Edit: Hàn MaiBeta: Linh xùLạc Minh Kính giao bản kế hoạch dài tám trang, ba ngày sau Thời Mẫn tạo bản hợp đồng, ký tên.
Chữ của hai người đều phóng khoáng tùy ý, rồng bay phượng múa.
Ký xong Thời Mẫn lắc lắc bút máy, thấp giọng nói: “Nếu là ký hợp đồng trước khi kết hôn sẽ tốt hơn.”
Lạc Minh Kính cất kỹ hợp đồng, nói: “Cái này cũng không khác lắm, ký hợp đồng này xong, mạng của anh chính là của em rồi.”
Nói vậy cũng đúng, hợp đồng này giá trị nghìn vàng, Thời Mẫn là nhà đầu tư, đương nhiên phải có chia lợi nhuận, giai đoạn đầu dự tính phải ném tiền vốn rất nhiều, giờ có bán anh cũng trả không nổi. Cho nên, nếu không muốn để Thời Mẫn lỗ vốn thì anh phải bán mạng làm việc rồi.
Cuộc sống được ngày nào qua ngày đấy như cái xác không hồn kia cũng đã có kết cục, khoảnh khắc anh kí tên lên hợp đồng này là anh đã nghênh đón một khởi đầu mới.
Lạc Minh Kính cười với Thời Mẫn, Thời Mẫn phát hiện sự lo lắng của anh, nói: “Em xem như người làm đầu tư, mặc kệ kinh nghiệm của em là nhiều hay ít nhưng nhân phẩm thì rất bảo đảm, anh không cần sợ.”
Lạc Minh Kính kinh ngạc, vậy mà cô có thể nhìn ra sự lo lắng trong anh.
Cong người Thời Mẫn cũng như tên cô, ánh mắt nhạy cảm, nói: “Trước kia anh từng hợp tác với ai rồi?”
“Năm tư đại học.” Lạc Minh Kính gật gật đầu, mặc dù lúc nhớ lại sẽ thấy chua xót và không cam lòng, nhưng nỗi đau sắc nhọn khi bị phản bội chung quy cũng bị thời gian mài mòn.
Thời Mẫn uống cà phê, lại hỏi: “Người hợp tác lật lọng, mơ ước chưa kịp nảy mầm đã bị vùi chết sao?”
Lạc Minh Kính bình tĩnh trả lời: “Cũng hhông khác lắm, anh với …bạn từ nhỏ, còn có một bạn học khác, ba người bọn anh hợp tác làm triển lãm tốt nghiệp, lúc đó đã lên kế hoạch xong rồi, chỉ cần xử lý thành công, đi du học, có danh tiếng rồi về nước thành lập thương hiệu, cuộc đời sẽ vô cùng thuận lợi… Kết quả số phận quay lưng với anh…”
Thời Mẫn khẽ nhíu mày: “Nói cách khác, ba người cùng hợp tác, hai người trong đó đá anh đi hả?”
“Coi như vậy…”
“Vậy nghĩa là phản bội rồi.” Thời Mẫn nói, “Nhưng, cho anh một viên thuốc ăn tâm, người bình thường khi thèm muốn lợi ích của người khác họ sẽ làm ra chuyện bội bạc, cho nên anh yên tâm, bất kể là danh tiếng hay lợi ích đều không cần thiết với em, em nói giúp anh nghĩa là giúp anh, sẽ không làm ra chuyện xé bỏ hợp đồng, ham tiền tài, cướp đoạt ý tưởng sáng tạo của anh, làm ra những chuyện tổn hại nhân cách và giá trị con người em.”
Đây là hứa hẹn mà chỉ có người có tiền có tài có tiếng mới dám nói ra và Thời Mẫn là người như vậy.
Dù thời gian quen biết không lâu nhưng Lạc Minh Kính tin tưởng Thời Mẫn, chẳng qua…
Lạc Minh Kính nhìn cô, muốn hỏi lại không dám nói.
Trong ánh mắt anh có sự không yên lòng, Thời Mẫn thấy được, vì vậy cô bổ sung: “Hợp đồng này không bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ yêu đương của chúng ta, em nói vậy anh an tâm chưa?”
Nói cách khác, dù sau này họ có còn là yêu đương hay không thì hợp đồng này vẫn sẽ được tiếp tục, thời hạn năm năm.
“Cảm ơn Thời tổng.” Lạc Minh Kính không nén được nụ cười, “Anh sẽ cố gắng để bảo đảm đầu tư của em không phải làm từ thiện.”
“Không cần để ý em quá, mục đích của em là làm anh vui vẻ, cho nên thành bại chỉ là thứ yếu, không cần áp lực quá lớn, chuyện này không cần bàn lớn nhỏ gì, chỉ cần làm vui vẻ là được.”
