Trình Duyệt nhìn chính mình trong gương.

Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ au, ngay cả tay cũng đang khẽ run rẩy.

Khóe mắt đã ươn ướt, tầm nhìn bị che kín bởi một lớp sương mờ nhạt.

Phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng qua chỉ vì bị em trai chạm tới điều cấm kỵ nơi đáy lòng.

Mất đi phong độ và lãnh tĩnh vốn có, ngay cả tính tình cũng trở nên nóng nảy. Người đứng ở trước gương này hoàn toàn không giống với Trình Duyệt ngày thường ôn hòa lễ độ.

Chẳng qua chỉ vì nhắc tới tên của người kia mà thôi.

Lại làm cho mình không thể khống chế tâm tình được.

Thời gian cũng lâu như vậy rồi, kỳ thật nên sớm buông tay thôi.

Có thể là bởi vì tối qua mơ thấy giấc mơ ấy, từng cảnh từng cảnh cứ lần lượt tái hiện trước mặt.

Còn vốn tưởng rằng mình đã sớm quên đi khoảng thời gian ngắn ngủi kia, hôm nay mới hiểu được, điều từ lâu mình chôn sâu dưới đáy lòng, theo lỗ hổng đó liền bị xé mở, vì vậy từng giọt từng giọt cứ thế trào ra ngoài.

Thời học sinh xa xôi ấy.

Đêm mưa lạnh ngắt.

Sánh đôi cùng nhau đạp xe.

Những giai điệu cũ nhàm chán.

Dáng lưng đẫm mồ hôi trên sân bóng.

Đàn dương cầm trong phòng nhạc phủ kín bụi.

Hành lang bệnh viện mát lạnh.

Cái ôm tha thiết mà ấm áp.

Còn có một câu tạm biệt bình thản khi chia tay.

Tựa như một bộ phim điện ảnh ở rạp chiếu bóng, chẳng qua là diễn viên trong phim biến thành chính mình mà thôi.

Trình Duyệt nắm chặt hai tay, để móng tay mình đâm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm nhận đau đớn mãnh liệt, mới có thể khiến anh dần dần tỉnh táo lại.

Dùng nước lạnh rửa mặt, lau sạch vài lần, sắc mặt mới khôi phục lại như trước.

Trình Duyệt quay sang gương cười cười, đột nhiên nghĩ tới chính mình vừa rồi không khống chế được, chẳng khác gì một tên mao đầu tiểu tử vừa biết yêu a, thật là buồn cười.

May mắn là, Trình Duyệt trong bộ dạng vừa nãy, ngoài mình ra, sẽ không có một ai thấy được.

Trình Duyệt trong mắt mọi người, vẫn cứ như trước đây, là một người ôn hòa, lãnh tĩnh, tính tình hòa hợp, dễ dàng kết thân.

Lúc vừa mới đẩy cửa đi ra, lại ngửi được một mùi khen khét.

Trình Duyệt thấy Trình Nhạc đang mặc tạp dề loay hoay trong nhà bếp, nhớ tới chính mình vừa rồi mới nổi cáu với cậu, liền cảm thấy có chút áy náy. Đi tới nhà bếp ho nhẹ một tiếng, nói: "Đang làm gì đó?"

Vẻ mặt của Trình Nhạc lại làm như không có chuyện gì cả, giống như đã đem những việc không thoải mái vừa nãy quên hết rồi, quay đầu lại mỉm cười: "Chiên trứng a, mà bị khét rồi."Cái tên này chiên trứng bị khét mà còn trưng cái vẻ mặt tươi cười nhìn muốn đánh...

Trình Duyệt khẽ thở dài: "Để anh, em cũng đừng làm hư nhà bếp của anh nữa."

Trình Nhạc cười nói: "Anh, mấy năm nay đều là anh làm cơm cho em, em chỉ muốn báo đáp ân tình, cho nên mới..."

Chỉ chỉ quả trứng bị chiên khét trong chảo.

Bàn tay đang buộc tạp dề của Trình Duyệt dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu vẫn mỉm cười như trước, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Tấm lòng anh xin nhận, em mau đi ra ngoài đi, ở nhà bếp chỉ tổ vướng tay vướng chân."

