Bầu không khí rất ngại ngùng, Tiểu Vũ không nghĩ rằng người này sẽ còn xuất hiện trước mặt mình, vết thương năm đó của bản thân còn phải bị vạch ra sao? Đã không dễ dàng gì để quên đi rồi, phía bên này của Duẫn Lạc còn chưa xong, thật là phiền phức đó! Cũng may là Tiểu Vũ có thể bỏ xuống được đoạn hồi ức đó, nhưng bây giiờ, người ở ngoài cửa……

“Sao rồi? Không mời anh vào sao? Tiểu Vũ.” Người con trai rất xinh đẹp, tuy không có khí chất mạnh mẽ của Duẫn Lạc, nhưng sự hiên ngang giữa chân mày một tí cũng không kém so với người khác, đây chính là mối tình đầu của Tiểu Vũ—-Vũ Hạo.

“Tôi, anh……” Tiểu Vũ không biết làm sao đối mặt, tuy là không còn loại tình cảm và nỗi nhớ nhung lúc xưa, thế nhưng mùi vị trong lòng không phải dễ hình dung được, bản thân nhất thời không biết làm sao, làm sao trả lời người đang ở trước mắt này.

“Xin lỗi! Đây là nhà tôi! Mời ra ngoài! Vũ Hạo, chuyện lúc trước tôi không muốn tính toán với anh! Anh tôi cũng sẽ không có quan hệ gì với anh nữa! Anh ấy hiện giiờ đã có người mình thích, hơn nữa còn sinh con cho anh ta… Anh tránh xa tí, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa! Nếu không phải anh tôi cản lại, năm đó tôi…” Tiểu Tân có ấn tượng rất không tốt với người này, trong mắt đều là sự cảnh giác và ý thù địch.

Tiểu Tân biết người này chính là người lừa gạt anh hai—-

Hồi tưởng——

Đó là lần đầu tiên Tiểu Vũ lên mạng quen bạn, gặp được hắn ta, đều cùng một thành thị, chỉ là không cùng trường… Chính là như vậy bắt đầu rồi, hai người ở ngoài thuê nhà ở, cảm giác rất hạnh phúc, làm Tiểu Vũ mất đi cảnh giác, Tiểu Vũ cảm thấy, tướng mạo này của bản thân vốn dĩ tìm được một người nguyện ý làm quen với mình thì đã không dễ, thế nên Tiểu Vũ đã vô vàn chìu theo ý của Vũ Hạo, tất cả những việc cơ bản đều theo Vũ Hạo…… Đêm trước khi xảy ra việc ngoài ý muốn, Tiểu Vũ nói với Vũ Hạo: “Em muốn ngày mai về nhà thăm ba mẹ, mấy hôm nay anh tự mình mua chút đồ ăn, tiền em để trên đầu giường rồi.”

“Biết rồi, khi nào về?”

“Để xem sao! Em sẽ cố gắng về nhanh! Mấy hôm nay anh cứ bận việc của trường học, không ngủ được mấy, buổi sáng ngủ bù lại!”

“Uhm, ngủ đi!” Vũ Hạo hôn Tiểu Vũ, không ôm lấy hắn ta, quay người đi ngủ rồi.

Tiểu Vũ biết, người nằm kế bên mình đã rất lâu rồi không ôm mình ngủ, có lẽ mấy ngày nay mệt quá chăng… Tuy hai người chưa từng có sự triền miên trên chiếc giường đó, thế nhưng ở với nhau bình bình yên yên cũng khá tốt, đây không phải là cuộc sống mình mong muốn sao?