“Chỉ cần bạn vui vẻ là được” lời này có thể coi là gia huấn của nhà họ Thời, ba mẹ Thời nói với con cái như vậy, bây giờ Thời Mẫn cũng nói với người yêu như vậy.
Lạc Minh Kính nói khẽ: “Thời Mẫn… Anh rất hâm mộ em, em của hiện tại chính là trạng thái lý tưởng mà anh luôn theo đuổi.”
“Vậy thì trở thành em đi.” Thời Mẫn chỉ anh rồi lại chỉ mình, cô nói: “Lạc Minh Kính, hôm nay em trả lời câu hỏi, sự khác nhau giữa vừa gặp đã yêu và thấy đẹp nổi lòng tham.”
“Thấy đẹp nổi lòng tham, là em có ý đồ với anh, mã ngoài, cơ thể, tất cả những gì em có thể nhìn thấy thì người khác cũng có thể thấy.” Thời Mẫn nói, “Còn vừa gặp đã yêu, là thích những thứ mà họ không nhìn tới… Anh chính là em, ở anh có những thứ tương tự, những thứ tạo cho em sự cộng hưởng, không cần ở chung lâu mà chỉ cần liếc mắt là có thể thấy đủ.”
Lạc Minh Kính ngẩn ngơ, anh nhìn người trước mắt vĩnh viễn tự tin, độc lập, cô nhỏ tuổi hơn anh, lại thông suốt hơn mình, cô không cần trải nghiệm những gian khổ đắng cay trong cuộc sống cũng không gặp phải trớ trêu lận đận nhưng cô vẫn sống minh bạch, sống cho bản thân.
Thật hâm mộ… Người như vậy.
Cũng thật may mắn, vì anh có thể gặp được cô.
“Anh cho em kinh hỉ.” Thời Mẫn nói, “Thấy đẹp nổi lòng tham cũng có, là vì anh thật sự có một sắc đẹp có thể thay cơm hơn nữa lại vừa đúng là khẩu vị của em, nhưng em càng kinh hỉ hơn, là rốt cục có người có thể làm cho em vừa gặp đã yêu, số của em vẫn luôn không tệ, đúng không?”
*Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.
Lạc Minh Kính gật đầu, xém khóc: “Em là con cưng của trời.”
“Cho nên, ở cùng với em, số của anh cũng sẽ tốt hone.” Thời Mẫn nhoài người qua, cách cái bàn sờ đầu anh.
Lạc Minh Kính giật mình.
Thời Mẫn cười nói: “Người ta đều nói, nếu sờ đầu của một người dáng cao, người này sẽ mềm mại xuống. Tương tự vậy, nếu để cho người quanh năm không được ai chú ý một ánh mắt tán thưởng vậy người đó sẽ tràn đầy năng lượng cố gắng bước tiếp. Thưởng thức không phải đồng tình, vị ngọc sáng bị bụi phủ mờ cần có người giúp đỡ lau đi lớp bụi đó, anh có tài hoa chứ không phải tài trí bình thường cho nên em giúp anh.”
Lạc Minh Kính lẩm bẩm nói: “Em thật tốt… Thật tốt…”
“Lạc Minh Kính, không cần biết lần ngã trước đau đến mức nào, lần này, anh đừng sợ gì cả, cứ mở cánh cửa ra, có thể bay cao đến đâu thì bay.” Thời Mẫn nói, “Lần này anh sẽ không bị ngã, có em ở đây.”
Lạc Minh Kính để tay lên tay cô, nhẹ giọng xúc động: “Gọi em một tiếng chị… Đúng là không thiệt.”
“Đã nói từ sớm rồi, tuổi tác không quyết định được lớn nhỏ.” Thời Mẫn, “Giai đoạn này anh nên gọi em một tiếng chị, em dạy cho anh cách bay.”
Lạc Minh Kính cười thành tiếng: “Cách nói này, rõ là không thể nghĩ tới …”
Ký hợp đồng xong, Thời Mẫn kêu Fiona tới dạy cho Lạc Minh Kính một khóa học.
Sau giờ cơm trưa cô bé mới tới, bị gió thổi tới nấc cục, nghe không giống tiếng ợ vì no, Lạc Minh Kính hỏi cô: “Chưa ăn cơm sao?”
Fiona ngửi thấy mùi đồ ăn trong tiệm nhỏ ấm, ngậm chặt miệng, gật đầu như giã gạo.
Lạc Minh Kính lấy cho cô chén cơm, Fiona nói: “Nhiều quá, quá nhiều rồi.”
