Edit: Hàn MaiBeta: Linh xù“Anh chính là kiểu người tôi thích, vô cùng thích.”Ánh đèn ngoài đường hầm lập lòe, bên trong xe yên tĩnh tới lạ.
Thời Mẫn từ từ tăng tốc, vượt lên các xe khác, thản nhiên nhắc nhở: “Cho phản ứng.”
Lạc Minh Kính hỏi: “Vì sao?”
Là một câu hỏi tốt, Thời Mẫn cười nói: “Phản ứng không tệ.”
Lạc Minh Kính nhíu mày: “Trước kia cô… từng gặp tôi sao?”
Sẽ không đột ngột như vậy đâu nhỉ.
Thời Mẫn một tay chống đầu một tay lái xe, trả lời: “Hôm qua là lần đầu tiên gặp, vậy là đủ rồi.”
“Sau đó liền vừa ý tôi?” Lạc Minh Kính ngạc nhiên.
“Ừ.” Thời Mẫn nói: “Anh chính là kiểu người tôi thích, vô cùng thích.”
Lạc Minh Kính thu hồi sự ngạc nhiên, nét mặt nghiêm túc: “Kỳ thực, nếu cô nói cô chỉ muốn ngủ với tôi, tôi cảm thấy hợp logic hơn…”
Thời Mẫn cười: “So với vừa gặp đã yêu thì anh tin tưởng vào việc thấy sắc nổi lòng tham hơn sao?”
Lạc Minh Kính sững sờ: “Vừa gặp đã yêu?”
“Không tin hả?” Thời Mẫn đè thấp giọng: “Anh có bản lĩnh khiến tôi vừa gặp đã yêu, Lạc Minh Kính.”
Tạm thời anh không thể nói gì thêm.
Thời Mẫn nhấn còi: “Hồi hồn. Đúng ra thì tôi cần phải giới thiệu về bản thân cho anh trước nhưng tôi cho rằng giới thiệu sẽ không rõ ràng và nhanh chóng bằng việc ở chung. Ở chung trước, thì những gì cần biết cũng đều biết. Tôi thích vẻ ngoài và khí chất của anh, đồng thời tính cách cũng nằm trong phạm vi có thể cân nhắc. Trước mắt, cảm giác anh tạo cho tôi khá tốt, do đó chúng ta có thể tìm hiểu nhau sâu hơn. Anh có hài lòng về tôi không?”
Cô nói suy nghĩ của mình cho Lạc Minh Kính, anh trầm ngâm: “Cô nói bề ngoài sao? Nói thật… rất bất ngờ, trước kia tôi có nghe về cô nhưng chưa từng nghĩ cô lại xinh đẹp như vậy.”
Đang đánh giá vô cùng nghiêm túc.
Thời Mẫn không nhịn được nhìn anh, thấy nét mặt nghiêm túc của anh, cô cười nhẹ: “Nếu đã vậy…”
Chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo rồi.
Lạc Minh Kính giật mình tỉnh lại, anh chợt nhận ra mình đang bị dẫn dắt và thực tế quyền chủ động trong cuộc trò chuyện này vẫn còn nằm trong tay Thời Mẫn.
Như vậy không được.
Lạc Minh Kính giành nói: “Tôi muốn làm bạn bè trước.”
“Hả?”
“Giai đoạn này, tôi cần làm bạn bè.” Lạc Minh Kính nói, “Nếu giám đốc Thời…”
Thời Mẫn ngắt lời:”Đổi lại cách xưng hô.”
“Nếu Thời… Chị, muốn ở chung vậy trước tiên chúng ta làm bạn bè đã.” Lạc Minh Kính đổi cách gọi: “Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn bè, trong quá trình… sẽ từ từ tìm hiểu.”
Lạc Minh Kính nói xong, phát hiện nét mặt Thời Mẫn lúc này như đang suy ngẫm rất nhiều.
Cô im lặng một lúc lâu mới nheo mắt hỏi: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
“…27, tôi gọi sai rồi sao?” Lạc Minh Kính muốn hỏi tuổi của cô nhưng nhớ tới tuổi là bí mật không thể nói của phụ nữ nên không mở miệng.
Nghĩ lại, bản thân đã sắp 30 vậy cũng không còn trong độ tuổi của việc bao dưỡng.
Thời Mẫn nói: “Anh vui là được.”