Ngày hôm sau Tiểu Vũ về đến nhà, thăm ba mẹ xong, ăn cơm trưa ở nhà xong, nói một tiếng với ba mẹ, chiều chuẩn bị về căn nhà nhỏ của hai người họ. Trên xe, Tiểu Vũ nghĩ: Anh ấy không quen ăn đồ ở ngoài, mình về nhanh, còn có thể làm cơm tối……

Tiểu Vũ sẵn tiện mua tí thức ăn, khi bước đến cửa nhà, phát hiện khóa bí mật của họ đang đóng, hắn cảm thấy chẳng lẽ lại là hoạt động trong trường sao? Mấy ngày nay anh ấy thật sự là mệt quá rồi, tối nay thì làm tôm rim, canh bí nấu với sườn, khoai tây sợi chua cay, rau đậu tái, thêm một canh ngô đi! Thưởng cho anh ấy! Nghĩ rồi, Tiểu Vũ dùng chìa khóa mở cửa, bước vào nhà nhìn thấy hai đôi giày, có một đôi không phải của bản thân, quần áo đầy nhà, có vài cái không phải của hai người họ, bầu không khí trong nhà, là sự ám muội hắn chưa từng gặp qua, tiếng thở mạnh, tiếng rên nhẹ trong phòng ngủ, làm hắn mất đi khả năng suy nghĩ, tim giống như bị người ta moi đi rồi, rất đau……

Từ từ mở cửa phòng ngủ, thứ nhìn thấy chính là hai cơ thể đang trần truồng, Vũ Hạo đang…… Cám cảm giác nghẹt thở đó, rau cải trong tay đều rớt xuống đất, khoai tây lăn khắp sàn……

“Ngươi ai vậy? Không thấy đang làm gì sao? Bị bệnh ha.” Người ở dưới nhìn thấy Tiểu Vũ không có sự e thẹn, ngược lại là sự chất vấn dĩ nhiên.

“Vũ Hạo, đây là nhà tôi, xong rồi thì mời ra ngoài…” Tiểu Vũ không muốn tranh cãi, chỉ là một câu như vậy, lượm lấy khoai tây, quay người bước ra ngoài, đến nhà bếp chuẩn bị làm cơm.

“Được rồi! Em về trước đi! Hôm nay anh có tí việc!” Vũ Hạo nói với người đang mặc quần áo, trong đôi mắt đó, là ***, là yêu quý.

Tiễn bạn giường còn chưa xong chuyện đi, ngồi trên ghế sofa, chờ đợi……

“Ăn cơm đi! Ăn xong thì đi đi! Chúng ta kết thúc rồi……” Tiểu Vũ chỉ xào khoai tây sợi, để bánh bao trước mặt hắn, “Chuyện khi nào vậy?”

“Nửa tháng rồi! Chúng ta không thích hợp, em đối với anh chỉ là quan tâm, không có gì khác…” Vũ Hạo nói ra mang theo tí áy náy, bản thân chỉ cảm thấy hổ thẹn với sự chăm sóc tỉ mỉ mấy tháng nay của người này.

“Tôi nói rồi, anh có người mình thích thì nói tôi nghe, tôi không cản anh! Dù gì tôi cũng không phải là người rất xinh đẹp, thân hình tốt. Lựa chọn của anh tôi tôn trọng, thế nhưng tại sao lại gạt tôi lâu như vậy? Vũ Hạo, xin lỗi, làm phiền hai người rồi! Anh ăn xong thì tôi về nhà, phòng thuê còn một tháng, anh ở đây đi, chúng ta kết thúc rồi.” Tiểu Vũ càm thấy thế giới không quay nữa, ***g ngực của bản thân bị kiềm nén, rất nặng nề.

Không lâu sau, Tiểu Vũ thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị đi.

“Em đừng làm việc gì dại dột! Anh chỉ là không muốn tổn thương em……”

“Tôi không có vô dụng như vậy! Nói gì cũng trễ rồi, sau này chúng ta không còn quan hệ nữa, tạm biệt.” Xuống lầu, Tiểu Vũ bước đi trên đường, sắp mười giiờ rồi, người trên đường còn không ít, tới tới lui lui; người già đi hóng mát vẫn chưa ngủ…… Không có trăng, không có sao, có áng mây đen kịt, không có gió lớn, chỉ có gió hiu hiu mang theo tí mát lạnh, thế nhưng theo Tiểu Vũ thấy thì tất cả đều như yên tĩnh đó, trong bóng đêm lại đang ấp ủ cơn giông bão của ngày mai… Đã rời khỏi rồi, thì có tí nhanh, vốn dĩ thì không thích hợp những chàng trai đẹp đó, sau này đó, vẫn là tìm một người thường thôi, thực tế……