Kết quả, ăn vài miếng, cô liền hối hận. Vốn dĩ còn muốn giữ hình tượng thục nữ, không dám ăn thỏa thích, tới cuối cùng, vị giác mỹ thực đánh quá sâu, cô mở khuy áo, cởi áo khoác, nói: “Khụ, chị, em ăn thỏa thích nha!”
Lạc Minh Kính cười nói: “Lấy cho cô bát cơm nữa nhé?”
“Muốn nhiều!”
Lạc Minh Kính đi phòng bếp xới cơm, Fiona cực kỳ hâm mộ nói: “Chị, vận may của chị kiểu gì thế, vô tình đụng người cũng là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả thực làm em ghen tị tới nỗi có thể ăn thêm cơm!”
Thời Mẫn nhỏ nhẹ đáp: “Là anh ấy đụng chị.”
Nghe đi, càng gây thêm thù hận.
Fiona quơ chiếc đũa, nhận chén cơm đầy Lạc Minh Kính đưa tới: “Nếu nơi này đã không có đàn ông độc thân, em cũng không giấu diếm sức ăn, anh rể đừng bị em dọa nhé.”
Lạc Minh Kính trả lời: “Gọi tên là được rồi.”
“Ha ha ha ha…” Fiona nhìn sắc mặt Thời Mẫn, nói: “Không không không, anh rể, anh đừng ngại, không phải gọi cho anh nghe đâu, anh để cho em nịnh nọt chút đi sắp hết năm rồi em vẫn đang hy vọng chị ấy cho em một lì xì lớn đó!”
Thời Mẫn thấy cô ăn xấp xỉ, chậm rãi nói: “Đừng lắm miệng, ăn cơm anh ấy nấu thì phải đưa ra kế hoạch tuyên truyền đủ để không phụ lòng bữa cơm này.”
Fiona ăn như hổ đói, vừa ăn vừa nói: “Kế hoạch anh rể làm đã tốt lắm rồi! Có tài có mạo lại còn nấu ăn ngon như vậy, quá chuẩn tới quốc dân ông…”
Hai chữ chồng*, Fiona nhớ tới tiền thưởng, cô nhanh chóng nuốt cơm, sửa chữa: “….lên cấp anh trai quốc dân!”
*Chồng: Trong tiếng Trung chữ chồng gồm hai chữ 老公, thực ra chỗ này là ông xã quốc dân, nhưng do trong bản raw để thứ tự như vậy nên Mai dịch như vậy. Mọi người tự hiểu nhé.
Cô bẻ đầu ngón tay: “Chị xem, ngoại hình đẹp, dáng cao, biết vẽ tranh, biết may quần áo, biết nấu ăn, biết trang điểm, lại dịu dàng, giọng nói cũng dễ nghe, lại còn là nam giỏi mặc nữ trang! Chị xem xem, biết bao nhiêu điểm để tạo tin hot này!! Là anh trai mơ ước của biết bao thiếu nữ! Nếu cho em thì em nằm mơ cũng cười tỉnh?”
Lạc Minh Kính ôm trán cười: “Nếu thực sự tốt như em nói thì tôi đã sớm nổi tiếng rồi.”
“Anh làm ở Mạc Ngư Live trực thuộc công ty bọn em thì phải ký hợp đồng phân chia lợi nhuận dựa trên nền tảng live mỗi tháng mà, đúng không?” Fiona nói.
“Vậy thì không giống những cái khác rồi, không ai nâng đỡ anh, tất nhiên anh không thể nổi tiếng rồi. Công ty bọn em còn có ký thỏa thuận marketing cho người live, giờ là thời đại nào rồi? Thời đại của marketing, nếu chỉ vùi đầu phát trực tiếp thôi anh thật cho rằng có thể nổi tiếng sao? Anh yêu quý, em nói cho anh biết, như anh ấy chỉ cần đổi một phương thức marketing có điểm hot, lấy một chủ đề có điểm nóng về anh cho quảng bá một thời gian, vậy là anh nổi tiếng ngay nhưng phương thức này lại không lành mạnh, chị cũng không cho chúng em làm kiểu này, sẽ… Hắc hồng*.”
*Hắc hồng: nổi tiếng nhưng theo kiểu tai tiếng xấu.
“Chủ yếu do chị không muốn làm.” Fiona nhìn sắc mặt Thời Mẫn, nói: “Nói đơn giản thôi, chỉ riêng chuyện anh và chị hẹn hò, đoàn đội tụi em cũng có thể xào nấu tin tức về anh để nhà nhà đều biết, người người đều rõ, đến lúc đó, quần áo anh bán có như giẻ lau cũng có người muốn!”
