Chớp mắt, thời gian trôi đi chỉ còn lại 3 tháng, mọi người hưng phấn lên kế hoạch làm việc khi về nước.

“Việc quan trọng nhất khi tôi về nhà chính là bỏ phiếu cho Đảng Dân Chủ!! Tôi phải dẫn cả gia đình đi bỏ phiếu, cả đời này tôi chỉ bỏ phiếu cho Đảng Dân Chủ!!” Sam nằm trên giường chơi PSP đang cầm trong tay.

“Hắc hắc, đừng quên anh sẽ trở về Đức, ha ha ha ha ha ha ha!” YooChun đả kích một cách không thương tiếc.

“Thằng nhóc kia, cậu thì biết cái gì, ở Iraq cũng có thể bỏ phiếu, chỉ cần cậu là công dân..” Jung YunHo đi vào ký túc xá của bọn họ.

“YunHo, anh thì sao?” ChangMin hỏi.

“Đợi sau khi tôi và Jaejoong xuất ngũ, chúng tôi sẽ kết hôn.” Yunho nói với vẻ mặt hạnh phúc.

“Vậy là anh còn phải đợi 4 năm nữa sao? Yên tâm với con mèo nhỏ vậy à.” Sam tính toán ngày JaeJoong xuất ngũ.

“Sáu năm, tôi đã ký hợp đồng binh sỹ chuyên nghiệp.”

JaeJoong vừa đi đến cửa chợt nghe được chủ đề của bọn họ, ngồi xuống bên cạnh Yunho: “Nói ra làm gì? Còn lo lắng cái gì chứ.”

“Chúng ta sau khi về nước hãy tính, dù sao em cũng đóng quân ở Hàn Quốc, trở về nhất định phải ăn một bữa thịt quay đầu tiên a a a a a a a a!!!” ChangMin nói đến đây nhịn không được ôm lấy gối đầu lăn lộn trên giường, lăn qua rồi lăn lại.

“YunHo nói chờ cậu xuất ngũ sẽ cùng cậu kết hôn.” YooChun cười xấu xa nhìn phản ứng của JaeJoong.

Quả nhiên, Jaejoong nghe đến đó mặt đỏ tới tận cổ. YunHo hỗn đản! Chuyện này sao có thể nói ra trước mặt mọi người. Nhưng lại không ngăn được sự ngọt ngào trong lòng.

“Chậc chậc chậc, xem phản ứng này thì biết là yên tâm rồi, xấu hổ đến nỗi lỗ tai đều đỏ hết kìa, lòng không ngăn được sự ngọt ngào lan tỏa. Khi nào về nhà, tôi cầu hôn tiểu tình nhân của tôi mà cậu ấy cũng biểu lộ ra bộ dạng này tôi liền cảm tạ vô cùng.” Sam lại bắt đầu trêu trọc JaeJoong.

“Tôi không nói lại anh không có nghĩa tôi không đánh được anh!!!” Jaejoong đạp một cái Sam ngã nhào xuống giường, sau đó hắn nghiêng mình bước xuống giường: “YunHo, xem lại vợ đi:”

Lúc này người ngăn cản bọn họ không phải là YunHo mà là Thiếu úy Nell: “Jung, chuẩn bị đi chín giờ tối chúng ta xuất phát.”

Không nghĩ tới chính là lần này Kim Jaejoong không lẩm bẩm hay mè nheo gì, chỉ hừ nhỏ một tiếng rồi khom lưng kiểm tra đồ trang bị.

Bên kia, YunHo đang kiểm tra đạn hỏi: “Sao hôm nay lại vui vậy?”

“Hứ, không nói cho anh biết.”

“Nhóc con ” YunHo lắp súng đạn để một bên, cầm lấy súng lục M9 ở trên đùi đút vào trong bao súng, nói: “Nào, đi ăn cơm đã.”

YunH ra khỏi ký túc xá vẫn không thấy JaeJoong đi ra, đang chuẩn bị quay đầu lại, chợt thấy trên vai nặng trĩu.

Thân thể bởi vì chấn động mạnh theo quán tính chúi đầu về phía trước một bước.

“Ai u, sao hôm nay lại to gan vậy hả?” Yunho nghiêng mặt hỏi người yêu trên lưng.

JaeJoong nhìn bốn phía không có ai mới lớn mật nói: ” Em thích, em hài lòng!”

“Được được, ngài Kim.” YunHo cũng thuận theo lời cậu nói.

Ánh mặt trời màu đỏ cam chiếu trên sa mạc làm cho mặt JaeJoong ửng hồng.

Cậu sẽ không nói cho YunHo biết cậu thích anh công khai quan hệ của bọn họ cho bạn bè biết.

Bọn họ không phải cặp đôi bí mật không ai biết mà bọn họ là cặp đôi yêu nhau vào sinh ra tử.

9h tối, dưới sự che giấu của bóng đêm, một đội quân tinh nhuệ chạy thật nhanh về phía tây Fallujah, nơi bọn họ cần tới có tên Ramadi, cách 30 dặm về phía tây Fallujah, hai thành phố này đều thuộc về tỉnh Al-Anbar.

Nghe nói phần lớn phần tử võ trang chạy trốn từ Fallujah đều đang đánh chiếm Ramadi.

Chứng cứ cũng rất rõ ràng sau khi Fallujah bị san bằng, hoạt động phản kháng tại Ramadi càng gia tăng hơn nhiều, đến tận bây giờ mới tạm ngưng, có thể nói Ramadi là thành phố nguy hiểm nhất biên giới Iraq.

Lần đột kích này không chỉ có doanh trại của bọn họ mà còn có hải quân, lục quân và không quân, xem ra lần này lãnh đạo quyết tâm đánh thật, cuộc hợp tác lịch sử giữa ba quân chỉ mới bắt đầu ba năm trước đây sau khi xảy ra chiến tranh.

Về sau YunHo mới biết được, vốn dĩ lần này không chỉ tiêu diệt phần tử vũ trang, mà quan trọng hơn chính là phải bắt được hai tên đầu sỏ, chính xác mà nói có một tên không phải là người Iraq mà là phần tử khủng bố từ bên kia Áp-ga-ni-xtan lẻn vào, lần này gã sang đây là để hợp tác với tên đầu sỏ phần tử vũ trang trong nước.

Tên này liên quan đến hai chiến trường Iraq và Áp-ga-ni-xtan, cho nên quân đội cấp cao Mỹ thậm chí là tổng thống Bush cũng đặc biệt chú trọng.

Buổi tối trước khi xuất phát, thiếu úy Nell gọi mình YunHo ra dặn riêng: “Jung, tôi nghe cấp trên nói trong thời gian cậu đi lính từng tham gia một hành động đặc biệt, khi đó cậu phụ trách tiểu đội đột kích, còn đánh cho tên trùm rơi một tai. Lần này truy kích hai tên đầu sỏ, mà hắn ta là một trong số đó, tôi hy vọng cậu cẩn thận, dường như gã muốn nhắm vào cậu.”

Thiếu úy Nell là một người bạn tốt, thực sự lo lắng cho YunHo, ông rất thích YunHo vì anh là binh lính tốt.

“Cảm ơn sếp quan tâm, tôi sẽ chú ý.” YunHo cười nói. Đúng vậy vì JaeJoong anh nhất định sẽ cẩn thận.