"Ai~, bị ghét bỏ rồi." Trình Nhạc thở dài một tiếng rời khỏi bếp, "Em đây sẽ chờ món ăn sở trường của anh hai nha." Dừng một chút, "Cá Hương sốt cà chua cũng được." "Cải trắng ngâm đường ăn cũng rất ngon a." "Em cũng rất thích thịt xào tiêu xanh đó."

Cậu ta lại đem hết tất cả các món sở thích của mình ra đếm một lần.

Trình Duyệt không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười.

Cậu em trai này tính cách cởi mở lạc quan, luôn luôn mỉm cười, người nào thấy nụ cười của cậu cũng sẽ bị lây nhiễm, vì thế bạn học của cậu luôn thân thiết gọi cậu là "Nhạc Nhạc".

Đáng sợ nhất chính là, ngay cả khi cậu tức giận, cũng có thể mang theo khuôn mặt tươi cười đó mắng chửi người ta.

Có đôi khi ngẫm lại, ba mẹ đặt cái tên Trình Nhạc cho cậu cũng rất đúng, cậu như là hóa thân của khoái nhạc, đi tới đâu là đem niềm vui tới đó.

Tháng sáu năm nay, Trình Nhạc sẽ tốt nghiệp khoa Trung văn ở đại học. Lễ tốt nghiệp cũng sẽ có mặt Trình Duyệt, cùng với em trai mặc học sĩ phục (đồ cử nhân) chụp ảnh chung.

Ngũ quan vốn đã rất đẹp trai, lại còn mỉm cười nhàn nhạt, chói lọi mà vẻ vang, hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.

Trình Nhạc đã tốt nghiệp đại học, sẽ không còn giống cậu em trai hay chảy nước mũi thích khóc thích nháo như xưa nữa, cũng không còn nắm góc áo của mình, đi đâu cũng phải theo đuôi không chịu buông.

Bởi vì tuổi tác kém nhau quá lớn, trong tiềm thức của Trình Duyệt vẫn xem Trình Nhạc là tiểu hài tử.

Hôm nay, nhìn cậu em trai đang ngồi trước mặt đã cao hơn mình đến vài thước, Trình Duyệt lúc này mới nghĩ, nó đã trưởng thành rồi, không cần mình bảo hộ nữa.

Như vậy cũng tốt, một ngày nào đó, Trình Nhạc sẽ có cuộc sống của riêng mình, mà sự xuất hiện của người anh này cũng sẽ càng ngày càng ít đi.

Cậu sống khoái nhạc, mới chính là mong muốn của Trình Duyệt.

Trình Duyệt nhìn em trai đang ăn ngon lành ở đối diện, cười hỏi: "Khi còn bé, mỗi lần đều là anh mang em đi báo danh, ngày hôm nay tới nghiên cứu sinh báo danh, có muốn anh đưa em đi nữa không?"

Trình Nhạc nhún nhún vai: "Để biểu hiện anh em chúng ta tình thâm, anh đưa em đi, không đúng sao."

Nói thật là hùng hồn ha.Trình Duyệt cười cười: "Được rồi, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của em."

"Ừm, em biết, anh kỳ thực rất muốn đưa em đi, để biểu hiện sự quan tâm của huynh trưởng đối với em trai."

"Da mặt em thật dày."

Nhìn nhau cười, Trình Duyệt lại nói, "Giáo phong (phong cách trường học) của đại học T rất nhẹ nhàng, nội quy trường học cũng không nghiêm ngặt lắm, anh nghĩ em rất nhanh là có thể thích ứng."

Trình Nhạc mỉm cười: "Yên tâm, em có thể mà."

"Hành lý thu thập xong hết chưa?"

"Rồi."

"Vậy chuẩn bị một chút rồi chúng ta xuất phát."

Trình Duyệt đứng dậy dọn chén bát, lúc quay lại thì thấy cậu em mình đã thay đồ xong rồi.

Quần áo vẫn đơn giản như mọi ngày, hơn nữa còn đội thêm một cái nón đang thịnh hành hiện nay, hình tượng đẹp trai khiến Trình Duyệt cũng không khỏi tán thán.

Thấy Trình Nhạc quay đầu lại nhìn mình cười tủm tỉm, Trình Duyệt cũng nở nụ cười: "Không tệ, rất táo bạo a."