Thời Mẫn gõ tay: “Đưa ra kế hoạch thích hợp với anh ấy, thời gian nửa năm, báo số liệu từng tháng cho chị.”
“Vâng ạ!” Fiona giơ đũa thề với Lạc Minh Kính: “Từ bây giờ, anh chính là anh ruột của em! Em sẽ lấy mục tiêu làm cho thương hiệu của anh nổi lên bùng bùng, tận tâm tận lực phục vụ cho anh!”
“Thiết kế của anh ấy đã giao cho tôi, đưa trước một phần.” Thời Mẫn rút cặp hồ sơ đưa cho Fiona, “Kêu bọn họ chọn nhà máy thích hợp trước, rồi định lượng sô hàng hóa đầu tiên, dự tính ban đầu của chị là đưa loạt đầu tiên lên kinh doanh online, nửa năm sau sẽ xây dựng cửa hàng thật.”
Fiona nhận bản kế hoạch, lật đến trang vẽ trang phục, ôm tim oa oa nói: “Thật đẹp!”
Trên bản vẽ không phải series mỗi tiết, mà chỉ có sáu chiếc váy.
“Chủ đề Tân Xuân.” Lạc Minh Kính giải thích, “Loạt hàng xuất xưởng nhanh nhất cũng phải tới đầu năm sau, cho nên trực tiếp may trang phục mùa xuân, lấy pháo hoa mừng năm mới làm có hoa văn khói, dùng sắc thái hoa đăng phố cổ làm màu chủ đạo cho những chiếc đầm thiết kế, đầu mùa xuân và lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên, một kiểu là dành cho thiếu nữ độ tuổi tầm cỡ em, một cái khác là dành cho người trưởng thành hơn, thích không?”
“Sẽ mua sẽ mua! Ít nhất ba bộ!” Thiếu chút nữa Fiona đã cắn phải đầu lười, “Đã định giá chưa?”
“Chờ bên xưởng may cho ra chi phí dự toán trước đã…”
“À!! Quá đẹp, em muốn xỉu quá đi!”
Thời Mẫn nhướng mày, cười nói: “Còn có cái tốt hơn nữa đấy, trước tiên làm tốt hiệu quả ra mắt lần đầu đi đã, giao cho em đó Fiona, nhất định phải cho chị thấy được hiệu quả.”
“Nhất định!” Fiona nói, “Đồ tốt như vậy, em nhất định làm cho nó nổi hơn cồn! Chị, chị với anh cứ chờ một năm tốt lành đi!”
Fiona đi rồi, Lạc Minh Kính nói: “Vậy sau này lúc phát trực tiếp, anh phải chờ cô ấy an bài nội dung sao?”
“Không cần.” Thời Mẫn nói, “Làm những gì anh muốn làm, giống trước đây là được. Không nghe thấy cô ấy nói sao? Từ bản thân anh có quá nhiều thứ để tuyên truyền, không cần anh phải đặc biệt làm cái gì cả.”
“Vậy bây giờ anh mở live nhé…” Lạc Minh Kính nói, “Đã lâu lắm rồi anh không trực tiếp, còn không live nữa thì sẽ bị quên mất…”
Thời Mẫn ngồi ở sofa xem báo cáo tài chính trong quý của công ty, nghe Lạc Minh Kính nói xin lỗi trong phòng.
Nửa giờ sau, fans trong phòng trực tiếp quá nhiều, Lạc Minh Kính lại nghe anh nói gì mà áy náy, chẳng qua, lần này cũng không có qua cửa ải.
Yêu tinh ngừng live thì đừng nghĩ phất nhanh: “Cậu không muốn phất nhanh sao!”
Tôi là số dư trong thẻ ngân hàng của yêu tinh: “Qủy nghèo, anh có nhìn thấy trái tim đau đớn của tôi không?”
Yêu tinh thở gấp dưới thân tôi: “Em đã nghĩ anh trúng xổ số năm trăm ngàn nên mới dám không phát sóng một tuần?”
Múa roi nhỏ: “Xin lỗi miệng không nhận! Không nhận!”
Mọi người ào ào comt: “Không nhận!!”
Tổng giám đốc Maserati: “Lại còn không mặc đồ nữ? Phản ánh, tới cả nghề của mình cũng quên rồi!!”
Tán Tài đồng tử: “Không trực tiếp thì không giàu nhanh được, cậu có sợ không? Có sợ không?”
Bộ ngực bị yêu tinh quên lãng: “Tình huống gì đây? Trực tiếp rồi hả? Không mất tích sao? Đã giàu to chưa? Giàu to chưa?”
