Đôi đồng tử như hoà quyện vào nhau, hàng mi không chút lay động thỉnh thoảng mới rưng rưng, hơn thế còn có thể nhìn rõ bờ môi hồng nhuận căng mọng đang mím chặt.

Ánh dương đã không còn phản chiếu qua tấm màn chắn, trong không khí ngậm một chút hơi ẩm toả vào thiên nhiên xanh mát. Một chút yên tĩnh đến lạ như chỉ còn nơi dành cho hai người, Lê Diệp đẩy hai vai Andrew ra, anh cũng lật đật đứng bật dậy. Vẻ mặt không giấu nỗi sự bối rối nhưng vẫn quan tâm hỏi han bằng chất giọng ân cần:

“Cô có sao không?”

“Ờ... tôi không sao. Cảm ơn anh nhiều nha.” Diệp lắp bắp trả lời, khoảnh khắc này cô chỉ muốn độn thổ ngay tức khắc. “Tôi kiếm được sách rồi.”

“Vậy thì may quá! Tôi không biết cô thích dùng gì nên pha tạm trà, là loại trà xanh hảo hạng của Nhật. Cô ra bàn ngoài ban công ngồi dùng nhé.”

Sau khi uống xong tách trà, trò chuyện được một lát anh đưa cô về vì cô nói còn phải viết bài luận cho ngày mai. Đến trước căn chung cư họ tạm biệt nhau, cô hẹn dịp trả sách sẽ gặp lại.

Cuộc sống của ai nấy vẫn trải qua rất bình thường, anh trên cương vị người lãnh đạo có cả núi việc cần giải quyết, còn cô đều đặn lên lớp ôn luyện cho mỗi bài kiểm tra. Ở giảng đường đại học cô cũng vừa hoàn thành xuất sắc luận án đầu tiên của mình.

Những tràng vỗ tay vang rộng khi người trao giải xướng tên và công bố bài viết của Lê Diệp sẽ được đăng lên trang chủ của trường.

“Chúc mừng.”

“Cảm ơn.”

Từ đại sảnh dọc theo tới phòng học mọi người đều chúc mừng, một người bạn cũng là người Việt học chung lớp thấy cô bước vào tỏ vẻ hớn hở:

“Chúc mừng mày nha, tao đoán là đâu có sai, mày sẽ được giải nhất mà. Bây giờ tiếng tăm của bạn tui khiến cả khoa kinh tế nể phục, không những thế còn lan sang khoa thể chất có mấy anh đẹp trai nữa đó nha.” Đôi mắt của cô bạn gái ấy liếc qua cô ý chỉ đã có nhiều sự theo đuổi và chỉ cần chớp ngay thời cơ này để có một anh soái ca Tây làm người yêu vốn là mơ ước của bao cô gái.

“Mày đang nói quá lên thôi chứ thực lực của tao cần phải cố gắng hơn rất nhiều nữa.”

Diệp lấy điện thoại dường như muốn gọi cho ai đó. Sau một hồi đổ chuông thì bên kia cũng có người trả lời. Thì ra chẳng xa lạ tí nào chính là Andrew, cô gọi cho anh chỉ muốn nói lời cảm ơn vì nhờ quyển sách đó mà cô mới đoạt giải.

Buổi chiều mát mẻ không tí nắng, xe buýt dừng ngay trạm cuối chuẩn bị quay về điểm xuất phát ban đầu. Vừa đặt chân lên hành lang cô nghe tiếng choảng rất to phát ra từ căn hộ của chị Hoa. Trước nay nhà chị vô cùng kín tiếng, với quy định chung cư là không được phép làm ồn. Vợ chồng hoà thuận, con cái nghe lời, sáng ra tất bật đi làm, chiều về khép cửa nhẹ nhàng, chưa hề phiền hà tới một ai ở xung quanh. Vậy mà cái mớ hỗn độn cô nhìn thấy trước mặt đang lăn lóc dưới sàn kia, là kết quả trận cãi vả giữa chị và chồng người Tây Ban Nha.

“Anh chị khoan đã, từ từ mình giải quyết.”

Mặc kệ Diệp can ngăn, ông chồng tiếp tục đập hết những gì còn lại trên bàn cho hả hê cơn giận, còn chị Hoa đứng đối diện một mực giãi bày.

