" Thiên, anh thấy cái này thế nào? Bác gái sẽ thích nó chứ "

" Rất đẹp, phù hợp với lứa tuổi trung niên, sang trọng, quý phái, tinh túy, em chọn gì đều tốt, mẹ anh sẽ rất thích"

" Vậy chúng ta lấy nó được không"

" Tất cả đều theo ý em, anh nói rồi, sau này làm gì, mua gì, cũng không cần hỏi ý của anh, em thích là được rồi" - người đàn ông nói xong không quên đặt lên môi cô gái một nụ hôn, vốn dĩ chỉ là hôn nhẹ, sau lại trở nên cuồng nhiệt.

- " ưm... đừng... Thiên.. ở đây có rất nhiều người, cô gái bị hôn đến khó chịu, nhẫn nại nũng nịu thẹn thùng, đưa tay đẩy đẩy ngực người đàn ông có gương mặt hoàn mỹ, đẹp đẽ đến nỗi chỉ cần ngước nhìn cũng có thể ghi nhớ, tạc tượng trong lòng.

Hạ Vũ Thiên bị tiếng gọi của cô gái trong ngực mà lòng trở nên mềm mại như nước, buông môi của mình ra khỏi nơi mà anh nghiện nhất trên gương mặt của cô, luyến tiếc, nhưng cũng hài lòng nhìn thấy môi Lương Nhan bị sưng đỏ lên, đây là thành quả của anh, chứng minh cho mọi đàn ông trên thế giới biết.

Cô, Lương Nhan là của anh

Người con gái thuần khiết, trẻ con, lại hay thẹn thùng, đỏ mặt này chỉ có thể là của riêng anh.

- " Bảo bối, lại đỏ mặt, em muốn da mình bị bỏng luôn rồi sao " - Hạ Vũ Thiên nhịn không được ôn nhu thành tiếng trêu chọc Lương Nhan.

Lương Nhan mặt đỏ lại càng thêm đỏ, trong lòng không ngừng đắc ý, ông trời quả nhiên cho cô một khôn mặt không tệ, muốn đỏ là đỏ, muốn đáng thương có đáng thương, muốn trẻ con, nghịch ngợm, đáng yêu, thậm chí thuần khiết hay ngây ngốc, tất cả đều có thể diễn được.

Chính là kinh nghiệm làm diễn viên

ba năm, được xem là ngôi sao sáng của làng giải trí, có cái gì mà Lương Nhan cô đây không thể có.

Ngay cả người đàn ông được xem là Thần lạnh, lạnh trời, lạnh đất, thủ đoạn âm ngoan, không từ một thứ gì để đạt được lợi ích cho bản thân.

Sống cùng Hạ Vũ Thiên mới biết được, anh là một kẻ cố chấp, là một kẻ điên có thể vì muốn lấy được thứ mình muốn, mà người thân cũng không thoát khỏi tính toán của anh. Giả dụ như cô đây, lấy cô làm vật mà anh muốn.

Lấy em gái đồng sinh cộng tử nhỏ hơn anh chỉ 5 tuổi làm vật hi sinh, vì phản đối cô và anh qua lại với nhau, đã tìm cách hãm hại cô, thuê người đâm cô, đụng cô, giết cô, tất cả đều thất bại.

Cũng vì Hạ Vũ Thiên không an tâm, cho nên mới tìm không biết ở đâu ra có hai ám vệ luôn bảo vệ Lương Nhan cô, vì thế mới thoát khỏi những nguy hiểm.

Tiếp đó, đứa em gái được Hạ Vũ Thiên cưng chiều, liên tiếp lần lượt làm nhân vật chính diễn lại những trò đòi mạng với cô. Tuy nhiên, sau đó, đứa em không biết trời cao đất dày là cô không chết, ngược lại trở thành một kẻ tàn phế suốt đời.

Một lần uống say, chính Hạ Vũ Thiên nói cho cô biết, mọi việc diễn ra đều là chủ ý của anh, còn nói, ái dám đụng đến cô, đều có kết cục như vậy, kể cả người thân.