“Tôi sai rồi.” Lạc Minh Kính nói, “Tôi thật sự sai rồi, đừng rủa tôi không thể giàu lên nữa được không, ước mơ hiện tại của tôi là được nằm lên giường lớn đếm tiền, cho nên xin các vị cơm cha áo mẹ giơ cao đánh khẽ…”
“Quần áo mới đã có chưa sao? Đã sản xuất sao?” Cò bình luận hỏi, “Bóp tiền tôi đã chuẩn bị tốt, cậu có thể có chút tính toán cho đời không?”
“Dạ… Sang năm sẽ ra.” Lạc Minh Kính nói, “Hiện tại tôi liên hệ được xưởng rồi, sang năm sẽ có áo đầm mới, qua vài ngày nữa tôi chỉnh sửa cửa hàng xong sẽ đưa link cho mọi người.”
“A!”
“Thành hot boy mạng rồi hả?”
“Rốt cuộc nổi tiếng rồi hả? Chờ chút?? Nổi tiếng rồi đúng không??”
“Cuối cùng cũng nhớ được nghề chính của mình là bán quần áo…”
“Đây là thiếu tiền rồi.”
“Hứ, không mua không mua, nhiều ngày như vậy không trực tiếp, không mua!”
“Tôi làm xong đàn rồi này.” Lạc Minh Kính nói, “Mọi người muốn không?”
“Biết hối lộ rồi…”
“Qủy nghèo trưởng thành, biết cho ngon ngọt rồi.”
“Muốn muốn!”
“Muốn!”
“Đàn gì đàn gì? Tôi vừa tới, có chị gái yêu dấu nào nói tôi biết một chút?”
“Chào bạn mới, người trước mặt bạn thật ra là một anh thợ mộc mặc váy.”
“May.” Lạc Minh Kính sửa đúng lại lời đùa giỡn.
“Ha ha ha ha chẳng lẽ không phải nhà thiết kế sao?”
“Chẳng lẽ không phải quỷ nghèo sao?”
“Đừng gạt tôi, lẽ nào không phải chị gái ngực phẳng?”
“Hhhhhh lẽ nào không phải quý bà vẽ tranh đồng nhân?”
“Chẳng lẽ không phải kẻ lừa đảo trộm tim sao?”
“Chẳng lẽ không phải bà chị trưởng thành đi giả trang thành bé trai sao?”
“Mọi người quá xấu xa, dẫn đường sai trái cho người mới ha ha ha ha.”
“Yêu tinh, tôi không giống với mấy kẻ vô lương tâm này, tôi là bé dễ thương, tôi chỉ muốn thấy đàn.”
“Yêu tinh, tôi và mấy người phía trên thực sự khác nhau, tôi chỉ muốn nhìn cậu mặc váy.”
Lạc Minh Kính nói: “Tặng mọi người bức tranh nhé, chờ một chút.”
Ăn được yêu tinh biết làm việc nhà: “Cái này không tệ.”
Lạc Minh Kính thoáng sửng sốt, đứng dậy rời khỏi ống kính.
Nếu anh nhớ không nhầm thì hồi này Thời Mẫn đang ngồi xem báo cáo tài chính quý của công ty.
Nhưng mỗi lần ID này xuất hiện Lạc Minh Kính sẽ nghĩ tới cô.
Thời Mẫn ngồi trên sofa, chậm rãi tháo tai nghe, quay đầu, dùng khẩu hình ra hiệu cho anh: “Chọn mấy bức tranh đưa lên đó đi.”
Lạc Minh Kính thấp giọng hỏi: “Cái ID biết làm việc nhà thực sự là em sao?”
Thời Mẫn nhíu mày: “Rất rõ ràng.” Trái lại cô thản nhiên thừa nhận.
“Anh xem, anh có thể nhận ra em.” Nghĩ lại, đây là chuyện làm cho Thời Mẫn thật vui vẻ, anh có thể từ trong một đám fans nhận ra cô.
Lạc Minh Kính cầm sáu bức tranh, quay lại phòng trực tiếp: “Mọi người nhìn xem có thích không, nếu thích tôi sẽ gửi mấy bức này cho mọi người.”
“Sáu ngày không trực tiếp, tặng sáu bức tranh, thật muốn 233333.”
“Thích thích, vẫn luôn thích!”
“Đặc biệt thích bức tranh gió của anh, cho nên mới làm fans anh tới tận giờ…”
“Ha ha ha ha lầu trên làm công tác văn hóa sao, tôi thì đơn giản lỗ mãng, thích chàng trai mặc váy nhỏ.”
“Y, biến thái.”
“Nhanh lên, chúng chị em cô lập cô!”
“Tặng thế nào? Rút thăm sao?”
