn về phía cuối hành lang, khi người-bọn-họ-đang-mong-đợi rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt, người kia nhất thời hăng hái nghiêng đầu chạy về chỗ ngồi, "Tiểu BOSS tới, mọi người chuẩn bị!"

Tô Thần Dật ngồi trong đám sinh viên hớn hở cong khóe miệng, một tay đút vào túi quần, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên nút điều khiển từ xa.

Khi nào đó vị giáo nào ôm tài liệu giảng dạy bước vào phòng học, thì lập tức lên một tiếng hô hùng hậu vang lên.

"Đứng dậy!"

Cả lớp mấy chục người đồng loạt đứng lên, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm nào vị giáo nào đó.

"Cúi người chào."

Trừ Kỳ Thương, tất cả mọi người rối rít khom lưng hướng về phía ông giáo nào đó.

"Cúi người lần nữa."

Ông giáo nào đó há hốc mồm, ngây người nhìn về phía đám sinh viên cúi đầu với lão, đầu óc trống rỗng.

"Cúi người lần ba."

Góc độ cúi đầu chuẩn xác, vẻ mặt lại đầy nghiêm túc của đám sinh viên khiến cho ông giáo nào đó thỉnh thoảng nhéo bắp đùi của mình, như muốn kéo mình thoát khỏi mộng du trở về thực tế.

"Khẩu hiệu."

"Xin chào thầy, thầy cực khổ, tạm biệt thầy, thầy đi thong thả." Giọng nói hùng hồn lập tức vang vọng khắp phòng học.

Vị giáo nào đó vẻ mặt ngây ngốc phất tay với bọn sinh viên, "Tạm biệt." Sau đó, xoay người đi ra phòng học.

"Ngồi xuống."

Mọi người ngồi theo khẩu lệnh, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ mà cùng nhau nhìn chằm chằm cửa phòng học.

"Tôi nhớ ông giáo này hình như chưa hề đắc tội với cậu." Kỳ Thương ngồi ở bên cạnh Tô Thần Dật hờ hững lên tiếng.

Mấp máy môi, Tô Thần Dật nghiêng đầu nhìn Kỳ Thương, "Tôi nghe nói ông giáo này chỉ cần thấy lợi là cái gì cũng có thể làm, không bao giờ có trách nhiệm với sinh viên."

Cười một tiếng, Kỳ Thương nói: "Cậu cũng đi thăm dò à."

"Đương nhiên, " Tô Thần Dật gật đầu một cái, "Ông giáo có trách nhiệm với sinh viên là một người đáng để tôn kính."

Kỳ Thương khẽ cười một tiếng, "Cậu coi mình là nam thần thánh thiện à?"

"Không, " Tô Thần Dật lắc đầu nhìn Kỳ Thương cười hì hì, "Thật ra thì tôi là thằng vô lại."

Ông giáo nào đó khi đã bước chân vào phòng giáo vụ mới chợt dừng chân lại, lão ngẩn cao đầu nhìn lịch giảng dạy, sau đó lại nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, qua nhiều lần xác nhận ông giáo mới nhận ra bay giờ đang là giờ lên lớp của mình, lão vội vã ôm sách vở chạy như điên đến phòng học.

Khi bạn học nào đó ngồi gần cửa nghe được tiếng bước chân dồn dập liền vội vàng đứng dậy rống to: "Tiểu BOSS hồi máu sống lại!"

Nghe vậy mọi người nhất thời thu hồi nụ cười trên mặt rồi mở sách vở trên bàn sau đó cố làm ra vẻ nghiêm túc học hành, chỉ có mình Tô Thần Dật hí hửng nhìn chằm chằm cửa phòng học chờ đợi vị giáo nào đó trở lại.

►Hết chương 76◄