“Tại sao cô không nói cho tôi biết sự thật ngay lúc đầu. Mau biến ra khỏi đây.”

“Em đã từng nói với anh trước khi mình đến với nhau là em có một đời chồng rồi, nhưng anh vẫn chấp nhận.”

“Vậy còn thằng bé này? Sao cô không cho nó đi cùng thằng đó.” Ông chồng mặt mày dữ tợn, cặp mắt quăng thẳng về phía chị, trợn trừng lên trông thật khiếp đảm. Anh ta nắm chặt tấm hình trong tay rồi vò nát giục ra thật xa.

“Không được đâu anh ơi! Em đã sai lầm một lần là bỏ con lại. Khó khăn lắm em mới tìm được, khi nhìn cảnh con mình cù bơ cù bất mặc dù cha mẹ còn sống, em thấy ân hận vô cùng. Em muốn xin anh cho nhận Lorca về nhà.”

“Có điên không? Đó không phải con tao, bộ muốn nhà này có thêm một người nữa mới đủ khổ hay sao.”

“Về việc chi phí nuôi Lorca thì em sẽ cố gắng tăng ca.”

“Người như vậy làm nổi được việc gì, nói cứ như chắc chắn.” Anh ta cảm thấy tức giận và nực cười. “Từ nay về sau tôi không muốn nghe cô nhắc tới chuyện này nữa.”

Dứt câu anh ta lập tức bỏ ra ngoài, mặc kệ chị Hoa định sao thì định.

Một giọt nước mắt chị rơi để khóc vì đứa con trai tội nghiệp, tiếp theo sau là cách anh chồng đối xử với chị, hoàn toàn khác so với những gì trước khi kết hôn. Thật ra mà nói, khoảng thời gian sau chị mới vỡ lẽ chồng chị là một người cọc tính, ích kỷ. Chị đã nhìn nhận nhầm, nhưng dù thế nào thì đó vẫn là gia đình chị. Chị đã từng một lần đổ vỡ nên cái sau này phải cố gắng vun bồi hơn là đương nhiên.

Chị Hoa khuỵu người xuống sàn khóc lóc, Lê Diệp bước tới ôm chầm lấy chị, cô nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao chị?”

Hai đôi mắt đỏ hoe chúi xuống nhìn vào khoảng không trung vô định. Chị kể lại toàn bộ sự việc mà trái tim bóp nghẹn.

Lorca là đứa con trai giữa chị và chồng trước, qua lời mai mối chị kết hôn với người đàn ông Pháp gốc Tây Ban Nha lớn hơn tận một con giáp. Sau đó đã bảo lãnh sang Tây Ban Nha, ở đây chị đã sinh ra đứa trẻ này. Nói chung gia đình cũ của chị cũng hạnh phúc, trọn vẹn tiếng cười. Tuy nhiên được có vài ba năm sau, khi ấy Lorca tròn bốn tuổi rưỡi, vợ chồng dần mất hòa khí nên quyết định chia tay. Khi ra tòa, xét trên pháp lý về kinh tế tòa tuyên bố chồng cũ chị Hoa có khả năng nuôi con hơn. Vì hồi mới sang chồng chị không cho phép chị đi làm bất cứ đâu, chỉ ở nhà đi ra đi vào, hết thảy việc trong nhà đều có người khác lo.

Còn tài sản thì chị được nhận một phần ba. Chị giao lại con rồi đem số vốn đó bỏ tiết kiệm ngân hàng. Thi thoảng chị được phép sang thăm và dắt Lorca đi chơi.

Một năm sau, chị tái hôn với người chồng hiện tại của chị.

Thêm một năm nữa, trên khắp mặt báo xuất hiện thông tin công ty đầu tư chứng khoán IVH phá sản, giám đốc điều hành tức chồng cũ chị Hoa sốc đến đột quỵ. Lorca từ cuộc sống giàu sang được đưa vào cô nhi viện.

Buổi chiều tại sảnh trước tập đoàn SDAT.

Diệp ngồi chỗ quầy cà phê nhỏ trong công ty.

