“Được rồi, hiện tại có thể nói. Tiêu Dật, cậu hôm nay tới đây là muốn mang Tiểu Khiêm nhà chúng tôi đi đúng không?” Diệp Kính Huy cố ý kéo dài âm cuối, lười biếng tựa vào ghế sô pha, cười cười nhìn về phía cậu bạn của mình.

Tiêu Dật trầm mặc một chút, cười cười nói: “Không sai, tôi vốn định thừa dịp anh hai cậu không có ở nhà mang Diệp Khiêm đi…”

“Dẫn nó đi đâu?” Diệp Kính Huy cắt lời hắn.

“Đi gặp Tang Du.” Tiêu Dật dừng một chút, “Cậu hẳn đã biết Tang Du trở về rồi, để tôi đưa Tiểu Khiêm tới gặp mẹ nó một lần đi. Tôi là cậu của Tiểu Khiêm, nhất định sẽ không làm tổn thương nó.”

“Cậu?” Trên mặt Diệp Kính Huy tuy rằng mang theo ý cười, thế nhưng ánh mắt lại lạnh xuống, “Cậu nói ra từ này thật không biết xấu hổ à. Nhỏ em quý báu của cậu cũng đâu có xem Diệp Khiêm là con trai mình đâu, năm đó bỏ thằng nhỏ còn chưa đầy một tuổi ở lại, đi rất là dứt khoát a.”

Tiêu Dật nhẹ giọng nói: “Năm đó nó bỏ đi, cũng là vì bất đắc dĩ.”

“Bất đắc dĩ?” Diệp Kính Huy nhíu mày, “Thế tôi đây cũng bất đắc dĩ một chút, lái xe đụng chết cậu được không?”

Tiêu Dật bó tay cười cười, “A Huy, ân oán đã qua tạm thời đừng đề cập tới, chúng ta bây giờ thương lượng biện pháp giải quyết mới là chuyện quan trọng.”

“Nếu tôi đoán không lầm,” Diệp Kính Văn trầm giọng nói, “Sáu năm trước Tang Du vì mắc phải bệnh Lupus ban đỏ* cho nên mới rời khỏi Diệp gia để chữa bệnh.”

(*) Lupus ban đỏ: hay còn gọi là ‘Hồng ban cánh bướm’, là một bệnh tự miễn của mô liên kết, có thể ảnh hưởng đến mọi bộ phận cơ thể. Cũng như trong các bệnh tự miễn khác, hệ miễn dịch tấn công các tế bào và mô của cơ thể, gây viêm và hủy hoại mô. Bệnh này phổ biến ở phụ nữ nhiều hơn gấp 9 lần ở đàn ông, đặc biệt là ở lứa tuổi từ 15 đến 50.

“Chữa bệnh?” Diệp Kính Huy nhíu mày.

“Ừ, Lupus ban đỏ hệ thống, một loại bệnh có tính miễn dịch với cơ thể, loại bệnh này có quan hệ mật thiết với tâm tình của người bệnh, phát tác không theo quy luật, hơn nữa người bệnh không thể ra nắng, toàn thân còn bị nổi lên những đốm hồng trông rất đáng sợ.” Diệp Kính Văn trầm mặc một chút, “Em nghĩ, Tang Du chắc là không muốn để chúng ta nhìn thấy hình dạng cô ấy bị giày vò như vậy, cho nên mới nhờ tới anh hai của cô ấy an bài, bí mật ra nước ngoài điều trị. Đó cũng là lý do vì sao mấy năm nay chúng ta không tìm ra được tung tích của Tang Du.”

