"Đông nhịp phồn hoa, lạnh lẽo buồn

Vui ca hòa nhã, kẻ cô đơn

Người người nhập hội, ta tĩnh lặng

Đành kiếp lẽ lôi, mặc bao người!"

Bữa tối đã dùng xong, tất cả họ, người thì về phòng, người thì tập tụ lại với nhau theo từng nhóm nói chuyện, cười đùa vui vẻ, người thì đi làm việc riêng của mình nhưng tôi lại không hoà nhập được hết tất cả họ, tôi cũng không biết nên làm gì. Cái cảm giác bị "tàn hình" lại quay về với tôi. Tôi lủi thủi quay đi, tôi đi đến cửa sổ đang mở một bên, tôi đứng đó tựa đầu và vai vào vách âm thầm nhìn ngắm cảnh đêm ở bên ngoài. Có chút gió vừa thổi qua tâm hồn tôi, tôi cảm thấy lạnh, cảm thấy buốt giá, cái cảm giác khi ở cạnh ta có rất nhiều người, họ đang rất ấm áp nhưng không ai quan tâm đến ta như thể họ không nhìn thấy ta đang ở cạnh họ, nó thật lạnh, lạnh hơn cả cơn gió biển đang thổi dồn dập, ập vào người tôi lạnh đến tê dại, đống băng cả con tim nóng hổi.

"Ơ! 姐!... 姐姐...姐!... 你有没有知道我的房间在哪儿? (Chị!... Chị ơi!... Chị!... Chị có biết phòng của tôi ở đâu không?)".

Đứng đó một hồi lâu, chân tôi cũng bắt đầu mỏi, người tôi cũng đang lạnh dần, tôi thấy mệt quá, tôi xoay đầu lén nhìn những người kia, xem thử họ đang làm gì. Hình như họ cũng đã đi nghỉ, chỉ còn vài người vẫn say sưa ngồi nói chuyện cùng nhau. Nhìn họ, tôi đưa miệng cười nhạt, khẽ lắt đầu như tự an ủi tâm hồn mình, rồi bỗng có cô giúp việc đi ngang qua, tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng xoay đầu nhìn tôi rồi cũng hững hờ lướt nhanh qua. Cô giúp việc đi xa tôi một khoảng, tôi chợt nhớ ra, tôi bước vội đuổi theo và nắm được vai của cô ấy giữ lại. Tôi tìm và nhớ lại vài từ vựng trong đầu nói với cô ấy, nói rồi cô ấy đứng im bất động nhìn tôi bằng cặp mắt hình viên đạn.

"### ( Lầu 3, phòng ở cuối hành lang)" -cô ấy cau có nói với tôi.

"听不懂! (Nghe không hiểu!)" -tôi cuối đầu bất lực, chu môi nói với cô giúp việc.

Cô giúp việc thở dài, mặt nhăn mày nhó, hơi bực bội không vui xoắn nhanh hai tay áo bảo tôi đi theo. Nhìn thái độ của cô ấy như thế, tôi cũng phát nóng, nhưng thôi "thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện" tôi nhúng nhường, giả vờ vui vẻ đi theo sau.

Cô ấy dẫn tôi lên ba tầng lầu, đi đên căn phòng cuối hành lang, cô ấy mạnh tay mở cửa phòng rồi lườm tôi một cái xoay người bỏ đi, tôi rất bức xúc, rất rất muốn kéo cô ấy lại mắng cho một trận bỏ tức nhưng bỏ đi, tôi mệt rồi, giờ này cũng đã rất khuya, phải để người khác ngủ nữa, thế là tôi lụi cụi bước vào phòng.

Phòng rộng thật, chỉ là phòng ngủ mà muốn xấp xỉ cả căn nhà tôi luôn ấy!

Nhìn xơ qua một lần, tôi bước nhanh đến chiếc giường to đùng dày cợm kia, ngã mình thật mạnh xuống giường. Tôi thoải mái nằm trên đó một lúc, đầu óc thả lỏng, hai mắt lim dim mơ màng và thiếp đi trong vài phút.

"Ơ, không được ngủ! Lâu lâu mới có cơ hội đi ra nước ngoài như thế này phải đi vài vòng cho biết đây biết đó!" - thiếp đi một lát, tôi giật mình tỉnh dậy, tay vỗ vỗ vào má cố ép bản thân không được ngủ.

Rồi tôi cũng tỉnh táo lại, mong muốn được đi chơi cho biết đây biết đó của tôi đánh thắng cái mệt mỏi trong người tôi. Tôi ngồi lại cho tỉnh luôn ngủ, tôi hí hửng lấy quần áo và chạy nhanh đến phòng vệ sinh trong phòng đi tắm.

"Thật thoải mái. Nhà giàu đúng là có khác, cái gì cũng quá xa xỉ! Biết đến khi nào mình mới được như vậy đây!".