Sảnh rất to, cứ mỗi giây có vài người đi ra đi vào, có máy đập thẻ, bảo vệ canh gác cẩn mật.

Cô nhấp ngụm latte nóng, từ lối thông hành nội bộ sâu hun hút CEO Andrew mặc bộ vest xanh dương đậm kẻ sọc trắng dọc đi ra, theo sau anh gồm thư ký, phó giám đốc đang bắt tay tiễn đoàn từ công ty khác.

Andrew tiến tới chỗ cô nhấc ghế ra ngồi: “Đã để cô chờ lâu, vì dạo gần đây tôi bận công việc suốt nên không thường xuyên có nhà, phiền cô tới tận đây.” Gương mặt tươi sáng do nắng dội vào thông qua mấy tấm kính. “Bây giờ cũng là giờ trưa rồi, cô có muốn đi ăn cùng tôi không?”

“Có tiện không?”

“Bình thường tôi ăn trưa chỉ có một mình.”

“Tại sao vậy?” Diệp thốt ra câu ngốc nghếch.

“Thì cô biết rồi đó, khối lượng công việc nhiều khiến phải giải quyết xong thường quá giờ trưa.”

“Tôi cứ nghĩ CEO như anh lúc nào cũng phải dùng cơm với các cấp dưới như ba tôi.”

“Ba cô cũng là giám đốc hả?”

“Đúng vậy.”

Andrew liếc mắt nhìn đồng hồ đã qua mười hai giờ, anh dẫn cô tới một nhà hàng Tây Ban Nha nổi tiếng ngon nhất.

Phòng ăn được chia làm nhiều loại khác nhau, từ cửa vào có bàn ghế ngồi ngoài có thể vừa ăn vừa thấy xe cộ chạy. Hoặc có các phòng tách biệt cho gia đình, họp mặt. Kiểu phòng anh chọn là dành cho một hoặc hai người nhưng cũng cực kỳ to, cửa kéo ngang và ngồi xếp bằng.

Các món ăn được bày dọn lên sẵn từ trước khi hai người đến, nhưng vẫn giữ được độ nóng của món ăn. Cứ như thể là lúc anh và cô còn ngồi ở công ty hay lúc lái xe trên đường, thì ở đây họ đã chuẩn bị sẵn rồi.

Món chính là cơm Paella gồm rau xanh, đậu và tôm. Tiếp đến trứng chiên với thịt hun khói, cà chua. Có cả cua xay tẩm dầu olive hấp đậu. Còn vài món thì cô không biết là gì. Tất cả đều là món ăn truyền thống của người Tây Ban Nha.

“Cô ăn đi.”

“Cứ để tôi tự nhiên.”

Lê Diệp dùng muỗng múc muỗng đầu tiên, Andrew cũng ăn.

“Sao, nhà cô như thế nào?”

Lê Diệp kể cho anh nghe về biến cố năm mười tuổi.

Lại tiếp theo câu chuyện sau khi ba cô rước vợ kế về nhà. Người ba hằng tôn kính bắt đầu gầy dựng tổ ấm mới, yêu thương hai mẹ con hết mực, dì Lan cũng trở thành người nội trợ cán đán trong ngoài nhà. Cách ba đối xử với dì Lan cũng giống như cách đối xử với mẹ ngày nào. Mỗi ngày dì Lan đưa đón Lê Diệp và Bảo Anh, chiều về đã có mâm cơm gia đình để sẵn.

Diệp được dì Lan gắp cho miếng cá kho, tiện tay gắp cho chồng và Bảo Anh. Rồi ông Đức lại gắp ngược lại một miếng giá hẹ cho bà, mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình cảm. Diệp cuối gằm mặt xuống chén cơm, lúc đưa mắt lên nhìn ba người. Quả thật cứ như mẹ cô vẫn còn hiện diện bên đây, hay chỉ là vở kịch nơi kí đang tái hiện. Dù có tốt đẹp thế nào thì đó không phải là người thân ruột thịt ngoại trừ ba cô.