“Kính Văn nói không sai. Năm đó khi nó mắc phải căn bệnh này, Diệp Khiêm còn chưa tới một tuổi, là do anh hai tôi ép buộc mang nó đi.” Tiêu Dật dừng một chút, ngữ khí có hơi bất đắc dĩ, “Ân oán giữa hai nhà chúng ta các cậu đều đã rõ ràng rồi, Tang Du em ấy gả cho Diệp Kính Hy vốn là âm mưu do anh hai tôi khéo tay bày ra, lúc đó anh ấy chỉ một lòng muốn trả thù, vốn dự định nhân lúc Diệp Kính Hy bận rộn lo làm ăn sẽ đưa em tôi và Diệp Khiêm đi. Thế nhưng mẹ của các cậu rất khôn khéo, khi phát hiện ra Tang Du có gì đó không thích hợp liền lập tức phái người bảo vệ Diệp Khiêm… Cho nên kế hoạch của anh hai tôi mới thất bại.”“Nói như vậy, Tang Du cũng không phải là tự nguyện ly khai?” Diệp Kính Huy nhíu mày, “Mà là bị anh hai cậu ép đi?”

“Ừ, nó cũng đâu nỡ bỏ con trai nó chứ.”

“Lần này thì sao? Cũng là ‘anh hai’ cậu bảo cậu tới đón Diệp Khiêm à?” Nhắc tới người đàn ông vì báo thù mà không từ thủ đoạn kia, Diệp Kính Huy không khỏi nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí cũng nặng hơn vài phần.

“Cũng không phải vậy, tôi đến đón Diệp Khiêm là ý của Tang Du, nó muốn gặp Tiểu Khiêm một lát. Không nghĩ tới việc này bị Kính Văn biết, đúng lúc báo lại cho cậu nghe.” Tiêu Dật cười đến có chút xấu hổ, “Vừa vặn bị các cậu cản lại.”

“Cho dù Kính Văn không báo, tôi cũng đã lưu ý tới hành động của cậu từ lâu rồi, định sẽ điều tra chút manh mối của Tang Du từ trên người cậu chứ đâu.” Diệp Kính Huy liếc Tiêu Dật một cái, nói với Diệp Kính Văn, “Kính Văn, sao chú lại biết chuyện này? Ngay cả bệnh tình của Tang Du cũng rõ mồn một thế kia.”

Diệp Kính Văn nói: “Lúc trước khi bệnh tình của Tang Du chuyển biến xấu có tới bệnh viện xem bệnh, lúc khoa huyết dịch làm kiểm tra cho cô ấy phát hiện não bộ có gì đó khác thường, vừa lúc mời em qua kiểm tra thử, em đã xem qua bệnh án mấy năm nay của Tang Du, cho nên rất rõ ràng bệnh tình của cô ấy.”

“Chú nhìn thấy Tang Du ở bệnh viện sao? Nói như vậy, cô ấy bây giờ còn nằm ở bệnh viện?”

Diệp Kính Văn gật đầu: “Ừ, vừa đúng ở bệnh viện của em.”

Diệp Kính Huy nói: “Thế sao chú không nói sớm? Chuyện Tang Du trở về lão đại còn chưa biết đấy. Mấy ngày hôm trước còn nhờ anh giúp tìm tin tức của Tang Du nữa là.”

“Em lúc đó còn chưa biết cô ấy trở về để làm gì, chỉ âm thầm theo dõi bệnh tình của cô ấy thôi. Sau lại thấy Tiêu Dật tới bệnh viện thăm nuôi, nhắc tới Diệp Khiêm, anh hôm đó cũng vừa lúc gọi điện thoại nói cho em biết anh hai đã có người yêu, em lúc đó mới hiểu rõ mọi chuyện.”

“À, ra là thế. Hèn gì chú lại kích động như vậy, ngay cả ly đánh răng cũng bị rớt xuống bồn cầu.” Diệp Kính Huy cười nói.

Ba người trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Dật mới nhẹ giọng nói: “Các cậu hẳn cũng biết, năm đó Diệp gia làm ăn thất bại là do âm mưu của anh hai tôi, anh ấy vốn muốn nhân cơ hội phá đổ Diệp gia các cậu, sau lại biết được Diệp Kính Hy ở trong nước yêu thương sâu đậm một người, mà Tang Du em ấy cũng cực kỳ hận người nhà Diệp gia các cậu, cho nên mới đồng ý lấy hình thức kết hôn để tiến vào phá rối Diệp gia.”