Lạc Minh Kính hỏi: “Vậy làm bạn bè trước, chị Thời đồng ý chứ?”
“Không sao.” Thời Mẫn nói: “Dù sao với tôi mà nói thì đều như nhau.”
Câu chuyện kết thúc, xe cũng chậm dần lại, ngoài cửa xe là khu biệt thự, lòng Lạc Minh Kính hoảng hốt, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Thời tổng cũng nhận ra, trầm giọng nói: “Sợ tôi bán anh sao?”
“Không phải…”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Lạc Minh Kính thật sự có sợ chút. Thời Mẫn cho anh cảm giác vô cùng đáng tin, cho nên cô kêu lên xe, anh cũng lên xe mà không nghĩ gì cả, đề tài nói chuyện trên đường lại làm anh tiêu hao quá nhiều tinh thần sức lực, chờ tới khi thấy được khu biệt thự thưa thớt đèn ngay cả người ở cũng rất ít, Lạc Minh Kính bắt đầu không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Anh rất sợ bây giờ chui ra một đám người to con đeo kính đen mặt mũi hung ác, một gậy đánh ngất anh, nhét anh vào người giàu có trong biệt thự chơi trò chơi. Nếu anh mất tích, ngoại trừ cô em họ Hứa Thiến Thiến thần kinh thô sơ kia thì hẳn không ai nhớ đến anh.
Với loại người cô độc như anh mà nói, theo một người gần như xa lạ lên xe là hành động thiếu suy nghĩ, cho dù anh có năng lực tự bảo vệ mình…
Thời Mẫn lái xe vào ga-ra, nói: “Tôi là người đàng hoàng.”
Cô đoán được lo lắng của anh.
Thật ra, lúc Lạc Minh Kính thấy viện nhỏ ấm áp đủ loại hoa này thì suy nghĩ xa xôi về ‘trò chơi của người giàu’ đã bị nghiền nát.
Chỗ này rất giống một ngôi nhà bình thường, hoàn toàn không có hơi thở nguy hiểm.
Lạc Minh Kính kinh ngạc nói: “Đây là nhà chị?”
Thời Mẫn khóa xe, mở cửa ra và đáp: “Nhà thợ cắt tóc, tới đây sửa tóc cho cậu, đi vào.”
Lạc Minh Kính lơ mơ chẳng hiểu gì.
Vừa vào cửa, mùi thức ăn đã bay tới, trong nhà rất ấm áp.
Thời Mẫn thay dép lê, thả lỏng toàn thân, nghe được tiếng động trong phòng bếp cô hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Chiên trứng.” Trong phòng bếp, giọng nam lạnh lùng trả lời: “Không có phần em, sao về mà không gọi báo trước.”
Lạc Minh Kính tò mò chỉ vào phòng bếp, Thời Mẫn chỉ cười không nói.
Cô ra hiệu Lạc Minh Kính vào phòng khách ngồi, còn mình thì dựa người vào sofa đơn, bắt chéo chân, cầm dao gọt quả táo trên bàn.
Tiếng cắt vỏ trái cây sàn sạt, Lạc Minh Kính nhìn chăm chú, Thời Mẫn thoáng liếc anh, cô cười: “Chưa thấy người thuận tay trái bao giờ ư? Nhìn chăm chú vậy.”
“Tôi bây giờ … vẫn chưa hiểu rõ tình huống đang diễn ra.” Lạc Minh Kính nói: “Tới đây cắt tóc sao?”
“Ừ.” Thời Mẫn cười nhẹ: “Sao lại cắt vậy?”
“Tóc cũ dài quá, rất phiền phức.” Lạc Minh Kính nói, “Nên cắt một chút.”
Thời Mẫn nhớ lúc anh nằm ngủ ở ghế, hình ảnh mái tóc dài xỏa xuống mặt đất, cô tiếc nuối: “Lần này anh muốn cắt ngắn luôn à?”
“Không cần, chỉ cần tỉa lại cho đều là được.” Lạc Minh Kính nói: “Chị Thời, đây là… nhà ai?”
“… Nhà thợ cắt tóc.”Thời Mẫn nghiêm trang nói đùa.
Phòng bếp vang lên tiếng động nhỏ, âm thanh rất giống tiếng bánh xe đồ chơi ma xát trên mặt đất, giọng người đàn ông vừa rồi càng lúc càng gần: “Anh không muốn nấu thêm lần nữa, em đói bụng thì tự mình tìm đồ ăn đi.”
