Edit: Hàn MaiBeta: LinxuThời Mẫn mở mắt, thấy người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô, ánh mắt chuyên chú kèm chút hiếu kỳ như đứa trẻ con không biết gì.
Vỏ ngoài ngây thơ tràn đầy tính lừa gạt, Thời Mẫn khẽ cười, thầm nghĩ.
Lúc này, ngón tay Lạc Minh Kính dò từ trong chăn ra, thong thả mà cẩn thận chọc chọc lên ngực Thời Mẫn, thoáng chạm vào thật nhẹ rồi rụt đi, anh nhướng mày, sự vui vẻ bừng sáng đôi mắt anh nhưng chờ lúc anh nhìn lên thấy mắt phượng thâm thúy hơi nhếch lên của Thời Mẫn thì lập tức ngưng cười.
Lạc Minh Kính trừng mắt nhìn: “A… Em tỉnh rồi.”
Thời Mẫn cười nhẹ ra tiếng, hỏi anh: “Anh vừa làm gì thế?”
Lạc Minh Kính thừa nhận: “…Tự nhiên muốn chọc một cái.”
Thời Mẫn nheo mắt, luồn tay vào chăn, sờ qua.
Lạc Minh Kính ôm lấy bộ phận quan trọng của đàn ông, hoảng sợ nói với cô: “Không được chạm vào! Sẽ sinh phản ứng lớn hơn nữa đó, em có biết không?! Để anh yên tĩnh… Em không chịu cho anh ngủ em lại ngày ngày trêu anh.”
“Anh đang thấy ấm ức hay là đang thúc giục em mau ngủ anh?”
Lạc Minh Kính xoay người nhìn vào mắt cô, phát ngốc một lát mới khẽ nói: “Anh phát hiện… Có câu này rất đúng, nếu nhìn vào mắt một người nào đó thật lâu thì sẽ yêu cô ấy…”
Thời Mẫn kinh ngạc, đưa tay định vuốt tóc anh thì Lạc Minh Kính đã vội uốn éo ra sứctrốn cô: “Không được! Rửa tay xong lại sờ sau! Anh vừa gội đầu tối qua xong!”
Qua một lúc, anh lại cười cười cuốn chăn về, nhẹ nhàng hôn lên mặt Thời Mẫn, mở to hai mắt nhìn cô một lát, đứng dậy nói: “Anh tỉa lông mày cho em.”
Thời Mẫn nghĩ, có bạn trai như vậy thật không tệ, Hứa Thiến Thiến cũng từng mạnh mẽ đề cử với cô rằng tìm được bạn trai như Lạc Minh Kính là vô cùng có lời.
“Mua một tặng kèm nhiều ưu đãi!” Hứa Thiến Thiến nói, “Biết nấu ăn, hay ở nhà, nếu giận dỗi sẽ điên cuồng dọn dẹp làm hết công việc trong nhà, hiền lành muốn chết và điều quan trọng là anh em còn biết trang điểm. Nếu chị nghiêm túc thì không đùa anh ấy xoay quanh làm gì nhưng nếu chị là một thiếu nữ thích thế giới ảo tưởng như anime thì việc có anh em tương đương với việc mỗi ngày chị sẽ được ngủ với một nam thần khác nhau. Đêm nay muốn ngủ với nam thần nào thì nói một tiếng, anh ấy sẽ cosplay thành người đấy, vậy là thành nam thần của chị rồi! Quá lời! Chị muốn xem tranh đồng nhân anh ấy sẽ vẽ cho chị, chị muốn cái nào thì anh ấy vẽ cái đó, là nam hay nữ gì cũng đều được hết, mà muốn vẽ tranh 18+ về hai người cũng được luôn. Và điều rất rất quan trọng đó là anh ấy còn biết thiết kế và may váy cho chị mặc! Chị ngẫm lại xem, thế có sướng không chứ!”
Thời Mẫn nghĩ: Sướng ah, cho nên ở cùng anh ấy ngày nào cũng rất vui.