“Mục đích của anh hai đương nhiên đạt được, Diệp Kính Hy và Trình Duyệt bị chia rẽ thành công, Tang Du ở trong Diệp gia cũng âm thầm ra tay không ngừng, khiến cho tài chính của Thiên Vũ dần dần mất quyền lực, muốn liên thủ với anh hai một lưới bắt hết cả nhà Diệp gia. Thế nhưng mẹ các cậu quả thật quá thông minh, bà ấy sợ Tang Du sẽ gây ra bất lợi cho Diệp gia, cho nên mới cố ý tính kế để Tang Du sinh ra Diệp Khiêm.”

Nói đến đây, Tiêu Dật không khỏi cười rộ lên, “Mẹ các cậu dự liệu quả không sai, dù cho em gái tôi có ương ngạnh đến thế nào đi nữa, sau khi sinh Diệp Khiêm xong rồi thì nó cũng dần dần nhẹ dạ, không ra tay nữa. Không lâu sau nó lại phát hiện ra mình bị bệnh Lupus hồng ban, anh hai dứt khoát đưa nó đi luôn.”Trước đây Diệp Trí Viễn vì để mở rộng sản nghiệp của mình mà lấy thủ đoạn cường thế thu mua một nhóm công ty, có một cặp vợ chồng vì vậy mà chết, để lại ba đứa con mang theo hận ý đối với Diệp gia mà phân tán ở những nơi khác nhau, tiến hành một kế hoạch trả thù cực kỳ hoàn mỹ.

Bọn họ muốn cho Diệp gia triệt để nhà tan cửa nát, khiến cho ba anh em Diệp gia sống không bằng chết, từng bước từng bước một, đem người của Diệp gia đẩy vào vực sâu của thống khổ.

Không ngờ về sau lại phát sinh ra hết chuyện này tới chuyện khác ngoài ý muốn, khiến cho trận phục thù này cuối cùng cũng không thể thành công.

Tang Du sau khi sinh Diệp Khiêm xong thì sinh bệnh rồi bỏ đi, Tiêu Dật bởi vì có mối quan hệ rất tốt với Diệp Kính Huy nên cũng không thể hạ thủ được. Kế hoạch trả thù để bọn họ thân bại danh liệt, rốt cuộc cũng thành không.

Nhưng mà, cũng không thể nói là thất bại. Chí ít thì cậu ba Diệp Kính Huy thiếu chút nữa đã mất đi người mà mình yêu thương nhất. Còn cậu hai Diệp Kính Hy cũng bởi vì trận báo thù này mà phải trả một cái giá đau thương bi thảm, thậm chí còn liên lụy tới Trình Duyệt.

Diệp Trình hai người hơn mười năm chia ly, nguyên lai chỉ vì một kế hoạch đã được sắp đặt tỉ mỉ.

Yêu nhau nhưng không thể gần nhau, chỉ có thể mang theo hồi ức đi vào giấc ngủ, hơn mười năm, mỗi một ngày đều là dằn vặt thống khổ.

Cuộc đời của mỗi người có bao nhiêu lần mười năm chứ? Cảm tình vốn là yếu đuối như thế, làm sao có thể chịu được giày vò đến vậy.

May mắn nhất chính là, Trình Duyệt là một người não rỗng a, anh nguyện ý vì Diệp Kính Hy mà làm một thằng ngốc, đau khổ chờ đợi, chờ đợi mười năm như một ngày, dù cho cái loại hy vọng này xa vời như thế đấy, anh cũng vẫn muốn chờ đợi, bảo vệ phần tình yêu khắc cốt ghi tâm ấy của mình.

Mà Diệp Kính Hy, cũng là một người trọng tình cảm giống như Trình Duyệt vậy, người có thể tiến vào trong tâm anh, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, cũng chỉ có một mình Trình Duyệt mà thôi.

Tang Du đi rồi, Diệp Kính Hy vì hoài nghi mới điều tra những lỗ hổng đáng ngờ trong tập đoàn Thiên Vũ, lúc này mới biết được, tất cả đều là do Tang Du âm thầm phá hư.