Lúc đó cô sững sờ, ngạc nhiên, nhưng tuyệt không sợ hãi, mà còn cảm thấy, cuộc đời làm người của Lương Nhan này thật thành công.

- " Nhan Nhan, đang suy nghĩ cái gì, anh nói em có nghe không ?? "- Hạ Vũ Thiên cúi đầu, nhìn nhìn gương mặt nghĩ đến thất thần của Lương Nhan, ánh mắt trở nên nhu tình, có phải lại lo lắng chuyện đi gặp mẹ anh không.

Anh đã nói, cô không cần phải lo lắng rồi, mẹ anh là người hiểu chuyện, cho dù không chấp nhận cô, anh cũng có cách khiến người mẹ này của anh gật đầu chấp thuận.

Dù vui vẻ cô vì anh mà lo lắng, bồn chồn, nhưng lại không muốn cô phải suy nghĩ nhiều, cô chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi.

" A, em... em xin lỗi, em chỉ lo lúc gặp bác gái thôi..." - Lương Nhan tức khắc thu hồi ý nghĩ, lựa lời nói.

" Ngốc, không cần lo lắng "- Hạ Vũ Thiên yêu thương xoa đầu Lương Nhan. Quả nhiên, ý nghĩ của anh không sai. Cô chính là vì anh mà bồi hồi không yên.

" Thiên, chúng ta qua quầy quần áo đi, lâu rồi em không có đi sắm đồ."

" Được".

- Cái này, cái này, cái này... này... này..." - một cô gái xinh đẹp, trên người toát ra hơi thở thuần thục, liên mồm chỉ chỉ trỏ trỏ, chọn mua đồ. Không để ý nhân viên phía sau hấp tấp lấy những món đồ cô chọn.

Thư Hoài đi sau Hàn Ngữ Yên và cô nhân viên quan sát, buồn cười nhìn hành động của cả hai. Thật là, tổng giám đốc luôn không muốn cho người khác nghĩ ngơi để thở mà, mua đồ mà giống như sợ người khác cướp mất vậy.

Nữ nhân viên, lật đật cuống quýt phía sau Hàn Ngữ Yên, nhịn không được oán thầm, tiểu cô nương, dừng lại cho tôi được không, cô từ trước tới nay, thích nhất là các khách hàng hào phóng như Hàn Ngữ Yên, nhưng mà, cô gái này quá quá hào phóng rồi.

Mặc dù oán oán, nhưng nữ nhân viên không hề tỏ ra bất mãn với hành động của Hàn Ngữ Yên, cô gái này chính là mẫu thần tượng của cô, xinh đẹp, phóng khoáng, gia cảnh tốt, nhưng tính khí không hề cao ngạo khinh người.

Làm cho cô mỗi lần tiếp xúc đều rất thích.

" Cái này là cái cuối cùng...xong rồi, tính tiền đi, Thư Hoài, cô tính giúp tôi đi..." - Hàn Ngữ Yên tay chỉ vào chiếc váy có hoa văn mỹ vị, đơn giản, không cầu kì hoa lệ, trắng đục, thanh thuần, khẳng định, chỉ cần mặc vào, bất kì ai cũng có thể trầm trồ khen ngợi, không khen người cũng phải khen váy.

Đảo mắt, Hàn Ngữ Yên nhìn nhân viên, tóc tai, gương mặt lấm tấm mồ hôi, đỏ hồng vì gấp gáp, tủm tỉm cười khan, hướng nhân viên nói:

" Thật xin lỗi, cô vất vả rồi "

" không có viê..." - nữ nhân viên vốn đang mệt mỏi, lại được nghe giọng nói kèm theo lời xin lỗi thì bay hơi toàn bộ mệt nhọc. Cô thích nhất là cô gái này a. Nhưng mà, câu nói chưa được tuôn ra hết thì có người chen vào.

"Oa, chiếc váy này thật đẹp, Thiên, em muốn cái này được không"