“Nhìn ID thuận mắt sao?”
Vì vậy, rất nhiều người nhanh chóng sửa lại ID: ID của tôi thuận mắt nhất.
Lạc Minh Kính nói: “Weibo đi… Tôi đăng lên weibo, rồi từ trong đó chọn ra.”
Anh lấy cây đàn đã được sơn đẹp vào, nói: “Đàn cũng tặng, đều tặng hết.”
Từ khi bị tổn thương tâm lý, Lạc Minh Kính thích làm một số đồ thủ công giết thời gian, bởi khi đám mình trong quá trình chế tác mỗi món đồ thì sự tồn tại của thế giới bên ngoài sẽ nhạt dần và anh sẽ không suy nghĩ nhiều. Vì vậy, thời gian năm năm đã giúp anh luyện ra đôi tay khéo léo tới mức xuất thần nhập hóa.
Dây đàn được anh mua từ cửa hàng nhạc cụ, thân cầm được giữ lại màu gỗ ban đầu, khảm xà cừ làm huy hiệu, còn gắn thêm đồ trang trí tua rua màu tím trắng.
Lạc Minh Kính nói: “Có thể dùng để luyện tập cho người mới bắt đầu học… 123cm, kiểu Phục Hy, nên có đều có, tôi cảm thấy không tệ lắm, đúng không?”
“Mẹ kiếp! Cái này thật trâu bò!”
“Á á á á! Tôi muốn cái này!”
“Má ơi, có thể bật mí cách nhận được quà cho tôi trước không!!”
“Tôi tôi tôi tôi tôi!! Nhảy cao lên để Yêu tinh thấy!”
“Tôi muốn khóc!!!! Tôi! Vẫn luôn muốn học!”
“Yêu tinh độc thân nhiều năm nên tay thật lợi hai…”
“Ha ha ha ha ha ha lầu trên cậu đừng nói vậy…”
“Đệch, vốn muốn khen ngợi Yêu tinh, kết quả thấy lầu trên nói vậy làm cho tôi cười, quên từ rồi…”
Lạc Minh Kính chụp bức ảnh, đăng lên weibo: “Nhớ đăng weibo, cuối tháng mở thưởng.”
Ăn được Yêu tinh biết làm việc nhà: “Nữ trang.”
Lạc Minh Kính ngừng bàn tay đang tính đăng weibo.
Đúng, nếu chụp nữ trang, sẽ càng có lợi cho việc tuyên truyền.
Bình luận vui đùa nói: “‘Yêu tinh đổi ý sao?”
“Qủy nghèo có phải nhà ngươi lại thấy không nỡ rồi không?”
“Á á á! Đăng lên đi! Nhanh chóng nhấn nút kia đi!!”
Lạc Minh Kính nói: “Nghề của tôi… Không phải nam mặc đồ nữ sao?”
“Ka ka ka ka đệch mợ đây là muốn mặc nữ trang sao…”
“Đúng đúng đúng!!”
“Chị yêu dấu sắp online rồi sao? Quẹt thẻ trước đây, tích!”
“Đúng vậy, không sai. Trong phần giới thiệu vắn tắt về phòng live anh ghi vào chính là nam mặc đồ nữ bán quần áo nữ và tranh vẽ, anh cảm thấy trọng điểm là bán quần áo hay tranh vẽ? Không phải, là người mặc nữ trang.”
Lạc Minh Kính cười: “Weibo của tôi chứng thực là đại lão nữ trang, mọi người chờ, tôi đi thay quần áo rồi chụp ảnh đăng weibo.”
Anh tắt thu âm và cameras, bắt đầu thay quần áo.
Vừa cởi quần, liền cảm thấy sau lưng có như có dao sắc lướt qua, quả nhiên quay đầu là nhìn thấy Thời Mẫn đang dựa cửa, híp mắt nhìn anh.
“Xoay người em nhìn xem.”
“Không cần.” Lạc Minh Kính nhanh chóng mặc váy lên, “Không cho lưu manh nhìn.”
Thời Mẫn từ từ đi tới, giúp anh kéo khóa sau lại, tay ôm eo anh, cách lớp quần áo mò mẫn bụng dưới anh: “Sờ cũng sờ rồi, còn sợ nhìn?”
“Giữa ban ngày ban mặt, không nên nhìn là không nên nhìn.” Lạc Minh Kính cười, “Hành vi này quá vô sỉ, tuổi còn nhỏ mà không chịu suy nghĩ cái tốt, cứ nghĩ tới nửa người dưới của đàn ông.”