Đã tắm xong, tôi len lén ra khỏi phòng, tôi mở hé cửa phòng, đưa đầu ra bên ngoài nhìn trái nhìn phải xem xét tình hình như đang làm chuyện gì đó mờ ám sợ bị phát hiện. Cảm thấy an toàn, tôi rón rén bước đi, tay nắm chặt lấy điện thoại giữ chặt lấy chiếc lục lạc treo trên đó để nó không phát ra tiếng. Tôi bước nhẹ nhàng xuống từng bậc cầu thang, bước đến gần bậc cuối cùng tôi thập thò nhìn xem dưới phòng khách, hình như đã không còn ai ở đây, trong phòng khách, ánh sáng đã tắt bớt đi rồi, chỉ còn chút ánh sáng nhẹ nhàng phát ra từ những chiếc đèn nhỏ gắn ở những bệ đở của những món đồ cổ ánh ra và thế là...

"Xuất phát thôi!..."

Nhưng đời không như mơ, cửa đã bị khóa rồi! Tôi bực dọc dậm chân xuống vừa tính trở lại phòng bỗng trong đầu nãy ra một ý nghĩ. Tôi xoay người cười gian manh, rón rén chạy đi.

"Nhà giàu đúng là có khác, đến cửa và cửa sổ cũng nhiều hơn người ta, giống như là...uhm... "Ê nhà tôi lớn lắm nè!... Ê nhà tôi có nhiều đồ quý giá lắm nè!...". Khoe của chứ gì! Ông Lý này thật là... haizzz...! Không được rồi đó nha! Hi"

Tôi đi lanh quanh thử mở từng cánh cửa sổ, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm một mình, nhưng chẳng có cái cửa nào mở được "thêm một lần đau". Tôi hụt hẵng, thất vọng có chút không vui đứng tựa lưng vào tường, tôi lại nhìn thấy gì đó, hình như ở góc tường bên kia có một cánh cửa phụ, tôi hí hửng chạy nhanh đến nhưng... hu hu, nó cũng bị khóa rồi! Như một cái tát tay vào mặt, lần này tôi thực sự không còn vui, quá thất vọng, tôi đứng sựng đó vài giây, suy linh tinh một chút, nhưng càng nghĩ lại càng thấy buồn. Đứng đó một lúc, tâm trạng cũng đỡ hơn, suy nghĩ đã thoáng hơn tôi định trở về, tự dưng tôi nghe được tiếng "tít", cánh cửa trước mặt tôi bỗng mở hé ra làm gió từ bên ngoài thổi lọt vào, thật sản khoái! Làn gió này đã thổi tan cái hụt hẵng trong tôi. Tôi vui vẻ đẩy cửa ra thật mạnh, tôi bước vội ra như sợ cánh cửa này lại đóng lại nhốt tôi ở bên trong. Bước ra khỏi cửa, ở ngoài đây như cả một bầu trời tự do.

"Thích quá đi!" -tôi giang hai tay thật rộng, hít thở thật sâu, vui như sơn ca vừa được thả ra khỏi lòng son.

Tôi ríu rít chạy đi, chạy nhảy tung tăng, chạy đi tìm cây cầu treo lúc nãy, vừa chạy vừa đùa giỡn với gió với hoa như chú ong tự tại không lo sự đời, không cần biết ngày mai.

Khi ấy tôi lại không nghĩ đến việc tại sao cánh cửa kia lại đột nhiên mở ra, tôi cứ vô tư rồi trở nên vô tâm, không nghĩ sâu, không để ý gì hết, chỉ biết mặc kệ, chỉ cần tôi cảm thấy vui thì được.

Rồi tôi cũng nhìn thấy cây cầu treo kia, nhìn nó từ đây, nó như cầu vòng trong đêm, rực rỡ bảy sắc màu. Nhìn nó trong tôi có một ý nghĩ, "qua khỏi cầu vòng đó chính là thiên đường", bởi nó ảo diệu, nó mê hoặc, nó làm tôi không thể đứng đó mà phải chạy thật nhanh lên cầu. Nó như bảo gió nói với tôi "Nhanh đi, nhanh lên đi, cầu vòng sắp tan rồi, bên kia cầu vòng chính là thiên đường đó, người thật sự quan tâm cô, sự tự do, khát vọng vương cao bay xa của cô đều ở bên kia cầu vòng, nếu không đi nhanh, khi cầu vòng tan mất, cô sẽ lại một mình. Nhanh đi!", gió như réo lên bên tai của tôi những lời đó. Và rồi thật nhanh tôi chạy vội đến chiếc cầu ấy, đứng nơi chân cầu nhìn ngắm cầu vòng trong đêm!

"Vang vang tiếng hát gió trời

Thanh thanh tiếng nói, vạn lời an nhiên

Hoa trời mây nước đảo điên

Người hiền bụng dạ, mong tiên độ trì!"