Lạc Minh Kính mang dao cạo tới, nâng cằm Thời Mẫn lên, nhẹ nhàng nói: “Em đừng động đậy…”
Lúc làm việc anh rất tập trung, tỉa lông mày cũng vậy, mà khi anh tập trung làm điều gì đó thì bản thân anh lại toát sự hấp dẫn cực cao.
Thời Mẫn nhìn anh, bỗng chốc nở nụ cười, tiếng cười ngập tràn sự đắc ý.
Lạc Minh Kính thu tay, bất đắc dĩ nói: “Sao em lại cười… huyệt cười của em nằm trên lông mày sao?”
Thời Mẫn cầm tay anh, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay anh.
“Này, lại ghẹo anh!” Lạc Minh Kính không tự chủ run lên, cảm giác tê dại từ cổ tay truyền thẳng tới tim anh.
Lạc Minh Kính nói: “Có lúc anh rất bội phục em.”
“Hửm?”
“Em không sợ anh là một kẻ xấu xa, mưu sắc tham tài sao?” Lạc Minh Kính nói, “Em xem, bây giờ tay anh cầm dao lam, rất nguy hiểm. Thật quá kỳ lạ… Em có biết mấy ngày nay anh vẫn luôn quan sát em không? Lúc đi ngủ… Em thật không bố trí chút phòng vệ nào.”
Thời Mẫn trả lời: “Với em mà nói, để biết một người thì một tuần là đủ rồi. Mà anh lại là một trường hợp đặc biệt, mãi đến bây giờ em vẫn đang đào sâu tìm hiểu, nhưng Minh Kính, anh có biết cảm giác lúc này của em là gì không?”
“Em nói…” Lạc Minh Kính điều chỉnh góc độ, tỉ mỉ chỉnh lại hai bên lông mày cô.
“Em đào được bảo vật vô giá.” Thời Mẫn nói, “Từ cái nhìn đầu tiên em đã biết, lau đi lớp bụi mờ trong anh sẽ là bảo vật vô giá. Chỉ là em không đoán được rằng, anh lại làm cho em mê muội như vậy. Ngay lúc này đâu, em đã muốn để tất cả cho mọi người thấy sự tỏa sáng trong anh nhưng rồi em lại muốn giấu anh đi để chỉ riêng em được thấy.”
Lạc Minh Kính đặt dao lam xuống, thở dài: “Được rồi, anh chịu thua chịu phục.”
Sắp đến lễ Giáng sinh, Hứa Thiến Thiến trốn khóa học bổ túc từ thân nhân, ra ngoại ô du lịch ngắn ngày với bạn trai rồi. Em gái đi chơi cũng nhắc nhở Thời Mẫn, sắp qua năm mới rồi.
Đúng lúc này Lạc Minh Kính giao bản thảo 24 Tiết, thời gian còn khá dư dả, thế là bạn tổng giám đốc đề nghị thả cho anh vài ngày nghỉ phép, ra ngoài hẹn hò.
“Hẹn hò như người yêu bình thường sao?” Lạc Minh Kính nói, “Cảm ơn trời đất, rốt cục em cũng nhớ được hai ta là người yêu chứ không phải vợ chồng.”
Từ lúc tổng giám đốc tuyên bố theo đuổi anh tới nay, ngoại trừ việc tặng hoa hồng và lần đầu tiên hẹn hò bằng đồ nữ ra thì mọi thứ còn lại đều y hệt người đã kết hôn. Họ bước thẳng vào việc cùng giường chung gối, một ngày ba bữa đúng giờ, nằm dài làm tổ trong nhà như hai vợ chồng già.
“Em muốn đi đâu?” Lạc Minh Kính nhân cơ hội đề nghị, “Muốn đi cà phê mèo không? Anh mời em.”
Trong giọng nói của anh tràn ngập mong đợi.