Diệp Kính Hy từ nhỏ đến lớn một mực đi con đường mà người khác đã an bài. Từ trường học cho đến nghề nghiệp, thậm chí là kết hôn với ai, cũng đều nhờ cha anh an bài ổn thỏa, cuộc đời anh hơn phân nửa đều đã bị Diệp Trí Viễn nắm trong tay rồi.

Đáng tiếc, cuộc hôn nhân vốn tưởng rằng sẽ cứu toàn bộ Diệp gia ấy, chỉ là kế hoạch trả thù do đối phương đã cẩn thận bày ra mà thôi.

Mà ngay cả sự chào đời của Diệp Khiêm, bất quá cũng chỉ là một hồi tính kế.

Đây là cái chuyện châm biếm cỡ nào a.

Trọng trách trên vai Diệp Kính Hy thật sự là nhiều lắm, thậm chí còn khiến anh không rảnh bận tâm xem người bình thường hạnh phúc như thế nào. Gặp phải Trình Duyệt là một biến cố ngoài ý muốn. Có đôi khi anh còn nghĩ, nếu như không yêu Trình Duyệt nhiều đến vậy, có khi nào sẽ không cảm thấy đau khổ nhiều năm như vậy hay không. Người sống trong một thế giới lạnh lẽo, người đã quen với sự cô đơn như anh, nếu như không yêu Trình Duyệt nhiều đến vậy, anh vẫn có thể tiếp tục bình thản sinh sống qua ngày. Thế nhưng, khi đã cảm thụ được những khoảnh khắc ấm áp cùng hạnh phúc mà Trình Duyệt mang lại cho mình rồi, lần thứ hai khi anh trở lại cái thế giới lạnh lẽo ấy, đã không còn có thể bảo trì tâm tình lạnh lùng vốn có của anh nữa.Anh đã lâu lắm rồi, chưa bao giờ sống vì mình cả. Vậy mà mấy tháng ngắn ngủi sống chung với Trình Duyệt đó, lại chính là phần hạnh phúc chân chính, thật sự thuộc về anh. Thế nhưng chút thời gian ít ỏi này so với mười năm dài đằng đẵng vừa qua, có vẻ quá mức ngẳn ngủi, cũng quá mức thương cảm.

Nhưng cũng chỉ có những ngày tháng hạnh phúc ấy, mới trở thành một phần khắc cốt ghi tâm nhất trong trí nhớ của anh nhiều năm như vậy mà thôi.

Năm đó khi đã biết được hết chân tướng mọi chuyện, trong lòng Diệp Kính Hy tuy rằng rất đau khổ, thế nhưng anh chưa từng oán giận bất kỳ ai. Dứt khoát mang Diệp Khiêm về nước, một mặt chăm sóc bảo vệ tốt Diệp Khiêm, một mặt đặt hết trọng tâm vào thương trường, gót chân phải vững, thì lúc những người đó tiến hành kế hoạch trả thù anh mới có thể ngăn cơn sóng dữ đúng lúc được.

Cho nên, anh mới kiên nhẫn chờ đợi tới cái ngày bụi tan mây tán này.

Cảm tình của hai người Diệp Trình sau khi trải qua một thời gian thử thách càng trở nên kiên cố hơn so với trước đây. Chờ đợi nhiều năm như thế, người mình yêu nhất vẫn là đối phương, thử hỏi liệu có bao nhiêu người có thể làm được đến bước này chứ.

Cũng bởi vì Diệp Kính Hy đã hy sinh cho toàn bộ Diệp gia nhiều đến vậy, cho nên Diệp Kính Huy và Diệp Kính Văn mới muốn giúp đỡ anh hai mình một lần trong bước ngoặt cuối cùng này. Sau khi biết được anh hai nhiều năm qua vẫn một lòng thương yêu Trình Duyệt, hai người mới quyết tâm không để cho chuyện của Tang Du ảnh hưởng đến Trình Duyệt nữa.