Thời Mẫn cười nói: “Nửa người dưới dài ngắn thế nào, em biết rõ, vô cùng phối hợp với hai chân dài của anh, cũng không biết thời gian sử dụng… là dài hay ngắn, tới khi nào mới có thể thành thật mời em thử đây?”
Lạc Minh Kính hoàn toàn không phải đối thủ của Thời Mẫn, vừa nói ra, đầu anh lập tức chết máy, thật lâu mới tìm đầu óc về, vội vội vàng vàng nói lại: “Anh nói cho em, em cứ như vậy, anh sẽ có áp lực. Cô bé à… em không được tùy tiện giở trò lưu manh với đàn ông.”
“Chỉ có anh mới làm em có hăng hái làm việc xấu như vậy.” Thời Mẫn nghiêng đầu, lúc anh xoay người liền buông tay ra, lấy lại bộ dáng nghiêm trang: “Chụp ảnh giúp anh.”
Weibo: Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu tinh, weibo chứng thực: Đại lão nữ trang Mạc Ngư live; Số fan 300.127, trước mắt weibo có 139 tin.
Không lâu sau đó, fans các trang đều lướt đến bài post weibo Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu Tinh vừa đăng.
Đàn làm tốt, thêm sáu bức tranh, follow và share, cuối tháng rút thưởng [chín tấm hình].
Sau khi weibo đăng được một phút đồng hồ, Fiona nhận được chỉ thị của thời Mẫn, trả lời ok.
Gửi nhiệm vụ cho hai tài khoản marketing xong Fiona dựa ghế, hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Ghi nhớ số liệu, 9h30 kêu bọn họ đẩy tin lên. Đề án kế hoạch thế nào? Phân tích số lượt nhấp chuột có được không?”
Đồng nghiệp gật đầu nói tốt song lúc giao đề án cho cô lại hạ giọng, thần bí nói: “Chưa tốt nghiệp đại học, không thể thiết lập tin tức thành tích cao, không có tác phẩm nổi danh quốc tế, không có bối cảnh để tung tin hot… Chậc, rất khó.”
“Chậc cái gì, boss số 2 của chúng ta cũng không học đại học.”
“Boss 2 thì không cần để ý tới những thứ này, dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng xuất thân bối cảnh khác nhau. Nếu nâng sếp thì giờ tôi cũng có thể viết một bài văn marketing dài một trang trên weibo. Thái tử của đế quốc giải trí và người nối nhiệp, IQ cao thành tích cao, vì tình nên bỏ học, rời nhà tự mình xây dựng sự nghiệp, chỉ trong hai năm bước vào ngành đã có tác phẩm dành giải thưởng quốc tế, Hollywood dùng số tiền lớn mời anh làm nhà tạo hình chính, kết quả người ta chướng mắt từ chối, công tử nhà giàu không bằng cấp cũng có thể nâng thành thiên tài, ít nhất sếp thứ hai còn có tác phẩm thật, khác nhau hiểu không?”
Đồng nghiệp nói: “Chị lớn kêu chúng ta nâng vị này, nhìn sơ là thấy nếu xây dựng hình tượng thì kiểu gĩ cũng dễ sụp, khuôn mặt không có duyên với non-fans, nhìn rất kiêu ngạo, không dễ truyền bá, nếu mà không nắm được độ lửa thì dễ hỏng ngay, cậu nhìn lại bối cảnh giá trị con người đi, đại học chưa tốt nghiệp, không có tác phẩm, không nổi tiếng, tôi có thể làm gì? Tôi cũng chỉ có thể trù hoạch viết anh ta thành người đa tài đa nghệ thôi…”
“Đờ mờ cậu mù à!” Fiona nói, “Tốt xấu gì người ta cũng thi đậu trường đại học top 1 trong nước, cậu xem quá trình học tập của anh ấy chưa đó?”
Đồng nghiệp xua tay: “Thôi đi, khẳng đinh học trường nghệ thuật, có thể thi rất cao sao?”
“Cậu kỳ thị sinh viên nghệ thuật à? Mẹ nó, cậu quên mang não theo rồi hả? Hiện tại người nổi bật nhất trong ngành thiết kế thời trang là chuyên gia Kevin Vương, người ta cũng xuất thân sinh viên nghệ thuật đó, sao không thấy cậu kỳ thị? Ha hả, lần trước mở họp, cậu trộm ngó còn chỉ mong người ta nhìn cậu một cái, nói trắng ra là cậu kỳ thị giai cấp…”
Fiona căm giận nghĩ thầm: Nâng cao giẫm thấp, phi.