Trước đó Lạc Minh Kính có live vẽ tranh mèo và một vài bức tranh về mèo phong cách có chút người lớn, sau này thấy có nhiều tranh vẽ rồi anh quyết đinh vẽ thêm một số cảnh tượng nhỏ mảnh, vẽ bộ manhua ngắn về một bé mèo quả quýt* và một bé mèo vằn ung dung lái xe** ngày ngày, đăng lên weibo và được hưởng ứng cực kỳ nhiệt liệt.
*Mèo quả quýt (orange cats): chính xác là mèo nhà có lông màu cam, ở TQ gọi là mèo quất, mèo quả quýt, mèo kết.
**Lái xe: ngôn ngữ mạng, tiếng lóng cho việc xo*c, XXOO.:))
Mấy hôm trước có nhà xuất bản tìm tới thương lượng chuyện xuất bản, họ cũng muốn anh nghĩ tên cho bộ truyện. Và thế là anh hỏi ý Thời Mẫn, không ngờ một người đứng đắn như tổng giám đốc lại đặt bút viết lên giấy một cái tên làm người ta khó nói hết.
X anh kêu meo meo!
Lạc Minh Kính cầm tờ giấy kia, nhìn Thời Mẫn sâu sắc nói: “Hóa ra em là kiểu tổng giám đốc như vậy.”
Sau đó, truyện tranh được đặt tên [Hướng dẫn lái xa giá* mèo], nhà xuất bản đề nghị anh vẽ thêm mấy tấm tư thế lái xe nữa làm ngoại truyện, Lạc Minh Kính nghĩ nghĩ, quyết định đi cà phê mèo để quan sát thực tế.
*Xa giá: là cách gọi cho xe ngựa của vua thời xưa, mình để xa giá cho nó quý tộc.
Thời Mẫn vẫn câu nói cũ: “Đều được, anh cứ quyết định, anh vui là được.”
Vì vậy, cuộc hẹn hò được định vào ngày 23, trước đêm Bình An một ngày.
Hôm đó, tuyết rơi nhỏ thêm gió nhẹ, sau khi Thời Mẫn và Lạc Minh Kính ra khỏi tổ, cả hai đứng trước cửa khu phố cảm thụ một lát và quyết định quay vào mặc thêm áo.
Lạc Minh Kính kéo tay Thời Mẫn đặt vào túi áo, nói: “Lúc về anh đan cho em đôi bao tay.”
Vì vậy, Thời Mẫn lập tức vứt ngay suy nghĩ mua một đôi bao tay mới, cô gỡ một đoạn khăn quàng cổ của anh quàng lên cổ mình. Như vậy hai người sẽ chặt chẽ bên nhau, tiếp đó cả hai chạy chậm ra quảng trường lái xe.
Đã lâu Thời Mẫn không đụng vào xe, lần này đụng tới vô lăng của Maserati, cô chợt thấy xúc động vô vàn. Cô vừa lái xe, vừa ghẹo Lạc Minh Kính: “Minh Kính, chính thức giới thiệu với anh, cái xe này là công thần số một của em.”
“Hả? Vì sao?”
“Bởi vì nó đưa anh vào lòng em.” Thời Mẫn nói, “Em phải cảm ơn nó thật nhiều.”
“Chị, im miệng… Anh chịu thua.” Lạc Minh Kính cười, “Thế này không công bằng… Sao lúc nào anh cũng bị em chọc ghẹo chứ, em cũng phải cho anh cơ hội.”
“Tình yêu và lời âu yếm đều sinh ra từ nội tâm, xuất phát từ bản năng.” Thời Mẫn nói, “Em không che giấu được, phải nói ra miệng em mới an tâm. Anh không phải kiểu người có thể nói lời yêu thương ra miệng nhưng em có thể cảm nhận được. Nếu anh không nói ra được vậy em nói cho anh nghe là được, không cần quan tâm tới sự biểu đạt bên ngoài, người quan tâm anh ắt sẽ cảm nhận được sự chân tình của anh, anh cứ nghiêm túc làm chính mình là được.”