Cho nên hai anh em mới kéo nhau tới đây cùng Tiêu Dật đàm phán, giúp lão đại nhà mình bình định tất cả chướng ngại vật.

Tiêu Dật lần này đến đón Diệp Khiêm, thầm nghĩ muốn đưa thằng bé đi gặp Tang Du lần cuối cùng.

Diệp Kính Huy cười lạnh nói: “Anh mang Diệp Khiêm đi gặp Tang Du, dự định nói với nó thế nào đây? Nói cho nó biết, người đàn bà kia là mẹ nó sao? Bởi vì bị bệnh cho nên mới vứt bỏ nó? Nhiều năm như vậy chẳng thèm đả động quan tâm, hiện tại bệnh tình tới giai đoạn cuối rồi, mới nhớ tới gặp nó một lần sao?”

Diệp Kính Huy từ trước tới nay luôn nói lời độc mồm độc miệng, Tiêu Dật cũng đã quen với cái tính châm chọc khiêu khích của đối phương, rốt cuộc cũng không có cách nào phản bác.

Nhưng thật ra Diệp Kính Văn lại tương đối bình tĩnh, đưa ra một kiến nghị: “Cứ để Tiêu Dật mang Diệp Khiêm đi gặp Tang Du đi, bệnh của cô ấy đã không thể kéo dài được nữa. Mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng là mẹ của Diệp Khiêm, vẫn có quyền lợi gặp mặt con mình. Về phần nên nói năng thế nào với thằng bé, Tiêu Dật anh lo đi.”

Tiêu Dật nói: “Ý của em tôi là không định nói cho Diệp Khiêm, nó muốn trước khi ra đi gặp mặt con mình một lần. Chờ Diệp Khiêm lớn lên rồi, các cậu muốn nói cho thằng bé biết chân tướng hay không thì tùy các cậu.”

“Như vậy cũng tốt. Hiện giờ Diệp Khiêm còn quá nhỏ, không nên nói cho nó biết sự thật đáng sợ như thế này.” Diệp Kính Văn dừng một chút, “Còn một chuyện em vẫn thấy kỳ quái, từ sau khi cha qua đời, mẹ muốn em lưu ý tới một người tên là Trình Duyệt, còn ủy thác luật sư làm thủ tục chuyển nhượng một nửa cổ phần công ty cho anh ấy. Hiện tại xem ra, mẹ chắc là muốn bù đắp cho sai lầm của mình năm đó.”“Mẹ muốn chuyển dời tài sản ba để lại sao?” Diệp Kính Huy nhíu nhíu mày, “Chuyện này làm sao anh không biết vậy ta, mẹ cho tới giờ còn chẳng hề nhắc tới tên Trình Duyệt trước mặt anh nữa.”

Diệp Kính Văn nhếch nhếch miệng cười, “Bởi vì mẹ tương đối tin tưởng em, anh cái tên biến thái thích gây chuyện thị phi, giao cho anh làm việc mẹ còn thêm mệt.”

“Hứ, có gì mà đắc ý chứ.” Diệp Kính Huy hừ một tiếng, “Thế chú tính theo ý mẹ mà trực tiếp đi tìm Trình Duyệt sao? Anh ấy nhất định sẽ không nhận nó đâu. Hồi đó là do mẹ chia rẽ bọn họ, hiện tại mà đưa tiền thì còn có ý tứ gì nữa? Chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân a.”

Diệp Kính Văn gật đầu, “Em cũng hiểu được cách làm của mẹ là không được, cho nên em sẽ tìm cách khuyên mẹ bỏ chuyện này đi. Còn chuyện của Diệp Khiêm giao cho anh đó.”

Tiêu Dật bổ sung nói: “A Huy, cậu nếu như lo lắng thì có thể cùng đi với tôi, ở bên cạnh giám sát, vậy cũng được chứ?”