“Ha ha…” Đồng nghiệp ngượng cười, “Trước giờ tôi không kỳ thị ai, vấn đề ở đây là cần xem thực lực. Kevin Vương vừa tốt nghiệp đại học đã nổi danh quốc tế, cho nên chung quy vẫn là thực lực. Cái người chị lớn bao nuôi này nếu có năng lực thì đã sớm thành danh, thời nay người có tài hoa mới không bị mai một. Đó là sự thật, em gái à em đừng nghi ngờ, tới tuổi của anh ta mà vẫn chưa có danh tiếng, nói khó nghe, chính là bản thân không có năng lực còn không có đầu óc.”
Fiona: “Do cậu mù quáng mà thôi, người ta thiết kế váy đẹp thê này mà cậu không thấy à?”
“Xem nhưng không hiểu.” Đồng nghiệp nhún vai, “Không phải vậy sao? Thiết kế kiểu này, phải có tầm mắt, không tầm mắt, đều là thiết kế hạng ba.”
“Đây là do cậu có thành kiến, lấy ấn tượng ban đầu làm chủ.” Fiona nói, “Nhắc nhở cậu một lần, đừng nói lung tung, bị chị lớn nghe được, xào cậu thành cá mực!”
Đồng nghiệp làm hành động kéo miệng: “Không nói, nói chuyện này để làm gì, nói cũng không ai biết.”
Ban đêm 11h30, lượt share weibo của Lạc Minh Kính phát kì tích lên hơn một vạn.
Fiona nằm trên giường, lướt tới top tin đầu, hoảng hốt: “Muốn chết… Có phải quá rõ ràng rồi không?”
Cô mở trích dẫn, ngoại trừ công ty có hai kênh marketing chuyển, còn lại đều là tự phát chuyển.
“Hot rồi hả?” Fiona há to miệng, “Hot rồi sao?”
Cô ngồi dậy, xé mặt nạ trên mặt, nhìn kĩ top vị trí đứng đầu.
Top đầu bảng 24 gờ, vị trí thứ 11 có gần hai vạn bình luận, cô nhìn mấy tin dán nhãn hấp dẫn, nhớ kỹ các con số rồi đối chiếu kiểm tra, mười tin phát đứng đầu thì có tám cái là không hợp tác mà là tự phát trích dẫn.
Fiona nói: “Đại lão nữ trang… Đúng là có thể đánh.”
“Anh Kevin.” Trong một văn phòng, trợ lý đuổi theo một người đàn ông mày rậm mắt to mặc vest: “Anh quên mang điện thoại.”
Người đàn ông mày rậm mắt to khuôn mặt đoan chính nhận điện thoại, gật đầu mỉm cười: “Merci, đã phiền cậu rồi, về nhà sớm một chút.”
*Merci: tiếng Pháp, nghĩa là cảm ơn.
Trong thang máy, anh mở lên weibo, nhìn mấy bình luận và tin nhắn riêng, xóa mấy lời mời của đài phát thanh, mở top tin hot.
Đinh—– thang máy tới lầu một, cửa mở.
Gã áo vest nhìn chằm chằm điện thoại, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Đại sảnh toà nhà vô cùng im lặng, người đàn ông khẽ nói gì đó trong thang máy nhưng tiếng vọng lại rất rõ ràng.
“Lạc Minh Kính…” Lúc lâu sau, gã hồi thần, cất điện thoại, ấn mở cửa thang máy, đi khỏi văn phòng, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Năm tháng mà…”
Gã mở danh bạ, tìm số điện thoại Lý Tường, gọi qua.
Sau hai tiếng chuông, bên kia nhận điện thoại: “Vương Chấn Vũ? Có chuyện gì? Mẹ nó, mày về nước rồi hả?”
“Về rồi.” Vương Chấn Vũ liếm răng, nói, “Hôm nào gặp mặt đi? Cậu đang ở nhà hả? Tới thủ đô, tôi mời cậu ăn cơm.”
“Mẹ, giờ mày thành quý nhân rồi, tao trèo cao không nổi, nói đi, chuyện gì? Không có chuyện gì thì mày cũng đâu có nhớ tới việc gọi điện cho tao.”
“Ha ha ha ha… Biết hiện tại Lạc Minh Kính làm gì không?”
Lý Tường sững sờ, một lúc lâu sau trả lời: “…Nói tới cậu ấy làm gì.”
Vương Chấn Vũ lắc đầu cười nói: “Thật xúc động mà… Nổi tiếng hạng ba trên mạng, mặc đồ nữ bán tranh vẽ.”
Lý Tường mắng một tiếng: “…đệch.”
Sau đó, gã cúp điện thoại.
Vương Chấn Vũ giật mình, dường như không tin nổi người kia dám cúp điện thoại của mình, cất điện thoại, phun ra một câu: “Mẹ mày.”