Lạc Minh Kính trợn mắt há mồm, sờ sờ lên tim, nơi đó đang nóng lên, nó làm nóng ngón tay anh, làm anh vô cùng ấm áp.
Lạc Minh Kính ở quán cà phê mèo chơi với mèo cả ngày, Thời Mẫn ngồi yên tĩnh ở trong góc uống cà phê, xem tạp chí, thỉnh thoảng lấy di động chụp mấy tấm hình, nhìn Lạc Minh Kính vẽ bản phác họa, đuổi theo sau mông con mèo, nắm bắt từng sự biến hóa của chúng.
Hai người ở quán cà phê mèo đến mười giờ tối, tới lúc ra ngoài, nhìn góc đường trống không bên cạnh, lần đầu tiên Thời Mẫn lộ nét mặt ngẩn ngơ.
Maserati đậu ở cửa quán cà phê không thấy nữa rồi.
“Chỗ này không thể đậu xe sao?”
“Có thể đậu sai chỗ…” Lạc Minh Kính nói, “Chắc bị kéo đi rồi, mình gọi taxi, đi về trước…”
Thời Mẫn nhìn quanh một vòng, nói: “Đúng lúc, không phải anh cười em không đạp xe đạp sao?”
“Hả?” Lạc Minh Kính tò mò, “Em muốn cùng đi xe đạp về sao? Rất lạnh, hơn nữa xe không có baga, anh không chở được em…”
“Qủa thật em không biết đi xe đạp.” Thời Mẫn nói, “Nhưng em biết chạy xe điện ba bánh.”
“Hả?”
“Lúc còn ở trong nước, Thời Sở bỏ nhà trốn học, lần đầu đi thuê phòng bị người ta lừa mất, anh ấy không dám nói với ba mẹ chỉ dám kêu em tới chuyển nhà giúp anh ấy, mượn hàng xóm chiếc điện ba bánh, em liền chở anh ấy và một xe gia sản từ thành đông đến thành tây. Lúc đó, Thời Sở đang cuộn người khóc trên xe, đã thế còn không mang khăn giấy, em kêu anh ấy lấy khăn trải bàn mà lau mặt, anh ấy một hai không chịu trông xấu vô cùng.”
Lạc Minh Kính nhìn theo ánh mắt nóng bỏng của Thời Mẫn, thấy được một chiếc xe điện ba bánh cũ ở cửa hàng đồ cũ đối diện.
Thời Mẫn nói: “Bỗng nhiên rất muốn tìm về cảm giác chạy xe ba bánh.”
Lạc Minh Kính bật cười, “Vậy thì đi, anh cùng em điên cuồng trong gió lạnh một lúc.”
Nhà bán đồ cũ báo giá, Thời Mẫn mua chiếc xe ba bánh này, chở Lạc Minh Kính đi.
Ban đêm, trên đường ít xe vắng người, Thời Mẫn nói: “Anh vịn cho chặt, em thử xem chiếc ba bánh này có thể tăng tốc độ bao nhiêu…”
Vừa dứt lời, xe điện ba bánh chạy vụt ra đi, cả xe như muốn bay lên, Lạc Minh Kính đón gió nở nụ cười ha ha, tháo khăn quàng cổ xuống mang cho cô, nói: “Tổng giám đốc điên rồi…”
Một chiếc Land Rover chạy qua bên cạnh, lái xe hạ cửa kính xuống, anh ta kinh ngạc nhìn hai kẻ ngốc áo quần gọn gàng này.
Lạc Minh Kính cười đến không kiềm chế, Thời Mẫn vẫn chú tâm lái xe, xe ba bánh điện rồ lên một tiếng vượt qua Land Rover.