Diệp Kính Huy suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng liếc mắt cậu bạn mang theo nụ cười áy náy ngồi đối diện mình, nhún nhún vai nói: “Được rồi, cậu với tôi cùng nhau mang Diệp Khiêm đi gặp Tang Du, bất quá không phải hôm nay. Lão đại nhà tôi hôm nay tới nhà Trình Duyệt ăn cơm, nếu như lát nữa về không có Diệp Khiêm ở nhà anh ấy sẽ hoài nghi. Không bằng như vầy, tôi sẽ nói với anh ấy tôi muốn đưa Diệp Khiêm đi chơi một ngày, sáng sớm ngày mai sau khi đưa Diệp Khiêm đi rồi sẽ liên hệ với cậu.”

“Cảm ơn cậu đã thông cảm cho tôi.” Tiêu Dật cười nói, “Tất cả ân oán đều đã qua rồi, em gái tôi tuy rằng đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với các cậu, thế nhưng dù sao nó cũng là mẹ ruột của Diệp Khiêm, có thể trước lúc lâm chung gặp mặt con trai mình là tâm nguyện cuối cùng của nó. Còn có, đơn ly hôn nó cũng đã ký tên rồi, tôi sẽ nhanh chóng đưa tới công ty cho Diệp Kính Hy.”

Diệp Kính Văn gật đầu, “Được rồi, quyết định vậy đi. Em tối nay còn có việc phải về bệnh viện trước. Bệnh tình của Tang Du em sẽ theo dõi, có tình huống gì sẽ báo cho các anh.”

“Ừ, Tiêu Dật cậu cũng về đi, tôi ở đây chờ lão đại về đã.” Diệp Kính Huy lười biếng dựa vào sô pha, đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà hướng lên lầu nhìn thoáng qua, nói, “Mà tại sao anh hai lại có thể yên tâm để Diệp Khiêm ở nhà một mình vậy chứ, cậu gia sư kia là ai ta? Anh nhớ Diệp Khiêm đâu có mời gia sư bao giờ đâu.”

“Cái này em cũng chẳng rõ. Xem bộ dáng thì chắc là sinh viên, có thể là tới dạy kèm cho Diệp Khiêm.” Diệp Kính Văn đứng dậy, “Anh ở lại cũng tốt, thuận tiện trông chừng Tiểu Khiêm nha, đừng để thằng bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy.”

Diệp Kính Văn và Tiêu Dật cùng nhau ra về, Diệp Kính Huy ngồi dính trên sô pha, mở TV nhàn nhã coi tin tức một chút.

Trình Nhạc ở trên lầu nhẹ nhàng đóng cửa lại, siết chặt hai tay.

Lúc nghe được tất cả chân tướng của mọi chuyện, cậu thật sự là phẫn nộ đến nỗi muốn đánh người.

Cái gia đình này quả thật là đáng sợ, tính toán âm mưu nhiều như thế.

Anh hai vô tội của mình trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của bọn họ, thống khổ mà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa phải trả giá bằng hạnh phúc cả đời của anh ấy. Ngay cả sự chào đời của Diệp Khiêm đáng thương cũng đều là một hồi âm mưu tính toán, từ nhỏ chưa từng thấy qua mẹ là như thế nào, hôm nay mẹ đã sắp chết, mới bị đám cậu chú này lừa đi ra ngoài gặp mặt, hơn nữa còn là dưới tình huống không biết chuyện gì cả.

Mà có lẽ ngay cả khi mẹ nó mất rồi, nó có thể cũng không bao giờ biết được người phụ nữ kia là mẹ nó. Chỉ có thể hiếu kỳ mà nghĩ, các chú vì sao lại muốn dẫn nó đi gặp một bà cô xa lạ chứ.

Quay đầu lại nhìn vẻ mặt đơn thuần tươi cười của Tiểu Diệp Khiêm, nhớ tới sắc mặt tái nhợt của anh hai mỗi đêm gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, Trình Nhạc không khỏi cảm thấy đau lòng.

Trận báo thù buồn cười ấy đã hy sinh biết bao nhiêu người rồi. May là… Diệp Kính Hy cũng không có phụ kỳ vọng của anh hai, tình cảm dành cho anh vẫn thủy chung như một.