Trình Nhạc cũng chẳng ngượng ngùng: "Đó là đương nhiên."

"Được rồi, anh có cái này cho em." Trình Duyệt xoay người đi vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp mới tinh, hướng về vẻ mặt kinh ngạc của cậu, mỉm cười nói, "Đoán xem này là gì?"

Khi còn bé mỗi lần tặng cậu lễ vật, Trình Duyệt đều sẽ đem hộp bọc lại, sau đó để cho cậu em mình mang theo vẻ mặt chờ mong mà đoán, đoán đúng mới chịu cho cậu.

Trình Duyệt đặc biệt thích hình dạng của Trình Nhạc mỗi khi không đoán được thì khổ não, cậu em trai bé bỏng trong ký ức, ngồi xổm bên cạnh mình, bởi vì không đoán được mà nghiến răng nghiến lợi, đáng yêu tới mức làm cho Trình Duyệt không nhịn được mà muốn vò vò đầu cậu, rồi lại nhéo nhéo mặt cậu.

Trình Duyệt không khỏi vươn tay ra, theo thói quen mà muốn xoa xoa đầu Trình Nhạc, nhưng nhìn tới cái nón đẹp mắt của cậu, trên mái tóc chỉnh tề còn có mùi keo xịt tóc nhàn nhạt.

Thôi quên đi, không nên xoa làm gì.

Trình Duyệt cười rút tay về.

Trình Nhạc không phát hiện ra động tác của anh trai mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp, sau khi nhìn đến cái nhãn hiệu thì trong thanh âm liền lộ ra kinh hỉ: "Là laptop loại mới nhất sao?"

"Ừ, đã đoán đúng."

Mở hộp, quả nhiên là một cái laptop màu đen mình yêu thích đã lâu. Trình Nhạc không dám tin nhìn anh trai mình: "Anh hai, anh mua cái này làm gì? Cái laptop này mắc như vậy..."

"Tặng em." Trình Duyệt ngắt lời cậu, "Anh biết em rất thích chơi vi tính, bốn năm đại học vẫn luôn dùng những thứ điện tử rẻ tiền. Hiện tại đã học lên nghiên cứu rồi, tặng em cái notebook này, dùng để viết luận văn này nọ cũng tiện."

(notebook giống laptop nhưng màn hình 10-13.3 inches, dưới 10 inches là netbook)

Thấy Trình Nhạc còn trầm mặc, Trình Duyệt lại bổ sung: "Chuyện tiền nong em không cần lo lắng, anh chỉ cần bỏ ra hai tháng tiền lương mà thôi. Dù sao đi nữa anh cũng không dùng đến, để trong ngân hàng cũng chẳng thu được lợi tức gì."Thấy Trình Nhạc vẫn không nói lời nào, Trình Duyệt quay đầu nghi hoặc nhìn cậu hỏi: "Không thích à?"

Trình Nhạc lúc này mới cười cười, vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Trình Duyệt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Trình Duyệt vỗ vỗ vai cậu: "Khách khí với anh làm gì, em là người thân duy nhất của anh mà."

Vừa dứt lời, Trình Duyệt đột nhiên cảm thấy cánh tay đang ôm mình bỗng siết chặt lại, chặt đến mức khiến anh không thở nổi.

Trình Duyệt giãy dụa một chút, vô vỗ vai đệ đệ: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Trình Nhạc buông tay ra, đối với anh nở một nụ cười rực rỡ như trước, chỉ là ngón tay bên hông gắt gao nắm lại.

Trình Nhạc đứng dậy, xoay người nói, "Anh, chúng ta đi thôi."

***

Thành phố phía Nam vào cuối tháng tám, nhiệt độ mấy ngày nay đều cao đến mức phải cảnh báo.

Khí trời như vậy, ngay cả mặt đất còn tản ra nhiệt khí, toàn bộ trời đất tựa như một cái lồng hấp thật lớn, mà mọi người đi ở giữa tựa như những chiếc bánh bao bị mặt đất chưng cách thủy, đỉnh đầu nhè nhẹ tỏa ra nhiệt khí, máu huyết toàn thân đều muốn sôi trào cả lên.

Vào lúc giữa trưa, đường có rất ít xe cộ, hai anh em đã ở ngoài trời phơi nắng hết mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa gọi được một chiếc taxi nào.