Người lái xe Land Rover như phát hiện đại lục mới, từ từ chạy vượt họ rồi nhìn sang như khoe khoang thách thức, hai tay Lạc Minh Kính làm ấm lỗ tai giúp Thời Mẫn, nói: “Lại điên thêm…”
Thời Mẫn: “Xem em vượt qua anh ta đây.”
Dứt lời, cô lại vượt mặt Land Rover, phóng nhanh như chớp, gió đông như lưỡi dao cắt trực tiếp vào mặt nhưng hai người lại tựa mấy tên ngốc, không ngừng cười haha.
Hai chiếc xe cứ thế lắc lư trên con đường thưa thớt, mãi tới lúc có người báo cảnh sát, cảnh sát tuần tra lái xe đuổi theo, kêu Thời Mẫn tấp xe lại bên đường.
Chiếc Land Rover thì đạp ga một phát chạy mất rồi.
Thời Mẫn và Lạc Minh Kính bị gió lạnh tới chảy nước mắt nhưng vẫn mang nét cười, biểu cảm khuôn mặt làm cảnh sát tuần tra hoảng sợ.
Lạc Minh Kính run run: “Thảm rồi, tổng giám đốc, sắp bị phê bình giáo dục rồi…”
“Anh có nóng không?” Thời Mẫn lại nói, “Hình như em bị lạnh tới nóng cả người rồi.”
“Anh không có cảm giác.” Lạc Minh Kính nói, “Anh lạnh tới tê dại rồi.”
Hậu quả của việc điên cuồng một đêm, chính là hôm sau hai người đều cảm mạo.
Lạc Minh Kính ôm cổ họng khàn đặc live vẽ tranh mèo, Thời Mẫn thì ngồi ở nơi ống kính quay không tới, ôm bát canh gừng, truyền tờ giấy nói chuyện.
—— Có hơi buồn ngủ.
—— Tối qua em quá điên.
—— Em ngủ một chút, dịch chân lại đây để em gối đầu một lát.
Lạc Minh Kính dịch chân qua, Thời Mẫn gối lên đùi anh, trên điện thoại hiện lên dòng chữ.
—— Cuối tháng này anh cùng em về nhà chứ.
Lạc Minh Kính dừng lại, bình luận đều hỏi anh sao tự nhiên lại sững sờ vậy.
Lạc Minh Kính chậm rãi cười, anh nói: “Bỗng nhiên nghĩ tới, kỳ sau sẽ vẽ tranh quất mập liều mình tới nhà mèo vằn qua năm mới.”
Bình luận điên cuồng lướt đầy màn hình:
“Cuối cùng!!!”
“A! Rốt cuộc quất mập cũng phải gặp cha mẹ chồng rồi!”
“Bé vằn quá uy vũ, đã lừa được quất mập về nhà!”
“233333 thật mong đợi!”
“Gặp cha mẹ chồng! Gặp cha mẹ chồng! Gặp cha mẹ chồng!”
“Có phải qua năm sẽ kết hôn luôn không ha ha ha ha.”
“Một kẻ sắp ba mươi như tôi mà lại ngồi đây quan tâm chuyện nhà của hai con mèo…”
“Chả hiểu sao tôi thấy căng thẳng vô cùng, có chuyện gì thế này! Hi vọng không gặp phải mẹ chồng ác độc!”
Lạc Minh Kính nhẹ nhàng sửa đúng lại: “Là gặp mẹ vợ và cha vợ…”
Thời Mẫn từ từ nhếch môi, gõ vào di động một câu: “Còn có anh vợ nữa.”
Lời editor: Cảm giác hai người quá quan tâm lẫn nhau, cảm nhận được tình của trong từng hành động của Tiểu Kính dành cho Tiểu Thời. Chỉ lo cô bị lạnh. Hành động đút tay vào túi áo, quàng khăn, che lỗ tai có bao nhiêu ngọt ngào. Lão editor đang gato nha.Linxu: Thân làm một con edit vậy mà khi viết cảm nghĩ lại dùng hán việt, tui không thể chấp nhận được. Cô Mai sửa ngay.