Khóe môi nở ra một nụ cười gượng, đem tất cả đều nuốt xuống, xem ngày mai có phải là trời âm u không……

Từ đó, thì Tiểu Vũ không còn tán gẫu với trai đẹp, cũng không có nói chuyện. Có thể cùng Âu Dương, Từ Bằng thảo luận trai đẹp, nhưng bản thân luôn là miễn dịch……. Ngày tháng đang dần trôi đi……

—–

“Thật sao? Tiểu Vũ, em sẽ yêu người khác sao? Trở về vòng tay của anh nào! Chuyện của đứa bé anh biết rồi, lại đây, anh hối hận rồi, anh bây giiờ phát hiện anh thật sự yêu em…” Trên mặt Vũ Hạo không có thay đổi gì phức tạp, không có sự hối lỗi đáng có. Có lẽ chính là loại bình tĩnh không hoảng loạn này, khiến Tiểu Vũ yêu chăng……

Tiểu Vũ hồi thần lại trong cơn hồi ức của bãn thân, “Vũ Hạo, chúng ta đã kết thúc rồi! Trong sự lừa gạt của anh, trong sự ngu ngốc của tôi! Lúc đó chúng ta còn quá nhỏ, có tí việc là không hiểu, huống hồ chúng ta cũng không có gì, việc lúc đó anh làm tôi vốn thì không nên có phản ứng lớn như vậy……Xem như tôi đơn phương vậy! Mời về cho! Chúng ta vẫn là hai đường thẳng song song.” Tiểu Vũ làm sao cũng không cách nào bỏ xuống được, tuy đã không còn đau lòng như lúc trước, thứ nhiều hơn lúc này là điềm tĩnh, bản thân hà tất cố chấp, họ vốn dĩ thì không thải là người trong cùng một thế giới……

“Anh biết, lúc đó có lỗi với em! Lúc ấy có thể quá hồ đồ, hiện giiờ bản thân muốn sống một cuộc sống bình yên, Tiểu Vũ, trở về, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.” Vũ Hạo nói rồi thì đi kéo Tiểu Vũ.

“Anh nằm mơ đi! Đừng chạm vào anh tôi nữa! Chúng tôi không trèo cao với anh được, anh tôi không có phúc phận đó! Anh đi nhanh đi! Tôi không muốn đánh nhau!” Nắm đấm của Tiểu Tân siết chặt lại.

“Tiểu Vũ, nói anh nghe! Em quên anh rồi.”

“Vũ Hạo, những việc đó của chúng ta tôi không thể quên! Thế nhưng, đó đối với tôi mà nói là giáo huấn, không phải là vốn liếng để chúng ta về với nhau! Tôi không phải sinh ra là để sống cuộc sống yên ổn cùng anh, tôi không phải đồ chơi ‘gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi’ của anh! Trân trọng bạn tình hiện giiờ của anh, nếu không có, vậy thì nghiêm túc tìm một người, tôi không xứng, cũng không muốn xứng.” Tiểu Vũ lắc rồi lắc đầu một cách vô nại.

“Thế nhưng, người đó hiện giiờ của em để em có con rồi, vẫn chẳng phải là không ở bên cạnh em sao?”

“Việc của tôi anh không cần lo, đây là tôi tự nguyện, bây giiờ anh về đi!”

“Người đó là ai?” Vũ Hạo hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

“Là tôi.”

Tứ khi nào trước cửa lại có thêm một người? Tiểu Vũ ngước đầu nhìn người mình yêu, trên mặt là vui vẻ và hối hận.

Văn baba Văn mama cũng bước ra, nhìn đám người này.

Hai người, Duẫn Lạc cuối cùng cũng xuất hiện, Vũ Hạo sẽ rời khỏi không?