Trình Nhạc thì không sao, bởi vì mang nón, mặt không bị phơi nắng. Trình Duyệt thì thảm rồi, làn da vốn trắng nõn trắng nà, nay lại bị phơi dưới cái nắng chang chang, rất nhanh đã đỏ ửng cả lên.

Nhìn anh trai ở bên cạnh bị phơi nắng thành con tôm luộc, mồ hôi theo gương mặt trắng nõn trượt dọc vào áo sơmi, ngay cả quần áo đều bị thấm ướt, dính sát ở trên người.

Trình Nhạc nhíu mày, đem laptop đưa cho Trình Duyệt, đổi lấy túi hành lý cồng kềnh trong tay anh trai mình, xoay người nói: "Anh hai, chúng ta đi tàu điện ngầm đi."

Trình Duyệt quay đầu nhìn thấy cậu đã đi xa được vài bước, bóng lưng thẳng tắp lộ ra một cỗ quật cường.

- Em trai mình ngày hôm nay có điểm kỳ quái thì phải?

Trình Duyệt khẽ thở dài, bước nhanh đuổi theo.

Giữa trưa là lúc dòng người cao điểm, tàu điện ngầm đứng chật ních người.

May là chỗ này có máy lạnh, chí ít cũng không phải lo lắng bị phơi nắng đến tróc da.

Nửa tiếng sau rốt cuộc cũng có xe, đến được trạm T thì cũng đã ba giờ chiều, hai người đều vừa mệt vừa khát.

Trình Duyệt qua quán bên cạnh mua chút nước, quay đầu lại, đã thấy đệ đệ mình đang đi về phía nơi tiếp đón "Hoan nghênh sĩ tử đại học T" cách đó không xa.

-

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc.

"When I was young I'd listen to the radio, waiting for my favorite song..."

Yesterday once more, đây là bài nhạc chuông mà rất nhiều năm qua Trình Duyệt vẫn không đổi.

Trình Nhạc đã từng hỏi anh mình, nghe tiếng chuông này nhiều năm vẫn không chán sao? Khi ấy, Trình Duyệt chỉ khẽ cười cười, sau đó thì đổi lại. Nhưng lúc này, khi thấy Trình Duyệt cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tên cuộc gọi đến thì biểu tình trên mặt lại càng khiếp sợ, Trình Nhạc đột nhiên có loại suy nghĩ kỳ quái.

- Cái tiếng chuông này, có quan hệ gì với quá khứ của anh hai hay không? Anh ở bên ngoài đi học mấy năm qua, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Trình Duyệt tiếp điện thoại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như ngày xưa.

"Đông ca, đã lâu không liên hệ... Ừm, tôi rất tốt... Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không a?... Họp mặt?"

Nói đến đây, bỗng dưng im bặt.

Trình Nhạc thấy nụ cười trên mặt anh trai mình dần dần nhạt xuống, sau đó vẫn trầm mặc mà nghe người bên kia nói.

Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới mở miệng: "Có ai đi?"

"Chỉ có anh với A Vinh, và Tiểu Uy thôi sao? Không có người khác?"

Thần sắc trên mặt dần trầm tĩnh lại, "Như vậy a, bất quá hôm nay tôi phải đưa em trai tới báo danh..."

"Anh, em không sao." Trình Nhạc ở bên cạnh cười cười, đưa tay ra hiệu, "Anh đi đi, bạn học cũ lâu lâu mới gặp một lần mà."

Cậu biết Đông ca kia chính là bạn thời đại học của Trình Duyệt, hình như là ở chung ký túc xá hay gì đó.

Trình Duyệt do dự một chút, "Vậy được rồi, tôi tới ngay đây."

Cúp điện thoại, Trình Duyệt mới quay đầu nói với cậu: "Bọn họ đang ở một nhà hàng gần đây, cũng thuận đường qua đó. Trước năm giờ anh sẽ quay về tìm em, rồi chúng ta cùng qua khu phía Đông của trường nhé, được không?"

Trình Nhạc cười nói: "Yên tâm, em cũng không phải con nít, sẽ không đi lạc đâu."

Trình Duyệt cười cười vỗ vai cậu, xoay người đi về phía cửa trường.