Ăn xong rồi, dì Lan mang chén đi rửa, Diệp lên lầu, lúc đi ngang phòng ngủ Bảo Anh, cánh cửa không đóng, cô đứng lại nhìn hồi lâu. Thấy thế nó ngoắc cô vào, Diệp không nói lời nào chậm rãi tiến lại. Nó chìa con gấu bông nhét vào trong tay cô rồi cười toe toét. Bỗng dưng nụ cười nó tắt hẳn, mặt mày nhăn lại, môi vểnh lên hình chữ c, môi dưới chề ra. Tựa hồ sắp sửa khóc, quả thật nó mếu máo luôn.

“Trả gấu bông lại cho em.”

“Chuyện gì vậy?” Ông Đức và dì Lan chạy lên.

“Chị hai cướp gấu bông của con.” Nó rặn đâu từ hóc mắt ra vài giọt nước, gương mặt ma lanh tỏ vẻ đáng thương.

Bà Lan dỗ dành nó, ba cô đứng bên cạnh xoay qua lớn tiếng la:

“Trả lại cho em con mau.”

Cô trả lại ngay lập tức, không dằn co. Cô nghênh mặt xem thường, thầm nghĩ: “Bé con mới tám tuổi mà đã gian manh rồi.”

Sau đó cô ngoảnh đi về phòng.

*

* *

Trở lại với hiện tại.

Nghe biến cố hồi bé của cô, Andrew rất lấy đồng cảm.

“Một cô gái lạc quan, an nhiên không ngờ từng có quá khứ đau khổ như vậy.”

“Chắc là do số phận tôi thế. Bây giờ mọi chuyện cũng đã qua.”

“Thôi cô ăn thong thả, tôi không hỏi nữa.”

Đang xỉa miếng đồ ăn chưa kịp bỏ vô miệng, Andrew bỗng rụt người, tay bỏ cái nĩa chạm vào mặt dĩa kêu “cạch”, ôm bụng khó chịu.

“Anh bị sao vậy?” Cô thấy biểu hiện bất thường của anh, lập tức hỏi. Cùng lúc lại gần coi anh thế nào.

“Có lẽ... tôi bị đau dạ dày.”

Cô móc điện thoại ra, luống cuống bấm số: “Có cần đi bệnh viện không? Tôi gọi xe cấp cứu nhé.”

“Ừm... đau quá!”

Cơn đau dạ dày ngày càng đến dữ dội hơn. Sau khi cô gọi cho bệnh viện, mười phút trôi đi cuối cùng xe cấp cứu đã tới.

Đưa lên xe các bác sĩ và y tá nhanh chóng truyền cho anh chai nước biển, anh rơi vào trạng thái ngất.

Hai giờ bốn mươi chiều.

Cô từ bên ngoài trở lại phòng thăm anh. Khi mở cánh cửa, bất ngờ Quốc Thái - trợ lý Andrew hốt hoảng xông thẳng vào. Chạy tới giường, biết sắp chạy lố liền nắm lấy thành giường thắng lại.

“Giám đốc! Anh bị sao vậy?”

Quốc Thái sốt sắng hỏi liên tục, tay sờ khắp vùng bụng anh: “Sao lại tự dưng bị đau bụng rồi vào bệnh viện nằm thế này.”

“Tôi không sao. Chỉ bị đau dạ dày.”

“Em đã dặn giám đốc phải ăn uống đúng giờ. Khổ, lúc nào cũng đau dạ dày.”

“Cậu về đi, bác sĩ nói hết ngày hôm nay tôi xuất viện được rồi.”

“Chủ tịch lo cho anh lắm đó.”

Andrew không nói gì nữa, Quốc Thái cũng lui ra về.

Lê Diệp vừa nãy bị đẩy sang đứng một góc tường, cầm cái túi giấy trong đó đựng cháo. Cô mở ra đưa anh, bảo: “Đây là cháo tôi nấu cùng bí đỏ.”

Anh nhận nó từ tay cô, khá là thơm, mùi vị tuy đơn giản nhưng thực tình rất ngon: “Cảm ơn cô.”

Anh ăn một cách chậm rãi, bây giờ chỉ đợi tới ba giờ rưỡi là uống thuốc. Lê Diệp mới đứng lên ra về.

“Ở lại với tôi.” Andrew nắm lấy cổ tay cô, giọng khàn đặc bằng tiếng Tây Ban Nha.