Thời Mẫn nói: “Lát nữa bọn em đi.”
Lạc Minh Kính ngẩng đầu, khi nhìn vào mắt chủ nhà anh thoáng thất thần.
Chủ nhà là một người đàn ông gầy yếu mặc áo lông đen, anh ta có đôi mắt phượng giống Thời Mẫn, phối hợp với đôi lông mày dài sát tóc mai khiến ánh mắt anh sắc bén hơn.
Chỉ là… Lạc Minh Kính gật đầu tỏ vẻ chào hỏi rồi thu tầm mắt về chứ không tiếp tục nhìn xuống.
Nét mặt người đàn ông kia rất thản nhiên, điều khiển xe lăn điện vòng qua sofa, để bữa tối của mình xuống, hỏi Thời Mẫn: “Ai đây?”
Thời Mẫn như cố ý im lặng, cô gọt sạch vỏ táo rồi mới chậm chạp nói: “Bạn em.”
“Bạn kiểu nào?”
Thời Mẫn không trả lời, đặt quả táo lên bàn ăn của người đàn ông rồi nói: “Ăn cơm xong, cắt tóc cho cậu ấy.”
Âm thanh người đàn ông lạnh lùng: “Trong nhà phá sản rồi sao?”
Thời Mẫn: “Ngày càng phát triển.”
“Nhà tạo mẫu đòi giá trên trời sao?”
“Đã mời thì phải mời người tốt nhất.” Thời Mẫn nói, “Xin nể mặt.”
Người đàn ông cười lạnh rồi ăn cơm.
Thời Mẫn ngiêng người trên sofa, lúc này cô mới giới thiệu cụ thể với Lạc Minh Kính: “Đây là anh tôi, anh ruột. Anh có anh em ruột không?”
Lạc Minh Kính sủng sốt, lắc đầu: “Không.”
“A…, con trai độc nhất.” Thời Mẫn nói: “Vậy chắc cuộc sống vô cùng thoải mái.”
Người đàn ông quát lạnh cô một tiếng, anh quay xe lăn, điều chỉnh tư thế và đưa tay tự giới thiệu: “Thời Sở, Sở của Sở hà Hán giới.”
“Lạc Linh Kính, Minh Kính trong gương sáng treo cao.”
Hai người đều chỉ giới thiệu tên của mình.
Thời Sở ngồi xe lăn trên đùi đắp tấm thảm bạc, Lạc Minh Kính không hỏi cũng không nhìn.
Lúc ăn cơm, Thời Mẫn gọt cho Lạc Minh Kính quả táo, hai anh em câu được câu không nói chuyện, thỉnh thoảng Thời Sở sẽ hỏi Lạc Minh Kính vài câu, trông rất tự nhiên.
Ăn cơm xong, Thời Sở nói: “Cậu ngồi đi. Thời Mẫn, tới bưng chén bát xuống giúp anh.”
Đến phòng bếp, đóng cửa lại, Thời Sở hỏi; “Nghệ sĩ em vừa ký hợp đồng?”
“Không phải.”
“Đưa về nhà có mấy ý tứ?”
“Là thế nào?” Thời Mẫn nói: “Anh nói thử em xem.”
“…Em thiếu tình thương của mẹ?”
“Anh coi chừng cắn lưỡi.” Thời Mẫn lạnh giọng: “Nếu đó là sở thích của anh ấy vậy em không để ý.”
Thời Sở ha ha: “Mặc đồ nữ.”
“Đẹp là được.” Thời Mẫn nói: “Anh ấy thích, em không can thiệp.”
“…Bao lâu rồi hả?”
Thời Mẫn: “Mới quen hôm qua.”
Thời Sở nhíu mày: “Lên giường rồi à?”
“Không.” Thời Mẫn nhíu mày, nhấn mạnh: “Em mới quen hôm qua.”
Thời Sở càng nhăn mày: “Chưa thử qua dài ngắn thế nào, em liền muốn ở cùng anh ta? Bên nhau làm gì, yêu đương tình tứ thôi sao?”
Tĩnh lặng trong khoảnh khắc, Thời Mẫn hỏi: “…Anh có thấy mình quá cởi mở không?”
Thời Sở: “Em có bị choáng váng không? Sao, muốn phí thời gian tinh lực làm quen yêu đương trước rồi mới ngủ? Ngộ nhỡ không hợp thì sao? Vậy sẽ lãng phí thời gian.”
Thời Mẫn chuyển đề tài: “Anh ấy có đẹp không?”
Đến phiên Thời Sở im lặng.
Thời Mẫn nói: “Xem ra là rất đẹp mắt, để anh thừa nhận thật chẳng dễ gì.”
“Em để ý chút đi.” Thời Sở nói: “Nếu thật muốn yêu đương thì phải cẩn thận hơn nữa.”
Thời Mẫn gật đầu bày tỏ cô đã hiểu, còn nói: “Ngoại hình của anh ấy là hình mẫu của em, anh không cảm thấy rất hiền lành sao? Khuôn mặt ấy.”
“Không có cảm giác.” Thời Sở nói: “Anh chỉ thấy ngoại hình cậu ta rất nguy hiểm.”
“Đó là vị mái tóc anh ấy bị cắt hỏng nên ảnh hưởng tới phán đoán của anh, cho nên em mới nói anh sửa giúp một chút.”
Thời Sở di chuyển xe lăn, lấy túi dụng cụ cắt tóc ra: “Anh muốn cắt hết tóc cậu ta.”
Thời Mẫn xoay xoay con dao cắt rau trong tay, cô nhìn cành hoa được cắt sửa tỉ mỉ trên cửa sổ ra vẻ như đang suy nghĩ phải xuống tay chỗ nào: “Anh dám.”
Thời Sở thỏa hiệp, ánh mắt Thời Mẫn cũng rời khỏi cành hoa.
Thấy Thời Sở cầm túi đồ ra, thật sự muốn cắt tóc cho anh, Lạc Minh Kính nói: “Thế này… Không tiện lắm.”
“Sở thích của anh ấy.” Thời Mẫn nói” “Lúc trước anh ấy bỏ ngang chương trình học ở trường đại học nổi tiếng chạy đi nhận thầy học nghề, lấy địa một nghệ danh rồi bước dần từ nhà tạo mẫu tóc vô danh đi lên, cuối cùng thành nhà tạo hình chuyên môn cho ảnh hậu… Đây là câu chuyện về anh ấy.”
Thời Sở dọn kéo xong, lôi cái ghế ra kêu Lạc Minh Kính ngồi xuống.
“Với anh bằng cấp là thứ vô dụng.” Thời Sở vừa nói, vừa cầm bình phun nước phun lên: “Ngàn vàng khó mua niềm vui của anh.”
Hơi nước phun tới, Lạc Minh Kính nhắm mắt lại, hơi nhíu mi, Thời Sở cười: “Nét mặt không tệ.”
Thời Mẫn ngồi bên cạnh, hai tay đặt hai bên sofa, như đang ngồi trên long ỷ, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng biến thái, dọa người ta chạy mất em tìm anh tính sổ.”
Lạc Minh Kính hỏi: “Anh Thời cắt tóc một lần… giá đại khái là bao nhiêu?”
Thời Sở: ” Thời Sở hoặc là anh Sở, anh Thời là ai, tôi không biết.”
Lạc Minh Kính sửa lại: “Anh Sở.”
Thời Sở chuyển động xe lăn, nói: “Cắt cho cậu không thể tính bằng tiền bạc, chúng ta thay đổi đơn vị tính giá, lấy giá trị con người hiện tại của Thời Mẫn đổi thành thành đơn vị thời gian, thì một lần cắt của tôi, tương đương cậu ở với nó một…”
Thời Mẫn ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Ngậm miệng.”
Thời Sở cười gian xảo.
Sau hai tiếng đồng hồ, hai người ra xe, Lạc Minh Kính nói: “Hình như hôm nay tôi bị anh chị đùa giỡn thì phải.”
Thời Mẫn nói: “Anh đang tố cáo với tôi sao?”
Lạc Minh Kính hỏi: “Nguyên bản thì anh ấy muốn nói gì? Một lần cắt, tôi trả chị cái gì?”
“Một đêm.”
Im lặng một lúc, Lạc Minh Kính nói trong lòng: “Quá đắt.”
Đây là lần cắt tóc đắt giá nhất của anh.
Linh: yêu tinh nhà mình vẫn tưởng Boss bá đạo lớn tuổi hơn anh, nên sẽ để là tôi – chị nhoa.